Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…

Chương 213: Chương 213

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…  “Khá hơn chút nào không? Uống ngụm nước đi.” Hứa Như Yên nhẹ nhàng vỗ lưng Ngu Ninh, đưa chén nước trong tay qua. Ngu Ninh đã đỡ cảm giác buồn nôn, xua tay với Hứa Như Yên, “Không sao, có thể là ăn phải thứ gì không sạch sẽ, bây giờ đã đỡ nhiều rồi.” Nàng uống cạn nước trong chén, cùng Hứa Như Yên ngồi trở lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm. Ăn tối xong, Đỗ Nhược mấy người tiếp tục đi phòng bếp làm việc, làm dược thiện cho Tường An Cung. Ngu Ninh theo sau các nàng giúp đỡ, đợi lát nữa dược thiện làm xong, nàng đưa dược thiện đến Tường An Cung, tiện thể đi gặp Tiểu Bảo. “A Ninh.” Hứa Như Yên ở bên ngoài phòng bếp vẫy tay với Ngu Ninh, “Ta có chuyện muốn nói với muội.” Ngu Ninh đưa dược liệu trong tay cho Hoa Doanh, lau tay đi ra khỏi phòng bếp. “Sao vậy?” Hứa Như Yên nhìn trái nhìn phải, kéo Ngu Ninh đi về phía hậu viện, vào phòng ngủ của nàng, “Bên ngoài không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong nói.” “Chuyện gì vậy, thần thần bí bí thế?” Đang đầu hè, cửa sổ đều mở rộng để thông gió, mà Hứa Như Yên vừa vào cửa đã đóng chặt tất cả cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn xem có ai nghe lén không. “Lại đây ngồi xuống.” Hứa Như Yên chỉ vào ghế tròn, ngồi đối diện với Ngu Ninh. Bàn này là nàng dùng để khám bệnh cho các cung nữ hoặc là nghiên cứu sách thuốc, bên trên bày rất nhiều sách vở và bình bình lọ lọ. Hứa Như Yên bày gối bắt mạch, ý bảo Ngu Ninh đưa tay cho nàng bắt mạch. “Ôi, Như Yên tỷ đối với ta tốt quá! Ta chỉ là dạ dày hơi khó chịu mà thôi, bản thân cũng không để ý, tỷ lại quan tâm như vậy, còn đặc biệt khám bệnh cho ta.” Ngu Ninh ngoan ngoãn đặt cổ tay lên gối bắt mạch, mím môi cười khẽ, “Đến đây đến đây, đại phu không mất tiền không thể bỏ qua, phải tận dụng chút hời này.” Nói xong, Ngu Ninh suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng tỷ không được nói nghiêm trọng đâu đấy, nếu không có chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không uống thuốc đâu.” Nàng ghét nhất là những thứ thuốc đắng ngắt kia, ngửi thôi đã muốn nôn rồi. Ngón tay Hứa Như Yên nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Ngu Ninh, không vội chẩn mạch, trước tiên hỏi mấy vấn đề. “Còn nhớ lần trước nguyệt sự là khi nào không?” Ngu Ninh suy nghĩ một chút, mờ mịt lắc đầu, “Không nhớ. Một tháng? Không đúng không đúng, hình như là hai tháng?” Nàng có chút lơ đễnh về phương diện này, xưa nay sẽ không đặc biệt đi ghi nhớ ngày nguyệt sự, đến hay không cũng không sao cả. Dù sao nàng đã có Tiểu Bảo rồi, nguyệt sự điều dưỡng không tốt cũng không sao. 

 

“Khá hơn chút nào không? Uống ngụm nước đi.” Hứa Như Yên nhẹ nhàng vỗ lưng Ngu Ninh, đưa chén nước trong tay qua.

 

Ngu Ninh đã đỡ cảm giác buồn nôn, xua tay với Hứa Như Yên, “Không sao, có thể là ăn phải thứ gì không sạch sẽ, bây giờ đã đỡ nhiều rồi.”

 

Nàng uống cạn nước trong chén, cùng Hứa Như Yên ngồi trở lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm.

 

Ăn tối xong, Đỗ Nhược mấy người tiếp tục đi phòng bếp làm việc, làm dược thiện cho Tường An Cung. Ngu Ninh theo sau các nàng giúp đỡ, đợi lát nữa dược thiện làm xong, nàng đưa dược thiện đến Tường An Cung, tiện thể đi gặp Tiểu Bảo.

 

“A Ninh.” Hứa Như Yên ở bên ngoài phòng bếp vẫy tay với Ngu Ninh, “Ta có chuyện muốn nói với muội.”

 

Ngu Ninh đưa dược liệu trong tay cho Hoa Doanh, lau tay đi ra khỏi phòng bếp.

 

“Sao vậy?”

 

Hứa Như Yên nhìn trái nhìn phải, kéo Ngu Ninh đi về phía hậu viện, vào phòng ngủ của nàng, “Bên ngoài không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong nói.”

 

“Chuyện gì vậy, thần thần bí bí thế?”

 

Đang đầu hè, cửa sổ đều mở rộng để thông gió, mà Hứa Như Yên vừa vào cửa đã đóng chặt tất cả cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn xem có ai nghe lén không.

 

“Lại đây ngồi xuống.” Hứa Như Yên chỉ vào ghế tròn, ngồi đối diện với Ngu Ninh.

 

Bàn này là nàng dùng để khám bệnh cho các cung nữ hoặc là nghiên cứu sách thuốc, bên trên bày rất nhiều sách vở và bình bình lọ lọ.

 

Hứa Như Yên bày gối bắt mạch, ý bảo Ngu Ninh đưa tay cho nàng bắt mạch.

 

“Ôi, Như Yên tỷ đối với ta tốt quá! Ta chỉ là dạ dày hơi khó chịu mà thôi, bản thân cũng không để ý, tỷ lại quan tâm như vậy, còn đặc biệt khám bệnh cho ta.” Ngu Ninh ngoan ngoãn đặt cổ tay lên gối bắt mạch, mím môi cười khẽ, “Đến đây đến đây, đại phu không mất tiền không thể bỏ qua, phải tận dụng chút hời này.”

 

Nói xong, Ngu Ninh suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng tỷ không được nói nghiêm trọng đâu đấy, nếu không có chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không uống thuốc đâu.”

 

Nàng ghét nhất là những thứ thuốc đắng ngắt kia, ngửi thôi đã muốn nôn rồi.

 

Ngón tay Hứa Như Yên nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Ngu Ninh, không vội chẩn mạch, trước tiên hỏi mấy vấn đề.

 

“Còn nhớ lần trước nguyệt sự là khi nào không?”

 

Ngu Ninh suy nghĩ một chút, mờ mịt lắc đầu, “Không nhớ. Một tháng? Không đúng không đúng, hình như là hai tháng?”

 

Nàng có chút lơ đễnh về phương diện này, xưa nay sẽ không đặc biệt đi ghi nhớ ngày nguyệt sự, đến hay không cũng không sao cả. Dù sao nàng đã có Tiểu Bảo rồi, nguyệt sự điều dưỡng không tốt cũng không sao.

 

Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…  “Khá hơn chút nào không? Uống ngụm nước đi.” Hứa Như Yên nhẹ nhàng vỗ lưng Ngu Ninh, đưa chén nước trong tay qua. Ngu Ninh đã đỡ cảm giác buồn nôn, xua tay với Hứa Như Yên, “Không sao, có thể là ăn phải thứ gì không sạch sẽ, bây giờ đã đỡ nhiều rồi.” Nàng uống cạn nước trong chén, cùng Hứa Như Yên ngồi trở lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm. Ăn tối xong, Đỗ Nhược mấy người tiếp tục đi phòng bếp làm việc, làm dược thiện cho Tường An Cung. Ngu Ninh theo sau các nàng giúp đỡ, đợi lát nữa dược thiện làm xong, nàng đưa dược thiện đến Tường An Cung, tiện thể đi gặp Tiểu Bảo. “A Ninh.” Hứa Như Yên ở bên ngoài phòng bếp vẫy tay với Ngu Ninh, “Ta có chuyện muốn nói với muội.” Ngu Ninh đưa dược liệu trong tay cho Hoa Doanh, lau tay đi ra khỏi phòng bếp. “Sao vậy?” Hứa Như Yên nhìn trái nhìn phải, kéo Ngu Ninh đi về phía hậu viện, vào phòng ngủ của nàng, “Bên ngoài không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong nói.” “Chuyện gì vậy, thần thần bí bí thế?” Đang đầu hè, cửa sổ đều mở rộng để thông gió, mà Hứa Như Yên vừa vào cửa đã đóng chặt tất cả cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn xem có ai nghe lén không. “Lại đây ngồi xuống.” Hứa Như Yên chỉ vào ghế tròn, ngồi đối diện với Ngu Ninh. Bàn này là nàng dùng để khám bệnh cho các cung nữ hoặc là nghiên cứu sách thuốc, bên trên bày rất nhiều sách vở và bình bình lọ lọ. Hứa Như Yên bày gối bắt mạch, ý bảo Ngu Ninh đưa tay cho nàng bắt mạch. “Ôi, Như Yên tỷ đối với ta tốt quá! Ta chỉ là dạ dày hơi khó chịu mà thôi, bản thân cũng không để ý, tỷ lại quan tâm như vậy, còn đặc biệt khám bệnh cho ta.” Ngu Ninh ngoan ngoãn đặt cổ tay lên gối bắt mạch, mím môi cười khẽ, “Đến đây đến đây, đại phu không mất tiền không thể bỏ qua, phải tận dụng chút hời này.” Nói xong, Ngu Ninh suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng tỷ không được nói nghiêm trọng đâu đấy, nếu không có chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không uống thuốc đâu.” Nàng ghét nhất là những thứ thuốc đắng ngắt kia, ngửi thôi đã muốn nôn rồi. Ngón tay Hứa Như Yên nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Ngu Ninh, không vội chẩn mạch, trước tiên hỏi mấy vấn đề. “Còn nhớ lần trước nguyệt sự là khi nào không?” Ngu Ninh suy nghĩ một chút, mờ mịt lắc đầu, “Không nhớ. Một tháng? Không đúng không đúng, hình như là hai tháng?” Nàng có chút lơ đễnh về phương diện này, xưa nay sẽ không đặc biệt đi ghi nhớ ngày nguyệt sự, đến hay không cũng không sao cả. Dù sao nàng đã có Tiểu Bảo rồi, nguyệt sự điều dưỡng không tốt cũng không sao. 

Chương 213: Chương 213