Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 216: Chương 216
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Sau đêm hôm đó, Tạ Thái hậu suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy cách tốt nhất chính là đưa Ngu Ninh và Tiểu Bảo cùng rời khỏi kinh đô để tránh đầu sóng ngọn gió, thời gian lâu rồi, những suy nghĩ nhỏ nhặt kia của Thẩm Thác cũng tan biến. Ngu Ninh ngơ ngác, “Xuất kinh?” "Đúng vậy, mẹ con đến kinh đô hơn hai mươi năm, chỉ về nhà có một lần, Hoắc gia ở tận Vân Châu, đi lại mất mấy tháng, thực sự không tiện về thăm. Nhưng ai gia nghe mẹ con nói, gần đây bà ấy chuẩn bị về Vân Châu thăm nhà, không bằng con và Tiểu Bảo cũng đi cùng, sau đó lấy danh nghĩa hiếu kính với bà ngoại Hoắc gia mà ở đó vài năm." "Nhưng mà... cháu gái còn đang làm việc trong cung, không thể tùy tiện đi lại, mỗi lần xuất cung nhiều nhất cũng chỉ có ba ngày, sao có thể đi liền mấy năm chứ." "Chuyện này cũng dễ thôi, ai gia sẽ bảo Lý thái y chẩn bệnh cho con, nói là mắc bệnh truyền nhiễm, đến lúc đó ban một đạo ý chỉ cho con xuất cung tĩnh dưỡng là được." Nhất thời, Ngu Ninh không biết nên trả lời thế nào, nàng không thể đi, không bằng dứt khoát nói thật với cô mẫu. "Cô mẫu, thật ra con..." Lúc này, Lý Thượng cung vội vàng đi vào, trong tay cầm một phong thư được niêm phong đưa đến bên cạnh Thái hậu, nhỏ giọng nói: "Nương nương, Bình Tây Vương gửi thư đến." Thái hậu nhận lấy, lập tức mở ra xem. Lý Thượng cung liếc mắt nhìn Ngu Ninh, thần sắc càng thêm cảnh giác, Thái hậu ngược lại không để ý, trực tiếp mở mật thư ra xem. Ngu Ninh lời đến miệng lại nuốt xuống, mím môi do dự không quyết. Thư Bình Tây Vương gửi cho cô mẫu sao?
Sau đêm hôm đó, Tạ Thái hậu suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy cách tốt nhất chính là đưa Ngu Ninh và Tiểu Bảo cùng rời khỏi kinh đô để tránh đầu sóng ngọn gió, thời gian lâu rồi, những suy nghĩ nhỏ nhặt kia của Thẩm Thác cũng tan biến.
Ngu Ninh ngơ ngác, “Xuất kinh?”
"Đúng vậy, mẹ con đến kinh đô hơn hai mươi năm, chỉ về nhà có một lần, Hoắc gia ở tận Vân Châu, đi lại mất mấy tháng, thực sự không tiện về thăm. Nhưng ai gia nghe mẹ con nói, gần đây bà ấy chuẩn bị về Vân Châu thăm nhà, không bằng con và Tiểu Bảo cũng đi cùng, sau đó lấy danh nghĩa hiếu kính với bà ngoại Hoắc gia mà ở đó vài năm."
"Nhưng mà... cháu gái còn đang làm việc trong cung, không thể tùy tiện đi lại, mỗi lần xuất cung nhiều nhất cũng chỉ có ba ngày, sao có thể đi liền mấy năm chứ."
"Chuyện này cũng dễ thôi, ai gia sẽ bảo Lý thái y chẩn bệnh cho con, nói là mắc bệnh truyền nhiễm, đến lúc đó ban một đạo ý chỉ cho con xuất cung tĩnh dưỡng là được."
Nhất thời, Ngu Ninh không biết nên trả lời thế nào, nàng không thể đi, không bằng dứt khoát nói thật với cô mẫu.
"Cô mẫu, thật ra con..."
Lúc này, Lý Thượng cung vội vàng đi vào, trong tay cầm một phong thư được niêm phong đưa đến bên cạnh Thái hậu, nhỏ giọng nói: "Nương nương, Bình Tây Vương gửi thư đến."
Thái hậu nhận lấy, lập tức mở ra xem.
Lý Thượng cung liếc mắt nhìn Ngu Ninh, thần sắc càng thêm cảnh giác, Thái hậu ngược lại không để ý, trực tiếp mở mật thư ra xem.
Ngu Ninh lời đến miệng lại nuốt xuống, mím môi do dự không quyết.
Thư Bình Tây Vương gửi cho cô mẫu sao?
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Sau đêm hôm đó, Tạ Thái hậu suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy cách tốt nhất chính là đưa Ngu Ninh và Tiểu Bảo cùng rời khỏi kinh đô để tránh đầu sóng ngọn gió, thời gian lâu rồi, những suy nghĩ nhỏ nhặt kia của Thẩm Thác cũng tan biến. Ngu Ninh ngơ ngác, “Xuất kinh?” "Đúng vậy, mẹ con đến kinh đô hơn hai mươi năm, chỉ về nhà có một lần, Hoắc gia ở tận Vân Châu, đi lại mất mấy tháng, thực sự không tiện về thăm. Nhưng ai gia nghe mẹ con nói, gần đây bà ấy chuẩn bị về Vân Châu thăm nhà, không bằng con và Tiểu Bảo cũng đi cùng, sau đó lấy danh nghĩa hiếu kính với bà ngoại Hoắc gia mà ở đó vài năm." "Nhưng mà... cháu gái còn đang làm việc trong cung, không thể tùy tiện đi lại, mỗi lần xuất cung nhiều nhất cũng chỉ có ba ngày, sao có thể đi liền mấy năm chứ." "Chuyện này cũng dễ thôi, ai gia sẽ bảo Lý thái y chẩn bệnh cho con, nói là mắc bệnh truyền nhiễm, đến lúc đó ban một đạo ý chỉ cho con xuất cung tĩnh dưỡng là được." Nhất thời, Ngu Ninh không biết nên trả lời thế nào, nàng không thể đi, không bằng dứt khoát nói thật với cô mẫu. "Cô mẫu, thật ra con..." Lúc này, Lý Thượng cung vội vàng đi vào, trong tay cầm một phong thư được niêm phong đưa đến bên cạnh Thái hậu, nhỏ giọng nói: "Nương nương, Bình Tây Vương gửi thư đến." Thái hậu nhận lấy, lập tức mở ra xem. Lý Thượng cung liếc mắt nhìn Ngu Ninh, thần sắc càng thêm cảnh giác, Thái hậu ngược lại không để ý, trực tiếp mở mật thư ra xem. Ngu Ninh lời đến miệng lại nuốt xuống, mím môi do dự không quyết. Thư Bình Tây Vương gửi cho cô mẫu sao?