Chương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh…
Chương 225: Chương 225
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Nàng thầm nghĩ, Thẩm Thác đúng là có thể chịu đựng được người như vậy, xem ra hai chú cháu bọn họ không có số cưới được thê tử dịu dàng hiền thục rồi. Hai người cùng nhau vào Tử Thần Điện, lúc này Hoàng đế đang đùa giỡn với con mèo nhỏ lông trắng như tuyết kia. Chính là con mèo mà Thẩm Ưng tặng, vẫn luôn được nuôi trong Tử Thần Điện. "Hôm nay tới nhanh vậy, vừa hồi cung đã tới đây rồi?" Thẩm Thác có chút bất ngờ, bình thường có mời mọc thế nào Ngu Ninh cũng lười đến, phải để ngài ấy đêm hôm khuya khoắt tới Dược Thiện Cục trèo cửa sổ, hôm nay sao vậy, từ Hầu phủ trở về đã lập tức tới tìm ngài ấy, ba bốn ngày không gặp, Ngu Ninh thay đổi tính rồi sao? "Thiếp có chuyện quan trọng muốn tâu với Bệ hạ." Ngu Ninh cười tủm tỉm. Thẩm Thác thấy nàng như vậy liền biết không có chuyện quan trọng gì, ngài ấy chỉ chỉ sập, bảo Ngu Ninh nghỉ ngơi trên sập trước, ngài ấy phải đối phó với Thẩm Ưng mặt đầy vẻ kháng nghị trước đã. Miệng lưỡi của Thẩm Ưng chưa bao giờ nhanh nhảu đến vậy, hắn thao thao bất tuyệt, kể ra rất nhiều khuyết điểm của Mộ Dung Ngọc, sau đó cho Hoàng thúc xem vết móng tay trên mặt hắn, dùng chứng cứ đầy đủ để chứng minh Mộ Dung Ngọc chính là một ả đàn bà chanh chua, hống hách. Hắn tuyệt đối không đồng ý cuộc hôn nhân này! "Trẫm nhớ rõ là chính miệng con đã nói, Hoa Dung công chúa rất xinh đẹp." "Xinh đẹp cũng không thể ăn thay cơm được, Hoàng thúc, con hối hận rồi! Nàng ta chỉ được mỗi khuôn mặt mà thôi." "Ban hôn là do con đồng ý, thánh chỉ đã ban xuống, bây giờ hối hận thì muộn rồi, hơn nữa Hoa Dung công chúa tính tình hoạt bát, dung mạo tuyệt sắc, rất xứng đôi với con." Thẩm Thác liếc nhìn vết đỏ trên mặt cháu trai, thản nhiên nói: "Chẳng qua chỉ là lúc đùa giỡn không cẩn thận đánh phải mà thôi, con là nam nhân, chút độ lượng ấy cũng không có sao?" Thẩm Ưng khiếu nại nửa ngày, đều bị Hoàng thúc bác bỏ từng cái một.
Nàng thầm nghĩ, Thẩm Thác đúng là có thể chịu đựng được người như vậy, xem ra hai chú cháu bọn họ không có số cưới được thê tử dịu dàng hiền thục rồi.
Hai người cùng nhau vào Tử Thần Điện, lúc này Hoàng đế đang đùa giỡn với con mèo nhỏ lông trắng như tuyết kia.
Chính là con mèo mà Thẩm Ưng tặng, vẫn luôn được nuôi trong Tử Thần Điện.
"Hôm nay tới nhanh vậy, vừa hồi cung đã tới đây rồi?"
Thẩm Thác có chút bất ngờ, bình thường có mời mọc thế nào Ngu Ninh cũng lười đến, phải để ngài ấy đêm hôm khuya khoắt tới Dược Thiện Cục trèo cửa sổ, hôm nay sao vậy, từ Hầu phủ trở về đã lập tức tới tìm ngài ấy, ba bốn ngày không gặp, Ngu Ninh thay đổi tính rồi sao?
"Thiếp có chuyện quan trọng muốn tâu với Bệ hạ." Ngu Ninh cười tủm tỉm.
Thẩm Thác thấy nàng như vậy liền biết không có chuyện quan trọng gì, ngài ấy chỉ chỉ sập, bảo Ngu Ninh nghỉ ngơi trên sập trước, ngài ấy phải đối phó với Thẩm Ưng mặt đầy vẻ kháng nghị trước đã.
Miệng lưỡi của Thẩm Ưng chưa bao giờ nhanh nhảu đến vậy, hắn thao thao bất tuyệt, kể ra rất nhiều khuyết điểm của Mộ Dung Ngọc, sau đó cho Hoàng thúc xem vết móng tay trên mặt hắn, dùng chứng cứ đầy đủ để chứng minh Mộ Dung Ngọc chính là một ả đàn bà chanh chua, hống hách.
Hắn tuyệt đối không đồng ý cuộc hôn nhân này!
"Trẫm nhớ rõ là chính miệng con đã nói, Hoa Dung công chúa rất xinh đẹp."
"Xinh đẹp cũng không thể ăn thay cơm được, Hoàng thúc, con hối hận rồi! Nàng ta chỉ được mỗi khuôn mặt mà thôi."
"Ban hôn là do con đồng ý, thánh chỉ đã ban xuống, bây giờ hối hận thì muộn rồi, hơn nữa Hoa Dung công chúa tính tình hoạt bát, dung mạo tuyệt sắc, rất xứng đôi với con." Thẩm Thác liếc nhìn vết đỏ trên mặt cháu trai, thản nhiên nói: "Chẳng qua chỉ là lúc đùa giỡn không cẩn thận đánh phải mà thôi, con là nam nhân, chút độ lượng ấy cũng không có sao?"
Thẩm Ưng khiếu nại nửa ngày, đều bị Hoàng thúc bác bỏ từng cái một.
Sủng Phi Của Hoàng ĐếTác giả: Tiểu Từ Tỷ TỷTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngChương 1: Nhận Thân Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô. "Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói. Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma. Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt. Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc. Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng. "Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh… Nàng thầm nghĩ, Thẩm Thác đúng là có thể chịu đựng được người như vậy, xem ra hai chú cháu bọn họ không có số cưới được thê tử dịu dàng hiền thục rồi. Hai người cùng nhau vào Tử Thần Điện, lúc này Hoàng đế đang đùa giỡn với con mèo nhỏ lông trắng như tuyết kia. Chính là con mèo mà Thẩm Ưng tặng, vẫn luôn được nuôi trong Tử Thần Điện. "Hôm nay tới nhanh vậy, vừa hồi cung đã tới đây rồi?" Thẩm Thác có chút bất ngờ, bình thường có mời mọc thế nào Ngu Ninh cũng lười đến, phải để ngài ấy đêm hôm khuya khoắt tới Dược Thiện Cục trèo cửa sổ, hôm nay sao vậy, từ Hầu phủ trở về đã lập tức tới tìm ngài ấy, ba bốn ngày không gặp, Ngu Ninh thay đổi tính rồi sao? "Thiếp có chuyện quan trọng muốn tâu với Bệ hạ." Ngu Ninh cười tủm tỉm. Thẩm Thác thấy nàng như vậy liền biết không có chuyện quan trọng gì, ngài ấy chỉ chỉ sập, bảo Ngu Ninh nghỉ ngơi trên sập trước, ngài ấy phải đối phó với Thẩm Ưng mặt đầy vẻ kháng nghị trước đã. Miệng lưỡi của Thẩm Ưng chưa bao giờ nhanh nhảu đến vậy, hắn thao thao bất tuyệt, kể ra rất nhiều khuyết điểm của Mộ Dung Ngọc, sau đó cho Hoàng thúc xem vết móng tay trên mặt hắn, dùng chứng cứ đầy đủ để chứng minh Mộ Dung Ngọc chính là một ả đàn bà chanh chua, hống hách. Hắn tuyệt đối không đồng ý cuộc hôn nhân này! "Trẫm nhớ rõ là chính miệng con đã nói, Hoa Dung công chúa rất xinh đẹp." "Xinh đẹp cũng không thể ăn thay cơm được, Hoàng thúc, con hối hận rồi! Nàng ta chỉ được mỗi khuôn mặt mà thôi." "Ban hôn là do con đồng ý, thánh chỉ đã ban xuống, bây giờ hối hận thì muộn rồi, hơn nữa Hoa Dung công chúa tính tình hoạt bát, dung mạo tuyệt sắc, rất xứng đôi với con." Thẩm Thác liếc nhìn vết đỏ trên mặt cháu trai, thản nhiên nói: "Chẳng qua chỉ là lúc đùa giỡn không cẩn thận đánh phải mà thôi, con là nam nhân, chút độ lượng ấy cũng không có sao?" Thẩm Ưng khiếu nại nửa ngày, đều bị Hoàng thúc bác bỏ từng cái một.