1. Giờ nghỉ, tôi từ lớp học bước ra. Tống Yếm Ly đang nổi trận lôi đình đè bạn cùng bàn của tôi - Cố Niệm - xuống đất. Hắn giống như một con ch.ó hoang hung dữ, đuôi mắt đỏ hoe. Thiếu niên không thể kiểm soát cơn tức giận, thậm chí còn dùng một tay bóp cổ Cố Niệm, nhấc bổng cậu ta khỏi mặt đất. Xung quanh vang lên tiếng la hét ầm ĩ. Tôi run giọng gọi hắn: “Tống Yếm Ly.” Thân hình Tống Yếm Ly cứng đờ, khuôn mặt đẹp trai dính m.á.u nhìn sang, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Cố Niệm khó khăn chống đỡ, ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi. “Miên Miên, mình không sao, có lẽ do Tống Yếm Ly cho rằng chúng ta quá thân thiết thôi…” Tôi cắn môi, giơ tay lên định đánh hắn. Đột nhiên, dòng bình luận lại hiện lên trước mắt. [Nữ phụ chắc chắn lại chuẩn bị nghiêm khắc dạy dỗ nam phụ rồi. Trong lòng cô ấy nam phụ mãi mãi là học sinh hư hỏng, vì vậy nam phụ về sau mới bị hắc hóa.] [Nếu nữ phụ biết nam phụ đánh nam chính Cố Niệm là vì biết anh ta tiếp cận cô ấy chỉ để làm nữ chính…
Chương 4
Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường YandereTác giả: jkmnlllTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. Giờ nghỉ, tôi từ lớp học bước ra. Tống Yếm Ly đang nổi trận lôi đình đè bạn cùng bàn của tôi - Cố Niệm - xuống đất. Hắn giống như một con ch.ó hoang hung dữ, đuôi mắt đỏ hoe. Thiếu niên không thể kiểm soát cơn tức giận, thậm chí còn dùng một tay bóp cổ Cố Niệm, nhấc bổng cậu ta khỏi mặt đất. Xung quanh vang lên tiếng la hét ầm ĩ. Tôi run giọng gọi hắn: “Tống Yếm Ly.” Thân hình Tống Yếm Ly cứng đờ, khuôn mặt đẹp trai dính m.á.u nhìn sang, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Cố Niệm khó khăn chống đỡ, ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi. “Miên Miên, mình không sao, có lẽ do Tống Yếm Ly cho rằng chúng ta quá thân thiết thôi…” Tôi cắn môi, giơ tay lên định đánh hắn. Đột nhiên, dòng bình luận lại hiện lên trước mắt. [Nữ phụ chắc chắn lại chuẩn bị nghiêm khắc dạy dỗ nam phụ rồi. Trong lòng cô ấy nam phụ mãi mãi là học sinh hư hỏng, vì vậy nam phụ về sau mới bị hắc hóa.] [Nếu nữ phụ biết nam phụ đánh nam chính Cố Niệm là vì biết anh ta tiếp cận cô ấy chỉ để làm nữ chính… 5. Tôi quay đầu, Tống Yếm Ly chống hai tay bên người tôi, khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gang tấc, đôi môi bị cắn đến đỏ thẫm, đôi mắt long lanh đầy nước. Phần áo sau lưng bị kéo lên lúc tôi bôi thuốc, để lộ bờ vai săn chắc và cơ bắp lưng ẩn hiện. [Lúc này nữ phụ chắc chắn sẽ nói “ghê tởm” rồi bỏ lại nam phụ đang phát bệnh mà đi mất…] Tôi im lặng. Sau đó thò tay vào túi lấy ra một viên kẹo. Dùng răng xé lớp giấy bọc. Hương cam ngọt ngào lan tỏa trong miệng. Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào đôi môi của Tống Yếm Ly, nhẹ nhàng xoa như để ngăn hắn tự cắn mình. “Thả lỏng chút nào.” Cả người Tống Yếm Ly run lên.Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Cổ họng hắn không kìm được mà thốt ra một tiếng ***** đầy khó nhọc. “Cậu có biết mình đang làm gì không?” Hắn gằn giọng, âm thanh khàn đặc. Tôi mỉm cười ngây thơ với hắn. Rồi ngẩng đầu lên, hôn hắn. Viên kẹo trong miệng được tôi đẩy qua cho hắn. “Chữa…bệnh…cho cậu.” Như một mồi lửa, Tống Yếm Ly dường như được thắp lửa. Hắn giữ chặt vai tôi bằng một tay, tôi buộc phải ngửa lên để đón nhận nụ hôn dồn dập của hắn. Cả người tôi bị hắn ôm chặt trong *****. Hương vị ngọt ngào lan tỏa. [Trời ơi, ánh mắt của nữ phụ khi cắn kẹo và cười thật quyến rũ… Nếu đối diện ánh mắt đó, chân tôi cũng mềm nhũn rồi.] [Ai hiểu! Sự chênh lệch vóc dáng này làm tôi phê quá, nữ phụ quá nhỏ nhắn, Tống Yếm Ly chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn vòng eo cô ấy!] Điện thoại bỗng vang lên tiếng thông báo, là tin nhắn thoại từ Cố Niệm. “Miên Miên, chẳng phải cậu từng nói bệnh của Tống Yếm Ly rất ghê tởm, cậu không muốn chạm vào cậu ta sao? Vậy mà hôm nay lại đưa cậu ta tới phòng y tế?” “Tô Lai lại dùng bệnh của mẹ tôi để đe dọa tôi. Cậu có thể nhường lại suất tuyển thẳng cho tôi được không? Tôi muốn rời khỏi nơi này…” Bầu không khí đột nhiên trở nên im ắng. Tống Yếm Ly đẩy tôi ra. Hắn cười nhạt, sắc mặt tái nhợt, tay siết chặt thành nắm đấm. “Xin lỗi… tôi khiến cậu thấy ghê tởm.” Tôi còn chưa kịp nói gì, hắn đã quay người bỏ đi. Tôi vội vàng đuổi theo, chỉ kịp nhìn thấy hắn nhanh chóng mở ngăn kéo tìm thuốc. Lực tay quá lớn, ngăn kéo gãy ra ngay lập tức, cánh tay hắn bị cắt một vệt dài chảy máu, nhưng gương mặt vẫn vô cảm. Những viên thuốc rơi lộn xộn xuống sàn, không phân biệt được loại nào với loại nào. Tống Yếm Ly thở gấp. Hắn tiện tay nhặt lấy cây kéo bên cạnh, lạnh lùng rạch một nhát lên tay mình. Máu tươi trào ra, nhưng hắn lại nở nụ cười, như thể làm vậy có thể giúp mình tỉnh táo hơn. Tôi đứng sững tại chỗ, không biết phải làm gì. Dòng chữ trên màn hình không ngừng chạy điên cuồng. [Nữ phụ thật là, cô có thể làm tổn thương hắn, nhưng không nhất thiết phải mạnh tay đến mức này.] [Đứng ở góc nhìn của nam phụ, tôi thật sự rất muốn khóc, từ nhỏ đã không dám chạm vào ai vì căn bệnh này, còn bị mẹ mình coi như quái vật.] [Người con gái duy nhất hắn thích, vậy mà sau khi dỗ dành lại nói hắn “ghê tởm”…] [Nếu hắn không hắc hóa thì ai hắc hóa đây…] Tôi… bị oan mà. Đó là những lời tôi đã nói khi còn có thành kiến với Tống Yếm Ly. Bây giờ tôi không nghĩ như vậy nữa rồi…
5.
Tôi quay đầu, Tống Yếm Ly chống hai tay bên người tôi, khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gang tấc, đôi môi bị cắn đến đỏ thẫm, đôi mắt long lanh đầy nước.
Phần áo sau lưng bị kéo lên lúc tôi bôi thuốc, để lộ bờ vai săn chắc và cơ bắp lưng ẩn hiện.
[Lúc này nữ phụ chắc chắn sẽ nói “ghê tởm” rồi bỏ lại nam phụ đang phát bệnh mà đi mất…]
Tôi im lặng.
Sau đó thò tay vào túi lấy ra một viên kẹo.
Dùng răng xé lớp giấy bọc.
Hương cam ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào đôi môi của Tống Yếm Ly, nhẹ nhàng xoa như để ngăn hắn tự cắn mình.
“Thả lỏng chút nào.”
Cả người Tống Yếm Ly run lên.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Cổ họng hắn không kìm được mà thốt ra một tiếng ***** đầy khó nhọc.
“Cậu có biết mình đang làm gì không?” Hắn gằn giọng, âm thanh khàn đặc.
Tôi mỉm cười ngây thơ với hắn.
Rồi ngẩng đầu lên, hôn hắn.
Viên kẹo trong miệng được tôi đẩy qua cho hắn.
“Chữa…bệnh…cho cậu.”
Như một mồi lửa, Tống Yếm Ly dường như được thắp lửa.
Hắn giữ chặt vai tôi bằng một tay, tôi buộc phải ngửa lên để đón nhận nụ hôn dồn dập của hắn.
Cả người tôi bị hắn ôm chặt trong *****.
Hương vị ngọt ngào lan tỏa.
[Trời ơi, ánh mắt của nữ phụ khi cắn kẹo và cười thật quyến rũ… Nếu đối diện ánh mắt đó, chân tôi cũng mềm nhũn rồi.]
[Ai hiểu! Sự chênh lệch vóc dáng này làm tôi phê quá, nữ phụ quá nhỏ nhắn, Tống Yếm Ly chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn vòng eo cô ấy!]
Điện thoại bỗng vang lên tiếng thông báo, là tin nhắn thoại từ Cố Niệm.
“Miên Miên, chẳng phải cậu từng nói bệnh của Tống Yếm Ly rất ghê tởm, cậu không muốn chạm vào cậu ta sao? Vậy mà hôm nay lại đưa cậu ta tới phòng y tế?”
“Tô Lai lại dùng bệnh của mẹ tôi để đe dọa tôi. Cậu có thể nhường lại suất tuyển thẳng cho tôi được không? Tôi muốn rời khỏi nơi này…”
Bầu không khí đột nhiên trở nên im ắng.
Tống Yếm Ly đẩy tôi ra.
Hắn cười nhạt, sắc mặt tái nhợt, tay siết chặt thành nắm đấm.
“Xin lỗi… tôi khiến cậu thấy ghê tởm.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, hắn đã quay người bỏ đi.
Tôi vội vàng đuổi theo, chỉ kịp nhìn thấy hắn nhanh chóng mở ngăn kéo tìm thuốc.
Lực tay quá lớn, ngăn kéo gãy ra ngay lập tức, cánh tay hắn bị cắt một vệt dài chảy máu, nhưng gương mặt vẫn vô cảm.
Những viên thuốc rơi lộn xộn xuống sàn, không phân biệt được loại nào với loại nào.
Tống Yếm Ly thở gấp.
Hắn tiện tay nhặt lấy cây kéo bên cạnh, lạnh lùng rạch một nhát lên tay mình.
Máu tươi trào ra, nhưng hắn lại nở nụ cười, như thể làm vậy có thể giúp mình tỉnh táo hơn.
Tôi đứng sững tại chỗ, không biết phải làm gì.
Dòng chữ trên màn hình không ngừng chạy điên cuồng.
[Nữ phụ thật là, cô có thể làm tổn thương hắn, nhưng không nhất thiết phải mạnh tay đến mức này.]
[Đứng ở góc nhìn của nam phụ, tôi thật sự rất muốn khóc, từ nhỏ đã không dám chạm vào ai vì căn bệnh này, còn bị mẹ mình coi như quái vật.]
[Người con gái duy nhất hắn thích, vậy mà sau khi dỗ dành lại nói hắn “ghê tởm”…]
[Nếu hắn không hắc hóa thì ai hắc hóa đây…]
Tôi… bị oan mà.
Đó là những lời tôi đã nói khi còn có thành kiến với Tống Yếm Ly.
Bây giờ tôi không nghĩ như vậy nữa rồi…
Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Công Lược Trùm Trường YandereTác giả: jkmnlllTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. Giờ nghỉ, tôi từ lớp học bước ra. Tống Yếm Ly đang nổi trận lôi đình đè bạn cùng bàn của tôi - Cố Niệm - xuống đất. Hắn giống như một con ch.ó hoang hung dữ, đuôi mắt đỏ hoe. Thiếu niên không thể kiểm soát cơn tức giận, thậm chí còn dùng một tay bóp cổ Cố Niệm, nhấc bổng cậu ta khỏi mặt đất. Xung quanh vang lên tiếng la hét ầm ĩ. Tôi run giọng gọi hắn: “Tống Yếm Ly.” Thân hình Tống Yếm Ly cứng đờ, khuôn mặt đẹp trai dính m.á.u nhìn sang, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Cố Niệm khó khăn chống đỡ, ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi. “Miên Miên, mình không sao, có lẽ do Tống Yếm Ly cho rằng chúng ta quá thân thiết thôi…” Tôi cắn môi, giơ tay lên định đánh hắn. Đột nhiên, dòng bình luận lại hiện lên trước mắt. [Nữ phụ chắc chắn lại chuẩn bị nghiêm khắc dạy dỗ nam phụ rồi. Trong lòng cô ấy nam phụ mãi mãi là học sinh hư hỏng, vì vậy nam phụ về sau mới bị hắc hóa.] [Nếu nữ phụ biết nam phụ đánh nam chính Cố Niệm là vì biết anh ta tiếp cận cô ấy chỉ để làm nữ chính… 5. Tôi quay đầu, Tống Yếm Ly chống hai tay bên người tôi, khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gang tấc, đôi môi bị cắn đến đỏ thẫm, đôi mắt long lanh đầy nước. Phần áo sau lưng bị kéo lên lúc tôi bôi thuốc, để lộ bờ vai săn chắc và cơ bắp lưng ẩn hiện. [Lúc này nữ phụ chắc chắn sẽ nói “ghê tởm” rồi bỏ lại nam phụ đang phát bệnh mà đi mất…] Tôi im lặng. Sau đó thò tay vào túi lấy ra một viên kẹo. Dùng răng xé lớp giấy bọc. Hương cam ngọt ngào lan tỏa trong miệng. Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào đôi môi của Tống Yếm Ly, nhẹ nhàng xoa như để ngăn hắn tự cắn mình. “Thả lỏng chút nào.” Cả người Tống Yếm Ly run lên.Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Cổ họng hắn không kìm được mà thốt ra một tiếng ***** đầy khó nhọc. “Cậu có biết mình đang làm gì không?” Hắn gằn giọng, âm thanh khàn đặc. Tôi mỉm cười ngây thơ với hắn. Rồi ngẩng đầu lên, hôn hắn. Viên kẹo trong miệng được tôi đẩy qua cho hắn. “Chữa…bệnh…cho cậu.” Như một mồi lửa, Tống Yếm Ly dường như được thắp lửa. Hắn giữ chặt vai tôi bằng một tay, tôi buộc phải ngửa lên để đón nhận nụ hôn dồn dập của hắn. Cả người tôi bị hắn ôm chặt trong *****. Hương vị ngọt ngào lan tỏa. [Trời ơi, ánh mắt của nữ phụ khi cắn kẹo và cười thật quyến rũ… Nếu đối diện ánh mắt đó, chân tôi cũng mềm nhũn rồi.] [Ai hiểu! Sự chênh lệch vóc dáng này làm tôi phê quá, nữ phụ quá nhỏ nhắn, Tống Yếm Ly chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn vòng eo cô ấy!] Điện thoại bỗng vang lên tiếng thông báo, là tin nhắn thoại từ Cố Niệm. “Miên Miên, chẳng phải cậu từng nói bệnh của Tống Yếm Ly rất ghê tởm, cậu không muốn chạm vào cậu ta sao? Vậy mà hôm nay lại đưa cậu ta tới phòng y tế?” “Tô Lai lại dùng bệnh của mẹ tôi để đe dọa tôi. Cậu có thể nhường lại suất tuyển thẳng cho tôi được không? Tôi muốn rời khỏi nơi này…” Bầu không khí đột nhiên trở nên im ắng. Tống Yếm Ly đẩy tôi ra. Hắn cười nhạt, sắc mặt tái nhợt, tay siết chặt thành nắm đấm. “Xin lỗi… tôi khiến cậu thấy ghê tởm.” Tôi còn chưa kịp nói gì, hắn đã quay người bỏ đi. Tôi vội vàng đuổi theo, chỉ kịp nhìn thấy hắn nhanh chóng mở ngăn kéo tìm thuốc. Lực tay quá lớn, ngăn kéo gãy ra ngay lập tức, cánh tay hắn bị cắt một vệt dài chảy máu, nhưng gương mặt vẫn vô cảm. Những viên thuốc rơi lộn xộn xuống sàn, không phân biệt được loại nào với loại nào. Tống Yếm Ly thở gấp. Hắn tiện tay nhặt lấy cây kéo bên cạnh, lạnh lùng rạch một nhát lên tay mình. Máu tươi trào ra, nhưng hắn lại nở nụ cười, như thể làm vậy có thể giúp mình tỉnh táo hơn. Tôi đứng sững tại chỗ, không biết phải làm gì. Dòng chữ trên màn hình không ngừng chạy điên cuồng. [Nữ phụ thật là, cô có thể làm tổn thương hắn, nhưng không nhất thiết phải mạnh tay đến mức này.] [Đứng ở góc nhìn của nam phụ, tôi thật sự rất muốn khóc, từ nhỏ đã không dám chạm vào ai vì căn bệnh này, còn bị mẹ mình coi như quái vật.] [Người con gái duy nhất hắn thích, vậy mà sau khi dỗ dành lại nói hắn “ghê tởm”…] [Nếu hắn không hắc hóa thì ai hắc hóa đây…] Tôi… bị oan mà. Đó là những lời tôi đã nói khi còn có thành kiến với Tống Yếm Ly. Bây giờ tôi không nghĩ như vậy nữa rồi…