Tác giả:

Tôi và bạn trai Bùi Thư Thần đã hơn hai tháng không gặp nhau.   Tôi hỏi anh ta có phải muốn chia tay không, anh ta không trả lời tin nhắn của tôi.   Sau đó tôi không tìm anh ta nửa tháng, anh ta cũng không tìm tôi.   Đến tháng thứ hai, tôi đăng ảnh bạn trai mới lên mạng xã hội, cho anh ta một bất ngờ. Dưa Hấu   01   Từ khi Tống Hạ Hạ tốt nghiệp và vào làm ở công ty khởi nghiệp của Bùi Thư Thần, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau.   Cùng một thành phố, là người yêu của nhau, nơi anh ta ở cách nhà tôi chưa đến mười cây số năm đó khi mua căn hộ này, vị trí và môi trường không phải là điều tôi thích nhất, chỉ vì nó đủ gần chỗ Bùi Thư Thần.   Vậy mà, chúng tôi đã hơn hai tháng không gặp mặt.   À, thực ra cũng đã gặp một lần, là hơn một tháng trước, trên trang cá nhân của Tống Hạ Hạ, có một tấm ảnh chụp chung của công ty họ, bốn năm người, mấy người còn lại đều là bạn đại học của Bùi Thư Thần, tôi biết cả, chỉ là không rõ từ khi nào lại có thêm Tống Hạ Hạ.   Cô ta đứng cạnh Bùi Thư Thần,…

Chương 11

Kiên Trì Bảy Năm Tôi Từ BỏTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi và bạn trai Bùi Thư Thần đã hơn hai tháng không gặp nhau.   Tôi hỏi anh ta có phải muốn chia tay không, anh ta không trả lời tin nhắn của tôi.   Sau đó tôi không tìm anh ta nửa tháng, anh ta cũng không tìm tôi.   Đến tháng thứ hai, tôi đăng ảnh bạn trai mới lên mạng xã hội, cho anh ta một bất ngờ. Dưa Hấu   01   Từ khi Tống Hạ Hạ tốt nghiệp và vào làm ở công ty khởi nghiệp của Bùi Thư Thần, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau.   Cùng một thành phố, là người yêu của nhau, nơi anh ta ở cách nhà tôi chưa đến mười cây số năm đó khi mua căn hộ này, vị trí và môi trường không phải là điều tôi thích nhất, chỉ vì nó đủ gần chỗ Bùi Thư Thần.   Vậy mà, chúng tôi đã hơn hai tháng không gặp mặt.   À, thực ra cũng đã gặp một lần, là hơn một tháng trước, trên trang cá nhân của Tống Hạ Hạ, có một tấm ảnh chụp chung của công ty họ, bốn năm người, mấy người còn lại đều là bạn đại học của Bùi Thư Thần, tôi biết cả, chỉ là không rõ từ khi nào lại có thêm Tống Hạ Hạ.   Cô ta đứng cạnh Bùi Thư Thần,… Đến năm thứ năm ở bên Triệu Cảnh Thịnh, tôi cùng anh ấy đến Hàn Quốc, anh ấy đi học hỏi kinh nghiệm đào tạo nhóm nhạc nam nữ, mỗi ngày ngoài ăn uống thì tôi đều cùng anh ấy học tập. Mẹ tôi thấy tôi chẳng nên cơm cháo gì, bèn phái người đến áp giải tôi về — dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa, hào môn liên hôn cũng phải xem tuổi tác. Triệu Cảnh Thịnh đưa tôi về, rồi cùng mẹ tôi đóng cửa nói chuyện trong thư phòng không biết bao lâu, sau khi ra ngoài mẹ tôi thở dài một tiếng, rồi cũng nhắm mắt cho qua. Năm thứ sáu ở bên Triệu Cảnh Thịnh, nhóm nhạc nam nữ do anh ấy tạo ra thành công vang dội, fan nam fan nữ phát cuồng, người trong giới còn cười bảo, mặc kệ fan các nhà có đấu đá nhau thế nào, có tranh giành vị trí hay tài nguyên ra sao, cuối cùng nhìn lại thì đều là người của nhà họ Triệu. Người hưởng lợi cuối cùng vẫn là tên cáo già mặt cười Triệu Cảnh Thịnh kia. Năm thứ bảy ở bên Triệu Cảnh Thịnh, chúng tôi đi đăng ký kết hôn, tất cả lợi nhuận của công ty anh ấy đều đổ vào thẻ của tôi, đến cả mua chai nước cũng phải ngửa tay xin tiền tôi. Lúc này tôi mới biết anh ấy đã nói gì với mẹ tôi. Khi đó công ty anh ấy đã có khởi sắc, anh ấy lại quỳ trước mặt mẹ tôi hứa hẹn sau này tất cả mọi thứ của anh ấy đều sẽ cho tôi.Dưa Hấu Tôi đúng là có thể tìm được một người làm chủ gia đình, nhưng với những chuyện lừa lọc, tranh giành lợi ích, người ta chưa chắc đã chịu dâng hết tài sản cho tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ tôi thấy phi vụ này có thể làm. Tiền bạc hay gia thế cũng chỉ là phù du, chủ yếu là mẹ tôi thấy Tiểu Triệu có lòng thành. Sau khi đăng ký kết hôn, mẹ tôi đã tươi cười hớn hở nói với tôi như vậy. Một ngày trước khi tổ chức hôn lễ với Triệu Cảnh Thịnh, tôi nhận được một tin nhắn, người kia hỏi: Nếu là anh ta, tại sao không thể là tôi? Số điện thoại lạ có chút quen mắt. Nhưng tôi không trả lời. Xuân hạ thu đông, năm này qua tháng nọ, ngày tháng đương nhiên phải ở bên người mình yêu, mới không uổng phí.

Đến năm thứ năm ở bên Triệu Cảnh Thịnh, tôi cùng anh ấy đến Hàn Quốc, anh ấy đi học hỏi kinh nghiệm đào tạo nhóm nhạc nam nữ, mỗi ngày ngoài ăn uống thì tôi đều cùng anh ấy học tập.

 

Mẹ tôi thấy tôi chẳng nên cơm cháo gì, bèn phái người đến áp giải tôi về — dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa, hào môn liên hôn cũng phải xem tuổi tác. Triệu Cảnh Thịnh đưa tôi về, rồi cùng mẹ tôi đóng cửa nói chuyện trong thư phòng không biết bao lâu, sau khi ra ngoài mẹ tôi thở dài một tiếng, rồi cũng nhắm mắt cho qua.

 

Năm thứ sáu ở bên Triệu Cảnh Thịnh, nhóm nhạc nam nữ do anh ấy tạo ra thành công vang dội, fan nam fan nữ phát cuồng, người trong giới còn cười bảo, mặc kệ fan các nhà có đấu đá nhau thế nào, có tranh giành vị trí hay tài nguyên ra sao, cuối cùng nhìn lại thì đều là người của nhà họ Triệu.

 

Người hưởng lợi cuối cùng vẫn là tên cáo già mặt cười Triệu Cảnh Thịnh kia.

 

Năm thứ bảy ở bên Triệu Cảnh Thịnh, chúng tôi đi đăng ký kết hôn, tất cả lợi nhuận của công ty anh ấy đều đổ vào thẻ của tôi, đến cả mua chai nước cũng phải ngửa tay xin tiền tôi.

 

Lúc này tôi mới biết anh ấy đã nói gì với mẹ tôi.

 

Khi đó công ty anh ấy đã có khởi sắc, anh ấy lại quỳ trước mặt mẹ tôi hứa hẹn sau này tất cả mọi thứ của anh ấy đều sẽ cho tôi.

Dưa Hấu

 

Tôi đúng là có thể tìm được một người làm chủ gia đình, nhưng với những chuyện lừa lọc, tranh giành lợi ích, người ta chưa chắc đã chịu dâng hết tài sản cho tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ tôi thấy phi vụ này có thể làm.

 

Tiền bạc hay gia thế cũng chỉ là phù du, chủ yếu là mẹ tôi thấy Tiểu Triệu có lòng thành.

 

Sau khi đăng ký kết hôn, mẹ tôi đã tươi cười hớn hở nói với tôi như vậy.

 

Một ngày trước khi tổ chức hôn lễ với Triệu Cảnh Thịnh, tôi nhận được một tin nhắn, người kia hỏi: Nếu là anh ta, tại sao không thể là tôi?

 

Số điện thoại lạ có chút quen mắt.

 

Nhưng tôi không trả lời.

 

Xuân hạ thu đông, năm này qua tháng nọ, ngày tháng đương nhiên phải ở bên người mình yêu, mới không uổng phí.

Kiên Trì Bảy Năm Tôi Từ BỏTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTôi và bạn trai Bùi Thư Thần đã hơn hai tháng không gặp nhau.   Tôi hỏi anh ta có phải muốn chia tay không, anh ta không trả lời tin nhắn của tôi.   Sau đó tôi không tìm anh ta nửa tháng, anh ta cũng không tìm tôi.   Đến tháng thứ hai, tôi đăng ảnh bạn trai mới lên mạng xã hội, cho anh ta một bất ngờ. Dưa Hấu   01   Từ khi Tống Hạ Hạ tốt nghiệp và vào làm ở công ty khởi nghiệp của Bùi Thư Thần, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau.   Cùng một thành phố, là người yêu của nhau, nơi anh ta ở cách nhà tôi chưa đến mười cây số năm đó khi mua căn hộ này, vị trí và môi trường không phải là điều tôi thích nhất, chỉ vì nó đủ gần chỗ Bùi Thư Thần.   Vậy mà, chúng tôi đã hơn hai tháng không gặp mặt.   À, thực ra cũng đã gặp một lần, là hơn một tháng trước, trên trang cá nhân của Tống Hạ Hạ, có một tấm ảnh chụp chung của công ty họ, bốn năm người, mấy người còn lại đều là bạn đại học của Bùi Thư Thần, tôi biết cả, chỉ là không rõ từ khi nào lại có thêm Tống Hạ Hạ.   Cô ta đứng cạnh Bùi Thư Thần,… Đến năm thứ năm ở bên Triệu Cảnh Thịnh, tôi cùng anh ấy đến Hàn Quốc, anh ấy đi học hỏi kinh nghiệm đào tạo nhóm nhạc nam nữ, mỗi ngày ngoài ăn uống thì tôi đều cùng anh ấy học tập. Mẹ tôi thấy tôi chẳng nên cơm cháo gì, bèn phái người đến áp giải tôi về — dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa, hào môn liên hôn cũng phải xem tuổi tác. Triệu Cảnh Thịnh đưa tôi về, rồi cùng mẹ tôi đóng cửa nói chuyện trong thư phòng không biết bao lâu, sau khi ra ngoài mẹ tôi thở dài một tiếng, rồi cũng nhắm mắt cho qua. Năm thứ sáu ở bên Triệu Cảnh Thịnh, nhóm nhạc nam nữ do anh ấy tạo ra thành công vang dội, fan nam fan nữ phát cuồng, người trong giới còn cười bảo, mặc kệ fan các nhà có đấu đá nhau thế nào, có tranh giành vị trí hay tài nguyên ra sao, cuối cùng nhìn lại thì đều là người của nhà họ Triệu. Người hưởng lợi cuối cùng vẫn là tên cáo già mặt cười Triệu Cảnh Thịnh kia. Năm thứ bảy ở bên Triệu Cảnh Thịnh, chúng tôi đi đăng ký kết hôn, tất cả lợi nhuận của công ty anh ấy đều đổ vào thẻ của tôi, đến cả mua chai nước cũng phải ngửa tay xin tiền tôi. Lúc này tôi mới biết anh ấy đã nói gì với mẹ tôi. Khi đó công ty anh ấy đã có khởi sắc, anh ấy lại quỳ trước mặt mẹ tôi hứa hẹn sau này tất cả mọi thứ của anh ấy đều sẽ cho tôi.Dưa Hấu Tôi đúng là có thể tìm được một người làm chủ gia đình, nhưng với những chuyện lừa lọc, tranh giành lợi ích, người ta chưa chắc đã chịu dâng hết tài sản cho tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ tôi thấy phi vụ này có thể làm. Tiền bạc hay gia thế cũng chỉ là phù du, chủ yếu là mẹ tôi thấy Tiểu Triệu có lòng thành. Sau khi đăng ký kết hôn, mẹ tôi đã tươi cười hớn hở nói với tôi như vậy. Một ngày trước khi tổ chức hôn lễ với Triệu Cảnh Thịnh, tôi nhận được một tin nhắn, người kia hỏi: Nếu là anh ta, tại sao không thể là tôi? Số điện thoại lạ có chút quen mắt. Nhưng tôi không trả lời. Xuân hạ thu đông, năm này qua tháng nọ, ngày tháng đương nhiên phải ở bên người mình yêu, mới không uổng phí.

Chương 11