1 Rời khỏi phủ Thừa Tướng, đêm trước khi ra đi, Đại công tử đặc biệt tới phòng ta gặp mặt. Ta hỏi hắn: "Ngài tới gặp ta lần cuối sao?" Hắn đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt ta, bất lực thở dài: "Tiểu Thảo, thật ra trong lòng ta có nàng." Đại công tử tên đầy đủ là Tề Ngọc Thần. Thật ra, ban đầu ta vốn được định làm thông phòng của hắn. Một tháng trước, mẫu thân đem ta bán vào phủ Thừa Tướng, nhận lấy năm mươi lượng bạc rồi quay lưng bỏ đi, không hề ngoái lại. Quản gia dẫn ta bơ vơ, không biết phải làm sao, tới trước mặt Tề Ngọc Thần, cúi người thưa: "Đại công tử, trong số các tiểu nha hoàn này, nàng là người giống Nhị tiểu thư nhất." Ánh nắng chói mắt, người ngồi trên cao lạnh lùng nhìn ta: "Nếu giống, vậy thì giữ lại đi." Ta ở phủ Thừa Tướng được một tháng, trong khoảng thời gian này, dần dần biết được mục đích thật sự của họ — Tề Ngọc Thần mua ta về, không phải để làm thông phòng, mà là muốn ta thay muội muội ruột của hắn, Tề Ngọc Hàm, nhập cung làm phi tử của Hoàng…
Chương 9
Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào SôcôlaTác giả: A Hoa Ngọt Ngào SôcôlaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Rời khỏi phủ Thừa Tướng, đêm trước khi ra đi, Đại công tử đặc biệt tới phòng ta gặp mặt. Ta hỏi hắn: "Ngài tới gặp ta lần cuối sao?" Hắn đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt ta, bất lực thở dài: "Tiểu Thảo, thật ra trong lòng ta có nàng." Đại công tử tên đầy đủ là Tề Ngọc Thần. Thật ra, ban đầu ta vốn được định làm thông phòng của hắn. Một tháng trước, mẫu thân đem ta bán vào phủ Thừa Tướng, nhận lấy năm mươi lượng bạc rồi quay lưng bỏ đi, không hề ngoái lại. Quản gia dẫn ta bơ vơ, không biết phải làm sao, tới trước mặt Tề Ngọc Thần, cúi người thưa: "Đại công tử, trong số các tiểu nha hoàn này, nàng là người giống Nhị tiểu thư nhất." Ánh nắng chói mắt, người ngồi trên cao lạnh lùng nhìn ta: "Nếu giống, vậy thì giữ lại đi." Ta ở phủ Thừa Tướng được một tháng, trong khoảng thời gian này, dần dần biết được mục đích thật sự của họ — Tề Ngọc Thần mua ta về, không phải để làm thông phòng, mà là muốn ta thay muội muội ruột của hắn, Tề Ngọc Hàm, nhập cung làm phi tử của Hoàng… 9 Nhưng Tạ Hành dường như thật sự không bận tâm chuyện ta suýt trở thành thông phòng của Tề Ngọc Thần. Hắn chỉ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán ta, rồi ra lệnh cho thị vệ tiếp tục đánh xe. Về đến cung, Tạ Hành trở lại thư phòng xử lý chính sự. Trước khi đi, hắn nói tối nay sẽ đến Huyền Linh cung dùng bữa. Ta sai Cúc Hạ đến Diễn Khánh cung tìm Đồng phi, báo rằng ta đã chuyển đồ cho Tề Ngọc Thần một cách thuận lợi. Khi Cúc Hạ quay lại, nàng mang theo một hộp thức ăn, bên trong có bảy tám loại điểm tâm đầy ắp. Nàng nói: "Đồng phi nương nương dặn, nếu mỹ nhân còn muốn ăn món khác, có thể đến cung nàng chơi." Ta cầm một miếng bánh dừa ném vào miệng, gật đầu: "Được." Cũng tốt, ta còn một số việc muốn hỏi nàng. Ta ngồi đó, còn đang nghĩ tối nay nên nấu món gì cho Tạ Hành, thì Cúc Hạ dẫn hai tiểu thái giám vào, mỗi người ôm một thứ trong tay. Cúc Hạ lần lượt giới thiệu: "Mỹ nhân, đây là trang sức mà hôm nay người mang từ nhà mẹ đẻ về.” "Hoàng thượng nói, người ở trong cung trang điểm quá mức giản dị, nên đã sai người của Thượng Điển Ty lấy mấy hộp đá quý và minh châu Đông Hải để mỹ nhân tự chọn kiểu dáng.” "Ngoài ra, đây là những tấm vải mới cung ứng mùa thu năm nay. Mỹ nhân có thể chọn vài tấm, nên làm y phục mùa đông rồi." Ta ngẩn người. Cuối cùng, trong trạng thái mơ màng, ta chọn vài món, rồi mở mấy hộp trang sức của Tề Ngọc Hàm mang về để xem, sau đó dặn Cúc Hạ cất kỹ. Buổi tối, khi Tạ Hành đến dùng bữa, ta hỏi hắn về chuyện này. Hắn gắp một miếng cá rán, chống cằm nhìn ta cười: "Tang Tang, trẫm dự định phong nàng làm phi." "... Vì sao?" Tạ Hành hơi nhướng mày, trả lời: "Vì ta thích nàng." Hắn cố ý bắt chước giọng điệu của ta thường ngày, kéo dài âm cuối, khiến ta có chút ngại ngùng, cúi đầu ăn vài miếng cơm. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội đẩy chén nhỏ bằng sứ xanh còn đậy nắp tới trước mặt hắn: "Uống khi còn nóng đi." "Cái này là gì? Trứng hấp à?" "Là tổ yến! Cúc Hạ nói cái này bổ hơn trứng hấp." Ta nghiêm túc nhìn hắn, tuyên bố: "Từ hôm nay, ngài phải uống một chén mỗi ngày, và thuốc của thái y kê cũng phải uống đúng giờ. Ta sẽ theo dõi chặt chẽ. Tạ Hành, nếu ngài không nghe lời, ta sẽ—" Do nghĩ mãi không ra câu đe dọa hợp lý, ta khựng lại. Kết quả, Tạ Hành chống cằm, cười nhìn ta: "Nàng sẽ làm gì?" "Ta sẽ không ngủ cùng ngài nữa." Và ta trơ mắt nhìn Tạ Hành lập tức mở nắp chén, uống sạch tổ yến một cách dứt khoát. Hắn đặt thìa xuống, dang tay ra với ta, giọng nói dịu dàng: "Tang Tang, lại đây, để trẫm ôm một cái."Hồng Trần Vô Định Ta bước tới, vừa đứng vững trước mặt Tạ Hành, đã bị một lực mạnh kéo vào lòng hắn. "Tiểu Phù Tang à..." Hắn vén tóc ta, đôi môi ghé sát bên tai, hơi thở ấm áp khiến trái tim ta run rẩy, một luồng nhiệt lạ từ sâu trong lòng dâng lên. Ta không biết làm gì, chỉ đành nắm chặt thêm phần vải mềm mại sau lưng hắn. Ngay sau đó, một nụ hôn nóng bỏng của Tạ Hành rơi trên khóe môi ta. Rất ngắn, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng trái tim hắn lại đập rất nhanh. Ta ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy đầu tai hắn hơi đỏ lên. Cúc Hạ đã dẫn cung nhân rời khỏi phòng từ lúc nào, không một tiếng động. Trong phòng giờ chỉ còn lại ta và hắn. Ta nhìn Tạ Hành chằm chằm, hy vọng hắn tiếp tục, nhưng hắn lại khó khăn quay đầu đi, giọng khàn khàn: "Không được, Tang Tang, nàng còn nhỏ." "Ta không nhỏ nữa, tháng sau ta sẽ mười bốn tuổi rồi." Tạ Hành nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như có lửa cháy. Trong thoáng chốc, ta dường như thấy được ngọn lửa ấy bùng lên trong đáy mắt hắn. Sau đó, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, hỏi: "Vậy nàng có biết ta định làm gì không?" Ta thành thật lắc đầu: "Không biết." Tạ Hành xoa đầu ta, ép mặt ta vào n.g.ự.c hắn, khẽ cười: "Sau này nàng sẽ biết." Cuối cùng, hắn hôn lên má ta, dịu dàng bế ta đặt lên giường. Giường rất mềm, lồng n.g.ự.c hắn cũng rất ấm. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tạ Hành: "Tiểu Phù Tang... Trẫm có đủ kiên nhẫn, đợi nàng đến mười sáu tuổi." Có vẻ như hắn đang kìm nén điều gì đó, nhưng ta vẫn chưa hiểu. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Tạ Hành đã rời đi. Sau bữa sáng, ta lấy trong hòm đồ trang sức của Tề Ngọc Hàm ra một đôi trâm ngọc, rồi đến Diễn Khánh cung thăm Đồng phi. Vừa nhìn thấy đôi trâm, Đồng phi nhướng mày, nhận lấy, nhìn kỹ với vẻ đầy hứng thú: "Đây chẳng phải là đôi trâm mà Tề Ngọc Hàm rất quý sao? Nàng ấy khoe với ta không biết bao nhiêu lần, giờ lại rơi vào tay ngươi ư?" Ta kể lại những chuyện đã xảy ra hôm qua ở phủ Thừa Tướng. Nghe xong, Đồng phi cười to, vỗ tay: "Tiếc là ta không đi cùng các ngươi, không thì thật muốn xem biểu cảm của Tề Ngọc Hàm lúc đó! — Mấy cái hộp trang sức tầm thường ấy, nàng ta khoe khoang trước mặt ta cả trăm lần, cũng chẳng thấy chán!" Ta hỏi nàng: "Ngươi không thích Tề Ngọc Hàm sao?" Đồng phi nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi thích nàng ta?" "Ơ... không." Ta thật thà lắc đầu: "Ta cũng không thích nàng ta." Thế là Đồng phi nói: "Chỉ cần ngươi ghét Tề Ngọc Hàm và Tề Ngọc Thần, chúng ta là bạn tốt." Vậy nên, ta và Đồng phi trở thành bạn.
9
Nhưng Tạ Hành dường như thật sự không bận tâm chuyện ta suýt trở thành thông phòng của Tề Ngọc Thần.
Hắn chỉ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán ta, rồi ra lệnh cho thị vệ tiếp tục đánh xe.
Về đến cung, Tạ Hành trở lại thư phòng xử lý chính sự. Trước khi đi, hắn nói tối nay sẽ đến Huyền Linh cung dùng bữa.
Ta sai Cúc Hạ đến Diễn Khánh cung tìm Đồng phi, báo rằng ta đã chuyển đồ cho Tề Ngọc Thần một cách thuận lợi.
Khi Cúc Hạ quay lại, nàng mang theo một hộp thức ăn, bên trong có bảy tám loại điểm tâm đầy ắp.
Nàng nói:
"Đồng phi nương nương dặn, nếu mỹ nhân còn muốn ăn món khác, có thể đến cung nàng chơi."
Ta cầm một miếng bánh dừa ném vào miệng, gật đầu:
"Được."
Cũng tốt, ta còn một số việc muốn hỏi nàng.
Ta ngồi đó, còn đang nghĩ tối nay nên nấu món gì cho Tạ Hành, thì Cúc Hạ dẫn hai tiểu thái giám vào, mỗi người ôm một thứ trong tay.
Cúc Hạ lần lượt giới thiệu:
"Mỹ nhân, đây là trang sức mà hôm nay người mang từ nhà mẹ đẻ về.”
"Hoàng thượng nói, người ở trong cung trang điểm quá mức giản dị, nên đã sai người của Thượng Điển Ty lấy mấy hộp đá quý và minh châu Đông Hải để mỹ nhân tự chọn kiểu dáng.”
"Ngoài ra, đây là những tấm vải mới cung ứng mùa thu năm nay. Mỹ nhân có thể chọn vài tấm, nên làm y phục mùa đông rồi."
Ta ngẩn người.
Cuối cùng, trong trạng thái mơ màng, ta chọn vài món, rồi mở mấy hộp trang sức của Tề Ngọc Hàm mang về để xem, sau đó dặn Cúc Hạ cất kỹ.
Buổi tối, khi Tạ Hành đến dùng bữa, ta hỏi hắn về chuyện này.
Hắn gắp một miếng cá rán, chống cằm nhìn ta cười:
"Tang Tang, trẫm dự định phong nàng làm phi."
"... Vì sao?"
Tạ Hành hơi nhướng mày, trả lời:
"Vì ta thích nàng."
Hắn cố ý bắt chước giọng điệu của ta thường ngày, kéo dài âm cuối, khiến ta có chút ngại ngùng, cúi đầu ăn vài miếng cơm.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội đẩy chén nhỏ bằng sứ xanh còn đậy nắp tới trước mặt hắn:
"Uống khi còn nóng đi."
"Cái này là gì? Trứng hấp à?"
"Là tổ yến! Cúc Hạ nói cái này bổ hơn trứng hấp."
Ta nghiêm túc nhìn hắn, tuyên bố:
"Từ hôm nay, ngài phải uống một chén mỗi ngày, và thuốc của thái y kê cũng phải uống đúng giờ. Ta sẽ theo dõi chặt chẽ. Tạ Hành, nếu ngài không nghe lời, ta sẽ—"
Do nghĩ mãi không ra câu đe dọa hợp lý, ta khựng lại.
Kết quả, Tạ Hành chống cằm, cười nhìn ta:
"Nàng sẽ làm gì?"
"Ta sẽ không ngủ cùng ngài nữa."
Và ta trơ mắt nhìn Tạ Hành lập tức mở nắp chén, uống sạch tổ yến một cách dứt khoát.
Hắn đặt thìa xuống, dang tay ra với ta, giọng nói dịu dàng:
"Tang Tang, lại đây, để trẫm ôm một cái."
Hồng Trần Vô Định
Ta bước tới, vừa đứng vững trước mặt Tạ Hành, đã bị một lực mạnh kéo vào lòng hắn.
"Tiểu Phù Tang à..."
Hắn vén tóc ta, đôi môi ghé sát bên tai, hơi thở ấm áp khiến trái tim ta run rẩy, một luồng nhiệt lạ từ sâu trong lòng dâng lên.
Ta không biết làm gì, chỉ đành nắm chặt thêm phần vải mềm mại sau lưng hắn.
Ngay sau đó, một nụ hôn nóng bỏng của Tạ Hành rơi trên khóe môi ta.
Rất ngắn, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng trái tim hắn lại đập rất nhanh.
Ta ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy đầu tai hắn hơi đỏ lên.
Cúc Hạ đã dẫn cung nhân rời khỏi phòng từ lúc nào, không một tiếng động.
Trong phòng giờ chỉ còn lại ta và hắn.
Ta nhìn Tạ Hành chằm chằm, hy vọng hắn tiếp tục, nhưng hắn lại khó khăn quay đầu đi, giọng khàn khàn:
"Không được, Tang Tang, nàng còn nhỏ."
"Ta không nhỏ nữa, tháng sau ta sẽ mười bốn tuổi rồi."
Tạ Hành nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như có lửa cháy. Trong thoáng chốc, ta dường như thấy được ngọn lửa ấy bùng lên trong đáy mắt hắn.
Sau đó, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, hỏi:
"Vậy nàng có biết ta định làm gì không?"
Ta thành thật lắc đầu:
"Không biết."
Tạ Hành xoa đầu ta, ép mặt ta vào n.g.ự.c hắn, khẽ cười:
"Sau này nàng sẽ biết."
Cuối cùng, hắn hôn lên má ta, dịu dàng bế ta đặt lên giường.
Giường rất mềm, lồng n.g.ự.c hắn cũng rất ấm. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tạ Hành:
"Tiểu Phù Tang... Trẫm có đủ kiên nhẫn, đợi nàng đến mười sáu tuổi."
Có vẻ như hắn đang kìm nén điều gì đó, nhưng ta vẫn chưa hiểu.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Tạ Hành đã rời đi.
Sau bữa sáng, ta lấy trong hòm đồ trang sức của Tề Ngọc Hàm ra một đôi trâm ngọc, rồi đến Diễn Khánh cung thăm Đồng phi.
Vừa nhìn thấy đôi trâm, Đồng phi nhướng mày, nhận lấy, nhìn kỹ với vẻ đầy hứng thú:
"Đây chẳng phải là đôi trâm mà Tề Ngọc Hàm rất quý sao? Nàng ấy khoe với ta không biết bao nhiêu lần, giờ lại rơi vào tay ngươi ư?"
Ta kể lại những chuyện đã xảy ra hôm qua ở phủ Thừa Tướng.
Nghe xong, Đồng phi cười to, vỗ tay:
"Tiếc là ta không đi cùng các ngươi, không thì thật muốn xem biểu cảm của Tề Ngọc Hàm lúc đó! — Mấy cái hộp trang sức tầm thường ấy, nàng ta khoe khoang trước mặt ta cả trăm lần, cũng chẳng thấy chán!"
Ta hỏi nàng:
"Ngươi không thích Tề Ngọc Hàm sao?"
Đồng phi nhướng mày:
"Chẳng lẽ ngươi thích nàng ta?"
"Ơ... không."
Ta thật thà lắc đầu:
"Ta cũng không thích nàng ta."
Thế là Đồng phi nói:
"Chỉ cần ngươi ghét Tề Ngọc Hàm và Tề Ngọc Thần, chúng ta là bạn tốt."
Vậy nên, ta và Đồng phi trở thành bạn.
Giấc Mộng Đêm Xuân - A Hoa Ngọt Ngào SôcôlaTác giả: A Hoa Ngọt Ngào SôcôlaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Rời khỏi phủ Thừa Tướng, đêm trước khi ra đi, Đại công tử đặc biệt tới phòng ta gặp mặt. Ta hỏi hắn: "Ngài tới gặp ta lần cuối sao?" Hắn đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt ta, bất lực thở dài: "Tiểu Thảo, thật ra trong lòng ta có nàng." Đại công tử tên đầy đủ là Tề Ngọc Thần. Thật ra, ban đầu ta vốn được định làm thông phòng của hắn. Một tháng trước, mẫu thân đem ta bán vào phủ Thừa Tướng, nhận lấy năm mươi lượng bạc rồi quay lưng bỏ đi, không hề ngoái lại. Quản gia dẫn ta bơ vơ, không biết phải làm sao, tới trước mặt Tề Ngọc Thần, cúi người thưa: "Đại công tử, trong số các tiểu nha hoàn này, nàng là người giống Nhị tiểu thư nhất." Ánh nắng chói mắt, người ngồi trên cao lạnh lùng nhìn ta: "Nếu giống, vậy thì giữ lại đi." Ta ở phủ Thừa Tướng được một tháng, trong khoảng thời gian này, dần dần biết được mục đích thật sự của họ — Tề Ngọc Thần mua ta về, không phải để làm thông phòng, mà là muốn ta thay muội muội ruột của hắn, Tề Ngọc Hàm, nhập cung làm phi tử của Hoàng… 9 Nhưng Tạ Hành dường như thật sự không bận tâm chuyện ta suýt trở thành thông phòng của Tề Ngọc Thần. Hắn chỉ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán ta, rồi ra lệnh cho thị vệ tiếp tục đánh xe. Về đến cung, Tạ Hành trở lại thư phòng xử lý chính sự. Trước khi đi, hắn nói tối nay sẽ đến Huyền Linh cung dùng bữa. Ta sai Cúc Hạ đến Diễn Khánh cung tìm Đồng phi, báo rằng ta đã chuyển đồ cho Tề Ngọc Thần một cách thuận lợi. Khi Cúc Hạ quay lại, nàng mang theo một hộp thức ăn, bên trong có bảy tám loại điểm tâm đầy ắp. Nàng nói: "Đồng phi nương nương dặn, nếu mỹ nhân còn muốn ăn món khác, có thể đến cung nàng chơi." Ta cầm một miếng bánh dừa ném vào miệng, gật đầu: "Được." Cũng tốt, ta còn một số việc muốn hỏi nàng. Ta ngồi đó, còn đang nghĩ tối nay nên nấu món gì cho Tạ Hành, thì Cúc Hạ dẫn hai tiểu thái giám vào, mỗi người ôm một thứ trong tay. Cúc Hạ lần lượt giới thiệu: "Mỹ nhân, đây là trang sức mà hôm nay người mang từ nhà mẹ đẻ về.” "Hoàng thượng nói, người ở trong cung trang điểm quá mức giản dị, nên đã sai người của Thượng Điển Ty lấy mấy hộp đá quý và minh châu Đông Hải để mỹ nhân tự chọn kiểu dáng.” "Ngoài ra, đây là những tấm vải mới cung ứng mùa thu năm nay. Mỹ nhân có thể chọn vài tấm, nên làm y phục mùa đông rồi." Ta ngẩn người. Cuối cùng, trong trạng thái mơ màng, ta chọn vài món, rồi mở mấy hộp trang sức của Tề Ngọc Hàm mang về để xem, sau đó dặn Cúc Hạ cất kỹ. Buổi tối, khi Tạ Hành đến dùng bữa, ta hỏi hắn về chuyện này. Hắn gắp một miếng cá rán, chống cằm nhìn ta cười: "Tang Tang, trẫm dự định phong nàng làm phi." "... Vì sao?" Tạ Hành hơi nhướng mày, trả lời: "Vì ta thích nàng." Hắn cố ý bắt chước giọng điệu của ta thường ngày, kéo dài âm cuối, khiến ta có chút ngại ngùng, cúi đầu ăn vài miếng cơm. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội đẩy chén nhỏ bằng sứ xanh còn đậy nắp tới trước mặt hắn: "Uống khi còn nóng đi." "Cái này là gì? Trứng hấp à?" "Là tổ yến! Cúc Hạ nói cái này bổ hơn trứng hấp." Ta nghiêm túc nhìn hắn, tuyên bố: "Từ hôm nay, ngài phải uống một chén mỗi ngày, và thuốc của thái y kê cũng phải uống đúng giờ. Ta sẽ theo dõi chặt chẽ. Tạ Hành, nếu ngài không nghe lời, ta sẽ—" Do nghĩ mãi không ra câu đe dọa hợp lý, ta khựng lại. Kết quả, Tạ Hành chống cằm, cười nhìn ta: "Nàng sẽ làm gì?" "Ta sẽ không ngủ cùng ngài nữa." Và ta trơ mắt nhìn Tạ Hành lập tức mở nắp chén, uống sạch tổ yến một cách dứt khoát. Hắn đặt thìa xuống, dang tay ra với ta, giọng nói dịu dàng: "Tang Tang, lại đây, để trẫm ôm một cái."Hồng Trần Vô Định Ta bước tới, vừa đứng vững trước mặt Tạ Hành, đã bị một lực mạnh kéo vào lòng hắn. "Tiểu Phù Tang à..." Hắn vén tóc ta, đôi môi ghé sát bên tai, hơi thở ấm áp khiến trái tim ta run rẩy, một luồng nhiệt lạ từ sâu trong lòng dâng lên. Ta không biết làm gì, chỉ đành nắm chặt thêm phần vải mềm mại sau lưng hắn. Ngay sau đó, một nụ hôn nóng bỏng của Tạ Hành rơi trên khóe môi ta. Rất ngắn, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng trái tim hắn lại đập rất nhanh. Ta ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy đầu tai hắn hơi đỏ lên. Cúc Hạ đã dẫn cung nhân rời khỏi phòng từ lúc nào, không một tiếng động. Trong phòng giờ chỉ còn lại ta và hắn. Ta nhìn Tạ Hành chằm chằm, hy vọng hắn tiếp tục, nhưng hắn lại khó khăn quay đầu đi, giọng khàn khàn: "Không được, Tang Tang, nàng còn nhỏ." "Ta không nhỏ nữa, tháng sau ta sẽ mười bốn tuổi rồi." Tạ Hành nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như có lửa cháy. Trong thoáng chốc, ta dường như thấy được ngọn lửa ấy bùng lên trong đáy mắt hắn. Sau đó, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, hỏi: "Vậy nàng có biết ta định làm gì không?" Ta thành thật lắc đầu: "Không biết." Tạ Hành xoa đầu ta, ép mặt ta vào n.g.ự.c hắn, khẽ cười: "Sau này nàng sẽ biết." Cuối cùng, hắn hôn lên má ta, dịu dàng bế ta đặt lên giường. Giường rất mềm, lồng n.g.ự.c hắn cũng rất ấm. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tạ Hành: "Tiểu Phù Tang... Trẫm có đủ kiên nhẫn, đợi nàng đến mười sáu tuổi." Có vẻ như hắn đang kìm nén điều gì đó, nhưng ta vẫn chưa hiểu. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Tạ Hành đã rời đi. Sau bữa sáng, ta lấy trong hòm đồ trang sức của Tề Ngọc Hàm ra một đôi trâm ngọc, rồi đến Diễn Khánh cung thăm Đồng phi. Vừa nhìn thấy đôi trâm, Đồng phi nhướng mày, nhận lấy, nhìn kỹ với vẻ đầy hứng thú: "Đây chẳng phải là đôi trâm mà Tề Ngọc Hàm rất quý sao? Nàng ấy khoe với ta không biết bao nhiêu lần, giờ lại rơi vào tay ngươi ư?" Ta kể lại những chuyện đã xảy ra hôm qua ở phủ Thừa Tướng. Nghe xong, Đồng phi cười to, vỗ tay: "Tiếc là ta không đi cùng các ngươi, không thì thật muốn xem biểu cảm của Tề Ngọc Hàm lúc đó! — Mấy cái hộp trang sức tầm thường ấy, nàng ta khoe khoang trước mặt ta cả trăm lần, cũng chẳng thấy chán!" Ta hỏi nàng: "Ngươi không thích Tề Ngọc Hàm sao?" Đồng phi nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi thích nàng ta?" "Ơ... không." Ta thật thà lắc đầu: "Ta cũng không thích nàng ta." Thế là Đồng phi nói: "Chỉ cần ngươi ghét Tề Ngọc Hàm và Tề Ngọc Thần, chúng ta là bạn tốt." Vậy nên, ta và Đồng phi trở thành bạn.