Màn hình điện thoại di động ở đầu giường hiển thị thơi gian là một giờ ba mươi lăm phút. Tôi đã tỉnh. Này đã là ngày thứ bảy liên tục tôi nằm mơ. Ở trong mơ luôn có một đôi tay ***** thân thể tôi từng phân một từ trên xuống dưới. Thật sự chính là từng phân một từ trên xuống dưới, ngay cả nơi mà chỉ có thể nghĩ đến nhưng không tưởng tượng được đều bị sờ vào. Hơn nữa tôi rõ ràng cảm giác được đôi tay kia lạnh băng không một chút hơi ấm. Cái chính là, mặc kệ tôi sợ hãi thế nào nhưng thân thể tôi giống như bị bóng đè, làm thế nào cũng không cử động được. Mỗi một động tác của đôi tay kia tôi đều nhớ rất rõ ràng, hắn sờ trán tôi, sờ lên gương mặt tôi, môi tôi, cổ tôi, ngực tôi,eo tôi, chân tôi… Thậm chí đôi đôi tay lạnh băng kia khi sờ đến xx của tôi khiến tôi khóc cũng không ra tiếng. Mỗi một lần tôi mở mắt được đều là một giờ ba mươi lăm phút, một phút không lệch. Tôi là con gái một chủ tiệm đồ cổ, ba tôi luôn bán đồ cổ. Dù ông ấy không học đạo nhưng ông cũng hiểu biết một ít. Dù vậy tôi…
Chương 107
Chồng Tôi Là QuỷTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhMàn hình điện thoại di động ở đầu giường hiển thị thơi gian là một giờ ba mươi lăm phút. Tôi đã tỉnh. Này đã là ngày thứ bảy liên tục tôi nằm mơ. Ở trong mơ luôn có một đôi tay ***** thân thể tôi từng phân một từ trên xuống dưới. Thật sự chính là từng phân một từ trên xuống dưới, ngay cả nơi mà chỉ có thể nghĩ đến nhưng không tưởng tượng được đều bị sờ vào. Hơn nữa tôi rõ ràng cảm giác được đôi tay kia lạnh băng không một chút hơi ấm. Cái chính là, mặc kệ tôi sợ hãi thế nào nhưng thân thể tôi giống như bị bóng đè, làm thế nào cũng không cử động được. Mỗi một động tác của đôi tay kia tôi đều nhớ rất rõ ràng, hắn sờ trán tôi, sờ lên gương mặt tôi, môi tôi, cổ tôi, ngực tôi,eo tôi, chân tôi… Thậm chí đôi đôi tay lạnh băng kia khi sờ đến xx của tôi khiến tôi khóc cũng không ra tiếng. Mỗi một lần tôi mở mắt được đều là một giờ ba mươi lăm phút, một phút không lệch. Tôi là con gái một chủ tiệm đồ cổ, ba tôi luôn bán đồ cổ. Dù ông ấy không học đạo nhưng ông cũng hiểu biết một ít. Dù vậy tôi… Tôi đứng ở phía sau anh ấy, nhìn anh ấy mở hộp ra, bên trong chỉ có một phong thư. Màu giấy đã ngả vàng, hẳn đã từ rất lâu rồi. Có điều bởi vì được cất giấu quá kín nên nó cũng chỉ hơi vàng một chút thôi.Ở trên phong thư có vẽ một bùa quỷ giống như chữ, khi lần đầu tiên tôi đưa mắt nhìn tới cũng không nhận ra đó là chữ gì, lúc Tổ Hàng mở phong thư ra tôi mới nhận ra, đó là chữ Sầm. Chỉ là viết chữ giống vẽ bùa này chắc chắn là bút tích của một vị đại sư trong Sầm gia.Tổ Hàng mở phong thư, rút ra một tờ giấy từ trong phong thư. Tờ giấy kia cũng không bình thường, một cạnh xiêu xiêu vẹo vẹo, đây không phải là trang bị khuyết trong cuốn gia phả không đầy đủ kia chứ? Lòng tôi nghi hoặc.Quả nhiên, Tổ Hoàng kinh ngạc kêu lên: “Là gia phả, Lục Đà, cái này ai đưa ông?”“Rất nhiều năm rồi, đã quên mất. Nhưng chính là thầy phong thủy đã chỉ chỗ đặt bình phong cho nhà Phúc Vinh.”“Khi đó hắn bao nhiêu tuổi?”“Tuổi à, có lẽ cũng phải 60 rồi.”“Vậy tên của người đó ông có biết không?“Ài, quá lâu, rất nhiều điều không còn nhớ nữa. Chỉ biết là họ Sầm. Vật đã đưa cho các ngươi, ta có thể chết không vướng bận rồi. Ta đã giúp ông ấy giữ chiếc hộp này mấy chục năm.”Tổ Hàng đem tờ gia phả còn thiếu kia thả lại vào trong hộp, nắm lấy tay ông già nói lời cảm tạ. Ông già không giữ chúng tôi lại ăn cơm, lời của ông ấy là: “Cả đời này tôi cũng không muốn lui tới với người Sầm gia.”Trên đường về nhà, tôi nghiên cứu chiếc hộp khóa Lỗ ban kia, vẫn không mở ra được. Tôi nói: “Có phải cái khóa này là loại dùng một lần, sau khi mở khóa sẽ bị khóa chết lại?”Một số khóa Lỗ Ban đặc biệt, chỉ mở được một lần, sau khi đóng lại sẽ bị khóa cứng.“Không phải, cái này chỉ anh mở được thôi.”Không mở được hộp, trong đầu tôi bắt đầu phán đoán lung tung. Rất nhiều năm về trước, Sầm gia đã xảy ra chuyện. Nội dung về Sầm Quốc Hưng bị người ta xé khỏi gia phả. Sau đó không biết gặp chuyện gì, thầy phong thủy kia cảm giác bí mật này không giữ được nữa nên đem bí mật đặt trong một chiếc hộp. Nhưng chiếc hộp kia hẳn không biết cho ai giữ, lại không muốn bí mật Sầm gia vĩnh viễn không có manh mối, cho nên ông ta lúc ấy đã chỉ sai phong thủy cho một nhà. Phong thủy sai sẽ khiến thầy phong thủy khác tới hóa giải.Mà trong vùng này, về phong thủy hẳn mọi người đều sẽ quen hoặc nghe nói tới họ Sầm. Cho nên vòng đi vòng lại đều có thể chuyển chiếc hộp tới tay con cháu Sầm gia.Tôi nói suy đoán của mình. Cuối cùng nói: “Thầy phong thủy cũng có thể hại chết người. Sầm gia cũng chính cũng tà.”“Không đơn giản như vậy. Xé đi chứng tỏ không muốn người khác biết. Nếu xé rồi sẽ không có khả năng giữ lại mà cứ lấy lửa đốt là xong. Có lẽ người xé xuống không phải ông ta, nhưng ông ta lại muốn giữ bí mật này lại.”Tôi nhìn anh ấy, chậm rãi thở hắt ra: “Sầm gia nhà anh sao lại phiền phức như vậy?”Sau khi về đến nhà, Tổ Hàng lấy cuốn gia phả ra, ghép chỗ còn thiếu vào. Tên của Sầm Quốc Hưng đã bị gạch đi, hẳn là sau khi Sầm Quốc Hưng bị đuổi đi vì luyện hóa tiểu quỷ.Phòng rất nhỏ, gia phả đặt ở trên giường, Tổ Hàng ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói: “Sầm Tổ Trạch!”A, người được sinh ra nhưng không được ghi lại kia, bây giờ đột nhiên lại tìm được tên trong góc gia phả bị xé đi.Trong gia phả, Sầm Quốc Hưng bị đuổi ra khỏi thôn nhưng nguyên nhân cũng không được viết ra, bí mật của Sầm Tổ Trạch càng sẽ không dễ dàng được viết ra. Trên giấy chỉ có một câu: “Sầm Tổ Trạch đã ra ngoài, không quay về.”Sầm Tổ Trạch đi đâu? Vì sao lại viết trên cùng một trang giấy với Sầm Quốc Hưng. Hơn nữa dựa vào mảnh giấy bị xé kia hẳn người làm muốn giấu đi những lời này. Bởi vì tên của Sầm Quốc Hưng có một nửa vẫn còn trong gia phả, một nửa bị xé đi, còn Sầm Tổ Trạch lại bị xé hết. Hóa ra chúng tôi đã luôn sai khi xác định trọng tâm.Trong gia phả, một số chuyện lớn cũng sẽ được ghi lại. Nhưng chuyện lớn như vậy vì sao chỉ viết kết quả lại không viết nguyên nhân?“Không thể xác định chuyện khi nào, ký ức của anh đối với Sầm Tổ Trạch cũng không quá nhiều. Anh nhớ rõ ràng năm xảy ra chuyện ấy cậu ta đi học cao trung, ở đây ghi không quay về là có ý gì? Vì sao lại xé đi tên của cậu ấy?” Tổ Hàng nhỏ giọng phân tích.Nhưng là rất rõ ràng, thông tin chúng tôi có được rất ít, chỉ có thể chứng minh người tên Sầm Tổ Trạch này thật sự tồn tại. Vì sao người đó không thể giữ lại ở gia phả, người đó “ra ngoài” là có ý tứ gì? “Không quay về” là có ý tứ gì? Tìm Sầm Tổ Trạch như thế nào?
Tôi đứng ở phía sau anh ấy, nhìn anh ấy mở hộp ra, bên trong chỉ có một phong thư. Màu giấy đã ngả vàng, hẳn đã từ rất lâu rồi. Có điều bởi vì được cất giấu quá kín nên nó cũng chỉ hơi vàng một chút thôi.
Ở trên phong thư có vẽ một bùa quỷ giống như chữ, khi lần đầu tiên tôi đưa mắt nhìn tới cũng không nhận ra đó là chữ gì, lúc Tổ Hàng mở phong thư ra tôi mới nhận ra, đó là chữ Sầm. Chỉ là viết chữ giống vẽ bùa này chắc chắn là bút tích của một vị đại sư trong Sầm gia.
Tổ Hàng mở phong thư, rút ra một tờ giấy từ trong phong thư. Tờ giấy kia cũng không bình thường, một cạnh xiêu xiêu vẹo vẹo, đây không phải là trang bị khuyết trong cuốn gia phả không đầy đủ kia chứ? Lòng tôi nghi hoặc.
Quả nhiên, Tổ Hoàng kinh ngạc kêu lên: “Là gia phả, Lục Đà, cái này ai đưa ông?”
“Rất nhiều năm rồi, đã quên mất. Nhưng chính là thầy phong thủy đã chỉ chỗ đặt bình phong cho nhà Phúc Vinh.”
“Khi đó hắn bao nhiêu tuổi?”
“Tuổi à, có lẽ cũng phải 60 rồi.”
“Vậy tên của người đó ông có biết không?
“Ài, quá lâu, rất nhiều điều không còn nhớ nữa. Chỉ biết là họ Sầm. Vật đã đưa cho các ngươi, ta có thể chết không vướng bận rồi. Ta đã giúp ông ấy giữ chiếc hộp này mấy chục năm.”
Tổ Hàng đem tờ gia phả còn thiếu kia thả lại vào trong hộp, nắm lấy tay ông già nói lời cảm tạ. Ông già không giữ chúng tôi lại ăn cơm, lời của ông ấy là: “Cả đời này tôi cũng không muốn lui tới với người Sầm gia.”
Trên đường về nhà, tôi nghiên cứu chiếc hộp khóa Lỗ ban kia, vẫn không mở ra được. Tôi nói: “Có phải cái khóa này là loại dùng một lần, sau khi mở khóa sẽ bị khóa chết lại?”
Một số khóa Lỗ Ban đặc biệt, chỉ mở được một lần, sau khi đóng lại sẽ bị khóa cứng.
“Không phải, cái này chỉ anh mở được thôi.”
Không mở được hộp, trong đầu tôi bắt đầu phán đoán lung tung. Rất nhiều năm về trước, Sầm gia đã xảy ra chuyện. Nội dung về Sầm Quốc Hưng bị người ta xé khỏi gia phả. Sau đó không biết gặp chuyện gì, thầy phong thủy kia cảm giác bí mật này không giữ được nữa nên đem bí mật đặt trong một chiếc hộp. Nhưng chiếc hộp kia hẳn không biết cho ai giữ, lại không muốn bí mật Sầm gia vĩnh viễn không có manh mối, cho nên ông ta lúc ấy đã chỉ sai phong thủy cho một nhà. Phong thủy sai sẽ khiến thầy phong thủy khác tới hóa giải.
Mà trong vùng này, về phong thủy hẳn mọi người đều sẽ quen hoặc nghe nói tới họ Sầm. Cho nên vòng đi vòng lại đều có thể chuyển chiếc hộp tới tay con cháu Sầm gia.
Tôi nói suy đoán của mình. Cuối cùng nói: “Thầy phong thủy cũng có thể hại chết người. Sầm gia cũng chính cũng tà.”
“Không đơn giản như vậy. Xé đi chứng tỏ không muốn người khác biết. Nếu xé rồi sẽ không có khả năng giữ lại mà cứ lấy lửa đốt là xong. Có lẽ người xé xuống không phải ông ta, nhưng ông ta lại muốn giữ bí mật này lại.”
Tôi nhìn anh ấy, chậm rãi thở hắt ra: “Sầm gia nhà anh sao lại phiền phức như vậy?”
Sau khi về đến nhà, Tổ Hàng lấy cuốn gia phả ra, ghép chỗ còn thiếu vào. Tên của Sầm Quốc Hưng đã bị gạch đi, hẳn là sau khi Sầm Quốc Hưng bị đuổi đi vì luyện hóa tiểu quỷ.
Phòng rất nhỏ, gia phả đặt ở trên giường, Tổ Hàng ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói: “Sầm Tổ Trạch!”
A, người được sinh ra nhưng không được ghi lại kia, bây giờ đột nhiên lại tìm được tên trong góc gia phả bị xé đi.
Trong gia phả, Sầm Quốc Hưng bị đuổi ra khỏi thôn nhưng nguyên nhân cũng không được viết ra, bí mật của Sầm Tổ Trạch càng sẽ không dễ dàng được viết ra. Trên giấy chỉ có một câu: “Sầm Tổ Trạch đã ra ngoài, không quay về.”
Sầm Tổ Trạch đi đâu? Vì sao lại viết trên cùng một trang giấy với Sầm Quốc Hưng. Hơn nữa dựa vào mảnh giấy bị xé kia hẳn người làm muốn giấu đi những lời này. Bởi vì tên của Sầm Quốc Hưng có một nửa vẫn còn trong gia phả, một nửa bị xé đi, còn Sầm Tổ Trạch lại bị xé hết. Hóa ra chúng tôi đã luôn sai khi xác định trọng tâm.
Trong gia phả, một số chuyện lớn cũng sẽ được ghi lại. Nhưng chuyện lớn như vậy vì sao chỉ viết kết quả lại không viết nguyên nhân?
“Không thể xác định chuyện khi nào, ký ức của anh đối với Sầm Tổ Trạch cũng không quá nhiều. Anh nhớ rõ ràng năm xảy ra chuyện ấy cậu ta đi học cao trung, ở đây ghi không quay về là có ý gì? Vì sao lại xé đi tên của cậu ấy?” Tổ Hàng nhỏ giọng phân tích.
Nhưng là rất rõ ràng, thông tin chúng tôi có được rất ít, chỉ có thể chứng minh người tên Sầm Tổ Trạch này thật sự tồn tại. Vì sao người đó không thể giữ lại ở gia phả, người đó “ra ngoài” là có ý tứ gì? “Không quay về” là có ý tứ gì? Tìm Sầm Tổ Trạch như thế nào?
Chồng Tôi Là QuỷTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhMàn hình điện thoại di động ở đầu giường hiển thị thơi gian là một giờ ba mươi lăm phút. Tôi đã tỉnh. Này đã là ngày thứ bảy liên tục tôi nằm mơ. Ở trong mơ luôn có một đôi tay ***** thân thể tôi từng phân một từ trên xuống dưới. Thật sự chính là từng phân một từ trên xuống dưới, ngay cả nơi mà chỉ có thể nghĩ đến nhưng không tưởng tượng được đều bị sờ vào. Hơn nữa tôi rõ ràng cảm giác được đôi tay kia lạnh băng không một chút hơi ấm. Cái chính là, mặc kệ tôi sợ hãi thế nào nhưng thân thể tôi giống như bị bóng đè, làm thế nào cũng không cử động được. Mỗi một động tác của đôi tay kia tôi đều nhớ rất rõ ràng, hắn sờ trán tôi, sờ lên gương mặt tôi, môi tôi, cổ tôi, ngực tôi,eo tôi, chân tôi… Thậm chí đôi đôi tay lạnh băng kia khi sờ đến xx của tôi khiến tôi khóc cũng không ra tiếng. Mỗi một lần tôi mở mắt được đều là một giờ ba mươi lăm phút, một phút không lệch. Tôi là con gái một chủ tiệm đồ cổ, ba tôi luôn bán đồ cổ. Dù ông ấy không học đạo nhưng ông cũng hiểu biết một ít. Dù vậy tôi… Tôi đứng ở phía sau anh ấy, nhìn anh ấy mở hộp ra, bên trong chỉ có một phong thư. Màu giấy đã ngả vàng, hẳn đã từ rất lâu rồi. Có điều bởi vì được cất giấu quá kín nên nó cũng chỉ hơi vàng một chút thôi.Ở trên phong thư có vẽ một bùa quỷ giống như chữ, khi lần đầu tiên tôi đưa mắt nhìn tới cũng không nhận ra đó là chữ gì, lúc Tổ Hàng mở phong thư ra tôi mới nhận ra, đó là chữ Sầm. Chỉ là viết chữ giống vẽ bùa này chắc chắn là bút tích của một vị đại sư trong Sầm gia.Tổ Hàng mở phong thư, rút ra một tờ giấy từ trong phong thư. Tờ giấy kia cũng không bình thường, một cạnh xiêu xiêu vẹo vẹo, đây không phải là trang bị khuyết trong cuốn gia phả không đầy đủ kia chứ? Lòng tôi nghi hoặc.Quả nhiên, Tổ Hoàng kinh ngạc kêu lên: “Là gia phả, Lục Đà, cái này ai đưa ông?”“Rất nhiều năm rồi, đã quên mất. Nhưng chính là thầy phong thủy đã chỉ chỗ đặt bình phong cho nhà Phúc Vinh.”“Khi đó hắn bao nhiêu tuổi?”“Tuổi à, có lẽ cũng phải 60 rồi.”“Vậy tên của người đó ông có biết không?“Ài, quá lâu, rất nhiều điều không còn nhớ nữa. Chỉ biết là họ Sầm. Vật đã đưa cho các ngươi, ta có thể chết không vướng bận rồi. Ta đã giúp ông ấy giữ chiếc hộp này mấy chục năm.”Tổ Hàng đem tờ gia phả còn thiếu kia thả lại vào trong hộp, nắm lấy tay ông già nói lời cảm tạ. Ông già không giữ chúng tôi lại ăn cơm, lời của ông ấy là: “Cả đời này tôi cũng không muốn lui tới với người Sầm gia.”Trên đường về nhà, tôi nghiên cứu chiếc hộp khóa Lỗ ban kia, vẫn không mở ra được. Tôi nói: “Có phải cái khóa này là loại dùng một lần, sau khi mở khóa sẽ bị khóa chết lại?”Một số khóa Lỗ Ban đặc biệt, chỉ mở được một lần, sau khi đóng lại sẽ bị khóa cứng.“Không phải, cái này chỉ anh mở được thôi.”Không mở được hộp, trong đầu tôi bắt đầu phán đoán lung tung. Rất nhiều năm về trước, Sầm gia đã xảy ra chuyện. Nội dung về Sầm Quốc Hưng bị người ta xé khỏi gia phả. Sau đó không biết gặp chuyện gì, thầy phong thủy kia cảm giác bí mật này không giữ được nữa nên đem bí mật đặt trong một chiếc hộp. Nhưng chiếc hộp kia hẳn không biết cho ai giữ, lại không muốn bí mật Sầm gia vĩnh viễn không có manh mối, cho nên ông ta lúc ấy đã chỉ sai phong thủy cho một nhà. Phong thủy sai sẽ khiến thầy phong thủy khác tới hóa giải.Mà trong vùng này, về phong thủy hẳn mọi người đều sẽ quen hoặc nghe nói tới họ Sầm. Cho nên vòng đi vòng lại đều có thể chuyển chiếc hộp tới tay con cháu Sầm gia.Tôi nói suy đoán của mình. Cuối cùng nói: “Thầy phong thủy cũng có thể hại chết người. Sầm gia cũng chính cũng tà.”“Không đơn giản như vậy. Xé đi chứng tỏ không muốn người khác biết. Nếu xé rồi sẽ không có khả năng giữ lại mà cứ lấy lửa đốt là xong. Có lẽ người xé xuống không phải ông ta, nhưng ông ta lại muốn giữ bí mật này lại.”Tôi nhìn anh ấy, chậm rãi thở hắt ra: “Sầm gia nhà anh sao lại phiền phức như vậy?”Sau khi về đến nhà, Tổ Hàng lấy cuốn gia phả ra, ghép chỗ còn thiếu vào. Tên của Sầm Quốc Hưng đã bị gạch đi, hẳn là sau khi Sầm Quốc Hưng bị đuổi đi vì luyện hóa tiểu quỷ.Phòng rất nhỏ, gia phả đặt ở trên giường, Tổ Hàng ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói: “Sầm Tổ Trạch!”A, người được sinh ra nhưng không được ghi lại kia, bây giờ đột nhiên lại tìm được tên trong góc gia phả bị xé đi.Trong gia phả, Sầm Quốc Hưng bị đuổi ra khỏi thôn nhưng nguyên nhân cũng không được viết ra, bí mật của Sầm Tổ Trạch càng sẽ không dễ dàng được viết ra. Trên giấy chỉ có một câu: “Sầm Tổ Trạch đã ra ngoài, không quay về.”Sầm Tổ Trạch đi đâu? Vì sao lại viết trên cùng một trang giấy với Sầm Quốc Hưng. Hơn nữa dựa vào mảnh giấy bị xé kia hẳn người làm muốn giấu đi những lời này. Bởi vì tên của Sầm Quốc Hưng có một nửa vẫn còn trong gia phả, một nửa bị xé đi, còn Sầm Tổ Trạch lại bị xé hết. Hóa ra chúng tôi đã luôn sai khi xác định trọng tâm.Trong gia phả, một số chuyện lớn cũng sẽ được ghi lại. Nhưng chuyện lớn như vậy vì sao chỉ viết kết quả lại không viết nguyên nhân?“Không thể xác định chuyện khi nào, ký ức của anh đối với Sầm Tổ Trạch cũng không quá nhiều. Anh nhớ rõ ràng năm xảy ra chuyện ấy cậu ta đi học cao trung, ở đây ghi không quay về là có ý gì? Vì sao lại xé đi tên của cậu ấy?” Tổ Hàng nhỏ giọng phân tích.Nhưng là rất rõ ràng, thông tin chúng tôi có được rất ít, chỉ có thể chứng minh người tên Sầm Tổ Trạch này thật sự tồn tại. Vì sao người đó không thể giữ lại ở gia phả, người đó “ra ngoài” là có ý tứ gì? “Không quay về” là có ý tứ gì? Tìm Sầm Tổ Trạch như thế nào?