Màn hình điện thoại di động ở đầu giường hiển thị thơi gian là một giờ ba mươi lăm phút. Tôi đã tỉnh. Này đã là ngày thứ bảy liên tục tôi nằm mơ. Ở trong mơ luôn có một đôi tay ***** thân thể tôi từng phân một từ trên xuống dưới. Thật sự chính là từng phân một từ trên xuống dưới, ngay cả nơi mà chỉ có thể nghĩ đến nhưng không tưởng tượng được đều bị sờ vào. Hơn nữa tôi rõ ràng cảm giác được đôi tay kia lạnh băng không một chút hơi ấm. Cái chính là, mặc kệ tôi sợ hãi thế nào nhưng thân thể tôi giống như bị bóng đè, làm thế nào cũng không cử động được. Mỗi một động tác của đôi tay kia tôi đều nhớ rất rõ ràng, hắn sờ trán tôi, sờ lên gương mặt tôi, môi tôi, cổ tôi, ngực tôi,eo tôi, chân tôi… Thậm chí đôi đôi tay lạnh băng kia khi sờ đến xx của tôi khiến tôi khóc cũng không ra tiếng. Mỗi một lần tôi mở mắt được đều là một giờ ba mươi lăm phút, một phút không lệch. Tôi là con gái một chủ tiệm đồ cổ, ba tôi luôn bán đồ cổ. Dù ông ấy không học đạo nhưng ông cũng hiểu biết một ít. Dù vậy tôi…

Chương 144-2

Chồng Tôi Là QuỷTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhMàn hình điện thoại di động ở đầu giường hiển thị thơi gian là một giờ ba mươi lăm phút. Tôi đã tỉnh. Này đã là ngày thứ bảy liên tục tôi nằm mơ. Ở trong mơ luôn có một đôi tay ***** thân thể tôi từng phân một từ trên xuống dưới. Thật sự chính là từng phân một từ trên xuống dưới, ngay cả nơi mà chỉ có thể nghĩ đến nhưng không tưởng tượng được đều bị sờ vào. Hơn nữa tôi rõ ràng cảm giác được đôi tay kia lạnh băng không một chút hơi ấm. Cái chính là, mặc kệ tôi sợ hãi thế nào nhưng thân thể tôi giống như bị bóng đè, làm thế nào cũng không cử động được. Mỗi một động tác của đôi tay kia tôi đều nhớ rất rõ ràng, hắn sờ trán tôi, sờ lên gương mặt tôi, môi tôi, cổ tôi, ngực tôi,eo tôi, chân tôi… Thậm chí đôi đôi tay lạnh băng kia khi sờ đến xx của tôi khiến tôi khóc cũng không ra tiếng. Mỗi một lần tôi mở mắt được đều là một giờ ba mươi lăm phút, một phút không lệch. Tôi là con gái một chủ tiệm đồ cổ, ba tôi luôn bán đồ cổ. Dù ông ấy không học đạo nhưng ông cũng hiểu biết một ít. Dù vậy tôi… Khi về căn biệt thự ở tạm kia, Sầm Hằng còn chưa tan làm, đang ở trên sô pha nhặt rau là Tiểu Mạc.Tôi thật sự chưa từng thấy mặt này của Tiểu Mạc. Ngồi xuống bên cạnh anh ta, hỏi: “Tiểu Mạc, nhà anh có rất nhiều tiền, sao trước kia lại phải ở nhà nhỏ như vậy?”“Nhà đó là do Linh Tử tự mình mua, tiền do tự cậu ấy kiếm. Nếu không phải xảy ra chuyện thì bây giờ chúng tôi vẫn sẽ ở đó.”“À, vậy anh cảm thấy Linh Tử có phải đại sư không?”“Cậu ấy… có đôi lúc. Nói thật, đôi khi cậu ấy cũng sẽ làm lỗi, cũng sẽ hoảng loạn. Có đôi khi cậu ấy cũng sẽ trốn phía sau Kim Tử. Không thể gọi là đại sư.”“Vậy anh cảm thấy sẽ có người giả mạo Linh Tử không?”“Sẽ không đâu, cậu ấy có gì đâu mà phải giả mạo?”“Vậy anh nói xem Tổ Hàng có gì mà lại có kẻ giả mạo?”“Có giả mạo chứng tỏ là có mục đích. Ở xã hội này, mục đích chính là lợi ích, đối với hắn có lợi ích thì hắn mới giả mạo, không có lợi ích thì không giả mạo.”Tôi không nói gì, im lặng, anh ta hỏi: “Ai giả mạo Sầm Tổ Hàng?”“Sầm Tổ Trạch, còn có một gã Sầm khùng điên.”Tổ Hàng cũng từ trong bếp đi ra, ngồi trên sô pha, im lặng. Linh Tử cũng đi từ trong bếp ra, tay còn bưng mì gói. Tiểu Mạc liền nói: “Sắp ăn cơm rồi, cậu còn ăn cái này?”“Ăn no mới có sức nấu cơm cho các người ăn. Sầm Hằng nói tối nay phải tăng ca, bảo chúng ta 10 giờ đến đón anh ta. Tối nay tôi nấu cơm. Vương Khả Nhân, hôm nay đi tìm việc thế nào?”Tôi đem những gì hôm nay thấy kể một lần, còn cả nghi vấn của chúng tôi. Tổ Hàng vẫn luôn ngồi trên sô pha im lặng, bị tác động lớn nhất trong chuyện này hẳn là anh ấy.Linh Tử ngồi trên sô pha hút mì tôm, nói: “Sầm Tổ Hàng à, phiền anh nghĩ lại thật kỹ những chuyện trước khi mình bị luyện hóa tiểu quỷ. Ngẫm lại rốt cuộc mình là ai! Mẹ nó, anh là Sầm Tổ Hàng, Sầm Tổ Trạch là Sầm Tổ Hàng, kẻ Sầm khùng điên kia cũng là Sầm Tổ Hàng. Có phải mẹ anh tới chợ nhặt các anh về không?”Tôi cầm lấy gối trên sô pha ném Linh Tử, nói: “Anh mới là nhặt về!”Tiểu Mạc ở bên kia kêu lên: “Này này, đừng lấy gối. Nhà này sau này còn muốn bán. Làm bẩn sẽ hạ giá.”Tôi tức giận nói: “Người có tiền mua biệt thự sẽ không muốn nhà cũ đâu.” Dừng một chút, tôi nghĩ tới căn hộ mẫu hôm nay, liền nói: “Nói không chừng cũng bán được thật. Hôm nay tôi và Tổ Hàng cũng chọn một căn hộ mẫu.”“Là căn mẫu ở tầng 19 tòa nhà đó à?” Linh Tử hỏi.“Phải.”“Căn đó khá tốt.”“Này,” Tiểu Mạc hỏi, “Căn mẫu bên đó tốt, vậy căn này thì sao? Nếu tốt thì sau này chúng ta sẽ ở đây, căn hộ nhỏ của cậu đem bán đi.”“Nhà ở không phải dùng lớn nhỏ để xem phong thủy. Căn hộ kia tuy nhỏ nhưng cách cục là số một đấy.”Bọn họ tiếp tục nói chuyện, tôi nhìn về phía Tổ Hàng, anh ấy vẫn im lặng, hơi nhíu mi. Tôi dịch người tới ngồi cạnh anh ấy, nói nhỏ: “Đừng để ý, dù sao anh là Sầm Tổ Hàng của em. Bên ngoài có mấy kẻ trùng họ trùng tên thì có sao đâu, biết anh là đủ rồi.”Tổ Hàng lúc này mới cười nhìn tôi: “Không phải an ủi anh đâu. Sao có thể là không sao? Anh tin anh chính là Sầm Tổ Hàng. Còn mục đích của bọn họ, anh thật sự không nghĩ ra được.”“Vậy tạm thời đừng nghĩ. Sau này rồi cũng sẽ biết thôi.”Chúng tôi chỉ thì thầm với nhau, Tiểu Mạc bên kia lớn tiếng nói: “Này! Nói gì mà cứ thì thầm thế? Khi nào thì chuyển nhà? Khi nào mua đồ đạc? Tôi giới thiệu cho, chắc chắn được giảm giá.”Khi nào chuyển nhà? Tôi không biết nên nhìn về phía Tổ Hàng. Chúng tôi dọn tới đây là bởi vì đã xảy ra chuyện. Muốn dọn đi hẳn cũng phải chờ những việc này kết thúc đã.Linh Tử đã ăn xong, cầm tô đi lại vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Đừng tính chuyện lâu dài thế, hãy nghĩ ba ngày nữa đi cướp tiểu quỷ từ tay Sầm khùng điên như thế nào kìa. Lại để hắn luyện hóa ra một cái thì không biết sẽ có thêm bao nhiêu chuyện xảy ra đâu.”===Sant: Hẹn các bạn ngày mai

Khi về căn biệt thự ở tạm kia, Sầm Hằng còn chưa tan làm, đang ở trên sô pha nhặt rau là Tiểu Mạc.

Tôi thật sự chưa từng thấy mặt này của Tiểu Mạc. Ngồi xuống bên cạnh anh ta, hỏi: “Tiểu Mạc, nhà anh có rất nhiều tiền, sao trước kia lại phải ở nhà nhỏ như vậy?”

“Nhà đó là do Linh Tử tự mình mua, tiền do tự cậu ấy kiếm. Nếu không phải xảy ra chuyện thì bây giờ chúng tôi vẫn sẽ ở đó.”

“À, vậy anh cảm thấy Linh Tử có phải đại sư không?”

“Cậu ấy… có đôi lúc. Nói thật, đôi khi cậu ấy cũng sẽ làm lỗi, cũng sẽ hoảng loạn. Có đôi khi cậu ấy cũng sẽ trốn phía sau Kim Tử. Không thể gọi là đại sư.”

“Vậy anh cảm thấy sẽ có người giả mạo Linh Tử không?”

“Sẽ không đâu, cậu ấy có gì đâu mà phải giả mạo?”

“Vậy anh nói xem Tổ Hàng có gì mà lại có kẻ giả mạo?”

“Có giả mạo chứng tỏ là có mục đích. Ở xã hội này, mục đích chính là lợi ích, đối với hắn có lợi ích thì hắn mới giả mạo, không có lợi ích thì không giả mạo.”

Tôi không nói gì, im lặng, anh ta hỏi: “Ai giả mạo Sầm Tổ Hàng?”

“Sầm Tổ Trạch, còn có một gã Sầm khùng điên.”

Tổ Hàng cũng từ trong bếp đi ra, ngồi trên sô pha, im lặng. Linh Tử cũng đi từ trong bếp ra, tay còn bưng mì gói. Tiểu Mạc liền nói: “Sắp ăn cơm rồi, cậu còn ăn cái này?”

“Ăn no mới có sức nấu cơm cho các người ăn. Sầm Hằng nói tối nay phải tăng ca, bảo chúng ta 10 giờ đến đón anh ta. Tối nay tôi nấu cơm. Vương Khả Nhân, hôm nay đi tìm việc thế nào?”

Tôi đem những gì hôm nay thấy kể một lần, còn cả nghi vấn của chúng tôi. Tổ Hàng vẫn luôn ngồi trên sô pha im lặng, bị tác động lớn nhất trong chuyện này hẳn là anh ấy.

Linh Tử ngồi trên sô pha hút mì tôm, nói: “Sầm Tổ Hàng à, phiền anh nghĩ lại thật kỹ những chuyện trước khi mình bị luyện hóa tiểu quỷ. Ngẫm lại rốt cuộc mình là ai! Mẹ nó, anh là Sầm Tổ Hàng, Sầm Tổ Trạch là Sầm Tổ Hàng, kẻ Sầm khùng điên kia cũng là Sầm Tổ Hàng. Có phải mẹ anh tới chợ nhặt các anh về không?”

Tôi cầm lấy gối trên sô pha ném Linh Tử, nói: “Anh mới là nhặt về!”

Tiểu Mạc ở bên kia kêu lên: “Này này, đừng lấy gối. Nhà này sau này còn muốn bán. Làm bẩn sẽ hạ giá.”

Tôi tức giận nói: “Người có tiền mua biệt thự sẽ không muốn nhà cũ đâu.” Dừng một chút, tôi nghĩ tới căn hộ mẫu hôm nay, liền nói: “Nói không chừng cũng bán được thật. Hôm nay tôi và Tổ Hàng cũng chọn một căn hộ mẫu.”

“Là căn mẫu ở tầng 19 tòa nhà đó à?” Linh Tử hỏi.

“Phải.”

“Căn đó khá tốt.”

“Này,” Tiểu Mạc hỏi, “Căn mẫu bên đó tốt, vậy căn này thì sao? Nếu tốt thì sau này chúng ta sẽ ở đây, căn hộ nhỏ của cậu đem bán đi.”

“Nhà ở không phải dùng lớn nhỏ để xem phong thủy. Căn hộ kia tuy nhỏ nhưng cách cục là số một đấy.”

Bọn họ tiếp tục nói chuyện, tôi nhìn về phía Tổ Hàng, anh ấy vẫn im lặng, hơi nhíu mi. Tôi dịch người tới ngồi cạnh anh ấy, nói nhỏ: “Đừng để ý, dù sao anh là Sầm Tổ Hàng của em. Bên ngoài có mấy kẻ trùng họ trùng tên thì có sao đâu, biết anh là đủ rồi.”

Tổ Hàng lúc này mới cười nhìn tôi: “Không phải an ủi anh đâu. Sao có thể là không sao? Anh tin anh chính là Sầm Tổ Hàng. Còn mục đích của bọn họ, anh thật sự không nghĩ ra được.”

“Vậy tạm thời đừng nghĩ. Sau này rồi cũng sẽ biết thôi.”

Chúng tôi chỉ thì thầm với nhau, Tiểu Mạc bên kia lớn tiếng nói: “Này! Nói gì mà cứ thì thầm thế? Khi nào thì chuyển nhà? Khi nào mua đồ đạc? Tôi giới thiệu cho, chắc chắn được giảm giá.”

Khi nào chuyển nhà? Tôi không biết nên nhìn về phía Tổ Hàng. Chúng tôi dọn tới đây là bởi vì đã xảy ra chuyện. Muốn dọn đi hẳn cũng phải chờ những việc này kết thúc đã.

Linh Tử đã ăn xong, cầm tô đi lại vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Đừng tính chuyện lâu dài thế, hãy nghĩ ba ngày nữa đi cướp tiểu quỷ từ tay Sầm khùng điên như thế nào kìa. Lại để hắn luyện hóa ra một cái thì không biết sẽ có thêm bao nhiêu chuyện xảy ra đâu.”

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3

Chồng Tôi Là QuỷTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhMàn hình điện thoại di động ở đầu giường hiển thị thơi gian là một giờ ba mươi lăm phút. Tôi đã tỉnh. Này đã là ngày thứ bảy liên tục tôi nằm mơ. Ở trong mơ luôn có một đôi tay ***** thân thể tôi từng phân một từ trên xuống dưới. Thật sự chính là từng phân một từ trên xuống dưới, ngay cả nơi mà chỉ có thể nghĩ đến nhưng không tưởng tượng được đều bị sờ vào. Hơn nữa tôi rõ ràng cảm giác được đôi tay kia lạnh băng không một chút hơi ấm. Cái chính là, mặc kệ tôi sợ hãi thế nào nhưng thân thể tôi giống như bị bóng đè, làm thế nào cũng không cử động được. Mỗi một động tác của đôi tay kia tôi đều nhớ rất rõ ràng, hắn sờ trán tôi, sờ lên gương mặt tôi, môi tôi, cổ tôi, ngực tôi,eo tôi, chân tôi… Thậm chí đôi đôi tay lạnh băng kia khi sờ đến xx của tôi khiến tôi khóc cũng không ra tiếng. Mỗi một lần tôi mở mắt được đều là một giờ ba mươi lăm phút, một phút không lệch. Tôi là con gái một chủ tiệm đồ cổ, ba tôi luôn bán đồ cổ. Dù ông ấy không học đạo nhưng ông cũng hiểu biết một ít. Dù vậy tôi… Khi về căn biệt thự ở tạm kia, Sầm Hằng còn chưa tan làm, đang ở trên sô pha nhặt rau là Tiểu Mạc.Tôi thật sự chưa từng thấy mặt này của Tiểu Mạc. Ngồi xuống bên cạnh anh ta, hỏi: “Tiểu Mạc, nhà anh có rất nhiều tiền, sao trước kia lại phải ở nhà nhỏ như vậy?”“Nhà đó là do Linh Tử tự mình mua, tiền do tự cậu ấy kiếm. Nếu không phải xảy ra chuyện thì bây giờ chúng tôi vẫn sẽ ở đó.”“À, vậy anh cảm thấy Linh Tử có phải đại sư không?”“Cậu ấy… có đôi lúc. Nói thật, đôi khi cậu ấy cũng sẽ làm lỗi, cũng sẽ hoảng loạn. Có đôi khi cậu ấy cũng sẽ trốn phía sau Kim Tử. Không thể gọi là đại sư.”“Vậy anh cảm thấy sẽ có người giả mạo Linh Tử không?”“Sẽ không đâu, cậu ấy có gì đâu mà phải giả mạo?”“Vậy anh nói xem Tổ Hàng có gì mà lại có kẻ giả mạo?”“Có giả mạo chứng tỏ là có mục đích. Ở xã hội này, mục đích chính là lợi ích, đối với hắn có lợi ích thì hắn mới giả mạo, không có lợi ích thì không giả mạo.”Tôi không nói gì, im lặng, anh ta hỏi: “Ai giả mạo Sầm Tổ Hàng?”“Sầm Tổ Trạch, còn có một gã Sầm khùng điên.”Tổ Hàng cũng từ trong bếp đi ra, ngồi trên sô pha, im lặng. Linh Tử cũng đi từ trong bếp ra, tay còn bưng mì gói. Tiểu Mạc liền nói: “Sắp ăn cơm rồi, cậu còn ăn cái này?”“Ăn no mới có sức nấu cơm cho các người ăn. Sầm Hằng nói tối nay phải tăng ca, bảo chúng ta 10 giờ đến đón anh ta. Tối nay tôi nấu cơm. Vương Khả Nhân, hôm nay đi tìm việc thế nào?”Tôi đem những gì hôm nay thấy kể một lần, còn cả nghi vấn của chúng tôi. Tổ Hàng vẫn luôn ngồi trên sô pha im lặng, bị tác động lớn nhất trong chuyện này hẳn là anh ấy.Linh Tử ngồi trên sô pha hút mì tôm, nói: “Sầm Tổ Hàng à, phiền anh nghĩ lại thật kỹ những chuyện trước khi mình bị luyện hóa tiểu quỷ. Ngẫm lại rốt cuộc mình là ai! Mẹ nó, anh là Sầm Tổ Hàng, Sầm Tổ Trạch là Sầm Tổ Hàng, kẻ Sầm khùng điên kia cũng là Sầm Tổ Hàng. Có phải mẹ anh tới chợ nhặt các anh về không?”Tôi cầm lấy gối trên sô pha ném Linh Tử, nói: “Anh mới là nhặt về!”Tiểu Mạc ở bên kia kêu lên: “Này này, đừng lấy gối. Nhà này sau này còn muốn bán. Làm bẩn sẽ hạ giá.”Tôi tức giận nói: “Người có tiền mua biệt thự sẽ không muốn nhà cũ đâu.” Dừng một chút, tôi nghĩ tới căn hộ mẫu hôm nay, liền nói: “Nói không chừng cũng bán được thật. Hôm nay tôi và Tổ Hàng cũng chọn một căn hộ mẫu.”“Là căn mẫu ở tầng 19 tòa nhà đó à?” Linh Tử hỏi.“Phải.”“Căn đó khá tốt.”“Này,” Tiểu Mạc hỏi, “Căn mẫu bên đó tốt, vậy căn này thì sao? Nếu tốt thì sau này chúng ta sẽ ở đây, căn hộ nhỏ của cậu đem bán đi.”“Nhà ở không phải dùng lớn nhỏ để xem phong thủy. Căn hộ kia tuy nhỏ nhưng cách cục là số một đấy.”Bọn họ tiếp tục nói chuyện, tôi nhìn về phía Tổ Hàng, anh ấy vẫn im lặng, hơi nhíu mi. Tôi dịch người tới ngồi cạnh anh ấy, nói nhỏ: “Đừng để ý, dù sao anh là Sầm Tổ Hàng của em. Bên ngoài có mấy kẻ trùng họ trùng tên thì có sao đâu, biết anh là đủ rồi.”Tổ Hàng lúc này mới cười nhìn tôi: “Không phải an ủi anh đâu. Sao có thể là không sao? Anh tin anh chính là Sầm Tổ Hàng. Còn mục đích của bọn họ, anh thật sự không nghĩ ra được.”“Vậy tạm thời đừng nghĩ. Sau này rồi cũng sẽ biết thôi.”Chúng tôi chỉ thì thầm với nhau, Tiểu Mạc bên kia lớn tiếng nói: “Này! Nói gì mà cứ thì thầm thế? Khi nào thì chuyển nhà? Khi nào mua đồ đạc? Tôi giới thiệu cho, chắc chắn được giảm giá.”Khi nào chuyển nhà? Tôi không biết nên nhìn về phía Tổ Hàng. Chúng tôi dọn tới đây là bởi vì đã xảy ra chuyện. Muốn dọn đi hẳn cũng phải chờ những việc này kết thúc đã.Linh Tử đã ăn xong, cầm tô đi lại vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Đừng tính chuyện lâu dài thế, hãy nghĩ ba ngày nữa đi cướp tiểu quỷ từ tay Sầm khùng điên như thế nào kìa. Lại để hắn luyện hóa ra một cái thì không biết sẽ có thêm bao nhiêu chuyện xảy ra đâu.”===Sant: Hẹn các bạn ngày mai

Chương 144-2