Màn hình điện thoại di động ở đầu giường hiển thị thơi gian là một giờ ba mươi lăm phút. Tôi đã tỉnh. Này đã là ngày thứ bảy liên tục tôi nằm mơ. Ở trong mơ luôn có một đôi tay ***** thân thể tôi từng phân một từ trên xuống dưới. Thật sự chính là từng phân một từ trên xuống dưới, ngay cả nơi mà chỉ có thể nghĩ đến nhưng không tưởng tượng được đều bị sờ vào. Hơn nữa tôi rõ ràng cảm giác được đôi tay kia lạnh băng không một chút hơi ấm. Cái chính là, mặc kệ tôi sợ hãi thế nào nhưng thân thể tôi giống như bị bóng đè, làm thế nào cũng không cử động được. Mỗi một động tác của đôi tay kia tôi đều nhớ rất rõ ràng, hắn sờ trán tôi, sờ lên gương mặt tôi, môi tôi, cổ tôi, ngực tôi,eo tôi, chân tôi… Thậm chí đôi đôi tay lạnh băng kia khi sờ đến xx của tôi khiến tôi khóc cũng không ra tiếng. Mỗi một lần tôi mở mắt được đều là một giờ ba mươi lăm phút, một phút không lệch. Tôi là con gái một chủ tiệm đồ cổ, ba tôi luôn bán đồ cổ. Dù ông ấy không học đạo nhưng ông cũng hiểu biết một ít. Dù vậy tôi…
Chương 175-2
Chồng Tôi Là QuỷTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhMàn hình điện thoại di động ở đầu giường hiển thị thơi gian là một giờ ba mươi lăm phút. Tôi đã tỉnh. Này đã là ngày thứ bảy liên tục tôi nằm mơ. Ở trong mơ luôn có một đôi tay ***** thân thể tôi từng phân một từ trên xuống dưới. Thật sự chính là từng phân một từ trên xuống dưới, ngay cả nơi mà chỉ có thể nghĩ đến nhưng không tưởng tượng được đều bị sờ vào. Hơn nữa tôi rõ ràng cảm giác được đôi tay kia lạnh băng không một chút hơi ấm. Cái chính là, mặc kệ tôi sợ hãi thế nào nhưng thân thể tôi giống như bị bóng đè, làm thế nào cũng không cử động được. Mỗi một động tác của đôi tay kia tôi đều nhớ rất rõ ràng, hắn sờ trán tôi, sờ lên gương mặt tôi, môi tôi, cổ tôi, ngực tôi,eo tôi, chân tôi… Thậm chí đôi đôi tay lạnh băng kia khi sờ đến xx của tôi khiến tôi khóc cũng không ra tiếng. Mỗi một lần tôi mở mắt được đều là một giờ ba mươi lăm phút, một phút không lệch. Tôi là con gái một chủ tiệm đồ cổ, ba tôi luôn bán đồ cổ. Dù ông ấy không học đạo nhưng ông cũng hiểu biết một ít. Dù vậy tôi… Ba tôi được cấp cứu trong hơn một giờ, sau đó ba được đưa về phòng bệnh dù ông vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói không sao, chỉ cần đợi tỉnh lại và nghỉ ngơi cho tốt là được. Chỉ là trong cách lời nói của bác sĩ mang theo sự trách cứ gia đình. Nói đã có điều gì mà khiến một ông già tức giận như vậy. Lần này thì không sao, không có hậu quả gì cả, nhưng nếu bị cao huyết áp hay nghẽn mạch máu não gì đó thì người tôi sẽ ân hận.Dì còn thản nhiên nói với bác sĩ: “Tất cả là do đứa nhỏ này không ngoan, đứa nhỏ này chọc giận ba. Sau này tôi sẽ chú ý đến chuyện đó, tôi sẽ dạy dỗ đứa nhỏ này thật tôi.”Tôi không nói gì, chỉ đứng chờ ba tôi. Tôi cũng lưỡng lự. Bây giờ ba tôi đã không sao, tôi có thể đi được không? Liệu rời đi có kịp làm trong đêm nay? Cuối cùng tôi không rời đi vì ba tôi chưa tỉnh lại.Nửa giờ sau, ba tôi tỉnh lại, ba không chịu nhìn tôi. Ba nằm trên giường nhờ dì rót nước, nhờ dì lấy đồ, mặc kệ tôi. Tôi khẽ nói: “Ba…”“Sao? Con không đi nữa à? Nếu con thật sự muốn đi tìm nó thì đừng về nhà nữa. Nhưng Khả Nhân, con là một đứa bé ngoan. Để dì về chăm sóc Tiểu Kiệt, con ở lại đây chăm sóc ba.”Nghe ông nói, tôi đã hiểu. Ông muốn tôi ở đây để tôi không đến chỗ Tổ Hàng. Dù tôi biết ý ba tôi như vậy nhưng tôi lại không thể làm trái. Tôi đã nghĩ đến việc sống cùng Tổ Hàng nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ ba mình.Cho tôi thời gian, tôi sẽ đem Tổ Hàng trở về. Chỉ cần Tổ Hàng trở về thì ba tôi sẽ không nói gì nữa.Sau một lúc, khi dì đi về thì chuyện cũng lắng xuống, cuối cùng bố tôi cũng ngủ, tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại thì đã 3 giờ 30 phút sáng. Ba giờ rưỡi, trời đã sắp hừng đông. Tối nay tôi đã lỡ hẹn với Tổ Hàng. Anh ấy có đợi tôi không?Tôi thấy tủi thân trong lòng, muốn khóc nhưng không sao khóc được.Buổi sáng, dì tới thay ca cho tôi, tôi đi thẳng tới công ty tiệc cưới. Sáng nay là ba tôi có thể xuất viện, mọi thứ đều ổn. Nhưng công việc hôm nay của tôi thì thật hỗn độn.Chị Lý yêu cầu tôi lấy một chiếc vương miện nhưng tôi lại lấy một cái kẹp tóc, lúc thay áo cưới lại lấy nhầm size tới hai lần.Trong lúc ăn trưa, Đàm Thiến hỏi: “Hôm nay cậu sao thế? Chóng mặt à?”Tôi lắc đầu, cười với cô ấy một cái rồi cầm điện thoại đi ra khỏi cửa hàng như thường lệ, đứng dưới cây gọi điện cho Tổ Hàng. Bên kia vẫn truyền tới tiếng tổng đài thông báo không liên lạc được.Tôi nói nhỏ vào điện thoại: “Tổ Hàng, em xin lỗi, tối qua em đã lỡ hẹn. Hôm nay nhất định em sẽ tới.” Tôi cúp máy rồi quay lại tiệm. Sau thi vào tiệm, tôi thấy Đàm Thiến đang cầm dao, cô ấy đang gọt một quả táo, cười nói với tôi: “Khả Nhân, ăn đi, rửa sạch rồi. Táo của cậu ấy, không ngại chia cho mình một nửa chứ?”Quả táo của tôi! Cô ấy thật sự đã lấy quả táo của tôi… quả táo này là tôi định để cắm hương cho Tổ Hàng.“Đàm Thiến!” Tôi gọi, “Quả táo đó…”“Sao thế? Cậu sẽ không đến mức keo kiệt một quả táo chứ?”“Thôi, ăn đi.” Tôi nói, tôi mua quả khác cũng được.Tan làm, tôi không đi về nhà mà mua táo rồi đi tới tòa nhà kia.Lúc này các quán xem quẻ ở cửa miếu đều đang dọn hàng, đường bị tắc, tôi lách qua dòng người rồi đi bằng con đường nhỏ sau miếu, đường này ít người hơn một chút.Không phải buổi tối nhưng con đường này cũng không có người qua lại. Bởi vì con đường này chỉ dẫn tới một nơi duy nhất chính là tòa âm lâu kia.Tôi đi vào, dù là ban ngày nhưng nơi này vẫn có cảm giác âm u. Đứng ở ngoài cổng nhìn thấy quả táo đã bị người đá văng cùng cái đĩa nhỏ, tôi thở dài một cái. Đã bị người ta phát hiện, vậy thì chỗ này không còn an toàn. Có người sẽ lại tới đây xem nhưng hẳn không có ai dám đi vào trong sân. Cho nên tôi phải đi vào, đi vào bên trong sẽ không có ai chú ý.Nhưng những chuyện tôi đã trải qua ở tòa nhà này thật sự không dám nghĩ lại. Mặc sự sợ hãi trong lòng, tôi vẫn đi vào. Giống như những liệt sĩ cảm tử vậy, biết rõ ràng sẽ chết nhưng vẫn phải hành động. Tôi biết rõ nơi đó rất đáng sợ nhưng tôi vẫn đi vào.Vào trong sân, đứng trước tòa nhà, tôi nhìn thời gian trên điện thoại. 6 giờ 30, bầu trời đã tối đen. Hơn nữa đây là âm địa, đã sớm không có ánh mặt trời, không khí đã cảm thấy lạnh.Âm khí, nếu thiên thời địa lợi nhân hòa mà nói, tôi có thể nhìn thấy Tổ Hàng.Tôi châm nén hương, cắm lên quả táo. Lại đặt cái đĩa nhỏ trên mặt đất, dùng dao cắt một miếng ở đầu ngón tay.Khi từng giọt máu nhỏ xuống, tôi cảm giác được sự lạnh lẽo ở dưới chân, cúi đầu nhìn lại thì thấy một con rắn đang lướt qua mu bàn chân của tôi.“A!” Tôi kêu lên sợ hãi, quăng con dao đi rồi chạy thật nhanh ra cổng. Tôi tuyệt đối không dám chạy vào trong tòa nhà.===Sant: Hẹn các bạn thứ 2. Hay là Sant chuyển sang kiểu marathon thay vì có lịch cụ thể nhỉ:3
Ba tôi được cấp cứu trong hơn một giờ, sau đó ba được đưa về phòng bệnh dù ông vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói không sao, chỉ cần đợi tỉnh lại và nghỉ ngơi cho tốt là được. Chỉ là trong cách lời nói của bác sĩ mang theo sự trách cứ gia đình. Nói đã có điều gì mà khiến một ông già tức giận như vậy. Lần này thì không sao, không có hậu quả gì cả, nhưng nếu bị cao huyết áp hay nghẽn mạch máu não gì đó thì người tôi sẽ ân hận.
Dì còn thản nhiên nói với bác sĩ: “Tất cả là do đứa nhỏ này không ngoan, đứa nhỏ này chọc giận ba. Sau này tôi sẽ chú ý đến chuyện đó, tôi sẽ dạy dỗ đứa nhỏ này thật tôi.”
Tôi không nói gì, chỉ đứng chờ ba tôi. Tôi cũng lưỡng lự. Bây giờ ba tôi đã không sao, tôi có thể đi được không? Liệu rời đi có kịp làm trong đêm nay? Cuối cùng tôi không rời đi vì ba tôi chưa tỉnh lại.
Nửa giờ sau, ba tôi tỉnh lại, ba không chịu nhìn tôi. Ba nằm trên giường nhờ dì rót nước, nhờ dì lấy đồ, mặc kệ tôi. Tôi khẽ nói: “Ba…”
“Sao? Con không đi nữa à? Nếu con thật sự muốn đi tìm nó thì đừng về nhà nữa. Nhưng Khả Nhân, con là một đứa bé ngoan. Để dì về chăm sóc Tiểu Kiệt, con ở lại đây chăm sóc ba.”
Nghe ông nói, tôi đã hiểu. Ông muốn tôi ở đây để tôi không đến chỗ Tổ Hàng. Dù tôi biết ý ba tôi như vậy nhưng tôi lại không thể làm trái. Tôi đã nghĩ đến việc sống cùng Tổ Hàng nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ ba mình.
Cho tôi thời gian, tôi sẽ đem Tổ Hàng trở về. Chỉ cần Tổ Hàng trở về thì ba tôi sẽ không nói gì nữa.
Sau một lúc, khi dì đi về thì chuyện cũng lắng xuống, cuối cùng bố tôi cũng ngủ, tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại thì đã 3 giờ 30 phút sáng. Ba giờ rưỡi, trời đã sắp hừng đông. Tối nay tôi đã lỡ hẹn với Tổ Hàng. Anh ấy có đợi tôi không?
Tôi thấy tủi thân trong lòng, muốn khóc nhưng không sao khóc được.
Buổi sáng, dì tới thay ca cho tôi, tôi đi thẳng tới công ty tiệc cưới. Sáng nay là ba tôi có thể xuất viện, mọi thứ đều ổn. Nhưng công việc hôm nay của tôi thì thật hỗn độn.
Chị Lý yêu cầu tôi lấy một chiếc vương miện nhưng tôi lại lấy một cái kẹp tóc, lúc thay áo cưới lại lấy nhầm size tới hai lần.
Trong lúc ăn trưa, Đàm Thiến hỏi: “Hôm nay cậu sao thế? Chóng mặt à?”
Tôi lắc đầu, cười với cô ấy một cái rồi cầm điện thoại đi ra khỏi cửa hàng như thường lệ, đứng dưới cây gọi điện cho Tổ Hàng. Bên kia vẫn truyền tới tiếng tổng đài thông báo không liên lạc được.
Tôi nói nhỏ vào điện thoại: “Tổ Hàng, em xin lỗi, tối qua em đã lỡ hẹn. Hôm nay nhất định em sẽ tới.” Tôi cúp máy rồi quay lại tiệm. Sau thi vào tiệm, tôi thấy Đàm Thiến đang cầm dao, cô ấy đang gọt một quả táo, cười nói với tôi: “Khả Nhân, ăn đi, rửa sạch rồi. Táo của cậu ấy, không ngại chia cho mình một nửa chứ?”
Quả táo của tôi! Cô ấy thật sự đã lấy quả táo của tôi… quả táo này là tôi định để cắm hương cho Tổ Hàng.
“Đàm Thiến!” Tôi gọi, “Quả táo đó…”
“Sao thế? Cậu sẽ không đến mức keo kiệt một quả táo chứ?”
“Thôi, ăn đi.” Tôi nói, tôi mua quả khác cũng được.
Tan làm, tôi không đi về nhà mà mua táo rồi đi tới tòa nhà kia.
Lúc này các quán xem quẻ ở cửa miếu đều đang dọn hàng, đường bị tắc, tôi lách qua dòng người rồi đi bằng con đường nhỏ sau miếu, đường này ít người hơn một chút.
Không phải buổi tối nhưng con đường này cũng không có người qua lại. Bởi vì con đường này chỉ dẫn tới một nơi duy nhất chính là tòa âm lâu kia.
Tôi đi vào, dù là ban ngày nhưng nơi này vẫn có cảm giác âm u. Đứng ở ngoài cổng nhìn thấy quả táo đã bị người đá văng cùng cái đĩa nhỏ, tôi thở dài một cái. Đã bị người ta phát hiện, vậy thì chỗ này không còn an toàn. Có người sẽ lại tới đây xem nhưng hẳn không có ai dám đi vào trong sân. Cho nên tôi phải đi vào, đi vào bên trong sẽ không có ai chú ý.
Nhưng những chuyện tôi đã trải qua ở tòa nhà này thật sự không dám nghĩ lại. Mặc sự sợ hãi trong lòng, tôi vẫn đi vào. Giống như những liệt sĩ cảm tử vậy, biết rõ ràng sẽ chết nhưng vẫn phải hành động. Tôi biết rõ nơi đó rất đáng sợ nhưng tôi vẫn đi vào.
Vào trong sân, đứng trước tòa nhà, tôi nhìn thời gian trên điện thoại. 6 giờ 30, bầu trời đã tối đen. Hơn nữa đây là âm địa, đã sớm không có ánh mặt trời, không khí đã cảm thấy lạnh.
Âm khí, nếu thiên thời địa lợi nhân hòa mà nói, tôi có thể nhìn thấy Tổ Hàng.
Tôi châm nén hương, cắm lên quả táo. Lại đặt cái đĩa nhỏ trên mặt đất, dùng dao cắt một miếng ở đầu ngón tay.
Khi từng giọt máu nhỏ xuống, tôi cảm giác được sự lạnh lẽo ở dưới chân, cúi đầu nhìn lại thì thấy một con rắn đang lướt qua mu bàn chân của tôi.
“A!” Tôi kêu lên sợ hãi, quăng con dao đi rồi chạy thật nhanh ra cổng. Tôi tuyệt đối không dám chạy vào trong tòa nhà.
===
Sant: Hẹn các bạn thứ 2. Hay là Sant chuyển sang kiểu marathon thay vì có lịch cụ thể nhỉ:3
Chồng Tôi Là QuỷTác giả: Kim Tử Tựu Thị Sao PhiếuTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhMàn hình điện thoại di động ở đầu giường hiển thị thơi gian là một giờ ba mươi lăm phút. Tôi đã tỉnh. Này đã là ngày thứ bảy liên tục tôi nằm mơ. Ở trong mơ luôn có một đôi tay ***** thân thể tôi từng phân một từ trên xuống dưới. Thật sự chính là từng phân một từ trên xuống dưới, ngay cả nơi mà chỉ có thể nghĩ đến nhưng không tưởng tượng được đều bị sờ vào. Hơn nữa tôi rõ ràng cảm giác được đôi tay kia lạnh băng không một chút hơi ấm. Cái chính là, mặc kệ tôi sợ hãi thế nào nhưng thân thể tôi giống như bị bóng đè, làm thế nào cũng không cử động được. Mỗi một động tác của đôi tay kia tôi đều nhớ rất rõ ràng, hắn sờ trán tôi, sờ lên gương mặt tôi, môi tôi, cổ tôi, ngực tôi,eo tôi, chân tôi… Thậm chí đôi đôi tay lạnh băng kia khi sờ đến xx của tôi khiến tôi khóc cũng không ra tiếng. Mỗi một lần tôi mở mắt được đều là một giờ ba mươi lăm phút, một phút không lệch. Tôi là con gái một chủ tiệm đồ cổ, ba tôi luôn bán đồ cổ. Dù ông ấy không học đạo nhưng ông cũng hiểu biết một ít. Dù vậy tôi… Ba tôi được cấp cứu trong hơn một giờ, sau đó ba được đưa về phòng bệnh dù ông vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói không sao, chỉ cần đợi tỉnh lại và nghỉ ngơi cho tốt là được. Chỉ là trong cách lời nói của bác sĩ mang theo sự trách cứ gia đình. Nói đã có điều gì mà khiến một ông già tức giận như vậy. Lần này thì không sao, không có hậu quả gì cả, nhưng nếu bị cao huyết áp hay nghẽn mạch máu não gì đó thì người tôi sẽ ân hận.Dì còn thản nhiên nói với bác sĩ: “Tất cả là do đứa nhỏ này không ngoan, đứa nhỏ này chọc giận ba. Sau này tôi sẽ chú ý đến chuyện đó, tôi sẽ dạy dỗ đứa nhỏ này thật tôi.”Tôi không nói gì, chỉ đứng chờ ba tôi. Tôi cũng lưỡng lự. Bây giờ ba tôi đã không sao, tôi có thể đi được không? Liệu rời đi có kịp làm trong đêm nay? Cuối cùng tôi không rời đi vì ba tôi chưa tỉnh lại.Nửa giờ sau, ba tôi tỉnh lại, ba không chịu nhìn tôi. Ba nằm trên giường nhờ dì rót nước, nhờ dì lấy đồ, mặc kệ tôi. Tôi khẽ nói: “Ba…”“Sao? Con không đi nữa à? Nếu con thật sự muốn đi tìm nó thì đừng về nhà nữa. Nhưng Khả Nhân, con là một đứa bé ngoan. Để dì về chăm sóc Tiểu Kiệt, con ở lại đây chăm sóc ba.”Nghe ông nói, tôi đã hiểu. Ông muốn tôi ở đây để tôi không đến chỗ Tổ Hàng. Dù tôi biết ý ba tôi như vậy nhưng tôi lại không thể làm trái. Tôi đã nghĩ đến việc sống cùng Tổ Hàng nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ ba mình.Cho tôi thời gian, tôi sẽ đem Tổ Hàng trở về. Chỉ cần Tổ Hàng trở về thì ba tôi sẽ không nói gì nữa.Sau một lúc, khi dì đi về thì chuyện cũng lắng xuống, cuối cùng bố tôi cũng ngủ, tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại thì đã 3 giờ 30 phút sáng. Ba giờ rưỡi, trời đã sắp hừng đông. Tối nay tôi đã lỡ hẹn với Tổ Hàng. Anh ấy có đợi tôi không?Tôi thấy tủi thân trong lòng, muốn khóc nhưng không sao khóc được.Buổi sáng, dì tới thay ca cho tôi, tôi đi thẳng tới công ty tiệc cưới. Sáng nay là ba tôi có thể xuất viện, mọi thứ đều ổn. Nhưng công việc hôm nay của tôi thì thật hỗn độn.Chị Lý yêu cầu tôi lấy một chiếc vương miện nhưng tôi lại lấy một cái kẹp tóc, lúc thay áo cưới lại lấy nhầm size tới hai lần.Trong lúc ăn trưa, Đàm Thiến hỏi: “Hôm nay cậu sao thế? Chóng mặt à?”Tôi lắc đầu, cười với cô ấy một cái rồi cầm điện thoại đi ra khỏi cửa hàng như thường lệ, đứng dưới cây gọi điện cho Tổ Hàng. Bên kia vẫn truyền tới tiếng tổng đài thông báo không liên lạc được.Tôi nói nhỏ vào điện thoại: “Tổ Hàng, em xin lỗi, tối qua em đã lỡ hẹn. Hôm nay nhất định em sẽ tới.” Tôi cúp máy rồi quay lại tiệm. Sau thi vào tiệm, tôi thấy Đàm Thiến đang cầm dao, cô ấy đang gọt một quả táo, cười nói với tôi: “Khả Nhân, ăn đi, rửa sạch rồi. Táo của cậu ấy, không ngại chia cho mình một nửa chứ?”Quả táo của tôi! Cô ấy thật sự đã lấy quả táo của tôi… quả táo này là tôi định để cắm hương cho Tổ Hàng.“Đàm Thiến!” Tôi gọi, “Quả táo đó…”“Sao thế? Cậu sẽ không đến mức keo kiệt một quả táo chứ?”“Thôi, ăn đi.” Tôi nói, tôi mua quả khác cũng được.Tan làm, tôi không đi về nhà mà mua táo rồi đi tới tòa nhà kia.Lúc này các quán xem quẻ ở cửa miếu đều đang dọn hàng, đường bị tắc, tôi lách qua dòng người rồi đi bằng con đường nhỏ sau miếu, đường này ít người hơn một chút.Không phải buổi tối nhưng con đường này cũng không có người qua lại. Bởi vì con đường này chỉ dẫn tới một nơi duy nhất chính là tòa âm lâu kia.Tôi đi vào, dù là ban ngày nhưng nơi này vẫn có cảm giác âm u. Đứng ở ngoài cổng nhìn thấy quả táo đã bị người đá văng cùng cái đĩa nhỏ, tôi thở dài một cái. Đã bị người ta phát hiện, vậy thì chỗ này không còn an toàn. Có người sẽ lại tới đây xem nhưng hẳn không có ai dám đi vào trong sân. Cho nên tôi phải đi vào, đi vào bên trong sẽ không có ai chú ý.Nhưng những chuyện tôi đã trải qua ở tòa nhà này thật sự không dám nghĩ lại. Mặc sự sợ hãi trong lòng, tôi vẫn đi vào. Giống như những liệt sĩ cảm tử vậy, biết rõ ràng sẽ chết nhưng vẫn phải hành động. Tôi biết rõ nơi đó rất đáng sợ nhưng tôi vẫn đi vào.Vào trong sân, đứng trước tòa nhà, tôi nhìn thời gian trên điện thoại. 6 giờ 30, bầu trời đã tối đen. Hơn nữa đây là âm địa, đã sớm không có ánh mặt trời, không khí đã cảm thấy lạnh.Âm khí, nếu thiên thời địa lợi nhân hòa mà nói, tôi có thể nhìn thấy Tổ Hàng.Tôi châm nén hương, cắm lên quả táo. Lại đặt cái đĩa nhỏ trên mặt đất, dùng dao cắt một miếng ở đầu ngón tay.Khi từng giọt máu nhỏ xuống, tôi cảm giác được sự lạnh lẽo ở dưới chân, cúi đầu nhìn lại thì thấy một con rắn đang lướt qua mu bàn chân của tôi.“A!” Tôi kêu lên sợ hãi, quăng con dao đi rồi chạy thật nhanh ra cổng. Tôi tuyệt đối không dám chạy vào trong tòa nhà.===Sant: Hẹn các bạn thứ 2. Hay là Sant chuyển sang kiểu marathon thay vì có lịch cụ thể nhỉ:3