Tác giả:

“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng…

Chương 33

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cáo Đuôi BựTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng… Nghe lời của ông lão gầy gò, người phụ nữ đầy nước mắt như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng bước tới trước mặt Lương An Vãn, khẩn thiết nói: “Cô, cô thật sự có cách giúp tôi sao…”Nói xong, cô bỗng nhận ra tuổi tác của Lương An Vãn, có chút do dự: “Nhưng cô trông rất trẻ, thật sự có thể cứu con gái tôi sao?”Người phụ nữ lầm bầm, ngay sau đó nhận ra mình đã vô ý thốt ra những suy nghĩ trong lòng, liền lập tức cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, đại sư, tôi không nghi ngờ cô đâu. Nếu cô có cách cứu con gái tôi, tôi thành tâm cầu xin cô, điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng.”Ông lão gầy gò nghe vậy, ánh mắt âm trầm rơi xuống người phụ nữ, tỉ mỉ đánh giá cô.Ông mới nhận ra rằng, mặc dù người phụ nữ có vẻ khổ sở, nhưng khí chất không tầm thường, quần áo đều là hàng hiệu, nhìn có vẻ gia cảnh khá giả.Mà cô ấy lại khóc lóc như vậy vì bệnh của con gái, chắc chắn rất yêu thương con, sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để cứu con.Nghĩ đến đây, ánh mắt của ông lão gầy gò hiện lên một chút tham lam và khao khát.Ông ho nhẹ, chưa kịp để Lương An Vãn lên tiếng đã trực tiếp nói: “Đại tỷ, đừng có coi thường người trước mặt này, cô ấy là một đại sư nổi tiếng! Việc đuổi tà cho cô bé nhà chị là chuyện rất đơn giản, đúng không, đại sư?”Giọng nói của ông lão mang chút mỉa mai vang lên giữa không khí yên tĩnh, Đặng Đông Thanh không khỏi cảm thấy khó chịu mà nhíu mày.Không biết có phải cảm giác của mình không, nhưng lời nói của ông lão dường như là khen ngợi Lương An Vãn nhưng lại không có ý tốt, mang lại cảm giác vừa tôn trọng lại vừa hạ thấp.Đặng Đông Thanh lo lắng nhìn Lương An Vãn, không biết cô sẽ phản ứng ra sao.Lương An Vãn bình thản liếc nhìn ông lão gầy gò.Ánh mắt của cô không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng như thể có thể nhìn thấu tâm tư của ông, khiến ông cảm thấy bất an mà tránh ánh nhìn, không dám nhìn thẳng vào cô.Thấy vậy, Lương An Vãn khinh thường nhếch môi.Tiếng khóc tuyệt vọng của người phụ nữ vẫn vang vọng bên tai, Lương An Vãn lấy lại suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Hiện tại tôi không thể đảm bảo, nhưng tôi có thể đi cùng chị để xem chuyện gì đang xảy ra.”Đồng ý khi chưa hiểu rõ tình hình là điều cấm kỵ.Dù Lương An Vãn đã từng là một tiên nhân chỉ kém một bước là thăng thiên, nhưng trong thân xác này cô không có chút tu vi nào.Với thực lực hiện tại của cô, thật sự không thể đảm bảo rằng sẽ chữa trị được cho con gái của người phụ nữ mà không biết gì về bệnh tình.Hơn nữa, không xa còn có một ông lão gầy gò đang chăm chú theo dõi.Ông lão này rõ ràng đang cố tình tâng bốc để khiến cô nhận lời giúp đỡ người phụ nữ.Nếu không may sau này cô không thể giúp được gì cho bệnh tình của con gái người phụ nữ đó, thì sẽ rất xấu hổ.Nghe lời Lương An Vãn, người phụ nữ cảm thấy có lý, gật đầu liên tục đồng ý: “Đại sư, cô có rảnh không, tôi đưa cô về nhà, để cô xem con gái tôi một lần.”Lương An Vãn suy nghĩ một lúc, không trực tiếp đồng ý, mà lại nói: “Vậy chị chờ tôi hai phút, tôi đi mua thêm vài thứ.”Nghe mô tả của người phụ nữ, triệu chứng của con gái cô ấy thực sự giống như bị trúng tà.

Nghe lời của ông lão gầy gò, người phụ nữ đầy nước mắt như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng bước tới trước mặt Lương An Vãn, khẩn thiết nói: “Cô, cô thật sự có cách giúp tôi sao…”

Nói xong, cô bỗng nhận ra tuổi tác của Lương An Vãn, có chút do dự: “Nhưng cô trông rất trẻ, thật sự có thể cứu con gái tôi sao?”

Người phụ nữ lầm bầm, ngay sau đó nhận ra mình đã vô ý thốt ra những suy nghĩ trong lòng, liền lập tức cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, đại sư, tôi không nghi ngờ cô đâu. Nếu cô có cách cứu con gái tôi, tôi thành tâm cầu xin cô, điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng.”

Ông lão gầy gò nghe vậy, ánh mắt âm trầm rơi xuống người phụ nữ, tỉ mỉ đánh giá cô.

Ông mới nhận ra rằng, mặc dù người phụ nữ có vẻ khổ sở, nhưng khí chất không tầm thường, quần áo đều là hàng hiệu, nhìn có vẻ gia cảnh khá giả.

Mà cô ấy lại khóc lóc như vậy vì bệnh của con gái, chắc chắn rất yêu thương con, sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để cứu con.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của ông lão gầy gò hiện lên một chút tham lam và khao khát.

Ông ho nhẹ, chưa kịp để Lương An Vãn lên tiếng đã trực tiếp nói: “Đại tỷ, đừng có coi thường người trước mặt này, cô ấy là một đại sư nổi tiếng! Việc đuổi tà cho cô bé nhà chị là chuyện rất đơn giản, đúng không, đại sư?”

Giọng nói của ông lão mang chút mỉa mai vang lên giữa không khí yên tĩnh, Đặng Đông Thanh không khỏi cảm thấy khó chịu mà nhíu mày.

Không biết có phải cảm giác của mình không, nhưng lời nói của ông lão dường như là khen ngợi Lương An Vãn nhưng lại không có ý tốt, mang lại cảm giác vừa tôn trọng lại vừa hạ thấp.

Đặng Đông Thanh lo lắng nhìn Lương An Vãn, không biết cô sẽ phản ứng ra sao.

Lương An Vãn bình thản liếc nhìn ông lão gầy gò.

Ánh mắt của cô không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng như thể có thể nhìn thấu tâm tư của ông, khiến ông cảm thấy bất an mà tránh ánh nhìn, không dám nhìn thẳng vào cô.

Thấy vậy, Lương An Vãn khinh thường nhếch môi.

Tiếng khóc tuyệt vọng của người phụ nữ vẫn vang vọng bên tai, Lương An Vãn lấy lại suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Hiện tại tôi không thể đảm bảo, nhưng tôi có thể đi cùng chị để xem chuyện gì đang xảy ra.”

Đồng ý khi chưa hiểu rõ tình hình là điều cấm kỵ.

Dù Lương An Vãn đã từng là một tiên nhân chỉ kém một bước là thăng thiên, nhưng trong thân xác này cô không có chút tu vi nào.

Với thực lực hiện tại của cô, thật sự không thể đảm bảo rằng sẽ chữa trị được cho con gái của người phụ nữ mà không biết gì về bệnh tình.

Hơn nữa, không xa còn có một ông lão gầy gò đang chăm chú theo dõi.

Ông lão này rõ ràng đang cố tình tâng bốc để khiến cô nhận lời giúp đỡ người phụ nữ.

Nếu không may sau này cô không thể giúp được gì cho bệnh tình của con gái người phụ nữ đó, thì sẽ rất xấu hổ.

Nghe lời Lương An Vãn, người phụ nữ cảm thấy có lý, gật đầu liên tục đồng ý: “Đại sư, cô có rảnh không, tôi đưa cô về nhà, để cô xem con gái tôi một lần.”

Lương An Vãn suy nghĩ một lúc, không trực tiếp đồng ý, mà lại nói: “Vậy chị chờ tôi hai phút, tôi đi mua thêm vài thứ.”

Nghe mô tả của người phụ nữ, triệu chứng của con gái cô ấy thực sự giống như bị trúng tà.

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cáo Đuôi BựTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng… Nghe lời của ông lão gầy gò, người phụ nữ đầy nước mắt như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng bước tới trước mặt Lương An Vãn, khẩn thiết nói: “Cô, cô thật sự có cách giúp tôi sao…”Nói xong, cô bỗng nhận ra tuổi tác của Lương An Vãn, có chút do dự: “Nhưng cô trông rất trẻ, thật sự có thể cứu con gái tôi sao?”Người phụ nữ lầm bầm, ngay sau đó nhận ra mình đã vô ý thốt ra những suy nghĩ trong lòng, liền lập tức cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, đại sư, tôi không nghi ngờ cô đâu. Nếu cô có cách cứu con gái tôi, tôi thành tâm cầu xin cô, điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng.”Ông lão gầy gò nghe vậy, ánh mắt âm trầm rơi xuống người phụ nữ, tỉ mỉ đánh giá cô.Ông mới nhận ra rằng, mặc dù người phụ nữ có vẻ khổ sở, nhưng khí chất không tầm thường, quần áo đều là hàng hiệu, nhìn có vẻ gia cảnh khá giả.Mà cô ấy lại khóc lóc như vậy vì bệnh của con gái, chắc chắn rất yêu thương con, sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để cứu con.Nghĩ đến đây, ánh mắt của ông lão gầy gò hiện lên một chút tham lam và khao khát.Ông ho nhẹ, chưa kịp để Lương An Vãn lên tiếng đã trực tiếp nói: “Đại tỷ, đừng có coi thường người trước mặt này, cô ấy là một đại sư nổi tiếng! Việc đuổi tà cho cô bé nhà chị là chuyện rất đơn giản, đúng không, đại sư?”Giọng nói của ông lão mang chút mỉa mai vang lên giữa không khí yên tĩnh, Đặng Đông Thanh không khỏi cảm thấy khó chịu mà nhíu mày.Không biết có phải cảm giác của mình không, nhưng lời nói của ông lão dường như là khen ngợi Lương An Vãn nhưng lại không có ý tốt, mang lại cảm giác vừa tôn trọng lại vừa hạ thấp.Đặng Đông Thanh lo lắng nhìn Lương An Vãn, không biết cô sẽ phản ứng ra sao.Lương An Vãn bình thản liếc nhìn ông lão gầy gò.Ánh mắt của cô không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng như thể có thể nhìn thấu tâm tư của ông, khiến ông cảm thấy bất an mà tránh ánh nhìn, không dám nhìn thẳng vào cô.Thấy vậy, Lương An Vãn khinh thường nhếch môi.Tiếng khóc tuyệt vọng của người phụ nữ vẫn vang vọng bên tai, Lương An Vãn lấy lại suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Hiện tại tôi không thể đảm bảo, nhưng tôi có thể đi cùng chị để xem chuyện gì đang xảy ra.”Đồng ý khi chưa hiểu rõ tình hình là điều cấm kỵ.Dù Lương An Vãn đã từng là một tiên nhân chỉ kém một bước là thăng thiên, nhưng trong thân xác này cô không có chút tu vi nào.Với thực lực hiện tại của cô, thật sự không thể đảm bảo rằng sẽ chữa trị được cho con gái của người phụ nữ mà không biết gì về bệnh tình.Hơn nữa, không xa còn có một ông lão gầy gò đang chăm chú theo dõi.Ông lão này rõ ràng đang cố tình tâng bốc để khiến cô nhận lời giúp đỡ người phụ nữ.Nếu không may sau này cô không thể giúp được gì cho bệnh tình của con gái người phụ nữ đó, thì sẽ rất xấu hổ.Nghe lời Lương An Vãn, người phụ nữ cảm thấy có lý, gật đầu liên tục đồng ý: “Đại sư, cô có rảnh không, tôi đưa cô về nhà, để cô xem con gái tôi một lần.”Lương An Vãn suy nghĩ một lúc, không trực tiếp đồng ý, mà lại nói: “Vậy chị chờ tôi hai phút, tôi đi mua thêm vài thứ.”Nghe mô tả của người phụ nữ, triệu chứng của con gái cô ấy thực sự giống như bị trúng tà.

Chương 33