Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 270
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Thẩm Mỹ Vân kéo Thẩm Hoài Sơn lên núi, nhưng không quên trả lời: "Miên Miên hiện giờ thích đi cùng cậu, nên không theo con xuống núi."Đó cũng là vì Miên Miên đã tìm được đồ chơi mới, mỗi ngày cùng Trần Hà Đường cùng nhau đi trong rừng núi bắt mồi.Đối với Miên Miên mà nói, quả thực rất tuyệt.Nghe vậy, Trần Thu Hà không khỏi nói: "Miên Miên mỗi ngày bám lấy cậu, con đừng có buồn nhé?"Phải biết rằng xét theo tuổi của Trần Hà Đường, chắc chắn là đã làm ông nội rồi.Đừng có mỗi ngày dẫn theo con gái nhà người ta, đến lúc đó dẫn đến xích mích gia đình của người ta.Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chờ người lên đó sẽ biết."Cô nói thế nào đây, nói cậu mình nhiều năm như vậy vẫn cô đơn lẻ bóng ư?Lời này cô khó mà nói ra, cũng không nên do cô mở lời.Nếu muốn nói, cũng phải do chính cậu cô nói với người em gái thất lạc nhiều năm của mình.Nghe lời con gái nói, Trần Thu Hà càng thêm nặng lòng, cả quãng đường lên núi ba người đều im lặng.Vân Mộng Hạ VũChỉ có điều, họ vẫn dìu dắt nhau. Trong đó người vất vả nhất chính là Thẩm Hoài Sơn, chân bị thương, lại gặp phải thời tiết giá lạnh như vậy, ông ấy chỉ cảm thấy hơi lạnh thấm vào tận xương tủy, khiến cả người đều lạnh buốt.Chỉ có điều, khi lên núi, dù là vợ hay con gái, ông ấy cũng không muốn mở lời với họ.Vào lúc này, ông ấy không thể chăm sóc vợ con thì thôi, ít nhất không thể trở thành gánh nặng của họ.Mãi đến khi tới nơi, Thẩm Hoài Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, lên núi xuống núi như thế, chân ông ấy có lẽ khó chịu đựng nổi.Cho đến khi đến nơi, Thẩm Hoài Sơn mới cảm thấy như mình lạc vào một chốn đào nguyên.Trên hàng rào tre cắm vài cành mai nở rộ. Trong không khí thoang thoảng hương mai nồng nàn.Trần Hà Đường đang chặt củi trong sân, mặc dù mọi người vẫn còn mặc áo bông mùa đông, nhưng ông ta chỉ mặc một chiếc áo cộc tay đơn giản, cánh tay rắn chắc cùng với chiếc rìu cùng nhau uyển chuyển.Mỗi lần vung rìu xuống, lại vang lên tiếng "phịch", đó là tiếng củi đập xuống đất.Còn Miên Miên thì theo sau, vỗ tay: "Cậu thật lợi hại."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-270.html.]Trần Hà Đường vừa lau mồ hôi vừa cười: "Miên Miên, cháu đứng xa một chút, đừng để củi đập trúng."Miên Miên ngoan ngoãn lùi lại phía sau, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt,Cô bé lập tức ngẩn người: "Mẹ!""Mẹ!"Tiếp đó, như thể không tin vào mắt mình, cô bé dụi dụi mắt: "Bà ngoại, ông ngoại."Lời này vừa thốt ra, Trần Hà Đường cũng nhìn theo, khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đi theo sau là một đôi vợ chồng,Ông ấy lập tức sửng sốt, nhìn người phụ nữ đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn dịu dàng tao nhã ở đằng xa.Cho đến khi đối phương khóc nức nở gọi một tiếng: "Anh!"Tiếng "anh" này khiến Trần Hà Đường hoàn toàn ngây người, rồi rìu trong tay cũng rơi xuống."Phịch" một tiếng nện xuống đất.Có thể thấy ông ta chấn động lớn đến nhường nào: "Em là, em là Tiểu Hà Hoa?"Trần Thu Hà tên thật là Hà Hoa, chỉ là nhiều người không biết, hay đúng hơn là bà ấy đã nhiều năm không nghe thấy tên này.Càng không nói đến việc có người hỏi bà ấy có tên là Tiểu Hà Hoa không, theo trí nhớ của cô bà ấy người duy nhất sẽ hỏi bà ấy có tên là Tiểu Hà Hoa chỉ có một người.Đó chính là người anh trai mà bà ấy luôn khắc khoải trong trí nhớ.Nghĩ đến đây, nước mắt Trần Thu Hà tuôn rơi, bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Hà Đường, hơi run rẩy."Là em."Hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu, không nói một lời.Thẩm Mỹ Vân kéo Miên Miên, kéo theo Thẩm Hoài Sơn, lặng lẽ vào nhà, nhường không gian bên ngoài cho Trần Hà Đường và Trần Thu Hà."Đó là cậu của mẹ con à?" Thật dữ dằn.Thẩm Mỹ Vân gật đầu, Thẩm Hoài Sơn đột nhiên nói: "May mà lúc trước ba cưới mẹ con, vẫn chưa quen biết cậu của con."Bằng không, với người cậu to lớn này, chỉ một cú đ.ấ.m cũng đủ khiến ông ấy uống cả một hồ.
Thẩm Mỹ Vân kéo Thẩm Hoài Sơn lên núi, nhưng không quên trả lời: "Miên Miên hiện giờ thích đi cùng cậu, nên không theo con xuống núi."
Đó cũng là vì Miên Miên đã tìm được đồ chơi mới, mỗi ngày cùng Trần Hà Đường cùng nhau đi trong rừng núi bắt mồi.
Đối với Miên Miên mà nói, quả thực rất tuyệt.
Nghe vậy, Trần Thu Hà không khỏi nói: "Miên Miên mỗi ngày bám lấy cậu, con đừng có buồn nhé?"
Phải biết rằng xét theo tuổi của Trần Hà Đường, chắc chắn là đã làm ông nội rồi.
Đừng có mỗi ngày dẫn theo con gái nhà người ta, đến lúc đó dẫn đến xích mích gia đình của người ta.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chờ người lên đó sẽ biết."
Cô nói thế nào đây, nói cậu mình nhiều năm như vậy vẫn cô đơn lẻ bóng ư?
Lời này cô khó mà nói ra, cũng không nên do cô mở lời.
Nếu muốn nói, cũng phải do chính cậu cô nói với người em gái thất lạc nhiều năm của mình.
Nghe lời con gái nói, Trần Thu Hà càng thêm nặng lòng, cả quãng đường lên núi ba người đều im lặng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ có điều, họ vẫn dìu dắt nhau. Trong đó người vất vả nhất chính là Thẩm Hoài Sơn, chân bị thương, lại gặp phải thời tiết giá lạnh như vậy, ông ấy chỉ cảm thấy hơi lạnh thấm vào tận xương tủy, khiến cả người đều lạnh buốt.
Chỉ có điều, khi lên núi, dù là vợ hay con gái, ông ấy cũng không muốn mở lời với họ.
Vào lúc này, ông ấy không thể chăm sóc vợ con thì thôi, ít nhất không thể trở thành gánh nặng của họ.
Mãi đến khi tới nơi, Thẩm Hoài Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, lên núi xuống núi như thế, chân ông ấy có lẽ khó chịu đựng nổi.
Cho đến khi đến nơi, Thẩm Hoài Sơn mới cảm thấy như mình lạc vào một chốn đào nguyên.
Trên hàng rào tre cắm vài cành mai nở rộ. Trong không khí thoang thoảng hương mai nồng nàn.
Trần Hà Đường đang chặt củi trong sân, mặc dù mọi người vẫn còn mặc áo bông mùa đông, nhưng ông ta chỉ mặc một chiếc áo cộc tay đơn giản, cánh tay rắn chắc cùng với chiếc rìu cùng nhau uyển chuyển.
Mỗi lần vung rìu xuống, lại vang lên tiếng "phịch", đó là tiếng củi đập xuống đất.
Còn Miên Miên thì theo sau, vỗ tay: "Cậu thật lợi hại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-270.html
.]
Trần Hà Đường vừa lau mồ hôi vừa cười: "Miên Miên, cháu đứng xa một chút, đừng để củi đập trúng."
Miên Miên ngoan ngoãn lùi lại phía sau, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt,
Cô bé lập tức ngẩn người: "Mẹ!"
"Mẹ!"
Tiếp đó, như thể không tin vào mắt mình, cô bé dụi dụi mắt: "Bà ngoại, ông ngoại."
Lời này vừa thốt ra, Trần Hà Đường cũng nhìn theo, khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đi theo sau là một đôi vợ chồng,
Ông ấy lập tức sửng sốt, nhìn người phụ nữ đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn dịu dàng tao nhã ở đằng xa.
Cho đến khi đối phương khóc nức nở gọi một tiếng: "Anh!"
Tiếng "anh" này khiến Trần Hà Đường hoàn toàn ngây người, rồi rìu trong tay cũng rơi xuống.
"Phịch" một tiếng nện xuống đất.
Có thể thấy ông ta chấn động lớn đến nhường nào: "Em là, em là Tiểu Hà Hoa?"
Trần Thu Hà tên thật là Hà Hoa, chỉ là nhiều người không biết, hay đúng hơn là bà ấy đã nhiều năm không nghe thấy tên này.
Càng không nói đến việc có người hỏi bà ấy có tên là Tiểu Hà Hoa không, theo trí nhớ của cô bà ấy người duy nhất sẽ hỏi bà ấy có tên là Tiểu Hà Hoa chỉ có một người.
Đó chính là người anh trai mà bà ấy luôn khắc khoải trong trí nhớ.
Nghĩ đến đây, nước mắt Trần Thu Hà tuôn rơi, bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Hà Đường, hơi run rẩy.
"Là em."
Hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu, không nói một lời.
Thẩm Mỹ Vân kéo Miên Miên, kéo theo Thẩm Hoài Sơn, lặng lẽ vào nhà, nhường không gian bên ngoài cho Trần Hà Đường và Trần Thu Hà.
"Đó là cậu của mẹ con à?" Thật dữ dằn.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, Thẩm Hoài Sơn đột nhiên nói: "May mà lúc trước ba cưới mẹ con, vẫn chưa quen biết cậu của con."
Bằng không, với người cậu to lớn này, chỉ một cú đ.ấ.m cũng đủ khiến ông ấy uống cả một hồ.
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Thẩm Mỹ Vân kéo Thẩm Hoài Sơn lên núi, nhưng không quên trả lời: "Miên Miên hiện giờ thích đi cùng cậu, nên không theo con xuống núi."Đó cũng là vì Miên Miên đã tìm được đồ chơi mới, mỗi ngày cùng Trần Hà Đường cùng nhau đi trong rừng núi bắt mồi.Đối với Miên Miên mà nói, quả thực rất tuyệt.Nghe vậy, Trần Thu Hà không khỏi nói: "Miên Miên mỗi ngày bám lấy cậu, con đừng có buồn nhé?"Phải biết rằng xét theo tuổi của Trần Hà Đường, chắc chắn là đã làm ông nội rồi.Đừng có mỗi ngày dẫn theo con gái nhà người ta, đến lúc đó dẫn đến xích mích gia đình của người ta.Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chờ người lên đó sẽ biết."Cô nói thế nào đây, nói cậu mình nhiều năm như vậy vẫn cô đơn lẻ bóng ư?Lời này cô khó mà nói ra, cũng không nên do cô mở lời.Nếu muốn nói, cũng phải do chính cậu cô nói với người em gái thất lạc nhiều năm của mình.Nghe lời con gái nói, Trần Thu Hà càng thêm nặng lòng, cả quãng đường lên núi ba người đều im lặng.Vân Mộng Hạ VũChỉ có điều, họ vẫn dìu dắt nhau. Trong đó người vất vả nhất chính là Thẩm Hoài Sơn, chân bị thương, lại gặp phải thời tiết giá lạnh như vậy, ông ấy chỉ cảm thấy hơi lạnh thấm vào tận xương tủy, khiến cả người đều lạnh buốt.Chỉ có điều, khi lên núi, dù là vợ hay con gái, ông ấy cũng không muốn mở lời với họ.Vào lúc này, ông ấy không thể chăm sóc vợ con thì thôi, ít nhất không thể trở thành gánh nặng của họ.Mãi đến khi tới nơi, Thẩm Hoài Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, lên núi xuống núi như thế, chân ông ấy có lẽ khó chịu đựng nổi.Cho đến khi đến nơi, Thẩm Hoài Sơn mới cảm thấy như mình lạc vào một chốn đào nguyên.Trên hàng rào tre cắm vài cành mai nở rộ. Trong không khí thoang thoảng hương mai nồng nàn.Trần Hà Đường đang chặt củi trong sân, mặc dù mọi người vẫn còn mặc áo bông mùa đông, nhưng ông ta chỉ mặc một chiếc áo cộc tay đơn giản, cánh tay rắn chắc cùng với chiếc rìu cùng nhau uyển chuyển.Mỗi lần vung rìu xuống, lại vang lên tiếng "phịch", đó là tiếng củi đập xuống đất.Còn Miên Miên thì theo sau, vỗ tay: "Cậu thật lợi hại."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-270.html.]Trần Hà Đường vừa lau mồ hôi vừa cười: "Miên Miên, cháu đứng xa một chút, đừng để củi đập trúng."Miên Miên ngoan ngoãn lùi lại phía sau, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt,Cô bé lập tức ngẩn người: "Mẹ!""Mẹ!"Tiếp đó, như thể không tin vào mắt mình, cô bé dụi dụi mắt: "Bà ngoại, ông ngoại."Lời này vừa thốt ra, Trần Hà Đường cũng nhìn theo, khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đi theo sau là một đôi vợ chồng,Ông ấy lập tức sửng sốt, nhìn người phụ nữ đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn dịu dàng tao nhã ở đằng xa.Cho đến khi đối phương khóc nức nở gọi một tiếng: "Anh!"Tiếng "anh" này khiến Trần Hà Đường hoàn toàn ngây người, rồi rìu trong tay cũng rơi xuống."Phịch" một tiếng nện xuống đất.Có thể thấy ông ta chấn động lớn đến nhường nào: "Em là, em là Tiểu Hà Hoa?"Trần Thu Hà tên thật là Hà Hoa, chỉ là nhiều người không biết, hay đúng hơn là bà ấy đã nhiều năm không nghe thấy tên này.Càng không nói đến việc có người hỏi bà ấy có tên là Tiểu Hà Hoa không, theo trí nhớ của cô bà ấy người duy nhất sẽ hỏi bà ấy có tên là Tiểu Hà Hoa chỉ có một người.Đó chính là người anh trai mà bà ấy luôn khắc khoải trong trí nhớ.Nghĩ đến đây, nước mắt Trần Thu Hà tuôn rơi, bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Hà Đường, hơi run rẩy."Là em."Hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu, không nói một lời.Thẩm Mỹ Vân kéo Miên Miên, kéo theo Thẩm Hoài Sơn, lặng lẽ vào nhà, nhường không gian bên ngoài cho Trần Hà Đường và Trần Thu Hà."Đó là cậu của mẹ con à?" Thật dữ dằn.Thẩm Mỹ Vân gật đầu, Thẩm Hoài Sơn đột nhiên nói: "May mà lúc trước ba cưới mẹ con, vẫn chưa quen biết cậu của con."Bằng không, với người cậu to lớn này, chỉ một cú đ.ấ.m cũng đủ khiến ông ấy uống cả một hồ.