Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 285
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Nghe được lời này, sắc mặt Thẩm Mỹ Vân chùng xuống: "Không thể chống lại sao?"Quý Minh Viễn lắc đầu: "Tôi đã thử rồi."Sau đó đầu như muốn nứt ra, cả người như muốn nổ tung.Cậu ta nói với Lâm Lan Lan rằng không thể chống lại, một mặt cậu ta kháng cự, mặt khác lại không thể không khuất phục.Cậu ta rất mâu thuẫn cũng rất rối rắm, nhưng cơ thể lại càng trung thực hơn.Điều này khiến Quý Minh Viễn vừa mơ hồ vừa nghi ngờ.Sắc mặt Thẩm Mỹ Vân hơi thay đổi, nếu Quý Minh Viễn có phản ứng như vậy, vậy Miên Miên thì sao?Là nữ phụ phản diện số một Miên Miên thì sao?Con bé có thể chống lại cái gọi là định mệnh này không?Thẩm Mỹ Vân không biết, cô có một cảm giác nguy hiểm chưa từng có, cô phải bảo vệ con gái của mình.Chia tay Quý Minh Viễn, Thẩm Mỹ Vân lo lắng trở về nhà, thấy Miên Miên đang chơi đùa vô tư trong sân, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.Chỉ là đêm hôm đó, Miên Miên bừng tỉnh khỏi giường đất với mồ hôi đầy đầu."Mẹ ơi, mẹ ơi, Lâm Lan Lan đến rồi!"Khi nghe câu nói này vào nửa đêm, cơn buồn ngủ của Thẩm Mỹ Vân đã biến mất ngay lập tức, cô theo bản năng ôm lấy Miên Miên."Miên Miên, con vừa nói gì vậy?"Cô vô cùng chắc chắn rằng con gái mình chưa từng nghe đến cái tên Lâm Lan Lan, ngay cả lần trước, khi Lâm Lan Lan xuất hiện trước mặt cô bé.Con bé cũng chưa từng nói cho Miên Miên biết tên của mình. Còn cô càng không thể nào, nói ra ba chữ này trước mặt con gái mình.Đôi mắt Miên Miên vẫn đỏ hoe, cô bé nằm úp trên vai Thẩm Mỹ Vân, thút thít nức nở: "Mẹ ơi, con có kém hơn Lâm Lan Lan không ạ?""Tại sao mọi người đều thích Lâm Lan Lan, mà không thích con?"Nghe vậy, trái tim Thẩm Mỹ Vân như muốn vỡ ra, cô nhẹ nhàng vỗ lưng Miên Miên, nhỏ giọng an ủi: "Sao lại thế được? Mẹ thích Miên Miên nhất.""Miên Miên là bé yêu của mẹ, là bé yêu duy nhất."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-285.html.]Cứ thế ôm Miên Miên, dỗ dành cho đến khi cô bé ngủ say, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại không ngủ được. Cô đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, ánh mắt đăm đăm nhìn ra bãi đất mênh m.ô.n.g bên ngoài cửa sổ.Hào quang của cốt truyện sắp nhắm vào con gái cô rồi.Cô... phải làm sao đây?Quý Minh Viễn đã sa ngã.Miên Miên sắp sa ngã, cô thực sự có cách nào giải quyết không?Là một người mẹ, Thẩm Mỹ Vân phát hiện ra rằng lần đầu tiên cô cảm thấy bế tắc....Sáng hôm sau, Thẩm Mỹ Vân thăm dò hỏi con gái: "Miên Miên, con có biết tối qua, con có tỉnh dậy tìm mẹ không?"Thực ra, cô muốn hỏi Miên Miên hơn, con có còn nhớ Lâm Lan Lan không?Nhưng không ngờ Miên Miên dường như không biết gì cả, cô bé dừng tay đan châu chấu bằng cỏ, tò mò nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, tối qua con có tỉnh dậy không ạ?""Con không biết à."Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân tạm thời yên tâm đôi chút, chỉ là cô cũng chỉ yên tâm được một lúc mà thôi.Đêm hôm đó, Miên Miên lại nói những lời ngớ ngẩn: "Lâm Lan Lan, cầu xin cô, cầu xin cô, đừng cướp ba mẹ của tôi được không?""Tôi chỉ có họ thôi.""Tôi cũng chỉ có họ thôi."Giọng nói nghẹn ngào cùng ngữ khí tuyệt vọng, khiến Thẩm Mỹ Vân lạnh cả người, cô ôm chặt Miên Miên vào lòng. Đêm đó, cô không chợp mắt.Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt bình yên của con gái, trên mặt cô bé vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, vừa đáng thương vừa đau lòng.Là một người mẹ, bảo vệ con gái là bản năng.Vì con gái, cô có thể làm bất cứ điều gì....Vân Mộng Hạ VũNhà họ Lâm.Lâm Chung Quốc ngồi ở vị trí đầu tiên của bàn bát tiên, anh ta cầm trên tay một đôi đũa đang ăn cơm, điều kiện nhà họ Lâm khá tốt.Đến nỗi trên bàn toàn là cơm trắng tinh, không pha chút lương thực nào.Lâm Chung Quốc liếc nhìn Lâm Lan Lan đang cúi đầu ăn cơm trên bàn, không nhịn được nói: "Lan Lan, sao từ hôm đi lạc về, con lại như mất hồn vậy?"
Nghe được lời này, sắc mặt Thẩm Mỹ Vân chùng xuống: "Không thể chống lại sao?"
Quý Minh Viễn lắc đầu: "Tôi đã thử rồi."
Sau đó đầu như muốn nứt ra, cả người như muốn nổ tung.
Cậu ta nói với Lâm Lan Lan rằng không thể chống lại, một mặt cậu ta kháng cự, mặt khác lại không thể không khuất phục.
Cậu ta rất mâu thuẫn cũng rất rối rắm, nhưng cơ thể lại càng trung thực hơn.
Điều này khiến Quý Minh Viễn vừa mơ hồ vừa nghi ngờ.
Sắc mặt Thẩm Mỹ Vân hơi thay đổi, nếu Quý Minh Viễn có phản ứng như vậy, vậy Miên Miên thì sao?
Là nữ phụ phản diện số một Miên Miên thì sao?
Con bé có thể chống lại cái gọi là định mệnh này không?
Thẩm Mỹ Vân không biết, cô có một cảm giác nguy hiểm chưa từng có, cô phải bảo vệ con gái của mình.
Chia tay Quý Minh Viễn, Thẩm Mỹ Vân lo lắng trở về nhà, thấy Miên Miên đang chơi đùa vô tư trong sân, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là đêm hôm đó, Miên Miên bừng tỉnh khỏi giường đất với mồ hôi đầy đầu.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, Lâm Lan Lan đến rồi!"
Khi nghe câu nói này vào nửa đêm, cơn buồn ngủ của Thẩm Mỹ Vân đã biến mất ngay lập tức, cô theo bản năng ôm lấy Miên Miên.
"Miên Miên, con vừa nói gì vậy?"
Cô vô cùng chắc chắn rằng con gái mình chưa từng nghe đến cái tên Lâm Lan Lan, ngay cả lần trước, khi Lâm Lan Lan xuất hiện trước mặt cô bé.
Con bé cũng chưa từng nói cho Miên Miên biết tên của mình. Còn cô càng không thể nào, nói ra ba chữ này trước mặt con gái mình.
Đôi mắt Miên Miên vẫn đỏ hoe, cô bé nằm úp trên vai Thẩm Mỹ Vân, thút thít nức nở: "Mẹ ơi, con có kém hơn Lâm Lan Lan không ạ?"
"Tại sao mọi người đều thích Lâm Lan Lan, mà không thích con?"
Nghe vậy, trái tim Thẩm Mỹ Vân như muốn vỡ ra, cô nhẹ nhàng vỗ lưng Miên Miên, nhỏ giọng an ủi: "Sao lại thế được? Mẹ thích Miên Miên nhất."
"Miên Miên là bé yêu của mẹ, là bé yêu duy nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-285.html
.]
Cứ thế ôm Miên Miên, dỗ dành cho đến khi cô bé ngủ say, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại không ngủ được. Cô đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, ánh mắt đăm đăm nhìn ra bãi đất mênh m.ô.n.g bên ngoài cửa sổ.
Hào quang của cốt truyện sắp nhắm vào con gái cô rồi.
Cô... phải làm sao đây?
Quý Minh Viễn đã sa ngã.
Miên Miên sắp sa ngã, cô thực sự có cách nào giải quyết không?
Là một người mẹ, Thẩm Mỹ Vân phát hiện ra rằng lần đầu tiên cô cảm thấy bế tắc....
Sáng hôm sau, Thẩm Mỹ Vân thăm dò hỏi con gái: "Miên Miên, con có biết tối qua, con có tỉnh dậy tìm mẹ không?"
Thực ra, cô muốn hỏi Miên Miên hơn, con có còn nhớ Lâm Lan Lan không?
Nhưng không ngờ Miên Miên dường như không biết gì cả, cô bé dừng tay đan châu chấu bằng cỏ, tò mò nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, tối qua con có tỉnh dậy không ạ?"
"Con không biết à."
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân tạm thời yên tâm đôi chút, chỉ là cô cũng chỉ yên tâm được một lúc mà thôi.
Đêm hôm đó, Miên Miên lại nói những lời ngớ ngẩn: "Lâm Lan Lan, cầu xin cô, cầu xin cô, đừng cướp ba mẹ của tôi được không?"
"Tôi chỉ có họ thôi."
"Tôi cũng chỉ có họ thôi."
Giọng nói nghẹn ngào cùng ngữ khí tuyệt vọng, khiến Thẩm Mỹ Vân lạnh cả người, cô ôm chặt Miên Miên vào lòng. Đêm đó, cô không chợp mắt.
Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt bình yên của con gái, trên mặt cô bé vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, vừa đáng thương vừa đau lòng.
Là một người mẹ, bảo vệ con gái là bản năng.
Vì con gái, cô có thể làm bất cứ điều gì....
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhà họ Lâm.
Lâm Chung Quốc ngồi ở vị trí đầu tiên của bàn bát tiên, anh ta cầm trên tay một đôi đũa đang ăn cơm, điều kiện nhà họ Lâm khá tốt.
Đến nỗi trên bàn toàn là cơm trắng tinh, không pha chút lương thực nào.
Lâm Chung Quốc liếc nhìn Lâm Lan Lan đang cúi đầu ăn cơm trên bàn, không nhịn được nói: "Lan Lan, sao từ hôm đi lạc về, con lại như mất hồn vậy?"
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Nghe được lời này, sắc mặt Thẩm Mỹ Vân chùng xuống: "Không thể chống lại sao?"Quý Minh Viễn lắc đầu: "Tôi đã thử rồi."Sau đó đầu như muốn nứt ra, cả người như muốn nổ tung.Cậu ta nói với Lâm Lan Lan rằng không thể chống lại, một mặt cậu ta kháng cự, mặt khác lại không thể không khuất phục.Cậu ta rất mâu thuẫn cũng rất rối rắm, nhưng cơ thể lại càng trung thực hơn.Điều này khiến Quý Minh Viễn vừa mơ hồ vừa nghi ngờ.Sắc mặt Thẩm Mỹ Vân hơi thay đổi, nếu Quý Minh Viễn có phản ứng như vậy, vậy Miên Miên thì sao?Là nữ phụ phản diện số một Miên Miên thì sao?Con bé có thể chống lại cái gọi là định mệnh này không?Thẩm Mỹ Vân không biết, cô có một cảm giác nguy hiểm chưa từng có, cô phải bảo vệ con gái của mình.Chia tay Quý Minh Viễn, Thẩm Mỹ Vân lo lắng trở về nhà, thấy Miên Miên đang chơi đùa vô tư trong sân, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.Chỉ là đêm hôm đó, Miên Miên bừng tỉnh khỏi giường đất với mồ hôi đầy đầu."Mẹ ơi, mẹ ơi, Lâm Lan Lan đến rồi!"Khi nghe câu nói này vào nửa đêm, cơn buồn ngủ của Thẩm Mỹ Vân đã biến mất ngay lập tức, cô theo bản năng ôm lấy Miên Miên."Miên Miên, con vừa nói gì vậy?"Cô vô cùng chắc chắn rằng con gái mình chưa từng nghe đến cái tên Lâm Lan Lan, ngay cả lần trước, khi Lâm Lan Lan xuất hiện trước mặt cô bé.Con bé cũng chưa từng nói cho Miên Miên biết tên của mình. Còn cô càng không thể nào, nói ra ba chữ này trước mặt con gái mình.Đôi mắt Miên Miên vẫn đỏ hoe, cô bé nằm úp trên vai Thẩm Mỹ Vân, thút thít nức nở: "Mẹ ơi, con có kém hơn Lâm Lan Lan không ạ?""Tại sao mọi người đều thích Lâm Lan Lan, mà không thích con?"Nghe vậy, trái tim Thẩm Mỹ Vân như muốn vỡ ra, cô nhẹ nhàng vỗ lưng Miên Miên, nhỏ giọng an ủi: "Sao lại thế được? Mẹ thích Miên Miên nhất.""Miên Miên là bé yêu của mẹ, là bé yêu duy nhất."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-285.html.]Cứ thế ôm Miên Miên, dỗ dành cho đến khi cô bé ngủ say, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại không ngủ được. Cô đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, ánh mắt đăm đăm nhìn ra bãi đất mênh m.ô.n.g bên ngoài cửa sổ.Hào quang của cốt truyện sắp nhắm vào con gái cô rồi.Cô... phải làm sao đây?Quý Minh Viễn đã sa ngã.Miên Miên sắp sa ngã, cô thực sự có cách nào giải quyết không?Là một người mẹ, Thẩm Mỹ Vân phát hiện ra rằng lần đầu tiên cô cảm thấy bế tắc....Sáng hôm sau, Thẩm Mỹ Vân thăm dò hỏi con gái: "Miên Miên, con có biết tối qua, con có tỉnh dậy tìm mẹ không?"Thực ra, cô muốn hỏi Miên Miên hơn, con có còn nhớ Lâm Lan Lan không?Nhưng không ngờ Miên Miên dường như không biết gì cả, cô bé dừng tay đan châu chấu bằng cỏ, tò mò nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, tối qua con có tỉnh dậy không ạ?""Con không biết à."Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân tạm thời yên tâm đôi chút, chỉ là cô cũng chỉ yên tâm được một lúc mà thôi.Đêm hôm đó, Miên Miên lại nói những lời ngớ ngẩn: "Lâm Lan Lan, cầu xin cô, cầu xin cô, đừng cướp ba mẹ của tôi được không?""Tôi chỉ có họ thôi.""Tôi cũng chỉ có họ thôi."Giọng nói nghẹn ngào cùng ngữ khí tuyệt vọng, khiến Thẩm Mỹ Vân lạnh cả người, cô ôm chặt Miên Miên vào lòng. Đêm đó, cô không chợp mắt.Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt bình yên của con gái, trên mặt cô bé vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, vừa đáng thương vừa đau lòng.Là một người mẹ, bảo vệ con gái là bản năng.Vì con gái, cô có thể làm bất cứ điều gì....Vân Mộng Hạ VũNhà họ Lâm.Lâm Chung Quốc ngồi ở vị trí đầu tiên của bàn bát tiên, anh ta cầm trên tay một đôi đũa đang ăn cơm, điều kiện nhà họ Lâm khá tốt.Đến nỗi trên bàn toàn là cơm trắng tinh, không pha chút lương thực nào.Lâm Chung Quốc liếc nhìn Lâm Lan Lan đang cúi đầu ăn cơm trên bàn, không nhịn được nói: "Lan Lan, sao từ hôm đi lạc về, con lại như mất hồn vậy?"