Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 304
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Điều này, khiến Trần Thu Hà không khỏi nhìn anh ấy, lau nước mắt: "Một nhà thì không cần khách sáo.""Cô và chú, còn có em của cháu xảy ra chuyện, đều là ba của cháu cưu mang chúng ta."Đây là sự thật, nếu không có anh trai, cuộc sống của họ chắc chắn sẽ không dễ chịu như bây giờ.Trần Hà Đường không thích nghe lời này, ông ta xua tay: "Các người đến đây, cuộc sống của anh mới có hy vọng."Đây là sự thật, khoảng thời gian này ông ta nói chuyện còn nhiều hơn cả nửa đời người trước đây.Hơn nữa trong nhà có một đứa trẻ, ngày nào cũng vui vẻ. Điều này cũng khiến Trần Hà Đường quen, dù đi đâu ông ta cũng đều dẫn theo Miên Miên.Vì Miên Miên thực sự ngoan ngoãn đáng yêu, có cô bé ở bên, cảm thấy cuộc sống tươi sáng hơn hẳn."Được rồi, đừng nói lời cảm ơn qua lại nữa."Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cười: "Anh, anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Đi đi, vào ăn cơm.""Lần này, chúng ta mới thực sự gọi là gia đình đoàn tụ."Thực sự là đoàn tụ rồi. Không giống như trước kia, mỗi lần ăn cơm ngon, đều thiếu một người.Trần Viễn nghe vậy, không nhịn được nhìn sang, có chút bàng hoàng nói: "Đúng vậy, gia đình đoàn tụ."Ba chờ em gái, chờ anh, cuối cùng cũng đợi đủ người.Vào nhà hai người Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà, rất tự giác nhường chỗ, để ba con họ nói chuyện đàng hoàng.Em rể kiêm chú là Thẩm Hoài Sơn, rất ngại ngùng.Ông ấy nghĩ đi nghĩ lại vào bếp giúp, lại bị hai mẹ con kia ghét bỏ, dứt khoát quay vào nhà, đi trông cháu.Miên Miên sẽ không ghét ông ngoại.Nửa tiếng sau Thẩm Mỹ Vân bưng một cái nồi ra, trong thời tiết lạnh như thế này, bất kỳ món ăn nào làm ra, một lát sau đều nguội ngắt.Chỉ có lẩu là thích hợp nhất, con cá đầu to nặng hơn hai mươi cân, đã được g.i.ế.c thịt, dùng đầu cá làm lẩu.Lại thái cá thành từng lát mỏng để bên cạnh, dùng để nhúng lẩu.Còn có một rổ củ cải thái lát và cải thảo, tất cả đều được đặt trên bàn bát tiên.Vân Mộng Hạ VũCòn Trần Thu Hà vẫn đang nướng bánh, bánh vừng nướng bằng bột mì nguyên chất, vừa ra khỏi lò, vừa thơm vừa giòn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-304.html.]Nhìn thấy đồ ăn trên bàn Trần Viễn không nhịn được kinh ngạc nói: "Con về nhà mình, không cần làm nhiều món ăn như vậy."Trần Hà Đường: "Không có nhiều, bình thường đều ăn như vậy."Trần Viễn: "..."Trần Viễn một lúc lâu, mới từ điều kiện gia đình đã tốt đến mức này sao?Lẩu cá chua, còn có bánh nướng bằng bột mì nguyên chất, không hề pha tạp chất. Ngay cả khi anh ở trong quân đội, cũng rất ít khi được ăn như vậy.Có lẽ là nhìn ra sự nghi hoặc của Trần Viễn.Trần Hà Đường giải thích một câu: "Cá là của trên núi sau, chỉ có bột mì và rau là em gái con mang đến."Xem ra, em gái còn có bản lĩnh hơn anh ấy nghĩ.Không chỉ xinh đẹp, còn có một tay nấu ăn giỏi.Điều này khiến Trần Viễn càng thêm kinh ngạc, chờ nếm thử lẩu cá chua này, anh ấy càng kinh ngạc hơn.Thật sự là hương vị quá tuyệt.Vừa tươi vừa mềm, hơn nữa nước lẩu cũng rất ngon.Điều này khiến Trần Viễn không nhịn được vừa ăn nước lẩu, vừa ăn bánh, ăn liền tám cái bánh vừng nướng, còn ăn nửa rổ cá thái lát.Đến cuối cùng, ăn đến mức không nhịn được ợ lên một cái, vừa ợ, anh ấy lập tức chú ý tới cả nhà đều không nhịn được nhìn anh ấy.Trần Viễn mặt không đổi sắc: "Ngon lắm."Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cong môi cười, mày mục ôn nhu, xinh đẹp sạch sẽ: "Anh, trong nồi còn đó? Có muốn không?"Năm cân bột mì nguyên chất, một lần dùng hết hai cân rưỡi, cộng thêm một rổ cá thái lát, còn có nước lẩu.Có thể thấy được lượng ăn của đối phương.Trần Viễn lắc đầu: "No rồi."Ăn no uống đủ, Trần Viễn có một sở thích đặc biệt, vì vậy anh ấy nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, em có đối tượng chưa?"Anh ấy muốn mai mối cho cô.Mà Trần Viễn trong quân đội có một biệt danh, gọi là bà mối Diêm Vương.
Điều này, khiến Trần Thu Hà không khỏi nhìn anh ấy, lau nước mắt: "Một nhà thì không cần khách sáo."
"Cô và chú, còn có em của cháu xảy ra chuyện, đều là ba của cháu cưu mang chúng ta."
Đây là sự thật, nếu không có anh trai, cuộc sống của họ chắc chắn sẽ không dễ chịu như bây giờ.
Trần Hà Đường không thích nghe lời này, ông ta xua tay: "Các người đến đây, cuộc sống của anh mới có hy vọng."
Đây là sự thật, khoảng thời gian này ông ta nói chuyện còn nhiều hơn cả nửa đời người trước đây.
Hơn nữa trong nhà có một đứa trẻ, ngày nào cũng vui vẻ. Điều này cũng khiến Trần Hà Đường quen, dù đi đâu ông ta cũng đều dẫn theo Miên Miên.
Vì Miên Miên thực sự ngoan ngoãn đáng yêu, có cô bé ở bên, cảm thấy cuộc sống tươi sáng hơn hẳn.
"Được rồi, đừng nói lời cảm ơn qua lại nữa."
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cười: "Anh, anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Đi đi, vào ăn cơm."
"Lần này, chúng ta mới thực sự gọi là gia đình đoàn tụ."
Thực sự là đoàn tụ rồi. Không giống như trước kia, mỗi lần ăn cơm ngon, đều thiếu một người.
Trần Viễn nghe vậy, không nhịn được nhìn sang, có chút bàng hoàng nói: "Đúng vậy, gia đình đoàn tụ."
Ba chờ em gái, chờ anh, cuối cùng cũng đợi đủ người.
Vào nhà hai người Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà, rất tự giác nhường chỗ, để ba con họ nói chuyện đàng hoàng.
Em rể kiêm chú là Thẩm Hoài Sơn, rất ngại ngùng.
Ông ấy nghĩ đi nghĩ lại vào bếp giúp, lại bị hai mẹ con kia ghét bỏ, dứt khoát quay vào nhà, đi trông cháu.
Miên Miên sẽ không ghét ông ngoại.
Nửa tiếng sau Thẩm Mỹ Vân bưng một cái nồi ra, trong thời tiết lạnh như thế này, bất kỳ món ăn nào làm ra, một lát sau đều nguội ngắt.
Chỉ có lẩu là thích hợp nhất, con cá đầu to nặng hơn hai mươi cân, đã được g.i.ế.c thịt, dùng đầu cá làm lẩu.
Lại thái cá thành từng lát mỏng để bên cạnh, dùng để nhúng lẩu.
Còn có một rổ củ cải thái lát và cải thảo, tất cả đều được đặt trên bàn bát tiên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn Trần Thu Hà vẫn đang nướng bánh, bánh vừng nướng bằng bột mì nguyên chất, vừa ra khỏi lò, vừa thơm vừa giòn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-304.html
.]
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn Trần Viễn không nhịn được kinh ngạc nói: "Con về nhà mình, không cần làm nhiều món ăn như vậy."
Trần Hà Đường: "Không có nhiều, bình thường đều ăn như vậy."
Trần Viễn: "..."
Trần Viễn một lúc lâu, mới từ điều kiện gia đình đã tốt đến mức này sao?
Lẩu cá chua, còn có bánh nướng bằng bột mì nguyên chất, không hề pha tạp chất. Ngay cả khi anh ở trong quân đội, cũng rất ít khi được ăn như vậy.
Có lẽ là nhìn ra sự nghi hoặc của Trần Viễn.
Trần Hà Đường giải thích một câu: "Cá là của trên núi sau, chỉ có bột mì và rau là em gái con mang đến."
Xem ra, em gái còn có bản lĩnh hơn anh ấy nghĩ.
Không chỉ xinh đẹp, còn có một tay nấu ăn giỏi.
Điều này khiến Trần Viễn càng thêm kinh ngạc, chờ nếm thử lẩu cá chua này, anh ấy càng kinh ngạc hơn.
Thật sự là hương vị quá tuyệt.
Vừa tươi vừa mềm, hơn nữa nước lẩu cũng rất ngon.
Điều này khiến Trần Viễn không nhịn được vừa ăn nước lẩu, vừa ăn bánh, ăn liền tám cái bánh vừng nướng, còn ăn nửa rổ cá thái lát.
Đến cuối cùng, ăn đến mức không nhịn được ợ lên một cái, vừa ợ, anh ấy lập tức chú ý tới cả nhà đều không nhịn được nhìn anh ấy.
Trần Viễn mặt không đổi sắc: "Ngon lắm."
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cong môi cười, mày mục ôn nhu, xinh đẹp sạch sẽ: "Anh, trong nồi còn đó? Có muốn không?"
Năm cân bột mì nguyên chất, một lần dùng hết hai cân rưỡi, cộng thêm một rổ cá thái lát, còn có nước lẩu.
Có thể thấy được lượng ăn của đối phương.
Trần Viễn lắc đầu: "No rồi."
Ăn no uống đủ, Trần Viễn có một sở thích đặc biệt, vì vậy anh ấy nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, em có đối tượng chưa?"
Anh ấy muốn mai mối cho cô.
Mà Trần Viễn trong quân đội có một biệt danh, gọi là bà mối Diêm Vương.
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Điều này, khiến Trần Thu Hà không khỏi nhìn anh ấy, lau nước mắt: "Một nhà thì không cần khách sáo.""Cô và chú, còn có em của cháu xảy ra chuyện, đều là ba của cháu cưu mang chúng ta."Đây là sự thật, nếu không có anh trai, cuộc sống của họ chắc chắn sẽ không dễ chịu như bây giờ.Trần Hà Đường không thích nghe lời này, ông ta xua tay: "Các người đến đây, cuộc sống của anh mới có hy vọng."Đây là sự thật, khoảng thời gian này ông ta nói chuyện còn nhiều hơn cả nửa đời người trước đây.Hơn nữa trong nhà có một đứa trẻ, ngày nào cũng vui vẻ. Điều này cũng khiến Trần Hà Đường quen, dù đi đâu ông ta cũng đều dẫn theo Miên Miên.Vì Miên Miên thực sự ngoan ngoãn đáng yêu, có cô bé ở bên, cảm thấy cuộc sống tươi sáng hơn hẳn."Được rồi, đừng nói lời cảm ơn qua lại nữa."Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cười: "Anh, anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Đi đi, vào ăn cơm.""Lần này, chúng ta mới thực sự gọi là gia đình đoàn tụ."Thực sự là đoàn tụ rồi. Không giống như trước kia, mỗi lần ăn cơm ngon, đều thiếu một người.Trần Viễn nghe vậy, không nhịn được nhìn sang, có chút bàng hoàng nói: "Đúng vậy, gia đình đoàn tụ."Ba chờ em gái, chờ anh, cuối cùng cũng đợi đủ người.Vào nhà hai người Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà, rất tự giác nhường chỗ, để ba con họ nói chuyện đàng hoàng.Em rể kiêm chú là Thẩm Hoài Sơn, rất ngại ngùng.Ông ấy nghĩ đi nghĩ lại vào bếp giúp, lại bị hai mẹ con kia ghét bỏ, dứt khoát quay vào nhà, đi trông cháu.Miên Miên sẽ không ghét ông ngoại.Nửa tiếng sau Thẩm Mỹ Vân bưng một cái nồi ra, trong thời tiết lạnh như thế này, bất kỳ món ăn nào làm ra, một lát sau đều nguội ngắt.Chỉ có lẩu là thích hợp nhất, con cá đầu to nặng hơn hai mươi cân, đã được g.i.ế.c thịt, dùng đầu cá làm lẩu.Lại thái cá thành từng lát mỏng để bên cạnh, dùng để nhúng lẩu.Còn có một rổ củ cải thái lát và cải thảo, tất cả đều được đặt trên bàn bát tiên.Vân Mộng Hạ VũCòn Trần Thu Hà vẫn đang nướng bánh, bánh vừng nướng bằng bột mì nguyên chất, vừa ra khỏi lò, vừa thơm vừa giòn.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-304.html.]Nhìn thấy đồ ăn trên bàn Trần Viễn không nhịn được kinh ngạc nói: "Con về nhà mình, không cần làm nhiều món ăn như vậy."Trần Hà Đường: "Không có nhiều, bình thường đều ăn như vậy."Trần Viễn: "..."Trần Viễn một lúc lâu, mới từ điều kiện gia đình đã tốt đến mức này sao?Lẩu cá chua, còn có bánh nướng bằng bột mì nguyên chất, không hề pha tạp chất. Ngay cả khi anh ở trong quân đội, cũng rất ít khi được ăn như vậy.Có lẽ là nhìn ra sự nghi hoặc của Trần Viễn.Trần Hà Đường giải thích một câu: "Cá là của trên núi sau, chỉ có bột mì và rau là em gái con mang đến."Xem ra, em gái còn có bản lĩnh hơn anh ấy nghĩ.Không chỉ xinh đẹp, còn có một tay nấu ăn giỏi.Điều này khiến Trần Viễn càng thêm kinh ngạc, chờ nếm thử lẩu cá chua này, anh ấy càng kinh ngạc hơn.Thật sự là hương vị quá tuyệt.Vừa tươi vừa mềm, hơn nữa nước lẩu cũng rất ngon.Điều này khiến Trần Viễn không nhịn được vừa ăn nước lẩu, vừa ăn bánh, ăn liền tám cái bánh vừng nướng, còn ăn nửa rổ cá thái lát.Đến cuối cùng, ăn đến mức không nhịn được ợ lên một cái, vừa ợ, anh ấy lập tức chú ý tới cả nhà đều không nhịn được nhìn anh ấy.Trần Viễn mặt không đổi sắc: "Ngon lắm."Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cong môi cười, mày mục ôn nhu, xinh đẹp sạch sẽ: "Anh, trong nồi còn đó? Có muốn không?"Năm cân bột mì nguyên chất, một lần dùng hết hai cân rưỡi, cộng thêm một rổ cá thái lát, còn có nước lẩu.Có thể thấy được lượng ăn của đối phương.Trần Viễn lắc đầu: "No rồi."Ăn no uống đủ, Trần Viễn có một sở thích đặc biệt, vì vậy anh ấy nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, em có đối tượng chưa?"Anh ấy muốn mai mối cho cô.Mà Trần Viễn trong quân đội có một biệt danh, gọi là bà mối Diêm Vương.