Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…

Chương 394

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Dù thế nào đi nữa, Chủ nhiệm Lưu cũng không khỏi chặc lưỡi: "Được rồi, cộng sự Diêu, chúng tôi đều hiểu được tấm lòng của anh. Anh cứ yên tâm, khi nào Thanh niên trí thức Thẩm có thời gian, tôi nhất định sẽ để cô ấy đến công xã của anh trước để mở lớp đào tạo và giảng bài."Nghe xong lời này, cộng sự Diêu rất vui vẻ: "Cứ như vậy đi, chuyến đi này của tôi cũng không phải vô ích."Nói đến đây, anh ta tò mò hỏi: "Không biết gần đây Thanh niên trí thức Thẩm có đang bận việc gì không?"Chủ nhiệm Lưu liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu với ông ấy.Chủ nhiệm Lưu mới lên tiếng nói: " Gần đây, Thanh niên trí thức Thẩm đang sắp xếp lại nội dung đào tạo, dự định đến lúc đó sẽ chia nhỏ ra từng tổ sản xuất dựa theo tình hình thực tế. Công việc này rất cực nhọc —"Vân Mộng Hạ VũSau đó, ông ấy hạ giọng: "Hơn nữa, Cộng sự Diêu, cậu cũng không phải người ngoài, cho nên tôi sẽ không giấu giếm gì cậu. Chẳng phải trước kia khoa trưởng Lý đang đi thu thập các chủng loại heo ở bên trong thành phố sao?""Thanh niên trí thức Thẩm cùng chúng tôi ở trong này dốc hết sức lực, nhưng chỉ là người khác không biết. Chờ đến khi thu thập đủ các chủng loại heo này, nếu có thể bồi dưỡng ra được thì chúng tôi sẽ phân phối giống lai cho công xã Hồng Tinh các cậu."Lúc này, Cộng sự Diêu không khỏi trợn tròn mắt, đây đúng là một tin tức chấn động. Anh ta xoa xoa tay, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên trí thức Thẩm này cũng thật lợi hại."Anh ta thậm chí có thể thuận đường đi chung với khoa trưởng Lý trong thành phố, sẵn tiện giúp đối phương một tay.Thẩm Mỹ Vân cầm cuốn sổ bìa cứng trong tay, mím môi cười nói: "Công sự Diêu quá khen rồi."Thấy cô còn đang bận rộn, Cộng sự Diêu hết sức hiểu chuyện, chắp tay nói: "Vậy tôi không làm phiền nữa. Thanh niên trí thức Thẩm, khi nào cô có tin tức tốt, cô nhớ báo cho tôi biết trước tiên đấy."Thẩm Mỹ Vân gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ung dung: "Đương nhiên rồi."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-394.html.]Sự hờ hững luyện ra được từ kinh nghiệm từng trải.Sau khi Cộng sự Diêu rời đi.Chủ nhiệm Lưu thở dài, dạy dỗ Thẩm Mỹ Vân: "Cô thấy không? Công xã này với công xã kia tương tác qua lại cũng giống như giữa người với người chúng ta vậy. Có người tung tin đồn, có kẻ chỉ điểm, tố cáo, lại có người sẽ tâng bốc chúng ta. Đây là những điều mà chúng ta phải phân biệt rõ ràng."Thẩm Mỹ Vân ậm ừ: "Chủ nhiệm Lưu, tôi biết rồi, mặc kệ bên ngoài nói thế nào, tôi chỉ cần làm tốt công việc của chính mình."Nghe qua lời này, Chủ nhiệm Lưu không nhịn được giơ ngón cái lên: "Cô vẫn là cô, rất tỉnh táo.""Được rồi, Thanh niên trí thức Thẩm, đi làm việc của mình đi."Thẩm Mỹ Vân gật đầu. Sau khi cô rời đi, Chủ nhiệm Lưu không khỏi thở dài với cấp dưới bên cạnh: "Tuổi của Thanh niên trí thức Thẩm này vẫn còn trẻ mà lại rất điềm tĩnh, trầm lặng không nói một lời, làm việc cũng rất tinh vi, sau này phải khách khí với cô ấy hơn."Dựa theo tính tình của Thẩm Mỹ Vân, cuộc sống tương lai nhất định sẽ không tệ chút nào.Người có thể làm được việc dưới sự chỉ đạo của chủ nhiệm Lưu, có thể không phải là người đặc biệt xuất sắc nhưng ít nhất bọn họ cũng không phải kẻ ngu ngốc, họ đương nhiên hiểu ý của Chủ nhiệm Lưu.Tất nhiên là đáp ứng theo lời ông ấy.Chuyện này Thẩm Mỹ Vân còn chưa biết, đương nhiên cho dù cô có biết, cô cũng sẽ không để trong lòng, mỗi người đều có phương thức đối nhân xử thế khác nhau, cho nên cô chỉ cần làm tốt công việc của bản thân mình là được.Cô vừa chỉnh lí xong tài liệu, sau đó cô đi đến chuồng heo của công xã để ghi chép lại số liệu cuối cùng của lứa heo mới được phối giống.Heo này là heo địa phương, mới phối giống được một tháng, nói thật là chưa thể phân biệt được.

Dù thế nào đi nữa, Chủ nhiệm Lưu cũng không khỏi chặc lưỡi: "Được rồi, cộng sự Diêu, chúng tôi đều hiểu được tấm lòng của anh. Anh cứ yên tâm, khi nào Thanh niên trí thức Thẩm có thời gian, tôi nhất định sẽ để cô ấy đến công xã của anh trước để mở lớp đào tạo và giảng bài."

Nghe xong lời này, cộng sự Diêu rất vui vẻ: "Cứ như vậy đi, chuyến đi này của tôi cũng không phải vô ích."

Nói đến đây, anh ta tò mò hỏi: "Không biết gần đây Thanh niên trí thức Thẩm có đang bận việc gì không?"

Chủ nhiệm Lưu liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu với ông ấy.

Chủ nhiệm Lưu mới lên tiếng nói: " Gần đây, Thanh niên trí thức Thẩm đang sắp xếp lại nội dung đào tạo, dự định đến lúc đó sẽ chia nhỏ ra từng tổ sản xuất dựa theo tình hình thực tế. Công việc này rất cực nhọc —"

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, ông ấy hạ giọng: "Hơn nữa, Cộng sự Diêu, cậu cũng không phải người ngoài, cho nên tôi sẽ không giấu giếm gì cậu. Chẳng phải trước kia khoa trưởng Lý đang đi thu thập các chủng loại heo ở bên trong thành phố sao?"

"Thanh niên trí thức Thẩm cùng chúng tôi ở trong này dốc hết sức lực, nhưng chỉ là người khác không biết. Chờ đến khi thu thập đủ các chủng loại heo này, nếu có thể bồi dưỡng ra được thì chúng tôi sẽ phân phối giống lai cho công xã Hồng Tinh các cậu."

Lúc này, Cộng sự Diêu không khỏi trợn tròn mắt, đây đúng là một tin tức chấn động. Anh ta xoa xoa tay, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên trí thức Thẩm này cũng thật lợi hại."

Anh ta thậm chí có thể thuận đường đi chung với khoa trưởng Lý trong thành phố, sẵn tiện giúp đối phương một tay.

Thẩm Mỹ Vân cầm cuốn sổ bìa cứng trong tay, mím môi cười nói: "Công sự Diêu quá khen rồi."

Thấy cô còn đang bận rộn, Cộng sự Diêu hết sức hiểu chuyện, chắp tay nói: "Vậy tôi không làm phiền nữa. Thanh niên trí thức Thẩm, khi nào cô có tin tức tốt, cô nhớ báo cho tôi biết trước tiên đấy."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ung dung: "Đương nhiên rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-394.html

.]

Sự hờ hững luyện ra được từ kinh nghiệm từng trải.

Sau khi Cộng sự Diêu rời đi.

Chủ nhiệm Lưu thở dài, dạy dỗ Thẩm Mỹ Vân: "Cô thấy không? Công xã này với công xã kia tương tác qua lại cũng giống như giữa người với người chúng ta vậy. Có người tung tin đồn, có kẻ chỉ điểm, tố cáo, lại có người sẽ tâng bốc chúng ta. Đây là những điều mà chúng ta phải phân biệt rõ ràng."

Thẩm Mỹ Vân ậm ừ: "Chủ nhiệm Lưu, tôi biết rồi, mặc kệ bên ngoài nói thế nào, tôi chỉ cần làm tốt công việc của chính mình."

Nghe qua lời này, Chủ nhiệm Lưu không nhịn được giơ ngón cái lên: "Cô vẫn là cô, rất tỉnh táo."

"Được rồi, Thanh niên trí thức Thẩm, đi làm việc của mình đi."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu. Sau khi cô rời đi, Chủ nhiệm Lưu không khỏi thở dài với cấp dưới bên cạnh: "Tuổi của Thanh niên trí thức Thẩm này vẫn còn trẻ mà lại rất điềm tĩnh, trầm lặng không nói một lời, làm việc cũng rất tinh vi, sau này phải khách khí với cô ấy hơn."

Dựa theo tính tình của Thẩm Mỹ Vân, cuộc sống tương lai nhất định sẽ không tệ chút nào.

Người có thể làm được việc dưới sự chỉ đạo của chủ nhiệm Lưu, có thể không phải là người đặc biệt xuất sắc nhưng ít nhất bọn họ cũng không phải kẻ ngu ngốc, họ đương nhiên hiểu ý của Chủ nhiệm Lưu.

Tất nhiên là đáp ứng theo lời ông ấy.

Chuyện này Thẩm Mỹ Vân còn chưa biết, đương nhiên cho dù cô có biết, cô cũng sẽ không để trong lòng, mỗi người đều có phương thức đối nhân xử thế khác nhau, cho nên cô chỉ cần làm tốt công việc của bản thân mình là được.

Cô vừa chỉnh lí xong tài liệu, sau đó cô đi đến chuồng heo của công xã để ghi chép lại số liệu cuối cùng của lứa heo mới được phối giống.

Heo này là heo địa phương, mới phối giống được một tháng, nói thật là chưa thể phân biệt được.

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Dù thế nào đi nữa, Chủ nhiệm Lưu cũng không khỏi chặc lưỡi: "Được rồi, cộng sự Diêu, chúng tôi đều hiểu được tấm lòng của anh. Anh cứ yên tâm, khi nào Thanh niên trí thức Thẩm có thời gian, tôi nhất định sẽ để cô ấy đến công xã của anh trước để mở lớp đào tạo và giảng bài."Nghe xong lời này, cộng sự Diêu rất vui vẻ: "Cứ như vậy đi, chuyến đi này của tôi cũng không phải vô ích."Nói đến đây, anh ta tò mò hỏi: "Không biết gần đây Thanh niên trí thức Thẩm có đang bận việc gì không?"Chủ nhiệm Lưu liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu với ông ấy.Chủ nhiệm Lưu mới lên tiếng nói: " Gần đây, Thanh niên trí thức Thẩm đang sắp xếp lại nội dung đào tạo, dự định đến lúc đó sẽ chia nhỏ ra từng tổ sản xuất dựa theo tình hình thực tế. Công việc này rất cực nhọc —"Vân Mộng Hạ VũSau đó, ông ấy hạ giọng: "Hơn nữa, Cộng sự Diêu, cậu cũng không phải người ngoài, cho nên tôi sẽ không giấu giếm gì cậu. Chẳng phải trước kia khoa trưởng Lý đang đi thu thập các chủng loại heo ở bên trong thành phố sao?""Thanh niên trí thức Thẩm cùng chúng tôi ở trong này dốc hết sức lực, nhưng chỉ là người khác không biết. Chờ đến khi thu thập đủ các chủng loại heo này, nếu có thể bồi dưỡng ra được thì chúng tôi sẽ phân phối giống lai cho công xã Hồng Tinh các cậu."Lúc này, Cộng sự Diêu không khỏi trợn tròn mắt, đây đúng là một tin tức chấn động. Anh ta xoa xoa tay, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên trí thức Thẩm này cũng thật lợi hại."Anh ta thậm chí có thể thuận đường đi chung với khoa trưởng Lý trong thành phố, sẵn tiện giúp đối phương một tay.Thẩm Mỹ Vân cầm cuốn sổ bìa cứng trong tay, mím môi cười nói: "Công sự Diêu quá khen rồi."Thấy cô còn đang bận rộn, Cộng sự Diêu hết sức hiểu chuyện, chắp tay nói: "Vậy tôi không làm phiền nữa. Thanh niên trí thức Thẩm, khi nào cô có tin tức tốt, cô nhớ báo cho tôi biết trước tiên đấy."Thẩm Mỹ Vân gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ung dung: "Đương nhiên rồi."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-394.html.]Sự hờ hững luyện ra được từ kinh nghiệm từng trải.Sau khi Cộng sự Diêu rời đi.Chủ nhiệm Lưu thở dài, dạy dỗ Thẩm Mỹ Vân: "Cô thấy không? Công xã này với công xã kia tương tác qua lại cũng giống như giữa người với người chúng ta vậy. Có người tung tin đồn, có kẻ chỉ điểm, tố cáo, lại có người sẽ tâng bốc chúng ta. Đây là những điều mà chúng ta phải phân biệt rõ ràng."Thẩm Mỹ Vân ậm ừ: "Chủ nhiệm Lưu, tôi biết rồi, mặc kệ bên ngoài nói thế nào, tôi chỉ cần làm tốt công việc của chính mình."Nghe qua lời này, Chủ nhiệm Lưu không nhịn được giơ ngón cái lên: "Cô vẫn là cô, rất tỉnh táo.""Được rồi, Thanh niên trí thức Thẩm, đi làm việc của mình đi."Thẩm Mỹ Vân gật đầu. Sau khi cô rời đi, Chủ nhiệm Lưu không khỏi thở dài với cấp dưới bên cạnh: "Tuổi của Thanh niên trí thức Thẩm này vẫn còn trẻ mà lại rất điềm tĩnh, trầm lặng không nói một lời, làm việc cũng rất tinh vi, sau này phải khách khí với cô ấy hơn."Dựa theo tính tình của Thẩm Mỹ Vân, cuộc sống tương lai nhất định sẽ không tệ chút nào.Người có thể làm được việc dưới sự chỉ đạo của chủ nhiệm Lưu, có thể không phải là người đặc biệt xuất sắc nhưng ít nhất bọn họ cũng không phải kẻ ngu ngốc, họ đương nhiên hiểu ý của Chủ nhiệm Lưu.Tất nhiên là đáp ứng theo lời ông ấy.Chuyện này Thẩm Mỹ Vân còn chưa biết, đương nhiên cho dù cô có biết, cô cũng sẽ không để trong lòng, mỗi người đều có phương thức đối nhân xử thế khác nhau, cho nên cô chỉ cần làm tốt công việc của bản thân mình là được.Cô vừa chỉnh lí xong tài liệu, sau đó cô đi đến chuồng heo của công xã để ghi chép lại số liệu cuối cùng của lứa heo mới được phối giống.Heo này là heo địa phương, mới phối giống được một tháng, nói thật là chưa thể phân biệt được.

Chương 394