Tác giả:

“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng…

Chương 182: Phát trực tiếp bắt ma (8)

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cáo Đuôi BựTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng… Trên khuôn mặt trắng trẻo của Chu Tiểu Tiểu hoàn toàn không có dấu tích nào, hoàn toàn khác với Lạc Lạc trong ký ức. Thế nhưng Chu Tiểu Tiểu không hề lo lắng việc thân phận bị bại lộ, ngược lại còn vừa khóc vừa mỉm cười: “Dì Hồ, bao nhiêu năm qua con có thể giả làm chị Lạc Lạc ở bên cạnh dì, gọi dì một tiếng mẹ, con đã thấy hạnh phúc lắm rồi.” “Dì Hồ, sắp tới con sẽ phải rời đi. Con hy vọng dì có thể tha thứ cho sự ích kỷ và dối trá của con, cũng mong dì sẽ luôn sống những tháng ngày hạnh phúc.” Thời gian công viên giải trí đóng cửa đã đến, từng ánh đèn rực rỡ lần lượt tắt đi. Cô bé với khuôn mặt đầy nước mắt đứng nơi ánh sáng lấp lánh, thân hình dần trở nên mờ ảo. Trong đôi mắt nhìn Hồ Xuân Liễu là sự yêu mến và chúc phúc chân thành nhất của một đứa trẻ dành cho cha mẹ. “Đi thôi.” Lương An Vãn kéo xích, xoay người rời đi. Hồ Xuân Liễu bỗng như chợt hiểu ra điều gì đó, vội đứng bật dậy, hỏi lớn: “Tiểu Tiểu, con... sao con cũng...” Cô nhìn vào thân thể mờ ảo, đôi chân lơ lửng không chạm đất của Chu Tiểu Tiểu, mắt trừng to, ngỡ ngàng. Chu Tiểu Tiểu dừng bước, nhìn về phía Lương An Vãn đầy khẩn cầu: “Đại nhân, có thể cho tôi thêm hai phút nữa không? Tôi muốn nói vài lời cuối cùng.” Lương An Vãn cau mày, nhưng có lẽ vì xúc động trước ánh mắt ấy, cuối cùng vẫn gật đầu chậm rãi. Chu Tiểu Tiểu lúc này mới quay sang Hồ Xuân Liễu, giải thích: “Dì Hồ, năm xưa ở trại trẻ mồ côi xảy ra chuyện... không chỉ mình con mà cả những anh chị em khác cũng...” Giọng cô bé nghẹn lại, ánh mắt trở nên u buồn. “Con cũng không rõ vì sao mình vẫn còn lưu lại nhân gian. Chỉ là vô thức trôi dạt đến bên cạnh dì. Khi ấy, chị Lạc Lạc mới mất không lâu... Con... chỉ muốn an ủi dì, chứ không hề cố ý lừa gạt...” Nói đến đây, nước mắt cô lại tuôn rơi, trong suốt như pha lê. Hồ Xuân Liễu ôm đầu, cảm giác đau đớn như muốn nứt ra. Ký ức bị chôn vùi suốt bao năm cuối cùng cũng bị đánh thức. Trong góc sâu thẳm nhất trong lòng, bà nhớ lại nỗi đau từng bị che lấp. Năm ấy, con gái út của bà - Lạc Lạc - mắc bệnh và qua đời. Mới chỉ mười tuổi. Bà đau đớn tột cùng, không chịu nổi cú sốc này mà ngất đi. Khi tỉnh lại, bà nhìn thấy "Lạc Lạc" đang đứng trước giường, rụt rè gọi: “Mẹ...” Nhưng không hiểu vì sao, bao năm qua, người khác đều nói Lạc Lạc đã qua đời, còn bảo không hề thấy cô bé đâu, khăng khăng cho rằng tinh thần bà có vấn đề. Ban đầu, Hồ Xuân Liễu còn cố gắng tranh luận, sau đó thì không nữa. Cảm giác người ta say, chỉ mình ta tỉnh. Dù người khác có nhìn thấy hay không, thì với bà, đó vẫn là con gái ruột. Hồ Xuân Liễu như lại tìm được điểm tựa tinh thần. Nghĩ đến đây, đôi mắt xám xịt của bà dần dần lấy lại ánh sáng. Nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, bà bịt miệng lùi lại vài bước: “Lạc Lạc... Tiểu Tiểu...” Chu Tiểu Tiểu khẽ cong môi cười, đôi mắt long lanh đầy bịn rịn. Cô bé âm thầm đếm ngược thời gian trong lòng, biết hai phút đã trôi qua, liền ngoan ngoãn khẽ lắc sợi xích: “Cô ơi, cô đưa con đi thôi.” Nói rồi, để kìm nén cảm xúc gần như trào ra khỏi *****, cô bé quay mặt đi, không dám nhìn lại vẻ mặt sững sờ của Hồ Xuân Liễu. Khi sắc xám trắng trong mắt Hồ Xuân Liễu hoàn toàn biến mất, thế giới mờ mịt của bà bỗng trở nên sáng rõ trở lại.

Trên khuôn mặt trắng trẻo của Chu Tiểu Tiểu hoàn toàn không có dấu tích nào, hoàn toàn khác với Lạc Lạc trong ký ức.

 

Thế nhưng Chu Tiểu Tiểu không hề lo lắng việc thân phận bị bại lộ, ngược lại còn vừa khóc vừa mỉm cười: “Dì Hồ, bao nhiêu năm qua con có thể giả làm chị Lạc Lạc ở bên cạnh dì, gọi dì một tiếng mẹ, con đã thấy hạnh phúc lắm rồi.”

 

“Dì Hồ, sắp tới con sẽ phải rời đi. Con hy vọng dì có thể tha thứ cho sự ích kỷ và dối trá của con, cũng mong dì sẽ luôn sống những tháng ngày hạnh phúc.”

 

Thời gian công viên giải trí đóng cửa đã đến, từng ánh đèn rực rỡ lần lượt tắt đi.

 

Cô bé với khuôn mặt đầy nước mắt đứng nơi ánh sáng lấp lánh, thân hình dần trở nên mờ ảo. Trong đôi mắt nhìn Hồ Xuân Liễu là sự yêu mến và chúc phúc chân thành nhất của một đứa trẻ dành cho cha mẹ.

 

“Đi thôi.” Lương An Vãn kéo xích, xoay người rời đi.

 

Hồ Xuân Liễu bỗng như chợt hiểu ra điều gì đó, vội đứng bật dậy, hỏi lớn: “Tiểu Tiểu, con... sao con cũng...”

 

Cô nhìn vào thân thể mờ ảo, đôi chân lơ lửng không chạm đất của Chu Tiểu Tiểu, mắt trừng to, ngỡ ngàng.

 

Chu Tiểu Tiểu dừng bước, nhìn về phía Lương An Vãn đầy khẩn cầu: “Đại nhân, có thể cho tôi thêm hai phút nữa không? Tôi muốn nói vài lời cuối cùng.”

 

Lương An Vãn cau mày, nhưng có lẽ vì xúc động trước ánh mắt ấy, cuối cùng vẫn gật đầu chậm rãi.

 

Chu Tiểu Tiểu lúc này mới quay sang Hồ Xuân Liễu, giải thích: “Dì Hồ, năm xưa ở trại trẻ mồ côi xảy ra chuyện... không chỉ mình con mà cả những anh chị em khác cũng...”

 

Giọng cô bé nghẹn lại, ánh mắt trở nên u buồn.

 

“Con cũng không rõ vì sao mình vẫn còn lưu lại nhân gian. Chỉ là vô thức trôi dạt đến bên cạnh dì. Khi ấy, chị Lạc Lạc mới mất không lâu... Con... chỉ muốn an ủi dì, chứ không hề cố ý lừa gạt...”

 

Nói đến đây, nước mắt cô lại tuôn rơi, trong suốt như pha lê.

 

Hồ Xuân Liễu ôm đầu, cảm giác đau đớn như muốn nứt ra.

 

Ký ức bị chôn vùi suốt bao năm cuối cùng cũng bị đánh thức. Trong góc sâu thẳm nhất trong lòng, bà nhớ lại nỗi đau từng bị che lấp.

 

Năm ấy, con gái út của bà - Lạc Lạc - mắc bệnh và qua đời.

 

Mới chỉ mười tuổi.

 

Bà đau đớn tột cùng, không chịu nổi cú sốc này mà ngất đi.

 

Khi tỉnh lại, bà nhìn thấy "Lạc Lạc" đang đứng trước giường, rụt rè gọi: “Mẹ...”

 

Nhưng không hiểu vì sao, bao năm qua, người khác đều nói Lạc Lạc đã qua đời, còn bảo không hề thấy cô bé đâu, khăng khăng cho rằng tinh thần bà có vấn đề.

 

Ban đầu, Hồ Xuân Liễu còn cố gắng tranh luận, sau đó thì không nữa.

 

Cảm giác người ta say, chỉ mình ta tỉnh.

 

Dù người khác có nhìn thấy hay không, thì với bà, đó vẫn là con gái ruột.

 

Hồ Xuân Liễu như lại tìm được điểm tựa tinh thần.

 

Nghĩ đến đây, đôi mắt xám xịt của bà dần dần lấy lại ánh sáng.

 

Nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, bà bịt miệng lùi lại vài bước: “Lạc Lạc... Tiểu Tiểu...”

 

Chu Tiểu Tiểu khẽ cong môi cười, đôi mắt long lanh đầy bịn rịn.

 

Cô bé âm thầm đếm ngược thời gian trong lòng, biết hai phút đã trôi qua, liền ngoan ngoãn khẽ lắc sợi xích: “Cô ơi, cô đưa con đi thôi.”

 

Nói rồi, để kìm nén cảm xúc gần như trào ra khỏi *****, cô bé quay mặt đi, không dám nhìn lại vẻ mặt sững sờ của Hồ Xuân Liễu.

 

Khi sắc xám trắng trong mắt Hồ Xuân Liễu hoàn toàn biến mất, thế giới mờ mịt của bà bỗng trở nên sáng rõ trở lại.

Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cáo Đuôi BựTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng… Trên khuôn mặt trắng trẻo của Chu Tiểu Tiểu hoàn toàn không có dấu tích nào, hoàn toàn khác với Lạc Lạc trong ký ức. Thế nhưng Chu Tiểu Tiểu không hề lo lắng việc thân phận bị bại lộ, ngược lại còn vừa khóc vừa mỉm cười: “Dì Hồ, bao nhiêu năm qua con có thể giả làm chị Lạc Lạc ở bên cạnh dì, gọi dì một tiếng mẹ, con đã thấy hạnh phúc lắm rồi.” “Dì Hồ, sắp tới con sẽ phải rời đi. Con hy vọng dì có thể tha thứ cho sự ích kỷ và dối trá của con, cũng mong dì sẽ luôn sống những tháng ngày hạnh phúc.” Thời gian công viên giải trí đóng cửa đã đến, từng ánh đèn rực rỡ lần lượt tắt đi. Cô bé với khuôn mặt đầy nước mắt đứng nơi ánh sáng lấp lánh, thân hình dần trở nên mờ ảo. Trong đôi mắt nhìn Hồ Xuân Liễu là sự yêu mến và chúc phúc chân thành nhất của một đứa trẻ dành cho cha mẹ. “Đi thôi.” Lương An Vãn kéo xích, xoay người rời đi. Hồ Xuân Liễu bỗng như chợt hiểu ra điều gì đó, vội đứng bật dậy, hỏi lớn: “Tiểu Tiểu, con... sao con cũng...” Cô nhìn vào thân thể mờ ảo, đôi chân lơ lửng không chạm đất của Chu Tiểu Tiểu, mắt trừng to, ngỡ ngàng. Chu Tiểu Tiểu dừng bước, nhìn về phía Lương An Vãn đầy khẩn cầu: “Đại nhân, có thể cho tôi thêm hai phút nữa không? Tôi muốn nói vài lời cuối cùng.” Lương An Vãn cau mày, nhưng có lẽ vì xúc động trước ánh mắt ấy, cuối cùng vẫn gật đầu chậm rãi. Chu Tiểu Tiểu lúc này mới quay sang Hồ Xuân Liễu, giải thích: “Dì Hồ, năm xưa ở trại trẻ mồ côi xảy ra chuyện... không chỉ mình con mà cả những anh chị em khác cũng...” Giọng cô bé nghẹn lại, ánh mắt trở nên u buồn. “Con cũng không rõ vì sao mình vẫn còn lưu lại nhân gian. Chỉ là vô thức trôi dạt đến bên cạnh dì. Khi ấy, chị Lạc Lạc mới mất không lâu... Con... chỉ muốn an ủi dì, chứ không hề cố ý lừa gạt...” Nói đến đây, nước mắt cô lại tuôn rơi, trong suốt như pha lê. Hồ Xuân Liễu ôm đầu, cảm giác đau đớn như muốn nứt ra. Ký ức bị chôn vùi suốt bao năm cuối cùng cũng bị đánh thức. Trong góc sâu thẳm nhất trong lòng, bà nhớ lại nỗi đau từng bị che lấp. Năm ấy, con gái út của bà - Lạc Lạc - mắc bệnh và qua đời. Mới chỉ mười tuổi. Bà đau đớn tột cùng, không chịu nổi cú sốc này mà ngất đi. Khi tỉnh lại, bà nhìn thấy "Lạc Lạc" đang đứng trước giường, rụt rè gọi: “Mẹ...” Nhưng không hiểu vì sao, bao năm qua, người khác đều nói Lạc Lạc đã qua đời, còn bảo không hề thấy cô bé đâu, khăng khăng cho rằng tinh thần bà có vấn đề. Ban đầu, Hồ Xuân Liễu còn cố gắng tranh luận, sau đó thì không nữa. Cảm giác người ta say, chỉ mình ta tỉnh. Dù người khác có nhìn thấy hay không, thì với bà, đó vẫn là con gái ruột. Hồ Xuân Liễu như lại tìm được điểm tựa tinh thần. Nghĩ đến đây, đôi mắt xám xịt của bà dần dần lấy lại ánh sáng. Nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, bà bịt miệng lùi lại vài bước: “Lạc Lạc... Tiểu Tiểu...” Chu Tiểu Tiểu khẽ cong môi cười, đôi mắt long lanh đầy bịn rịn. Cô bé âm thầm đếm ngược thời gian trong lòng, biết hai phút đã trôi qua, liền ngoan ngoãn khẽ lắc sợi xích: “Cô ơi, cô đưa con đi thôi.” Nói rồi, để kìm nén cảm xúc gần như trào ra khỏi *****, cô bé quay mặt đi, không dám nhìn lại vẻ mặt sững sờ của Hồ Xuân Liễu. Khi sắc xám trắng trong mắt Hồ Xuân Liễu hoàn toàn biến mất, thế giới mờ mịt của bà bỗng trở nên sáng rõ trở lại.

Chương 182: Phát trực tiếp bắt ma (8)