Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên…
Chương 427
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Bà ấy vẫn là một người mẹ đáng tin cậy nhất.Quý Trường Tranh: "Con đã nhờ đồng đội của mình, nhờ anh ấy giúp con giải quyết chuyện đó rồi."Bà Quý thở dài: "Ngày mai dạm ngõ, con xác định hôm nay có thể lấy được không?"Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Buổi tối con sẽ đi đến lấy.""Như thế cũng được, so với ba con, con đáng tin cậy hơn." Bà Quý nghiêm túc nói: "Trường Tranh, con luôn là một đứa trẻ tự lập, ba mẹ chưa bao giờ can thiệp vào công việc của con. Tuy nhiên, vì con sắp kết hôn, điều đó có nghĩa là con sẽ lập gia đình và lập nghiệp. Con phải biết từ nay về sau phải đối xử thật tốt với vợ mình biết không?"Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Con biết.""Từ giờ trở đi, con và vợ con sẽ là một gia đình nhỏ thực sự. Nếu vợ con vui vẻ, con sẽ có một cuộc cuộc sống hôn nhân tốt đẹp. Chỉ cần con nhớ những lời mẹ nói, cuộc sống trong tương lai của con sẽ không kém chút nào."Lúc này, bà Quý thở dài: "Ba mẹ đã không giúp được gì cho con trong cuộc hôn nhân của con, cho nên là ba mẹ nợ vợ con.""Sau khi cưới được vợ, hãy đưa con bé về Bắc Kinh, con nói với con bé là mẹ cho con bé một số thứ đồ tốt, đặc biệt chỉ dành cho con bé."Quý Trường Tranh không có gì ngạc nhiên, mẹ anh trong tay có mấy thứ đồ tốt, ở Nhà họ Quý, mẹ anh là người có tiền nhất trong nhà.Hơn nữa, mấy thứ đồ tốt trong tay mẹ anh cũng không phải một món.Nghĩ đến đây, có vẻ như mẹ anh có ấn tượng khá tốt với Mỹ Vân?Nếu không, bà ấy sẽ không cam lòng mà bỏ ra vốn luyến như vậy.Quý Trường Tranh nhướng mày, không khỏi mỉm cười: "Mẹ, con thay mặt Mỹ Vân cảm ơn mẹ trước nhé."Bà Quý nói: "Đợi lúc con đem con dâu về rồi nói sau." Dừng một chút, bà ấy suy nghĩ một chút: "Mẹ nghe ba con nói, con dâu mang theo một bé gái đúng không?"Quý Trường Tranh nói: "Dạ."Bà Quý: "Con cũng mang cô bé về chung luôn đi."Vân Mộng Hạ VũQuý Trường Tranh cau mày, rào đón trước." Mang con bé về không phải là không thể, nhưng nếu mẹ làm khó làm dễ con gái con, con sẽ không vui đâu."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-427.html.]Nói xong, bà Quý chế nhạo: "Từ thế hệ của con đến thế hệ cháu trai của con, đã có hơn mười mấy bé trai ở nhà họ Quý, con mang về một bé gái, con còn nói mẹ không vui, làm khó làm dễ?""Quý Trường Tranh, con cũng ngu ngốc như đầu heo giống như ba con sao?"Bà Quý đột nhiên cúp điện thoại, trong lòng vẫn còn tức giận.Nhìn vào bên trong phòng, đang có năm sáu bộ quần áo mới cho bé gái được treo ngay ngắn.Bà ấy càng tức giận hơn nữa?Bà Quý quay sang ông Quý, vỗ cái đầu heo của ông ấy: "Nhìn xem ông ngu ngốc thì thôi đi, ông còn sinh ra một đứa con trai ngu ngốc nữa. Nó đã nói gì với tôi, ông biết không? Nó nói với tôi là tôi sẽ làm khó dễ con gái nó khi nó cùng con dâu quay về đây? Nghe có giống tiếng người không chứ?"Ông Quý: "...""Không phải, bà nó à, con trai bà chọc tức bà, nhưng tôi đâu có chọc tức bà. Tại sao bà lại nổi giận với tôi?"Sao ông ấy oan uổng thế này?Bà Quý cười lạnh nói: "Không có ông, tôi có thể sinh ra cái thứ ngu xuẩn như vậy sao?"Không, phải nói là sinh ra một đống thứ ngu xuẩn như vậy.Thực sự làm bà ấy tức điên người mà."Bà nó đừng giận, đừng giận, khi nó trở về tôi sẽ giúp bà dạy dỗ lại Thường Tranh.""Đều là lỗi của ông, lão già ông không biết phấn đầu gì hết, đời này sẽ không bao giờ sinh được con gái."Bà Quý chửi móc chửi mỉa.Ông Quý nghe mà rơi nước mắt, mấy câu này, ông ấy đã nghe suốt nửa đời người, đã sớm quen rồi.Nói nhiều là ngậm đắng nuốt cay mà lau nước mắt. Nhưng mà, tại sao bà nhà mình lại muốn bỏ nhà đi rồi?"Không phải, bà nó, bây giờ bà định ra ngoài làm gì?"Còn cầm túi trên tay.
Bà ấy vẫn là một người mẹ đáng tin cậy nhất.
Quý Trường Tranh: "Con đã nhờ đồng đội của mình, nhờ anh ấy giúp con giải quyết chuyện đó rồi."
Bà Quý thở dài: "Ngày mai dạm ngõ, con xác định hôm nay có thể lấy được không?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Buổi tối con sẽ đi đến lấy."
"Như thế cũng được, so với ba con, con đáng tin cậy hơn." Bà Quý nghiêm túc nói: "Trường Tranh, con luôn là một đứa trẻ tự lập, ba mẹ chưa bao giờ can thiệp vào công việc của con. Tuy nhiên, vì con sắp kết hôn, điều đó có nghĩa là con sẽ lập gia đình và lập nghiệp. Con phải biết từ nay về sau phải đối xử thật tốt với vợ mình biết không?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Con biết."
"Từ giờ trở đi, con và vợ con sẽ là một gia đình nhỏ thực sự. Nếu vợ con vui vẻ, con sẽ có một cuộc cuộc sống hôn nhân tốt đẹp. Chỉ cần con nhớ những lời mẹ nói, cuộc sống trong tương lai của con sẽ không kém chút nào."
Lúc này, bà Quý thở dài: "Ba mẹ đã không giúp được gì cho con trong cuộc hôn nhân của con, cho nên là ba mẹ nợ vợ con."
"Sau khi cưới được vợ, hãy đưa con bé về Bắc Kinh, con nói với con bé là mẹ cho con bé một số thứ đồ tốt, đặc biệt chỉ dành cho con bé."
Quý Trường Tranh không có gì ngạc nhiên, mẹ anh trong tay có mấy thứ đồ tốt, ở Nhà họ Quý, mẹ anh là người có tiền nhất trong nhà.
Hơn nữa, mấy thứ đồ tốt trong tay mẹ anh cũng không phải một món.
Nghĩ đến đây, có vẻ như mẹ anh có ấn tượng khá tốt với Mỹ Vân?
Nếu không, bà ấy sẽ không cam lòng mà bỏ ra vốn luyến như vậy.
Quý Trường Tranh nhướng mày, không khỏi mỉm cười: "Mẹ, con thay mặt Mỹ Vân cảm ơn mẹ trước nhé."
Bà Quý nói: "Đợi lúc con đem con dâu về rồi nói sau." Dừng một chút, bà ấy suy nghĩ một chút: "Mẹ nghe ba con nói, con dâu mang theo một bé gái đúng không?"
Quý Trường Tranh nói: "Dạ."
Bà Quý: "Con cũng mang cô bé về chung luôn đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Trường Tranh cau mày, rào đón trước." Mang con bé về không phải là không thể, nhưng nếu mẹ làm khó làm dễ con gái con, con sẽ không vui đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-427.html
.]
Nói xong, bà Quý chế nhạo: "Từ thế hệ của con đến thế hệ cháu trai của con, đã có hơn mười mấy bé trai ở nhà họ Quý, con mang về một bé gái, con còn nói mẹ không vui, làm khó làm dễ?"
"Quý Trường Tranh, con cũng ngu ngốc như đầu heo giống như ba con sao?"
Bà Quý đột nhiên cúp điện thoại, trong lòng vẫn còn tức giận.
Nhìn vào bên trong phòng, đang có năm sáu bộ quần áo mới cho bé gái được treo ngay ngắn.
Bà ấy càng tức giận hơn nữa?
Bà Quý quay sang ông Quý, vỗ cái đầu heo của ông ấy: "Nhìn xem ông ngu ngốc thì thôi đi, ông còn sinh ra một đứa con trai ngu ngốc nữa. Nó đã nói gì với tôi, ông biết không? Nó nói với tôi là tôi sẽ làm khó dễ con gái nó khi nó cùng con dâu quay về đây? Nghe có giống tiếng người không chứ?"
Ông Quý: "..."
"Không phải, bà nó à, con trai bà chọc tức bà, nhưng tôi đâu có chọc tức bà. Tại sao bà lại nổi giận với tôi?"
Sao ông ấy oan uổng thế này?
Bà Quý cười lạnh nói: "Không có ông, tôi có thể sinh ra cái thứ ngu xuẩn như vậy sao?"
Không, phải nói là sinh ra một đống thứ ngu xuẩn như vậy.
Thực sự làm bà ấy tức điên người mà.
"Bà nó đừng giận, đừng giận, khi nó trở về tôi sẽ giúp bà dạy dỗ lại Thường Tranh."
"Đều là lỗi của ông, lão già ông không biết phấn đầu gì hết, đời này sẽ không bao giờ sinh được con gái."
Bà Quý chửi móc chửi mỉa.
Ông Quý nghe mà rơi nước mắt, mấy câu này, ông ấy đã nghe suốt nửa đời người, đã sớm quen rồi.
Nói nhiều là ngậm đắng nuốt cay mà lau nước mắt. Nhưng mà, tại sao bà nhà mình lại muốn bỏ nhà đi rồi?
"Không phải, bà nó, bây giờ bà định ra ngoài làm gì?"
Còn cầm túi trên tay.
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70Tác giả: Thiên Sơn Trà Tân QuánTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Mẹ ơi, con đói.” Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở. Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát. “Mẹ có-------“ Có cái gì ấy nhỉ? Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả. Khoảnh khắc kế tiếp. Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh. Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt. Cô chợt thở phào. May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô. Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: “Lại nằm mơ.” Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng. Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: “Mẹ ơi con đói.” Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực. Cũng may đây là mơ. Con gái của cô------ Miên… Bà ấy vẫn là một người mẹ đáng tin cậy nhất.Quý Trường Tranh: "Con đã nhờ đồng đội của mình, nhờ anh ấy giúp con giải quyết chuyện đó rồi."Bà Quý thở dài: "Ngày mai dạm ngõ, con xác định hôm nay có thể lấy được không?"Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Buổi tối con sẽ đi đến lấy.""Như thế cũng được, so với ba con, con đáng tin cậy hơn." Bà Quý nghiêm túc nói: "Trường Tranh, con luôn là một đứa trẻ tự lập, ba mẹ chưa bao giờ can thiệp vào công việc của con. Tuy nhiên, vì con sắp kết hôn, điều đó có nghĩa là con sẽ lập gia đình và lập nghiệp. Con phải biết từ nay về sau phải đối xử thật tốt với vợ mình biết không?"Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Con biết.""Từ giờ trở đi, con và vợ con sẽ là một gia đình nhỏ thực sự. Nếu vợ con vui vẻ, con sẽ có một cuộc cuộc sống hôn nhân tốt đẹp. Chỉ cần con nhớ những lời mẹ nói, cuộc sống trong tương lai của con sẽ không kém chút nào."Lúc này, bà Quý thở dài: "Ba mẹ đã không giúp được gì cho con trong cuộc hôn nhân của con, cho nên là ba mẹ nợ vợ con.""Sau khi cưới được vợ, hãy đưa con bé về Bắc Kinh, con nói với con bé là mẹ cho con bé một số thứ đồ tốt, đặc biệt chỉ dành cho con bé."Quý Trường Tranh không có gì ngạc nhiên, mẹ anh trong tay có mấy thứ đồ tốt, ở Nhà họ Quý, mẹ anh là người có tiền nhất trong nhà.Hơn nữa, mấy thứ đồ tốt trong tay mẹ anh cũng không phải một món.Nghĩ đến đây, có vẻ như mẹ anh có ấn tượng khá tốt với Mỹ Vân?Nếu không, bà ấy sẽ không cam lòng mà bỏ ra vốn luyến như vậy.Quý Trường Tranh nhướng mày, không khỏi mỉm cười: "Mẹ, con thay mặt Mỹ Vân cảm ơn mẹ trước nhé."Bà Quý nói: "Đợi lúc con đem con dâu về rồi nói sau." Dừng một chút, bà ấy suy nghĩ một chút: "Mẹ nghe ba con nói, con dâu mang theo một bé gái đúng không?"Quý Trường Tranh nói: "Dạ."Bà Quý: "Con cũng mang cô bé về chung luôn đi."Vân Mộng Hạ VũQuý Trường Tranh cau mày, rào đón trước." Mang con bé về không phải là không thể, nhưng nếu mẹ làm khó làm dễ con gái con, con sẽ không vui đâu."[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-427.html.]Nói xong, bà Quý chế nhạo: "Từ thế hệ của con đến thế hệ cháu trai của con, đã có hơn mười mấy bé trai ở nhà họ Quý, con mang về một bé gái, con còn nói mẹ không vui, làm khó làm dễ?""Quý Trường Tranh, con cũng ngu ngốc như đầu heo giống như ba con sao?"Bà Quý đột nhiên cúp điện thoại, trong lòng vẫn còn tức giận.Nhìn vào bên trong phòng, đang có năm sáu bộ quần áo mới cho bé gái được treo ngay ngắn.Bà ấy càng tức giận hơn nữa?Bà Quý quay sang ông Quý, vỗ cái đầu heo của ông ấy: "Nhìn xem ông ngu ngốc thì thôi đi, ông còn sinh ra một đứa con trai ngu ngốc nữa. Nó đã nói gì với tôi, ông biết không? Nó nói với tôi là tôi sẽ làm khó dễ con gái nó khi nó cùng con dâu quay về đây? Nghe có giống tiếng người không chứ?"Ông Quý: "...""Không phải, bà nó à, con trai bà chọc tức bà, nhưng tôi đâu có chọc tức bà. Tại sao bà lại nổi giận với tôi?"Sao ông ấy oan uổng thế này?Bà Quý cười lạnh nói: "Không có ông, tôi có thể sinh ra cái thứ ngu xuẩn như vậy sao?"Không, phải nói là sinh ra một đống thứ ngu xuẩn như vậy.Thực sự làm bà ấy tức điên người mà."Bà nó đừng giận, đừng giận, khi nó trở về tôi sẽ giúp bà dạy dỗ lại Thường Tranh.""Đều là lỗi của ông, lão già ông không biết phấn đầu gì hết, đời này sẽ không bao giờ sinh được con gái."Bà Quý chửi móc chửi mỉa.Ông Quý nghe mà rơi nước mắt, mấy câu này, ông ấy đã nghe suốt nửa đời người, đã sớm quen rồi.Nói nhiều là ngậm đắng nuốt cay mà lau nước mắt. Nhưng mà, tại sao bà nhà mình lại muốn bỏ nhà đi rồi?"Không phải, bà nó, bây giờ bà định ra ngoài làm gì?"Còn cầm túi trên tay.