“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng…
Chương 213: Thuật Yểm Thắng (7)
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cáo Đuôi BựTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng… Nói rồi, cô vỗ vai Đồng Thiên Huy trấn an: “Trước mắt cứ về khách sạn đã, tôi giúp cậu trừ âm khí bám trên người trước.” Đồng Thiên Huy mắt sáng rỡ, cười tươi rói: “Vâng!” Trước khi đi, Lương An Vãn đã có chuẩn bị tâm lý, mang theo đầy đủ bùa chú chuyên dùng trong tình huống này. Sau khi về đến phòng khách sạn, cô cầm một lá bùa trên tay trái, tay phải cầm một cái ly thủy tinh do khách sạn chuẩn bị. Cô liếc qua Đồng Thiên Huy và Hứa Đô, ánh mắt lưỡng lự. Hai người bị cô nhìn đến rợn cả người, trong lòng càng thêm hoang mang. “Đại sư, có chuyện gì sao?” Lương An Vãn suy nghĩ rồi nói: “Muốn trừ âm khí nhanh nhất thì lấy bùa hòa vào nước và uống là hiệu quả nhất.” Đồng Thiên Huy không chần chừ: “Tôi nhớ trong phòng khách có tủ lạnh nhỏ, tôi đi lấy chai nước khoáng.” Cô lắc đầu: “Không được. Bùa không phải thứ phàm vật có thể tùy tiện sử dụng. Chỉ có thể dùng ‘vô căn thủy’ để hòa tan, nếu dùng nước khoáng hay nước máy thì chỉ phí bùa mà không có tác dụng gì cả.” Hứa Đô ngạc nhiên hỏi:“‘Vô căn thủy’ là gì vậy đại sư?” Cô đáp: “Là nước không có nguồn gốc, như nước mắt hoặc nước mưa.” Liếc ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời xanh trong không gợn mây, cô tiếc nuối nhún vai: “Tôi vừa xem dự báo thời tiết, bảy ngày tới sẽ không có mưa.” Hứa Đô nhanh chóng hiểu ra, vẻ mặt kỳ quặc: “Vậy tức là… thứ duy nhất có thể lấy ngay lúc này, chỉ còn nước mắt?” Đồng Thiên Huy gãi đầu, cười gượng. Lương An Vãn gật đầu: “Hai người thương lượng xem ai khóc hợp lý hơn nhé.” Hứa Đô lập tức quay sang, hiên ngang chỉ tay: “Anh em, tôi tin tưởng cậu, nhiệm vụ vinh quang này giao cho cậu. Tôi sẽ dốc toàn lực hỗ trợ tinh thần.” Đồng Thiên Huy tức đến đỏ mặt. Tuy ở trong nhà có thi thể cả tháng trời, suýt nữa mất mạng vì lời nguyền, nhưng hiện tại anh vẫn sống sót, lòng cũng bình tĩnh hơn nhờ tin tưởng Lương An Vãn. Mấy ngày trước ở livestream, vì quá sợ hãi nên khóc như trâu. Nhưng lúc đó là đối mặt với người lạ, còn bị sốc tâm lý, nên khóc là bình thường. Giờ thì khác - bên cạnh còn có cái tên Hứa Đô đang chờ xem trò hay. Muốn anh rơi nước mắt thật sự hơi khó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại: Hứa Đô nói đúng. Mạng mình mình lo! Thôi thì… khóc thì khóc. Đồng Thiên Huy mặt đơ nhận ly thủy tinh, chui vào một góc ngồi xổm xuống, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện buồn nhất đời. Hứa Đô thì khoanh tay đi tới đi lui, ghé đầu trêu chọc: “Yo~ thật sự khóc đấy à?” Cảm xúc của Đồng Thiên Huy đang dồn nén lập tức bị cắt ngang, anh giận dữ trừng mắt, đá thẳng một cú: “Biến đi cho tôi!” Hứa Đô né rất nhanh, vẫn cười toe toét. Nhưng ngay sau đó, nụ cười của anh ta cứng đơ lại. Vì… Lương An Vãn lại lấy ra thêm một ly thủy tinh nữa, đưa đến trước mặt anh. Hứa Đô nuốt nước bọt, mắt giật giật: “Đại sư… cái này là…?” Cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh ngủ trong nhà đó hai đêm, âm khí cũng bám rồi. Vì sức khỏe của anh, nên mau chóng tẩy sạch thì hơn.” Nghe xong, Đồng Thiên Huy cười phun cả tiếng, cười như gà gáy: “Gà ha ha ha! Quả nhiên nụ cười sẽ không biến mất, nó chỉ chuyển từ mặt người này sang mặt người khác thôi!” “Cho anh chọc tôi nãy giờ nhé!” - Đồng Thiên Huy thở phào như báo được thù. Hứa Đô cúi đầu thở dài, nhận mệnh, cầm ly chui vào góc khác ngồi xổm. Không thể ngồi gần tên ngốc này được, nếu không kiểu gì hai đứa cũng cười đến hỏng việc! Lương An Vãn thì bình thản ngồi trên ghế sô-pha, ánh mắt liếc một vòng. Cô không bỏ sót động tác hai người đang cấu đùi tự tạo đau để kích thích cảm xúc.
Nói rồi, cô vỗ vai Đồng Thiên Huy trấn an: “Trước mắt cứ về khách sạn đã, tôi giúp cậu trừ âm khí bám trên người trước.”
Đồng Thiên Huy mắt sáng rỡ, cười tươi rói: “Vâng!”
Trước khi đi, Lương An Vãn đã có chuẩn bị tâm lý, mang theo đầy đủ bùa chú chuyên dùng trong tình huống này.
Sau khi về đến phòng khách sạn, cô cầm một lá bùa trên tay trái, tay phải cầm một cái ly thủy tinh do khách sạn chuẩn bị. Cô liếc qua Đồng Thiên Huy và Hứa Đô, ánh mắt lưỡng lự.
Hai người bị cô nhìn đến rợn cả người, trong lòng càng thêm hoang mang.
“Đại sư, có chuyện gì sao?”
Lương An Vãn suy nghĩ rồi nói: “Muốn trừ âm khí nhanh nhất thì lấy bùa hòa vào nước và uống là hiệu quả nhất.”
Đồng Thiên Huy không chần chừ: “Tôi nhớ trong phòng khách có tủ lạnh nhỏ, tôi đi lấy chai nước khoáng.”
Cô lắc đầu: “Không được. Bùa không phải thứ phàm vật có thể tùy tiện sử dụng. Chỉ có thể dùng ‘vô căn thủy’ để hòa tan, nếu dùng nước khoáng hay nước máy thì chỉ phí bùa mà không có tác dụng gì cả.”
Hứa Đô ngạc nhiên hỏi:
“‘Vô căn thủy’ là gì vậy đại sư?”
Cô đáp: “Là nước không có nguồn gốc, như nước mắt hoặc nước mưa.”
Liếc ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời xanh trong không gợn mây, cô tiếc nuối nhún vai: “Tôi vừa xem dự báo thời tiết, bảy ngày tới sẽ không có mưa.”
Hứa Đô nhanh chóng hiểu ra, vẻ mặt kỳ quặc: “Vậy tức là… thứ duy nhất có thể lấy ngay lúc này, chỉ còn nước mắt?”
Đồng Thiên Huy gãi đầu, cười gượng.
Lương An Vãn gật đầu: “Hai người thương lượng xem ai khóc hợp lý hơn nhé.”
Hứa Đô lập tức quay sang, hiên ngang chỉ tay: “Anh em, tôi tin tưởng cậu, nhiệm vụ vinh quang này giao cho cậu. Tôi sẽ dốc toàn lực hỗ trợ tinh thần.”
Đồng Thiên Huy tức đến đỏ mặt. Tuy ở trong nhà có thi thể cả tháng trời, suýt nữa mất mạng vì lời nguyền, nhưng hiện tại anh vẫn sống sót, lòng cũng bình tĩnh hơn nhờ tin tưởng Lương An Vãn.
Mấy ngày trước ở livestream, vì quá sợ hãi nên khóc như trâu. Nhưng lúc đó là đối mặt với người lạ, còn bị sốc tâm lý, nên khóc là bình thường.
Giờ thì khác - bên cạnh còn có cái tên Hứa Đô đang chờ xem trò hay. Muốn anh rơi nước mắt thật sự hơi khó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại: Hứa Đô nói đúng.
Mạng mình mình lo!
Thôi thì… khóc thì khóc.
Đồng Thiên Huy mặt đơ nhận ly thủy tinh, chui vào một góc ngồi xổm xuống, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện buồn nhất đời.
Hứa Đô thì khoanh tay đi tới đi lui, ghé đầu trêu chọc: “Yo~ thật sự khóc đấy à?”
Cảm xúc của Đồng Thiên Huy đang dồn nén lập tức bị cắt ngang, anh giận dữ trừng mắt, đá thẳng một cú: “Biến đi cho tôi!”
Hứa Đô né rất nhanh, vẫn cười toe toét.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của anh ta cứng đơ lại.
Vì… Lương An Vãn lại lấy ra thêm một ly thủy tinh nữa, đưa đến trước mặt anh.
Hứa Đô nuốt nước bọt, mắt giật giật: “Đại sư… cái này là…?”
Cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh ngủ trong nhà đó hai đêm, âm khí cũng bám rồi. Vì sức khỏe của anh, nên mau chóng tẩy sạch thì hơn.”
Nghe xong, Đồng Thiên Huy cười phun cả tiếng, cười như gà gáy: “Gà ha ha ha! Quả nhiên nụ cười sẽ không biến mất, nó chỉ chuyển từ mặt người này sang mặt người khác thôi!”
“Cho anh chọc tôi nãy giờ nhé!” - Đồng Thiên Huy thở phào như báo được thù.
Hứa Đô cúi đầu thở dài, nhận mệnh, cầm ly chui vào góc khác ngồi xổm.
Không thể ngồi gần tên ngốc này được, nếu không kiểu gì hai đứa cũng cười đến hỏng việc!
Lương An Vãn thì bình thản ngồi trên ghế sô-pha, ánh mắt liếc một vòng. Cô không bỏ sót động tác hai người đang cấu đùi tự tạo đau để kích thích cảm xúc.
Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt QuangTác giả: Cáo Đuôi BựTruyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“An Vãn, em cũng đừng trách tôi. Thực sự là do gần đây danh tiếng của em trong giới giải trí quá tệ. Nghe tên em là các nhãn hàng đều không muốn hợp tác nữa. Tạm thời đóng băng hoạt động của em là quyết định của công ty, điều này tốt cho cả em lẫn tôi.” Người đại diện Lâm Tuyết Dung đứng trong căn phòng khách trang nhã, đơn giản nhưng sang trọng, nhún vai với giọng điệu mỉa mai. Cô ta nói: “Em cũng biết rồi đó, mạng internet chẳng bao giờ nhớ lâu. Đợi một thời gian nữa khi cư dân mạng quên hết scandal của em, công ty tự nhiên sẽ sắp xếp để em trở lại.” Trên chiếc sofa đối diện Lâm Tuyết Dung, một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn, trên mặt đặt quyển sách, che đi hết khuôn mặt và biểu cảm. Cô khoanh tay trước ngực, toát ra vẻ xa cách, như thể bức tượng ngọc lạnh lẽo, hoàn toàn không bị lay động bởi thế giới xung quanh. Nhận thấy mình đã nói nãy giờ mà đối phương chẳng có chút phản ứng, Lâm Tuyết Dung thoáng vẻ giận dữ. Cô ta hừ lạnh: “Tóm lại là, An Vãn, khoảng thời gian này em cố mà chịu đựng… Nói rồi, cô vỗ vai Đồng Thiên Huy trấn an: “Trước mắt cứ về khách sạn đã, tôi giúp cậu trừ âm khí bám trên người trước.” Đồng Thiên Huy mắt sáng rỡ, cười tươi rói: “Vâng!” Trước khi đi, Lương An Vãn đã có chuẩn bị tâm lý, mang theo đầy đủ bùa chú chuyên dùng trong tình huống này. Sau khi về đến phòng khách sạn, cô cầm một lá bùa trên tay trái, tay phải cầm một cái ly thủy tinh do khách sạn chuẩn bị. Cô liếc qua Đồng Thiên Huy và Hứa Đô, ánh mắt lưỡng lự. Hai người bị cô nhìn đến rợn cả người, trong lòng càng thêm hoang mang. “Đại sư, có chuyện gì sao?” Lương An Vãn suy nghĩ rồi nói: “Muốn trừ âm khí nhanh nhất thì lấy bùa hòa vào nước và uống là hiệu quả nhất.” Đồng Thiên Huy không chần chừ: “Tôi nhớ trong phòng khách có tủ lạnh nhỏ, tôi đi lấy chai nước khoáng.” Cô lắc đầu: “Không được. Bùa không phải thứ phàm vật có thể tùy tiện sử dụng. Chỉ có thể dùng ‘vô căn thủy’ để hòa tan, nếu dùng nước khoáng hay nước máy thì chỉ phí bùa mà không có tác dụng gì cả.” Hứa Đô ngạc nhiên hỏi:“‘Vô căn thủy’ là gì vậy đại sư?” Cô đáp: “Là nước không có nguồn gốc, như nước mắt hoặc nước mưa.” Liếc ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời xanh trong không gợn mây, cô tiếc nuối nhún vai: “Tôi vừa xem dự báo thời tiết, bảy ngày tới sẽ không có mưa.” Hứa Đô nhanh chóng hiểu ra, vẻ mặt kỳ quặc: “Vậy tức là… thứ duy nhất có thể lấy ngay lúc này, chỉ còn nước mắt?” Đồng Thiên Huy gãi đầu, cười gượng. Lương An Vãn gật đầu: “Hai người thương lượng xem ai khóc hợp lý hơn nhé.” Hứa Đô lập tức quay sang, hiên ngang chỉ tay: “Anh em, tôi tin tưởng cậu, nhiệm vụ vinh quang này giao cho cậu. Tôi sẽ dốc toàn lực hỗ trợ tinh thần.” Đồng Thiên Huy tức đến đỏ mặt. Tuy ở trong nhà có thi thể cả tháng trời, suýt nữa mất mạng vì lời nguyền, nhưng hiện tại anh vẫn sống sót, lòng cũng bình tĩnh hơn nhờ tin tưởng Lương An Vãn. Mấy ngày trước ở livestream, vì quá sợ hãi nên khóc như trâu. Nhưng lúc đó là đối mặt với người lạ, còn bị sốc tâm lý, nên khóc là bình thường. Giờ thì khác - bên cạnh còn có cái tên Hứa Đô đang chờ xem trò hay. Muốn anh rơi nước mắt thật sự hơi khó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại: Hứa Đô nói đúng. Mạng mình mình lo! Thôi thì… khóc thì khóc. Đồng Thiên Huy mặt đơ nhận ly thủy tinh, chui vào một góc ngồi xổm xuống, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện buồn nhất đời. Hứa Đô thì khoanh tay đi tới đi lui, ghé đầu trêu chọc: “Yo~ thật sự khóc đấy à?” Cảm xúc của Đồng Thiên Huy đang dồn nén lập tức bị cắt ngang, anh giận dữ trừng mắt, đá thẳng một cú: “Biến đi cho tôi!” Hứa Đô né rất nhanh, vẫn cười toe toét. Nhưng ngay sau đó, nụ cười của anh ta cứng đơ lại. Vì… Lương An Vãn lại lấy ra thêm một ly thủy tinh nữa, đưa đến trước mặt anh. Hứa Đô nuốt nước bọt, mắt giật giật: “Đại sư… cái này là…?” Cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh ngủ trong nhà đó hai đêm, âm khí cũng bám rồi. Vì sức khỏe của anh, nên mau chóng tẩy sạch thì hơn.” Nghe xong, Đồng Thiên Huy cười phun cả tiếng, cười như gà gáy: “Gà ha ha ha! Quả nhiên nụ cười sẽ không biến mất, nó chỉ chuyển từ mặt người này sang mặt người khác thôi!” “Cho anh chọc tôi nãy giờ nhé!” - Đồng Thiên Huy thở phào như báo được thù. Hứa Đô cúi đầu thở dài, nhận mệnh, cầm ly chui vào góc khác ngồi xổm. Không thể ngồi gần tên ngốc này được, nếu không kiểu gì hai đứa cũng cười đến hỏng việc! Lương An Vãn thì bình thản ngồi trên ghế sô-pha, ánh mắt liếc một vòng. Cô không bỏ sót động tác hai người đang cấu đùi tự tạo đau để kích thích cảm xúc.