Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…
Chương 538: Chương 538
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Cô ta không chần chừ thêm, lập tức bỏ tiền ra nhờ người lấy thông tin liên lạc của nhân viên pha chế trong quán bar của Thiệu Lộ.Quán bar của Thiệu Lộ chỉ có một nhân viên pha chế, mỗi tối mới đi làm.Trần Linh Ngọc nhanh chóng gọi điện. Đầu dây bên kia, nhân viên pha chế hiển nhiên vẫn nhớ rất rõ chuyện Thiệu Lộ gặp ma.Hắn hào hứng kể:"Tất nhiên là tôi còn nhớ! Anh Lộ kể chuyện này với tôi nhiều lần lắm rồi. Lần nào cũng nói nếu không có chị gái của Việt Việt, anh ấy đã mất mạng rồi."Trần Linh Ngọc cau mày, lập tức hỏi:Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê."Việt Việt là ai?"Một dự cảm không lành bất giác dâng lên trong lòng cô ta.Cô ta biết có một thiếu niên tên là Thi Việt, chính là em trai sinh đôi của Oanh Oanh.Nhân viên pha chế không hề đề phòng, thoải mái đáp:"Chính là Thi Việt mỗi tối đều đến quán bar hát đấy! Chị gái của cậu ấy tên là Thi Oanh Oanh. Trước đây không phải cô ấy từng đấu với nhà họ Trần trên mạng à? Lúc đó ầm ĩ lắm mà! Mà nói thật, nhà họ Trần đúng là ngu ngốc, không biết mình đã đắc tội với ai… Thi Oanh Oanh đó không phải người bình thường đâu…"Tim Trần Linh Ngọc khẽ run lên.Cô ta cầm chặt điện thoại, sắc mặt tái nhợt.Không sai.Là Thi Oanh Oanh!Đầu óc Trần Linh Ngọc như có một tiếng nổ lớn, cả người cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu. Chiếc điện thoại trong tay rơi xuống đất nhưng cô ta hoàn toàn không để ý. Chỉ có một câu vang vọng trong đầu — Thi Oanh Oanh đó không phải là người bình thường.Người từng giúp Thiệu Lộ, vị cao nhân mà họ đang tìm kiếm, chính là Oanh Oanh.Chính là đứa con gái mà nhà họ Trần từng coi như nguồn thận dự phòng.Chính là cô gái ngốc nghếch, yếu đuối mà Trần Linh Bảo đã từng rắp tâm muốn hủy hoại danh tiếng.Khoảnh khắc này, Trần Linh Ngọc mới hiểu — báo ứng của nhà họ Trần chưa hề kết thúc.Nếu Dư Hồng Vân và Trần Linh Bảo biết được bản lĩnh hiện tại của Oanh Oanh, họ nhất định sẽ phát điên.—Chuyện này, Trần Linh Ngọc không nói với Dư Hồng Vân và Trần Linh Bảo ngay.Cô ta chỉ vô tình biết được từ miệng một nhân viên pha chế vào mùng 3 Tết. Sau đó, cô ta tự mình tra ra cách liên lạc của Oanh Oanh, rồi bấm gọi.Oanh Oanh nhận được cuộc gọi đó vào buổi tối.Vừa dứt cuộc gọi video với Việt Việt xong, cô nhìn thấy một dãy số lạ nhấp nháy trên màn hình điện thoại.Cô nhấc máy.Đầu dây bên kia là một giọng nói run rẩy của phụ nữ."Oanh Oanh... là tôi..."Oanh Oanh nhận ra ngay giọng của Trần Linh Ngọc, cô hỏi:"Có chuyện gì?"
Cô ta không chần chừ thêm, lập tức bỏ tiền ra nhờ người lấy thông tin liên lạc của nhân viên pha chế trong quán bar của Thiệu Lộ.
Quán bar của Thiệu Lộ chỉ có một nhân viên pha chế, mỗi tối mới đi làm.
Trần Linh Ngọc nhanh chóng gọi điện. Đầu dây bên kia, nhân viên pha chế hiển nhiên vẫn nhớ rất rõ chuyện Thiệu Lộ gặp ma.
Hắn hào hứng kể:
"Tất nhiên là tôi còn nhớ! Anh Lộ kể chuyện này với tôi nhiều lần lắm rồi. Lần nào cũng nói nếu không có chị gái của Việt Việt, anh ấy đã mất mạng rồi."
Trần Linh Ngọc cau mày, lập tức hỏi:
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
"Việt Việt là ai?"
Một dự cảm không lành bất giác dâng lên trong lòng cô ta.
Cô ta biết có một thiếu niên tên là Thi Việt, chính là em trai sinh đôi của Oanh Oanh.
Nhân viên pha chế không hề đề phòng, thoải mái đáp:
"Chính là Thi Việt mỗi tối đều đến quán bar hát đấy! Chị gái của cậu ấy tên là Thi Oanh Oanh. Trước đây không phải cô ấy từng đấu với nhà họ Trần trên mạng à? Lúc đó ầm ĩ lắm mà! Mà nói thật, nhà họ Trần đúng là ngu ngốc, không biết mình đã đắc tội với ai… Thi Oanh Oanh đó không phải người bình thường đâu…"
Tim Trần Linh Ngọc khẽ run lên.
Cô ta cầm chặt điện thoại, sắc mặt tái nhợt.
Không sai.
Là Thi Oanh Oanh!
Đầu óc Trần Linh Ngọc như có một tiếng nổ lớn, cả người cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu. Chiếc điện thoại trong tay rơi xuống đất nhưng cô ta hoàn toàn không để ý.
Chỉ có một câu vang vọng trong đầu —
Thi Oanh Oanh đó không phải là người bình thường.
Người từng giúp Thiệu Lộ, vị cao nhân mà họ đang tìm kiếm, chính là Oanh Oanh.
Chính là đứa con gái mà nhà họ Trần từng coi như
nguồn thận dự phòng
.
Chính là cô gái ngốc nghếch, yếu đuối mà Trần Linh Bảo đã từng rắp tâm muốn hủy hoại danh tiếng.
Khoảnh khắc này, Trần Linh Ngọc mới hiểu —
báo ứng của nhà họ Trần chưa hề kết thúc.
Nếu Dư Hồng Vân và Trần Linh Bảo biết được bản lĩnh hiện tại của Oanh Oanh, họ nhất định sẽ phát điên.
—
Chuyện này, Trần Linh Ngọc không nói với Dư Hồng Vân và Trần Linh Bảo ngay.
Cô ta chỉ vô tình biết được từ miệng một nhân viên pha chế vào mùng 3 Tết. Sau đó, cô ta tự mình tra ra cách liên lạc của Oanh Oanh, rồi bấm gọi.
Oanh Oanh nhận được cuộc gọi đó vào buổi tối.
Vừa dứt cuộc gọi video với Việt Việt xong, cô nhìn thấy một dãy số lạ nhấp nháy trên màn hình điện thoại.
Cô nhấc máy.
Đầu dây bên kia là một giọng nói run rẩy của phụ nữ.
"Oanh Oanh... là tôi..."
Oanh Oanh nhận ra ngay giọng của Trần Linh Ngọc, cô hỏi:
"Có chuyện gì?"
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.” Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Cô ta không chần chừ thêm, lập tức bỏ tiền ra nhờ người lấy thông tin liên lạc của nhân viên pha chế trong quán bar của Thiệu Lộ.Quán bar của Thiệu Lộ chỉ có một nhân viên pha chế, mỗi tối mới đi làm.Trần Linh Ngọc nhanh chóng gọi điện. Đầu dây bên kia, nhân viên pha chế hiển nhiên vẫn nhớ rất rõ chuyện Thiệu Lộ gặp ma.Hắn hào hứng kể:"Tất nhiên là tôi còn nhớ! Anh Lộ kể chuyện này với tôi nhiều lần lắm rồi. Lần nào cũng nói nếu không có chị gái của Việt Việt, anh ấy đã mất mạng rồi."Trần Linh Ngọc cau mày, lập tức hỏi:Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê."Việt Việt là ai?"Một dự cảm không lành bất giác dâng lên trong lòng cô ta.Cô ta biết có một thiếu niên tên là Thi Việt, chính là em trai sinh đôi của Oanh Oanh.Nhân viên pha chế không hề đề phòng, thoải mái đáp:"Chính là Thi Việt mỗi tối đều đến quán bar hát đấy! Chị gái của cậu ấy tên là Thi Oanh Oanh. Trước đây không phải cô ấy từng đấu với nhà họ Trần trên mạng à? Lúc đó ầm ĩ lắm mà! Mà nói thật, nhà họ Trần đúng là ngu ngốc, không biết mình đã đắc tội với ai… Thi Oanh Oanh đó không phải người bình thường đâu…"Tim Trần Linh Ngọc khẽ run lên.Cô ta cầm chặt điện thoại, sắc mặt tái nhợt.Không sai.Là Thi Oanh Oanh!Đầu óc Trần Linh Ngọc như có một tiếng nổ lớn, cả người cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu. Chiếc điện thoại trong tay rơi xuống đất nhưng cô ta hoàn toàn không để ý. Chỉ có một câu vang vọng trong đầu — Thi Oanh Oanh đó không phải là người bình thường.Người từng giúp Thiệu Lộ, vị cao nhân mà họ đang tìm kiếm, chính là Oanh Oanh.Chính là đứa con gái mà nhà họ Trần từng coi như nguồn thận dự phòng.Chính là cô gái ngốc nghếch, yếu đuối mà Trần Linh Bảo đã từng rắp tâm muốn hủy hoại danh tiếng.Khoảnh khắc này, Trần Linh Ngọc mới hiểu — báo ứng của nhà họ Trần chưa hề kết thúc.Nếu Dư Hồng Vân và Trần Linh Bảo biết được bản lĩnh hiện tại của Oanh Oanh, họ nhất định sẽ phát điên.—Chuyện này, Trần Linh Ngọc không nói với Dư Hồng Vân và Trần Linh Bảo ngay.Cô ta chỉ vô tình biết được từ miệng một nhân viên pha chế vào mùng 3 Tết. Sau đó, cô ta tự mình tra ra cách liên lạc của Oanh Oanh, rồi bấm gọi.Oanh Oanh nhận được cuộc gọi đó vào buổi tối.Vừa dứt cuộc gọi video với Việt Việt xong, cô nhìn thấy một dãy số lạ nhấp nháy trên màn hình điện thoại.Cô nhấc máy.Đầu dây bên kia là một giọng nói run rẩy của phụ nữ."Oanh Oanh... là tôi..."Oanh Oanh nhận ra ngay giọng của Trần Linh Ngọc, cô hỏi:"Có chuyện gì?"