Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 664: Chương 664

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Sắc mặt hai người phụ nữ lập tức thay đổi.Họ kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh, toàn thân cứng đờ.Sau khi phá thai, cuộc sống của họ rơi vào hỗn loạn. Lúc đầu, chỉ là mất ngủ, sau đó, họ bắt đầu liên tục mơ thấy một đứa trẻ rất nhỏ, mới sinh không bao lâu, mở to đôi mắt đen láy nhìn họ chằm chằm đầy oán hận.Rồi khi tỉnh dậy, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của trẻ sơ sinh—nhỏ, chói tai, như muốn xuyên qua tận óc, khiến họ lạnh sống lưng.Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.Gần đây, họ thậm chí còn phát hiện trên người xuất hiện những dấu bàn tay nhỏ màu xanh tím. Những vết bầm cứ vậy hiện lên không báo trước.Họ sắp phát điên rồi.Họ đã chạy đến vô số ngôi chùa, bái vô số tượng Phật, nhưng tất cả đều vô ích. Không một ai có thể giải quyết vấn đề này.Thế nhưng, cô gái trước mặt chỉ cần liếc mắt một cái đã nói ra chuyện họ gặp phải.Oanh Oanh bình thản nói tiếp:"Chúng chính là những đứa trẻ mà các người đã phá bỏ. Chúng hận các người đến tận xương tủy. Và chúng... sẽ ngày càng lợi hại hơn."Cô dừng lại một chút, giọng điệu vẫn nhẹ bẫng:"Chẳng phải dạo gần đây, chúng đã bắt đầu đến gần các người hơn rồi sao?"Hai người phụ nữ run rẩy, môi trắng bệch, không nói được lời nào. Oanh Oanh liếc nhìn ra phía sau lưng họ.Hai người phụ nữ bất giác nhận ra ánh mắt của Oanh Oanh đang chăm chú dừng lại trên người mình. Một cảm giác lạnh lẽo bỗng chạy dọc sống lưng, da đầu tê rần."Cô... cô đang nhìn gì vậy?" Giọng họ lộ rõ vẻ bất an.Oanh Oanh mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt đầy ẩn ý: "Các người có muốn tự mình xem thử không?"Cô không chờ họ phản ứng, ngón trỏ khẽ giơ lên, miệng lẩm nhẩm một câu chú ngữ, rồi nhẹ nhàng điểm một cái vào ấn đường của cả hai."Bây giờ, quay đầu lại mà nhìn đi."Cô không biết họ có đủ bình tĩnh hay không, chỉ mong là đừng sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.Hai người chần chừ một giây, nhưng rồi vẫn quay đầu theo bản năng.Và ngay lập tức, cả hai đồng loạt hét lên thất thanh.Tiếng hét chói tai xuyên qua cánh cửa phòng riêng, khiến nhân viên phục vụ bên ngoài cũng thoáng giật mình.Họ nhìn thấy—sau lưng mình, có hai đứa trẻ sơ sinh đang bò!Một đứa khoảng một tuổi, một đứa nhỏ hơn một chút, cả hai đều chưa biết đi, chỉ có thể bò chậm rãi trên lưng họ.Da chúng trắng bệch như tờ giấy, hốc mắt đen sâu hoắm, đôi mắt trống rỗng chiếm gần hết khuôn mặt nhỏ bé. Những đôi mắt ấy cứ thế nhìn chằm chằm vào họ, khiến sống lưng họ lạnh toát.Bảo sao mà suốt dọc đường đến đây, họ cứ có cảm giác phía sau mình nặng trĩu, giống như có thứ gì đó đè nén không rõ nguyên do. 

Sắc mặt hai người phụ nữ lập tức thay đổi.

Họ kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh, toàn thân cứng đờ.

Sau khi phá thai, cuộc sống của họ rơi vào hỗn loạn. Lúc đầu, chỉ là mất ngủ, sau đó, họ bắt đầu liên tục mơ thấy một đứa trẻ rất nhỏ, mới sinh không bao lâu, mở to đôi mắt đen láy nhìn họ chằm chằm đầy oán hận.

Rồi khi tỉnh dậy, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của trẻ sơ sinh—nhỏ, chói tai, như muốn xuyên qua tận óc, khiến họ lạnh sống lưng.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,

Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Gần đây, họ thậm chí còn phát hiện trên người xuất hiện những dấu bàn tay nhỏ màu xanh tím. Những vết bầm cứ vậy hiện lên không báo trước.

Họ sắp phát điên rồi.

Họ đã chạy đến vô số ngôi chùa, bái vô số tượng Phật, nhưng tất cả đều vô ích. Không một ai có thể giải quyết vấn đề này.

Thế nhưng, cô gái trước mặt chỉ cần liếc mắt một cái đã nói ra chuyện họ gặp phải.

Oanh Oanh bình thản nói tiếp:

"Chúng chính là những đứa trẻ mà các người đã phá bỏ. Chúng hận các người đến tận xương tủy. Và chúng... sẽ ngày càng lợi hại hơn."

Cô dừng lại một chút, giọng điệu vẫn nhẹ bẫng:

"Chẳng phải dạo gần đây, chúng đã bắt đầu đến gần các người hơn rồi sao?"

Hai người phụ nữ run rẩy, môi trắng bệch, không nói được lời nào.

 

Oanh Oanh liếc nhìn ra phía sau lưng họ.

Hai người phụ nữ bất giác nhận ra ánh mắt của Oanh Oanh đang chăm chú dừng lại trên người mình. Một cảm giác lạnh lẽo bỗng chạy dọc sống lưng, da đầu tê rần.

"Cô... cô đang nhìn gì vậy?" Giọng họ lộ rõ vẻ bất an.

Oanh Oanh mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt đầy ẩn ý: "Các người có muốn tự mình xem thử không?"

Cô không chờ họ phản ứng, ngón trỏ khẽ giơ lên, miệng lẩm nhẩm một câu chú ngữ, rồi nhẹ nhàng điểm một cái vào ấn đường của cả hai.

"Bây giờ, quay đầu lại mà nhìn đi."

Cô không biết họ có đủ bình tĩnh hay không, chỉ mong là đừng sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Hai người chần chừ một giây, nhưng rồi vẫn quay đầu theo bản năng.

Và ngay lập tức, cả hai đồng loạt hét lên thất thanh.

Tiếng hét chói tai xuyên qua cánh cửa phòng riêng, khiến nhân viên phục vụ bên ngoài cũng thoáng giật mình.

Họ nhìn thấy—sau lưng mình, có hai đứa trẻ sơ sinh đang bò!

Một đứa khoảng một tuổi, một đứa nhỏ hơn một chút, cả hai đều chưa biết đi, chỉ có thể bò chậm rãi trên lưng họ.

Da chúng trắng bệch như tờ giấy, hốc mắt đen sâu hoắm, đôi mắt trống rỗng chiếm gần hết khuôn mặt nhỏ bé. Những đôi mắt ấy cứ thế nhìn chằm chằm vào họ, khiến sống lưng họ lạnh toát.

Bảo sao mà suốt dọc đường đến đây, họ cứ có cảm giác phía sau mình nặng trĩu, giống như có thứ gì đó đè nén không rõ nguyên do.

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Sắc mặt hai người phụ nữ lập tức thay đổi.Họ kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh, toàn thân cứng đờ.Sau khi phá thai, cuộc sống của họ rơi vào hỗn loạn. Lúc đầu, chỉ là mất ngủ, sau đó, họ bắt đầu liên tục mơ thấy một đứa trẻ rất nhỏ, mới sinh không bao lâu, mở to đôi mắt đen láy nhìn họ chằm chằm đầy oán hận.Rồi khi tỉnh dậy, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của trẻ sơ sinh—nhỏ, chói tai, như muốn xuyên qua tận óc, khiến họ lạnh sống lưng.Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.Gần đây, họ thậm chí còn phát hiện trên người xuất hiện những dấu bàn tay nhỏ màu xanh tím. Những vết bầm cứ vậy hiện lên không báo trước.Họ sắp phát điên rồi.Họ đã chạy đến vô số ngôi chùa, bái vô số tượng Phật, nhưng tất cả đều vô ích. Không một ai có thể giải quyết vấn đề này.Thế nhưng, cô gái trước mặt chỉ cần liếc mắt một cái đã nói ra chuyện họ gặp phải.Oanh Oanh bình thản nói tiếp:"Chúng chính là những đứa trẻ mà các người đã phá bỏ. Chúng hận các người đến tận xương tủy. Và chúng... sẽ ngày càng lợi hại hơn."Cô dừng lại một chút, giọng điệu vẫn nhẹ bẫng:"Chẳng phải dạo gần đây, chúng đã bắt đầu đến gần các người hơn rồi sao?"Hai người phụ nữ run rẩy, môi trắng bệch, không nói được lời nào. Oanh Oanh liếc nhìn ra phía sau lưng họ.Hai người phụ nữ bất giác nhận ra ánh mắt của Oanh Oanh đang chăm chú dừng lại trên người mình. Một cảm giác lạnh lẽo bỗng chạy dọc sống lưng, da đầu tê rần."Cô... cô đang nhìn gì vậy?" Giọng họ lộ rõ vẻ bất an.Oanh Oanh mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt đầy ẩn ý: "Các người có muốn tự mình xem thử không?"Cô không chờ họ phản ứng, ngón trỏ khẽ giơ lên, miệng lẩm nhẩm một câu chú ngữ, rồi nhẹ nhàng điểm một cái vào ấn đường của cả hai."Bây giờ, quay đầu lại mà nhìn đi."Cô không biết họ có đủ bình tĩnh hay không, chỉ mong là đừng sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.Hai người chần chừ một giây, nhưng rồi vẫn quay đầu theo bản năng.Và ngay lập tức, cả hai đồng loạt hét lên thất thanh.Tiếng hét chói tai xuyên qua cánh cửa phòng riêng, khiến nhân viên phục vụ bên ngoài cũng thoáng giật mình.Họ nhìn thấy—sau lưng mình, có hai đứa trẻ sơ sinh đang bò!Một đứa khoảng một tuổi, một đứa nhỏ hơn một chút, cả hai đều chưa biết đi, chỉ có thể bò chậm rãi trên lưng họ.Da chúng trắng bệch như tờ giấy, hốc mắt đen sâu hoắm, đôi mắt trống rỗng chiếm gần hết khuôn mặt nhỏ bé. Những đôi mắt ấy cứ thế nhìn chằm chằm vào họ, khiến sống lưng họ lạnh toát.Bảo sao mà suốt dọc đường đến đây, họ cứ có cảm giác phía sau mình nặng trĩu, giống như có thứ gì đó đè nén không rõ nguyên do. 

Chương 664: Chương 664