Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 762: Chương 762

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Oanh Oanh trầm giọng:"Mở cửa xe, tôi xuống xem thử."Tài xế giật mình, lắc đầu liên tục:"Không được! Bạn học, lúc này xuống xe rất nguy hiểm! Tôi nghi chúng ta đã bị ma che mắt rồi, cô xuống một mình chẳng khác nào tự tìm đường chết!""Không sao. Cứ mở cửa đi, tôi có thể xử lý được."Những bạn học khác còn lo thân mình chưa xong, không ai dám ý kiến. Nhưng Trương Hoặc Ngôn lại không yên tâm, vừa định đứng dậy theo cô thì bị Hứa Mân kéo lại."Đừng nhúc nhích! Đừng làm loạn! Oanh Oanh không bảo thì chúng ta cứ ngoan ngoãn ngồi yên!"Tài xế vẫn còn do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Oanh Oanh, cuối cùng anh ta cắn răng, ấn nút mở cửa.Cửa xe "tách" một tiếng, từ từ mở ra.Oanh Oanh nhấc chân bước xuống.Một cơn gió lạnh lẽo quét qua người cô.Bóng tối dày đặc bủa vây xung quanh.Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi từ từ mở mắt ra.Trong khoảnh khắc ấy, cảnh vật trước mắt cô thay đổi hoàn toàn.Đèn đường vốn đã biến mất nay lại sáng lên, những tòa nhà cao tầng bên đường hiện ra rõ ràng.Nhưng…Chiếc xe buýt đang đứng ngay giữa cây cầu lớn.Khoảng cách giữa bánh xe và lan can cầu chỉ còn chưa đến hai mét!Nếu cô không kịp thời bảo tài xế dừng lại, chỉ sợ chiếc xe đã lao thẳng xuống dòng sông sâu thẳm bên dưới!Một trận gió lạnh lẽo thổi qua. Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn về phía trước.Giữa lòng cầu, một bóng dáng mơ hồ hiện lên.Là một nữ quỷ.Nó mặc một bộ áo dài thêu hoa màu đỏ, sắc đỏ chói mắt nổi bật giữa màn đêm. Mái tóc đen dài bay nhẹ theo gió, gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, toàn thân toát ra âm khí dày đặc.Ánh mắt nó nhìn chằm chằm về phía Oanh Oanh, trong đôi mắt trống rỗng hiện lên một tia tham lam.Nó không nhìn ra tu vi của cô, nhưng… sinh hồn của cô lại có một loại khí tức đặc biệt, nếu có thể nuốt chửng…Nó nhất định sẽ mạnh hơn!Oanh Oanh đứng yên, ánh mắt bình thản nhìn nữ quỷ lao về phía mình. Chỉ trong nháy mắt, nó đã tới ngay trước mặt cô, đôi mắt đỏ sậm ánh lên sự tham lam, tựa như muốn nuốt chửng cô ngay lập tức.Cô nhìn thẳng vào nó, lạnh nhạt hỏi: "Tà thuật này là do mi bày ra?"Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^Nữ quỷ nở nụ cười quái dị, giọng khàn khàn vang lên: "Không sai, là ta làm. Nhưng cô nương nhỏ, sao cô không sợ ta?" Nó thực sự cảm thấy khó hiểu.Chỉ cần là con người, nhìn thấy quỷ đều phải kinh hồn bạt vía. Vậy mà cô gái trước mặt lại chẳng hề hoảng loạn, còn điềm nhiên hỏi chuyện nó như thể chẳng có gì đáng sợ cả.Oanh Oanh nhìn nữ quỷ, trong lòng đã hiểu rõ. Trên người nó oán khí ngút trời, hiển nhiên đã g.i.ế.c không ít người, dùng sinh hồn để tu luyện tà thuật.Cô cũng chẳng muốn tốn thời gian với nó. Giải quyết xong, còn phải về nói chúc ngủ ngon với sư huynh.Nữ quỷ dường như không nhận ra nguy hiểm, nó vốn coi những người trên xe buýt là con mồi của mình. Bây giờ, nó không che giấu nữa, trực tiếp hiện nguyên hình.Bên trong xe lập tức vang lên những tiếng thét thất thanh."Đó là thứ gì vậy? Là người sao?""Sao có thể là người được? Cậu không thấy mặt nó trắng bệch đáng sợ à? Giữa mùa hè thế này mà nó còn khoác áo choàng mùa đông, nhìn cũng không giống người thời đại chúng ta...""Nếu không phải người... chẳng lẽ là quỷ?""Hu hu, tôi sợ quá! Tôi muốn về nhà! Cha ơi, mẹ ơi..."Đám nữ sinh run rẩy khóc lóc, ngay cả các nam sinh cũng không khá hơn là bao. Trương Hoặc Ngôn theo bản năng muốn đứng dậy, định lao tới bảo vệ Oanh Oanh, nhưng vừa nhích người đã bị Hứa Mân giữ chặt lại. 

Oanh Oanh trầm giọng:

"Mở cửa xe, tôi xuống xem thử."

Tài xế giật mình, lắc đầu liên tục:

"Không được! Bạn học, lúc này xuống xe rất nguy hiểm! Tôi nghi chúng ta đã bị ma che mắt rồi, cô xuống một mình chẳng khác nào tự tìm đường chết!"

"Không sao. Cứ mở cửa đi, tôi có thể xử lý được."

Những bạn học khác còn lo thân mình chưa xong, không ai dám ý kiến. Nhưng Trương Hoặc Ngôn lại không yên tâm, vừa định đứng dậy theo cô thì bị Hứa Mân kéo lại.

"Đừng nhúc nhích! Đừng làm loạn! Oanh Oanh không bảo thì chúng ta cứ ngoan ngoãn ngồi yên!"

Tài xế vẫn còn do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Oanh Oanh, cuối cùng anh ta cắn răng, ấn nút mở cửa.

Cửa xe "tách" một tiếng, từ từ mở ra.

Oanh Oanh nhấc chân bước xuống.

Một cơn gió lạnh lẽo quét qua người cô.

Bóng tối dày đặc bủa vây xung quanh.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi từ từ mở mắt ra.

Trong khoảnh khắc ấy, cảnh vật trước mắt cô thay đổi hoàn toàn.

Đèn đường vốn đã biến mất nay lại sáng lên, những tòa nhà cao tầng bên đường hiện ra rõ ràng.

Nhưng…

Chiếc xe buýt đang đứng ngay giữa cây cầu lớn.

Khoảng cách giữa bánh xe và lan can cầu chỉ còn chưa đến hai mét!

Nếu cô không kịp thời bảo tài xế dừng lại, chỉ sợ chiếc xe đã lao thẳng xuống dòng sông sâu thẳm bên dưới!

Một trận gió lạnh lẽo thổi qua.

 

Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Giữa lòng cầu, một bóng dáng mơ hồ hiện lên.

Là một nữ quỷ.

Nó mặc một bộ áo dài thêu hoa màu đỏ, sắc đỏ chói mắt nổi bật giữa màn đêm. Mái tóc đen dài bay nhẹ theo gió, gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, toàn thân toát ra âm khí dày đặc.

Ánh mắt nó nhìn chằm chằm về phía Oanh Oanh, trong đôi mắt trống rỗng hiện lên một tia tham lam.

Nó không nhìn ra tu vi của cô, nhưng… sinh hồn của cô lại có một loại khí tức đặc biệt, nếu có thể nuốt chửng…

Nó nhất định sẽ mạnh hơn!

Oanh Oanh đứng yên, ánh mắt bình thản nhìn nữ quỷ lao về phía mình. Chỉ trong nháy mắt, nó đã tới ngay trước mặt cô, đôi mắt đỏ sậm ánh lên sự tham lam, tựa như muốn nuốt chửng cô ngay lập tức.

Cô nhìn thẳng vào nó, lạnh nhạt hỏi: "Tà thuật này là do mi bày ra?"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Nữ quỷ nở nụ cười quái dị, giọng khàn khàn vang lên: "Không sai, là ta làm. Nhưng cô nương nhỏ, sao cô không sợ ta?" Nó thực sự cảm thấy khó hiểu.

Chỉ cần là con người, nhìn thấy quỷ đều phải kinh hồn bạt vía. Vậy mà cô gái trước mặt lại chẳng hề hoảng loạn, còn điềm nhiên hỏi chuyện nó như thể chẳng có gì đáng sợ cả.

Oanh Oanh nhìn nữ quỷ, trong lòng đã hiểu rõ. Trên người nó oán khí ngút trời, hiển nhiên đã g.i.ế.c không ít người, dùng sinh hồn để tu luyện tà thuật.

Cô cũng chẳng muốn tốn thời gian với nó. Giải quyết xong, còn phải về nói chúc ngủ ngon với sư huynh.

Nữ quỷ dường như không nhận ra nguy hiểm, nó vốn coi những người trên xe buýt là con mồi của mình. Bây giờ, nó không che giấu nữa, trực tiếp hiện nguyên hình.

Bên trong xe lập tức vang lên những tiếng thét thất thanh.

"Đó là thứ gì vậy? Là người sao?"

"Sao có thể là người được? Cậu không thấy mặt nó trắng bệch đáng sợ à? Giữa mùa hè thế này mà nó còn khoác áo choàng mùa đông, nhìn cũng không giống người thời đại chúng ta..."

"Nếu không phải người... chẳng lẽ là quỷ?"

"Hu hu, tôi sợ quá! Tôi muốn về nhà! Cha ơi, mẹ ơi..."

Đám nữ sinh run rẩy khóc lóc, ngay cả các nam sinh cũng không khá hơn là bao. Trương Hoặc Ngôn theo bản năng muốn đứng dậy, định lao tới bảo vệ Oanh Oanh, nhưng vừa nhích người đã bị Hứa Mân giữ chặt lại.

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Oanh Oanh trầm giọng:"Mở cửa xe, tôi xuống xem thử."Tài xế giật mình, lắc đầu liên tục:"Không được! Bạn học, lúc này xuống xe rất nguy hiểm! Tôi nghi chúng ta đã bị ma che mắt rồi, cô xuống một mình chẳng khác nào tự tìm đường chết!""Không sao. Cứ mở cửa đi, tôi có thể xử lý được."Những bạn học khác còn lo thân mình chưa xong, không ai dám ý kiến. Nhưng Trương Hoặc Ngôn lại không yên tâm, vừa định đứng dậy theo cô thì bị Hứa Mân kéo lại."Đừng nhúc nhích! Đừng làm loạn! Oanh Oanh không bảo thì chúng ta cứ ngoan ngoãn ngồi yên!"Tài xế vẫn còn do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Oanh Oanh, cuối cùng anh ta cắn răng, ấn nút mở cửa.Cửa xe "tách" một tiếng, từ từ mở ra.Oanh Oanh nhấc chân bước xuống.Một cơn gió lạnh lẽo quét qua người cô.Bóng tối dày đặc bủa vây xung quanh.Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi từ từ mở mắt ra.Trong khoảnh khắc ấy, cảnh vật trước mắt cô thay đổi hoàn toàn.Đèn đường vốn đã biến mất nay lại sáng lên, những tòa nhà cao tầng bên đường hiện ra rõ ràng.Nhưng…Chiếc xe buýt đang đứng ngay giữa cây cầu lớn.Khoảng cách giữa bánh xe và lan can cầu chỉ còn chưa đến hai mét!Nếu cô không kịp thời bảo tài xế dừng lại, chỉ sợ chiếc xe đã lao thẳng xuống dòng sông sâu thẳm bên dưới!Một trận gió lạnh lẽo thổi qua. Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn về phía trước.Giữa lòng cầu, một bóng dáng mơ hồ hiện lên.Là một nữ quỷ.Nó mặc một bộ áo dài thêu hoa màu đỏ, sắc đỏ chói mắt nổi bật giữa màn đêm. Mái tóc đen dài bay nhẹ theo gió, gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, toàn thân toát ra âm khí dày đặc.Ánh mắt nó nhìn chằm chằm về phía Oanh Oanh, trong đôi mắt trống rỗng hiện lên một tia tham lam.Nó không nhìn ra tu vi của cô, nhưng… sinh hồn của cô lại có một loại khí tức đặc biệt, nếu có thể nuốt chửng…Nó nhất định sẽ mạnh hơn!Oanh Oanh đứng yên, ánh mắt bình thản nhìn nữ quỷ lao về phía mình. Chỉ trong nháy mắt, nó đã tới ngay trước mặt cô, đôi mắt đỏ sậm ánh lên sự tham lam, tựa như muốn nuốt chửng cô ngay lập tức.Cô nhìn thẳng vào nó, lạnh nhạt hỏi: "Tà thuật này là do mi bày ra?"Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^Nữ quỷ nở nụ cười quái dị, giọng khàn khàn vang lên: "Không sai, là ta làm. Nhưng cô nương nhỏ, sao cô không sợ ta?" Nó thực sự cảm thấy khó hiểu.Chỉ cần là con người, nhìn thấy quỷ đều phải kinh hồn bạt vía. Vậy mà cô gái trước mặt lại chẳng hề hoảng loạn, còn điềm nhiên hỏi chuyện nó như thể chẳng có gì đáng sợ cả.Oanh Oanh nhìn nữ quỷ, trong lòng đã hiểu rõ. Trên người nó oán khí ngút trời, hiển nhiên đã g.i.ế.c không ít người, dùng sinh hồn để tu luyện tà thuật.Cô cũng chẳng muốn tốn thời gian với nó. Giải quyết xong, còn phải về nói chúc ngủ ngon với sư huynh.Nữ quỷ dường như không nhận ra nguy hiểm, nó vốn coi những người trên xe buýt là con mồi của mình. Bây giờ, nó không che giấu nữa, trực tiếp hiện nguyên hình.Bên trong xe lập tức vang lên những tiếng thét thất thanh."Đó là thứ gì vậy? Là người sao?""Sao có thể là người được? Cậu không thấy mặt nó trắng bệch đáng sợ à? Giữa mùa hè thế này mà nó còn khoác áo choàng mùa đông, nhìn cũng không giống người thời đại chúng ta...""Nếu không phải người... chẳng lẽ là quỷ?""Hu hu, tôi sợ quá! Tôi muốn về nhà! Cha ơi, mẹ ơi..."Đám nữ sinh run rẩy khóc lóc, ngay cả các nam sinh cũng không khá hơn là bao. Trương Hoặc Ngôn theo bản năng muốn đứng dậy, định lao tới bảo vệ Oanh Oanh, nhưng vừa nhích người đã bị Hứa Mân giữ chặt lại. 

Chương 762: Chương 762