Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 772: Chương 772

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Những người chứng kiến không hẹn mà cùng nhìn về phía Oanh Oanh, trong lòng dấy lên sự kính sợ. Ai cũng biết, đây chính là thủ đoạn của cô.Oanh Oanh khẽ liếc nhìn Dư Hồng Vân đang nằm sõng soài trên mặt đất, mặt không chút cảm xúc. Cô quay đầu nói với nhóm bạn học bên cạnh:"Tôi đi trước đây, mấy cậu cũng đừng đứng xem nữa, về đi."Các bạn học của cô nghe vậy, không chút do dự, khinh thường nhổ một bãi nước bọt về phía Dư Hồng Vân, sau đó rời khỏi cổng trường.Cuối cùng, bảo vệ trường phải đưa Dư Hồng Vân đến bệnh viện.Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^Lúc tỉnh lại, bà ta run lẩy bẩy, cả người lạnh toát, đôi môi tím tái, muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại không phát ra được âm thanh. Các bác sĩ kiểm tra nhưng không tìm ra bệnh gì.Sau khi xuất viện về nhà, Trần Nghĩa Xương thấy bộ dạng co rúm run rẩy không thôi của bà ta, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.Dạo gần đây, ông ta đã bỏ rượu, dường như cũng suy nghĩ thông suốt, bắt đầu chỉnh đốn lại bản thân, chuẩn bị bán tháo dự án tháp Long Tuyền.Chỉ cần có tiền, ông ta có thể vực dậy sự nghiệp.Nhưng ánh mắt khinh thường của Trần Nghĩa Xương càng khiến Dư Hồng Vân căm phẫn. Bà ta siết chặt chăn, nghiến răng mắng: "Đều tại đứa con gái tốt của ông làm chuyện tốt! Con tiện nhân đó là thầy phong thủy, ông có nghĩ đến không? Ha ha ha, đáng đời ông! Nếu cô ta chịu ra tay, chuyện của ông chẳng phải có thể dễ dàng giải quyết sao? Nhưng cô ta sẽ không giúp đâu! Biết đâu sự sa sút của ông từ đầu đến cuối đều là do cô ta giở thủ đoạn!"Trần Nghĩa Xương nhíu mày, giọng nói trầm xuống:"Bà đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Bà có nhìn lại bộ dạng của mình không, chẳng khác gì một kẻ điên.""Tôi nói vớ vẩn?" Dư Hồng Vân phá lên cười, giọng điệu the thé đầy oán hận. "Là ông, tất cả đều do ông! Nếu không phải năm đó ông đi lừa gạt Thi Li Uyển, thì làm gì có chuyện ngày hôm nay! Tôi bảo ông tìm người mang thai hộ, ông thì sao? Vì tham sắc mà chạy đi lừa dối người phụ nữ khác! Đáng đời ông! Ông phải trả giá cho việc làm ngu xuẩn của mình!"Gương mặt Trần Nghĩa Xương dần sa sầm.Dư Hồng Vân cười điên dại, ánh mắt tràn ngập ác ý:"Ông còn chưa biết đúng không? Cơ thể của người phụ nữ đó đã hoàn toàn hồi phục! Không những thế, bây giờ còn trẻ trung xinh đẹp hơn cả thời son sắc! Là Oanh Oanh chữa cho cô ta đấy! Trần Nghĩa Xương, đây chính là báo ứng! Ông còn muốn vùng dậy ư? Không thể đâu! Vấn đề của tháp Long Tuyền không thể giải quyết, ông mãi mãi không thể trở lại như trước được đâu!"Càng nói, bà ta càng hận, hận gia đình Thi Li Uyển, nhưng càng hận Trần Nghĩa Xương hơn.Trần Nghĩa Xương nghe những lời ấy, sắc mặt tái mét, lồng n.g.ự.c phập phồng, trong đầu không ngừng vang vọng những gì bà ta vừa nói—Oanh Oanh thực sự hiểu huyền thuật sao?Sự xui xẻo của ông ta... thật sự là do cô ta gây ra ư? 

Những người chứng kiến không hẹn mà cùng nhìn về phía Oanh Oanh, trong lòng dấy lên sự kính sợ. Ai cũng biết, đây chính là thủ đoạn của cô.

Oanh Oanh khẽ liếc nhìn Dư Hồng Vân đang nằm sõng soài trên mặt đất, mặt không chút cảm xúc. Cô quay đầu nói với nhóm bạn học bên cạnh:

"Tôi đi trước đây, mấy cậu cũng đừng đứng xem nữa, về đi."

Các bạn học của cô nghe vậy, không chút do dự, khinh thường nhổ một bãi nước bọt về phía Dư Hồng Vân, sau đó rời khỏi cổng trường.

Cuối cùng, bảo vệ trường phải đưa Dư Hồng Vân đến bệnh viện.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Lúc tỉnh lại, bà ta run lẩy bẩy, cả người lạnh toát, đôi môi tím tái, muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại không phát ra được âm thanh. Các bác sĩ kiểm tra nhưng không tìm ra bệnh gì.

Sau khi xuất viện về nhà, Trần Nghĩa Xương thấy bộ dạng co rúm run rẩy không thôi của bà ta, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

Dạo gần đây, ông ta đã bỏ rượu, dường như cũng suy nghĩ thông suốt, bắt đầu chỉnh đốn lại bản thân, chuẩn bị bán tháo dự án tháp Long Tuyền.

Chỉ cần có tiền, ông ta có thể vực dậy sự nghiệp.

Nhưng ánh mắt khinh thường của Trần Nghĩa Xương càng khiến Dư Hồng Vân căm phẫn. Bà ta siết chặt chăn, nghiến răng mắng:

 

"Đều tại đứa con gái tốt của ông làm chuyện tốt! Con tiện nhân đó là thầy phong thủy, ông có nghĩ đến không? Ha ha ha, đáng đời ông! Nếu cô ta chịu ra tay, chuyện của ông chẳng phải có thể dễ dàng giải quyết sao? Nhưng cô ta sẽ không giúp đâu! Biết đâu sự sa sút của ông từ đầu đến cuối đều là do cô ta giở thủ đoạn!"

Trần Nghĩa Xương nhíu mày, giọng nói trầm xuống:

"Bà đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Bà có nhìn lại bộ dạng của mình không, chẳng khác gì một kẻ điên."

"Tôi nói vớ vẩn?" Dư Hồng Vân phá lên cười, giọng điệu the thé đầy oán hận. "Là ông, tất cả đều do ông! Nếu không phải năm đó ông đi lừa gạt Thi Li Uyển, thì làm gì có chuyện ngày hôm nay! Tôi bảo ông tìm người mang thai hộ, ông thì sao? Vì tham sắc mà chạy đi lừa dối người phụ nữ khác! Đáng đời ông! Ông phải trả giá cho việc làm ngu xuẩn của mình!"

Gương mặt Trần Nghĩa Xương dần sa sầm.

Dư Hồng Vân cười điên dại, ánh mắt tràn ngập ác ý:

"Ông còn chưa biết đúng không? Cơ thể của người phụ nữ đó đã hoàn toàn hồi phục! Không những thế, bây giờ còn trẻ trung xinh đẹp hơn cả thời son sắc! Là Oanh Oanh chữa cho cô ta đấy! Trần Nghĩa Xương, đây chính là báo ứng! Ông còn muốn vùng dậy ư? Không thể đâu! Vấn đề của tháp Long Tuyền không thể giải quyết, ông mãi mãi không thể trở lại như trước được đâu!"

Càng nói, bà ta càng hận, hận gia đình Thi Li Uyển, nhưng càng hận Trần Nghĩa Xương hơn.

Trần Nghĩa Xương nghe những lời ấy, sắc mặt tái mét, lồng n.g.ự.c phập phồng, trong đầu không ngừng vang vọng những gì bà ta vừa nói—

Oanh Oanh thực sự hiểu huyền thuật sao?

Sự xui xẻo của ông ta... thật sự là do cô ta gây ra ư?

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Những người chứng kiến không hẹn mà cùng nhìn về phía Oanh Oanh, trong lòng dấy lên sự kính sợ. Ai cũng biết, đây chính là thủ đoạn của cô.Oanh Oanh khẽ liếc nhìn Dư Hồng Vân đang nằm sõng soài trên mặt đất, mặt không chút cảm xúc. Cô quay đầu nói với nhóm bạn học bên cạnh:"Tôi đi trước đây, mấy cậu cũng đừng đứng xem nữa, về đi."Các bạn học của cô nghe vậy, không chút do dự, khinh thường nhổ một bãi nước bọt về phía Dư Hồng Vân, sau đó rời khỏi cổng trường.Cuối cùng, bảo vệ trường phải đưa Dư Hồng Vân đến bệnh viện.Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^Lúc tỉnh lại, bà ta run lẩy bẩy, cả người lạnh toát, đôi môi tím tái, muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại không phát ra được âm thanh. Các bác sĩ kiểm tra nhưng không tìm ra bệnh gì.Sau khi xuất viện về nhà, Trần Nghĩa Xương thấy bộ dạng co rúm run rẩy không thôi của bà ta, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.Dạo gần đây, ông ta đã bỏ rượu, dường như cũng suy nghĩ thông suốt, bắt đầu chỉnh đốn lại bản thân, chuẩn bị bán tháo dự án tháp Long Tuyền.Chỉ cần có tiền, ông ta có thể vực dậy sự nghiệp.Nhưng ánh mắt khinh thường của Trần Nghĩa Xương càng khiến Dư Hồng Vân căm phẫn. Bà ta siết chặt chăn, nghiến răng mắng: "Đều tại đứa con gái tốt của ông làm chuyện tốt! Con tiện nhân đó là thầy phong thủy, ông có nghĩ đến không? Ha ha ha, đáng đời ông! Nếu cô ta chịu ra tay, chuyện của ông chẳng phải có thể dễ dàng giải quyết sao? Nhưng cô ta sẽ không giúp đâu! Biết đâu sự sa sút của ông từ đầu đến cuối đều là do cô ta giở thủ đoạn!"Trần Nghĩa Xương nhíu mày, giọng nói trầm xuống:"Bà đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Bà có nhìn lại bộ dạng của mình không, chẳng khác gì một kẻ điên.""Tôi nói vớ vẩn?" Dư Hồng Vân phá lên cười, giọng điệu the thé đầy oán hận. "Là ông, tất cả đều do ông! Nếu không phải năm đó ông đi lừa gạt Thi Li Uyển, thì làm gì có chuyện ngày hôm nay! Tôi bảo ông tìm người mang thai hộ, ông thì sao? Vì tham sắc mà chạy đi lừa dối người phụ nữ khác! Đáng đời ông! Ông phải trả giá cho việc làm ngu xuẩn của mình!"Gương mặt Trần Nghĩa Xương dần sa sầm.Dư Hồng Vân cười điên dại, ánh mắt tràn ngập ác ý:"Ông còn chưa biết đúng không? Cơ thể của người phụ nữ đó đã hoàn toàn hồi phục! Không những thế, bây giờ còn trẻ trung xinh đẹp hơn cả thời son sắc! Là Oanh Oanh chữa cho cô ta đấy! Trần Nghĩa Xương, đây chính là báo ứng! Ông còn muốn vùng dậy ư? Không thể đâu! Vấn đề của tháp Long Tuyền không thể giải quyết, ông mãi mãi không thể trở lại như trước được đâu!"Càng nói, bà ta càng hận, hận gia đình Thi Li Uyển, nhưng càng hận Trần Nghĩa Xương hơn.Trần Nghĩa Xương nghe những lời ấy, sắc mặt tái mét, lồng n.g.ự.c phập phồng, trong đầu không ngừng vang vọng những gì bà ta vừa nói—Oanh Oanh thực sự hiểu huyền thuật sao?Sự xui xẻo của ông ta... thật sự là do cô ta gây ra ư? 

Chương 772: Chương 772