Oanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia…

Chương 791: Chương 791

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Oanh Oanh vẫn luôn canh giữ bên cạnh sư huynh. Cô có thể cảm nhận được luồng khí đen xung quanh anh ngày một dày đặc, nồng đậm đến mức đáng sợ, trong khi hơi thở âm u trong không gian lại dần tiêu tán.Đến ngày thứ tám, khi những tia sáng *****ên của buổi sớm vừa ló rạng, cuối cùng Thẩm Dư Huề cũng mở mắt."Sư huynh!" Oanh Oanh vui mừng đến mức bật dậy, nhào vào lòng anh, vội vàng hỏi: "Anh có thấy khó chịu ở đâu không?"Thẩm Dư Huề từ từ giơ tay, ôm lấy cô vào lòng. Ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo cảm xúc phức tạp khó diễn tả thành lời."Không sao." Anh chậm rãi đẩy cô ra một chút, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, trong mắt tràn ngập sự lưu luyến, như thể đã cách biệt cả ngàn năm.Bỗng nhiên, anh cúi đầu, môi phủ lên môi cô.Không còn nhẹ nhàng như những lần trước, mà mạnh mẽ như một cơn bão cuốn lấy cô, như muốn khắc sâu sự tồn tại của cô vào trong linh hồn."Sư huynh..." Oanh Oanh mơ hồ gọi tên anh, nhưng âm thanh nhanh chóng bị anh nuốt chửng.Cô có chút chật vật, quần áo đã nhiều ngày không thay giặt, trên người phảng phất mùi bụi bặm và mưa gió. Bảy ngày canh giữ bên sư huynh không ăn không uống, mặt cũng chưa rửa, giờ lại bị anh hôn đến mức khó thở.Cô cố gắng đẩy anh ra, giọng đầy bối rối: "Sư huynh, anh sao vậy..."Thẩm Dư Huề cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.Gương mặt anh vẫn tuấn tú như trước, nhưng dường như có điều gì đó đã thay đổi.Ngũ quan vẫn vậy, nhưng hơi thở và khí chất lại hoàn toàn khác biệt.Oanh Oanh khẽ cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác nghi hoặc. "Sư huynh, rốt cuộc anh làm sao vậy..."Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^Cô vừa cất lời thì bỗng nhiên sững sờ.Cô không thể cảm nhận được tu vi của sư huynh.Không đúng.Anh đã hấp thụ lượng lớn hơi thở âm u, tu vi tăng vọt, nếu cô không cảm nhận được mức độ cụ thể cũng là chuyện bình thường. Nhưng điều kỳ lạ là—cô thậm chí không thể cảm nhận được bất cứ luồng hơi thở âm u nào từ người anh.Rõ ràng khi nãy còn vô cùng nồng đậm, vậy mà giờ đây lại giống như đã tan biến hoàn toàn.Sư huynh lúc này... không khác gì một người bình thường.Không thể nào.Hơi thở âm u đậm đặc đến mức này, sao có thể thu lại trong nháy mắt được?Cho dù tu vi của anh có cao đến đâu, dù thế nào đi nữa, anh cũng chỉ mới tu luyện chưa đến ba năm.Nhưng khoảnh khắc này, từ ánh mắt đến khí chất của anh, lại như thể đã từng trải qua hàng ngàn năm tu luyện, như thể đã tồn tại qua vô số kiếp luân hồi.Không đợi Oanh Oanh kịp suy nghĩ thêm, sương mù xung quanh vẫn chưa tan, giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Dư Huề chợt vang lên.Ánh mắt anh trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào khoảng tối phía sau lưng Oanh Oanh.Cùng lúc đó, một tiếng cười nhẹ vang lên trong sương mù."Anh ta không sao đâu. Chỉ là nhớ lại chuyện mười nghìn năm trước thôi." 

Oanh Oanh vẫn luôn canh giữ bên cạnh sư huynh. Cô có thể cảm nhận được luồng khí đen xung quanh anh ngày một dày đặc, nồng đậm đến mức đáng sợ, trong khi hơi thở âm u trong không gian lại dần tiêu tán.

Đến ngày thứ tám, khi những tia sáng *****ên của buổi sớm vừa ló rạng, cuối cùng Thẩm Dư Huề cũng mở mắt.

"Sư huynh!" Oanh Oanh vui mừng đến mức bật dậy, nhào vào lòng anh, vội vàng hỏi: "Anh có thấy khó chịu ở đâu không?"

Thẩm Dư Huề từ từ giơ tay, ôm lấy cô vào lòng. Ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo cảm xúc phức tạp khó diễn tả thành lời.

"Không sao." Anh chậm rãi đẩy cô ra một chút, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, trong mắt tràn ngập sự lưu luyến, như thể đã cách biệt cả ngàn năm.

Bỗng nhiên, anh cúi đầu, môi phủ lên môi cô.

Không còn nhẹ nhàng như những lần trước, mà mạnh mẽ như một cơn bão cuốn lấy cô, như muốn khắc sâu sự tồn tại của cô vào trong linh hồn.

"Sư huynh..." Oanh Oanh mơ hồ gọi tên anh, nhưng âm thanh nhanh chóng bị anh nuốt chửng.

Cô có chút chật vật, quần áo đã nhiều ngày không thay giặt, trên người phảng phất mùi bụi bặm và mưa gió. Bảy ngày canh giữ bên sư huynh không ăn không uống, mặt cũng chưa rửa, giờ lại bị anh hôn đến mức khó thở.

Cô cố gắng đẩy anh ra, giọng đầy bối rối: "Sư huynh, anh sao vậy..."

Thẩm Dư Huề cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Gương mặt anh vẫn tuấn tú như trước, nhưng dường như có điều gì đó đã thay đổi.

Ngũ quan vẫn vậy, nhưng hơi thở và khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Oanh Oanh khẽ cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác nghi hoặc.

 

"Sư huynh, rốt cuộc anh làm sao vậy..."

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Cô vừa cất lời thì bỗng nhiên sững sờ.

Cô không thể cảm nhận được tu vi của sư huynh.

Không đúng.

Anh đã hấp thụ lượng lớn hơi thở âm u, tu vi tăng vọt, nếu cô không cảm nhận được mức độ cụ thể cũng là chuyện bình thường. Nhưng điều kỳ lạ là—cô thậm chí không thể cảm nhận được bất cứ luồng hơi thở âm u nào từ người anh.

Rõ ràng khi nãy còn vô cùng nồng đậm, vậy mà giờ đây lại giống như đã tan biến hoàn toàn.

Sư huynh lúc này... không khác gì một người bình thường.

Không thể nào.

Hơi thở âm u đậm đặc đến mức này, sao có thể thu lại trong nháy mắt được?

Cho dù tu vi của anh có cao đến đâu, dù thế nào đi nữa, anh cũng chỉ mới tu luyện chưa đến ba năm.

Nhưng khoảnh khắc này, từ ánh mắt đến khí chất của anh, lại như thể đã từng trải qua hàng ngàn năm tu luyện, như thể đã tồn tại qua vô số kiếp luân hồi.

Không đợi Oanh Oanh kịp suy nghĩ thêm, sương mù xung quanh vẫn chưa tan, giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Dư Huề chợt vang lên.

Ánh mắt anh trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào khoảng tối phía sau lưng Oanh Oanh.

Cùng lúc đó, một tiếng cười nhẹ vang lên trong sương mù.

"Anh ta không sao đâu. Chỉ là nhớ lại chuyện mười nghìn năm trước thôi."

 

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền HọcTác giả: Nhu Nạo Khinh MạnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngOanh Oanh c.h.ế.t rồi. Chết một cách oan khuất, không nhắm mắt. Những người hàng xóm tụ tập ở đầu ngõ bàn tán xôn xao. “Vừa rồi tôi đi ngang qua phủ Quảng An Hầu, thấy hai bà v.ú khiêng một cái xác ra ngoài, chỉ dùng một tấm chiếu rơm bọc lại, chân còn lộ ra ngoài, trắng bệch khô đét, như thể m.á.u trong người đã chảy sạch. Thật đáng sợ.” Người bên cạnh nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ông chưa biết sao? Đó là tam cô nương của Trần gia, Trần Linh Oanh đấy. Nghe nói mắc bệnh lạ mà c.h.ế.t đột ngột, chắc ông vừa khéo trông thấy.”   Người kia tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng sao lại bọc chiếu rơm? Trần gia là Hầu phủ, dù gì cũng là con gái quan gia, chẳng lẽ không thể chôn cất đàng hoàng?” Một giọng nói nhỏ hơn chen vào: “Ông không hiểu rồi. Tam cô nương chưa đến tuổi cập kê, lại mắc bệnh kỳ quái như vậy, không thể vào phần mộ tổ tiên. Hơn nữa, cô ấy chưa có hôn phu, cũng chẳng có nhà chồng chưa cưới, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất mà thôi.” Có người thở dài: “Cũng thật đáng thương. Trần gia… Oanh Oanh vẫn luôn canh giữ bên cạnh sư huynh. Cô có thể cảm nhận được luồng khí đen xung quanh anh ngày một dày đặc, nồng đậm đến mức đáng sợ, trong khi hơi thở âm u trong không gian lại dần tiêu tán.Đến ngày thứ tám, khi những tia sáng *****ên của buổi sớm vừa ló rạng, cuối cùng Thẩm Dư Huề cũng mở mắt."Sư huynh!" Oanh Oanh vui mừng đến mức bật dậy, nhào vào lòng anh, vội vàng hỏi: "Anh có thấy khó chịu ở đâu không?"Thẩm Dư Huề từ từ giơ tay, ôm lấy cô vào lòng. Ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo cảm xúc phức tạp khó diễn tả thành lời."Không sao." Anh chậm rãi đẩy cô ra một chút, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, trong mắt tràn ngập sự lưu luyến, như thể đã cách biệt cả ngàn năm.Bỗng nhiên, anh cúi đầu, môi phủ lên môi cô.Không còn nhẹ nhàng như những lần trước, mà mạnh mẽ như một cơn bão cuốn lấy cô, như muốn khắc sâu sự tồn tại của cô vào trong linh hồn."Sư huynh..." Oanh Oanh mơ hồ gọi tên anh, nhưng âm thanh nhanh chóng bị anh nuốt chửng.Cô có chút chật vật, quần áo đã nhiều ngày không thay giặt, trên người phảng phất mùi bụi bặm và mưa gió. Bảy ngày canh giữ bên sư huynh không ăn không uống, mặt cũng chưa rửa, giờ lại bị anh hôn đến mức khó thở.Cô cố gắng đẩy anh ra, giọng đầy bối rối: "Sư huynh, anh sao vậy..."Thẩm Dư Huề cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.Gương mặt anh vẫn tuấn tú như trước, nhưng dường như có điều gì đó đã thay đổi.Ngũ quan vẫn vậy, nhưng hơi thở và khí chất lại hoàn toàn khác biệt.Oanh Oanh khẽ cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác nghi hoặc. "Sư huynh, rốt cuộc anh làm sao vậy..."Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^Cô vừa cất lời thì bỗng nhiên sững sờ.Cô không thể cảm nhận được tu vi của sư huynh.Không đúng.Anh đã hấp thụ lượng lớn hơi thở âm u, tu vi tăng vọt, nếu cô không cảm nhận được mức độ cụ thể cũng là chuyện bình thường. Nhưng điều kỳ lạ là—cô thậm chí không thể cảm nhận được bất cứ luồng hơi thở âm u nào từ người anh.Rõ ràng khi nãy còn vô cùng nồng đậm, vậy mà giờ đây lại giống như đã tan biến hoàn toàn.Sư huynh lúc này... không khác gì một người bình thường.Không thể nào.Hơi thở âm u đậm đặc đến mức này, sao có thể thu lại trong nháy mắt được?Cho dù tu vi của anh có cao đến đâu, dù thế nào đi nữa, anh cũng chỉ mới tu luyện chưa đến ba năm.Nhưng khoảnh khắc này, từ ánh mắt đến khí chất của anh, lại như thể đã từng trải qua hàng ngàn năm tu luyện, như thể đã tồn tại qua vô số kiếp luân hồi.Không đợi Oanh Oanh kịp suy nghĩ thêm, sương mù xung quanh vẫn chưa tan, giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Dư Huề chợt vang lên.Ánh mắt anh trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào khoảng tối phía sau lưng Oanh Oanh.Cùng lúc đó, một tiếng cười nhẹ vang lên trong sương mù."Anh ta không sao đâu. Chỉ là nhớ lại chuyện mười nghìn năm trước thôi." 

Chương 791: Chương 791