Tác giả:

Trời nổi bão, tiếng gió rít gào lùa vào khe cửa ầm ập như tiếng sói tru tréo giữa đêm trăng rừng lạnh đồi vắng, cũng như tiếng người thiếu nữ với số phận bi thương đang gào lên ai oán, khóc òa thê thiết cho thảm kịch đời mình. Chốt cửa sổ chưa được khóa kĩ, bị gió mạnh bật ra rồi như có một bàn tay vô hình kéo đi song kính quật mạnh vào tường xám. Ầm một tiếng, kính ngoài khung sắt vỡ toang, những mảnh thủy tinh trượt dài trên bức tường phủ rêu xanh, bụi mịn thì bám lại lấp lánh giữa đêm dông dữ. Lạc Tư Yên cau mày, mắt nhắm chặt đến mức sắp dính cứng vào nhau. Cái bóng trắng tâm lý vồ đến, bấu víu nơi da thịt của cô. Cơn ác mộng vỗ không ngừng trong giấc ngủ của Lạc Tư Yên, chúng quấy nhiễu những giây phút đẹp đẽ chưa từng xuất hiện. Cô sợ hãi và run rẩy. Đôi bàn tay gầy gò nắm chặt tấm chăn, Lạc Tư Yên muốn tỉnh dậy, nhưng dù cố gắng thế nào cô cũng không thể mở nổi mi mắt của mình. Cô cắn chặt đôi môi xám ngoét đến bật ra máu tươi, nước mắt nhòe mịt run rẩy chảy dài trên phiến má.…

Truyện chữ