Hơi nóng bức bách. Một căn nhà ngói xanh đứng sừng sững ở dưới chân núi, khói trắng bay lên cuồn cuộn từ ống khói. Tiết Dư cầm gậy gỗ dò đường, đi về phía phòng khách. Nàng định đến xem người đàn ông kia đã tỉnh chưa, nếu đã tỉnh thì nàng sẽ mang thuốc tới. Người đàn ông này là do phu quân nàng, Giang Hứa Trạch, phát hiện khi lên núi hái thuốc hôm nay. Thấy người đó vẫn còn thở, liền đưa trở về. Chưa được bao lâu, có một đứa trẻ ham chơi leo lên núi bị dã thú cắn trọng thương, bị mất máu nhiều. Phu quân nàng lại là lang trung duy nhất ở thôn Tiểu Hà, nên bị vội vàng gọi đi. Vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng rơi lên người mình. Như thể một con rắn độc đang ẩn mình trong góc tối, chờ cơ hội hành động. Khiến người khác không khỏi cảm thấy rùng mình. Ngay sau đó, cảm giác không thoải mái ấy biến mất không dấu vết. Tựa như là do nàng đã nhầm lẫn. Tiết Dư nghĩ rằng mình đã cảm nhận sai, cho nên không bận tâm nhiều. Vì nàng rất ít khi đến phòng khách…

Chương 14: Chương 14

Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm TớiTác giả: Liên Giang Dạ Nhập XuânTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngHơi nóng bức bách. Một căn nhà ngói xanh đứng sừng sững ở dưới chân núi, khói trắng bay lên cuồn cuộn từ ống khói. Tiết Dư cầm gậy gỗ dò đường, đi về phía phòng khách. Nàng định đến xem người đàn ông kia đã tỉnh chưa, nếu đã tỉnh thì nàng sẽ mang thuốc tới. Người đàn ông này là do phu quân nàng, Giang Hứa Trạch, phát hiện khi lên núi hái thuốc hôm nay. Thấy người đó vẫn còn thở, liền đưa trở về. Chưa được bao lâu, có một đứa trẻ ham chơi leo lên núi bị dã thú cắn trọng thương, bị mất máu nhiều. Phu quân nàng lại là lang trung duy nhất ở thôn Tiểu Hà, nên bị vội vàng gọi đi. Vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng rơi lên người mình. Như thể một con rắn độc đang ẩn mình trong góc tối, chờ cơ hội hành động. Khiến người khác không khỏi cảm thấy rùng mình. Ngay sau đó, cảm giác không thoải mái ấy biến mất không dấu vết. Tựa như là do nàng đã nhầm lẫn. Tiết Dư nghĩ rằng mình đã cảm nhận sai, cho nên không bận tâm nhiều. Vì nàng rất ít khi đến phòng khách… Lúc ấy, hắn ta đã biết nàng không thuộc về thôn Tiểu Hà này.Nàng là một đóa hoa quý giá chỉ có nơi vàng bạc châu báu mới có thể nuôi dưỡng.Vệ Cảnh Trầm trở lại trong phòng, nằm trên giường, hơi nhắm mắt, dần dần chìm vào trong mộng đẹp.Hắn lại mơ về tới lúc còn chưa được phong làm Thái tử, bởi vì hắn là đích trưởng tử, chung quanh tràn đầy sài lang hổ báo, như hổ rình mồi.Phụ hoàng bị ép dưới áp lực của triều đình và mẫu tộc, vào lúc hắn mười hai tuổi mới công bố thiên hạ, phong hắn làm Thái tử.Từ đó dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, khó có thể dò xét.Khi đó, có người muốn dùng mỹ nhân kế để làm hỏng thân thể của hắn, mượn danh nghĩa mẫu hậu đưa tới cho hắn một chén thuốc bổ nóng hầm hập.Hắn không hề phòng bị uống xong, cảm giác khô nóng nhanh chóng xông lên đầu.Một đôi tay mềm mại không xương bám vào eo hắn.Vệ Cảnh Trầm chỉ cảm thấy chán ghét vô cùng, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức gọi người kéo xuống đánh chết.Vệ Cảnh Trầm ngâm mình trong ao lạnh như băng mới khiến nhiệt độ rút đi, không thể không bỏ một chậu đá lạnh mới đè được cảm giác khô nóng ấy xuống.Sau đó hắn tra ra được là do Từ quý phi làm, hắn lập tức trở tay đưa đến mấy mỹ nhân cho đệ đệ tốt của hắn, từ đó hắn ta đã trầm mê trong sắc đẹp.Vệ Cảnh Trầm mở to mắt, chung quanh cũng không phải là tẩm điện tráng lệ, trong không khí còn thoang thoảng mùi cũ kỹ.Không biết như thế nào, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến Giang Hứa Trạch ở phòng bếp uống canh thuốc, hắn lúc này rốt cục đã hiểu được, hóa ra đó là loại thuốc dành cho nam nhân!Không ngờ Giang Hứa Trạch lại vô dụng như vậy.Chẳng qua là chuyện này không hề liên quan gì đến hắn.Vệ Cảnh Trầm đang muốn nhắm mắt ngủ thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói ngọt ngào mềm mại.m thanh truyền qua bức tường đất, như chim oanh hót vang, lúc cao lúc thấp, như một mùi hương lan tỏa vào lòng, nồng nàn vô cùng, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.Vệ Cảnh Trầm khẽ nhíu mày, sắc mặt vẫn lạnh lùng.*Ngón tay Giang Hứa Trạch lướt qua từng tấc da thịt, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ si mê.Bỗng nhiên hắn ta cảm thấy nhiệt độ dưới bụng dần dần như nước chảy rút đi, trong lòng hắn ta đột nhiên hiện lên một dự cảm không tốt.Dưới thân hắn ta không có chút phản ứng nào.Sắc mặt của Giang Hứa Trạch khó coi vô cùng, từ khi còn bé, hắn ta cùng bạn cùng lứa tuổi thi đấu xem ai tiểu xa, hắn ta đã mơ hồ biết mình và những nam hài tử khác không giống nhau.Mãi cho đến khi hắn ta ngoài ý muốn cứu được một vị lão trung y, lúc này hắn ta mới biết được mình đây bị bệnh gọi là thiên hoạn, mặc dù không phải thái giám, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu so với thái giám, nhất định không có con nối dõi!Sau đó lão trung y bị thương quá nặng, chỉ dạy hắn ta được hơn nửa năm, để lại mấy quyển sách y liền buông tay rời đi.

Lúc ấy, hắn ta đã biết nàng không thuộc về thôn Tiểu Hà này.

Nàng là một đóa hoa quý giá chỉ có nơi vàng bạc châu báu mới có thể nuôi dưỡng.

Vệ Cảnh Trầm trở lại trong phòng, nằm trên giường, hơi nhắm mắt, dần dần chìm vào trong mộng đẹp.

Hắn lại mơ về tới lúc còn chưa được phong làm Thái tử, bởi vì hắn là đích trưởng tử, chung quanh tràn đầy sài lang hổ báo, như hổ rình mồi.

Phụ hoàng bị ép dưới áp lực của triều đình và mẫu tộc, vào lúc hắn mười hai tuổi mới công bố thiên hạ, phong hắn làm Thái tử.

Từ đó dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, khó có thể dò xét.

Khi đó, có người muốn dùng mỹ nhân kế để làm hỏng thân thể của hắn, mượn danh nghĩa mẫu hậu đưa tới cho hắn một chén thuốc bổ nóng hầm hập.

Hắn không hề phòng bị uống xong, cảm giác khô nóng nhanh chóng xông lên đầu.

Một đôi tay mềm mại không xương bám vào eo hắn.

Vệ Cảnh Trầm chỉ cảm thấy chán ghét vô cùng, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức gọi người kéo xuống đánh chết.

Vệ Cảnh Trầm ngâm mình trong ao lạnh như băng mới khiến nhiệt độ rút đi, không thể không bỏ một chậu đá lạnh mới đè được cảm giác khô nóng ấy xuống.

Sau đó hắn tra ra được là do Từ quý phi làm, hắn lập tức trở tay đưa đến mấy mỹ nhân cho đệ đệ tốt của hắn, từ đó hắn ta đã trầm mê trong sắc đẹp.

Vệ Cảnh Trầm mở to mắt, chung quanh cũng không phải là tẩm điện tráng lệ, trong không khí còn thoang thoảng mùi cũ kỹ.

Không biết như thế nào, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến Giang Hứa Trạch ở phòng bếp uống canh thuốc, hắn lúc này rốt cục đã hiểu được, hóa ra đó là loại thuốc dành cho nam nhân!

Không ngờ Giang Hứa Trạch lại vô dụng như vậy.

Chẳng qua là chuyện này không hề liên quan gì đến hắn.

Vệ Cảnh Trầm đang muốn nhắm mắt ngủ thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói ngọt ngào mềm mại.

m thanh truyền qua bức tường đất, như chim oanh hót vang, lúc cao lúc thấp, như một mùi hương lan tỏa vào lòng, nồng nàn vô cùng, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Vệ Cảnh Trầm khẽ nhíu mày, sắc mặt vẫn lạnh lùng.

*

Ngón tay Giang Hứa Trạch lướt qua từng tấc da thịt, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ si mê.

Bỗng nhiên hắn ta cảm thấy nhiệt độ dưới bụng dần dần như nước chảy rút đi, trong lòng hắn ta đột nhiên hiện lên một dự cảm không tốt.

Dưới thân hắn ta không có chút phản ứng nào.

Sắc mặt của Giang Hứa Trạch khó coi vô cùng, từ khi còn bé, hắn ta cùng bạn cùng lứa tuổi thi đấu xem ai tiểu xa, hắn ta đã mơ hồ biết mình và những nam hài tử khác không giống nhau.

Mãi cho đến khi hắn ta ngoài ý muốn cứu được một vị lão trung y, lúc này hắn ta mới biết được mình đây bị bệnh gọi là thiên hoạn, mặc dù không phải thái giám, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu so với thái giám, nhất định không có con nối dõi!

Sau đó lão trung y bị thương quá nặng, chỉ dạy hắn ta được hơn nửa năm, để lại mấy quyển sách y liền buông tay rời đi.

Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm TớiTác giả: Liên Giang Dạ Nhập XuânTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngHơi nóng bức bách. Một căn nhà ngói xanh đứng sừng sững ở dưới chân núi, khói trắng bay lên cuồn cuộn từ ống khói. Tiết Dư cầm gậy gỗ dò đường, đi về phía phòng khách. Nàng định đến xem người đàn ông kia đã tỉnh chưa, nếu đã tỉnh thì nàng sẽ mang thuốc tới. Người đàn ông này là do phu quân nàng, Giang Hứa Trạch, phát hiện khi lên núi hái thuốc hôm nay. Thấy người đó vẫn còn thở, liền đưa trở về. Chưa được bao lâu, có một đứa trẻ ham chơi leo lên núi bị dã thú cắn trọng thương, bị mất máu nhiều. Phu quân nàng lại là lang trung duy nhất ở thôn Tiểu Hà, nên bị vội vàng gọi đi. Vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng rơi lên người mình. Như thể một con rắn độc đang ẩn mình trong góc tối, chờ cơ hội hành động. Khiến người khác không khỏi cảm thấy rùng mình. Ngay sau đó, cảm giác không thoải mái ấy biến mất không dấu vết. Tựa như là do nàng đã nhầm lẫn. Tiết Dư nghĩ rằng mình đã cảm nhận sai, cho nên không bận tâm nhiều. Vì nàng rất ít khi đến phòng khách… Lúc ấy, hắn ta đã biết nàng không thuộc về thôn Tiểu Hà này.Nàng là một đóa hoa quý giá chỉ có nơi vàng bạc châu báu mới có thể nuôi dưỡng.Vệ Cảnh Trầm trở lại trong phòng, nằm trên giường, hơi nhắm mắt, dần dần chìm vào trong mộng đẹp.Hắn lại mơ về tới lúc còn chưa được phong làm Thái tử, bởi vì hắn là đích trưởng tử, chung quanh tràn đầy sài lang hổ báo, như hổ rình mồi.Phụ hoàng bị ép dưới áp lực của triều đình và mẫu tộc, vào lúc hắn mười hai tuổi mới công bố thiên hạ, phong hắn làm Thái tử.Từ đó dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, khó có thể dò xét.Khi đó, có người muốn dùng mỹ nhân kế để làm hỏng thân thể của hắn, mượn danh nghĩa mẫu hậu đưa tới cho hắn một chén thuốc bổ nóng hầm hập.Hắn không hề phòng bị uống xong, cảm giác khô nóng nhanh chóng xông lên đầu.Một đôi tay mềm mại không xương bám vào eo hắn.Vệ Cảnh Trầm chỉ cảm thấy chán ghét vô cùng, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức gọi người kéo xuống đánh chết.Vệ Cảnh Trầm ngâm mình trong ao lạnh như băng mới khiến nhiệt độ rút đi, không thể không bỏ một chậu đá lạnh mới đè được cảm giác khô nóng ấy xuống.Sau đó hắn tra ra được là do Từ quý phi làm, hắn lập tức trở tay đưa đến mấy mỹ nhân cho đệ đệ tốt của hắn, từ đó hắn ta đã trầm mê trong sắc đẹp.Vệ Cảnh Trầm mở to mắt, chung quanh cũng không phải là tẩm điện tráng lệ, trong không khí còn thoang thoảng mùi cũ kỹ.Không biết như thế nào, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến Giang Hứa Trạch ở phòng bếp uống canh thuốc, hắn lúc này rốt cục đã hiểu được, hóa ra đó là loại thuốc dành cho nam nhân!Không ngờ Giang Hứa Trạch lại vô dụng như vậy.Chẳng qua là chuyện này không hề liên quan gì đến hắn.Vệ Cảnh Trầm đang muốn nhắm mắt ngủ thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói ngọt ngào mềm mại.m thanh truyền qua bức tường đất, như chim oanh hót vang, lúc cao lúc thấp, như một mùi hương lan tỏa vào lòng, nồng nàn vô cùng, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.Vệ Cảnh Trầm khẽ nhíu mày, sắc mặt vẫn lạnh lùng.*Ngón tay Giang Hứa Trạch lướt qua từng tấc da thịt, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ si mê.Bỗng nhiên hắn ta cảm thấy nhiệt độ dưới bụng dần dần như nước chảy rút đi, trong lòng hắn ta đột nhiên hiện lên một dự cảm không tốt.Dưới thân hắn ta không có chút phản ứng nào.Sắc mặt của Giang Hứa Trạch khó coi vô cùng, từ khi còn bé, hắn ta cùng bạn cùng lứa tuổi thi đấu xem ai tiểu xa, hắn ta đã mơ hồ biết mình và những nam hài tử khác không giống nhau.Mãi cho đến khi hắn ta ngoài ý muốn cứu được một vị lão trung y, lúc này hắn ta mới biết được mình đây bị bệnh gọi là thiên hoạn, mặc dù không phải thái giám, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu so với thái giám, nhất định không có con nối dõi!Sau đó lão trung y bị thương quá nặng, chỉ dạy hắn ta được hơn nửa năm, để lại mấy quyển sách y liền buông tay rời đi.

Chương 14: Chương 14