Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 5: Chương 5

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nghe thấy có người trả lời, người ngoài cửa mới ngừng một chút nhưng một giây sau lại dùng âm điệu gấp gáp trả lời: "Xin chào, tôi là Vương Kiến Thiết, quản đốc xưởng máy móc Giang Lâm, lần này tới đây là muốn nói về tiền trợ cấp của đồng chí Thẩm Hà một chút, tôi có tiện vào nhà không?Sau khi nghe được hai chữ quản đốc, Thẩm Triều Triều há to miệng, muốn mở miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh.Lúc này thân thể lại run lên.Là thật!!!Tất cả những cảnh tượng đó đều là thật!Thẩm Triều Triều giơ tay nắm lấy tay kia cố gắng ngăn cản cơn run rẩy, không sao, cô đã khóa cửa rồi, giờ này khắc này sẽ an toàn, mọi thứ vẫn chưa hề xảy ra.Nhưng khủng hoảng vẫn vọt lên như thủy triều khiến cô chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo chặt khăn quàng cổ hơn đến nỗi bắt đầu xuất hiện trạng thái choáng váng vì hô hấp không được thông thuận.m thanh ngoài cửa cũng không hề biến mất chỉ vì sự im lặng của Thẩm Triều Triều, mà trái lại càng nghe càng thấy được sự hưng phấn ấy: "Đồng chí Thẩm Triều Triều, xin hãy mở cửa, tôi phải tự tay giao tiền trợ cấp của đồng chí Thẩm Hà cho cô, còn có sự khen ngợi tinh thần hy sinh cao cả của ba cô trong khi làm nhiệm vụ, cần cô phải! "Từ ngữ trông bề ngoài bình thường nhưng lúc này lại hóa thành kiếm sắc.Khiến người ta buồn nôn.Khiến lỗ tai Thẩm Triều Triều ù ù từng cơn, không nghe rõ đối phương đang nói gì, cảm giác choáng váng vẫn chưa biến mất mà trái lại còn tăng thêm, sau đó không biết đã bao lâu trôi qua, đợi đến khi cơn ù tai rút đi thì ngoài cửa đã không còn âm thanh nào khác.Thẩm Triều Triều không dám mở cửa xem xét tình huống, bước từng bước hư thực trở vào lại trong nhà.Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn vào tấm gương tròn phía trước, cô cởi từng vòng từng vòng khăn quàng cổ bị mồ hôi thấm ướt ra, sau đó tháo mũ xuống.Bỏ đi sự che giấu, chân dung lộ ra.Mái tóc dài màu đen trời sinh hơi xoăn, màu da trông có vẻ tái nhợt vì đã lâu không phơi nắng nhưng hôm nay lại trở nên ửng hồng vì ngột ngạt, đôi đồng tử đen nhánh vô cùng cứ như vẫn lập lòe ánh sáng, lấp lánh rực rỡ, không sợ hãi rụt rè giống với bản thân cô.

Nghe thấy có người trả lời, người ngoài cửa mới ngừng một chút nhưng một giây sau lại dùng âm điệu gấp gáp trả lời: "Xin chào, tôi là Vương Kiến Thiết, quản đốc xưởng máy móc Giang Lâm, lần này tới đây là muốn nói về tiền trợ cấp của đồng chí Thẩm Hà một chút, tôi có tiện vào nhà không?

Sau khi nghe được hai chữ quản đốc, Thẩm Triều Triều há to miệng, muốn mở miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh.

Lúc này thân thể lại run lên.

Là thật!!!

Tất cả những cảnh tượng đó đều là thật!

Thẩm Triều Triều giơ tay nắm lấy tay kia cố gắng ngăn cản cơn run rẩy, không sao, cô đã khóa cửa rồi, giờ này khắc này sẽ an toàn, mọi thứ vẫn chưa hề xảy ra.

Nhưng khủng hoảng vẫn vọt lên như thủy triều khiến cô chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo chặt khăn quàng cổ hơn đến nỗi bắt đầu xuất hiện trạng thái choáng váng vì hô hấp không được thông thuận.

m thanh ngoài cửa cũng không hề biến mất chỉ vì sự im lặng của Thẩm Triều Triều, mà trái lại càng nghe càng thấy được sự hưng phấn ấy: "Đồng chí Thẩm Triều Triều, xin hãy mở cửa, tôi phải tự tay giao tiền trợ cấp của đồng chí Thẩm Hà cho cô, còn có sự khen ngợi tinh thần hy sinh cao cả của ba cô trong khi làm nhiệm vụ, cần cô phải! "

Từ ngữ trông bề ngoài bình thường nhưng lúc này lại hóa thành kiếm sắc.

Khiến người ta buồn nôn.

Khiến lỗ tai Thẩm Triều Triều ù ù từng cơn, không nghe rõ đối phương đang nói gì, cảm giác choáng váng vẫn chưa biến mất mà trái lại còn tăng thêm, sau đó không biết đã bao lâu trôi qua, đợi đến khi cơn ù tai rút đi thì ngoài cửa đã không còn âm thanh nào khác.

Thẩm Triều Triều không dám mở cửa xem xét tình huống, bước từng bước hư thực trở vào lại trong nhà.

Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn vào tấm gương tròn phía trước, cô cởi từng vòng từng vòng khăn quàng cổ bị mồ hôi thấm ướt ra, sau đó tháo mũ xuống.

Bỏ đi sự che giấu, chân dung lộ ra.

Mái tóc dài màu đen trời sinh hơi xoăn, màu da trông có vẻ tái nhợt vì đã lâu không phơi nắng nhưng hôm nay lại trở nên ửng hồng vì ngột ngạt, đôi đồng tử đen nhánh vô cùng cứ như vẫn lập lòe ánh sáng, lấp lánh rực rỡ, không sợ hãi rụt rè giống với bản thân cô.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nghe thấy có người trả lời, người ngoài cửa mới ngừng một chút nhưng một giây sau lại dùng âm điệu gấp gáp trả lời: "Xin chào, tôi là Vương Kiến Thiết, quản đốc xưởng máy móc Giang Lâm, lần này tới đây là muốn nói về tiền trợ cấp của đồng chí Thẩm Hà một chút, tôi có tiện vào nhà không?Sau khi nghe được hai chữ quản đốc, Thẩm Triều Triều há to miệng, muốn mở miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh.Lúc này thân thể lại run lên.Là thật!!!Tất cả những cảnh tượng đó đều là thật!Thẩm Triều Triều giơ tay nắm lấy tay kia cố gắng ngăn cản cơn run rẩy, không sao, cô đã khóa cửa rồi, giờ này khắc này sẽ an toàn, mọi thứ vẫn chưa hề xảy ra.Nhưng khủng hoảng vẫn vọt lên như thủy triều khiến cô chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo chặt khăn quàng cổ hơn đến nỗi bắt đầu xuất hiện trạng thái choáng váng vì hô hấp không được thông thuận.m thanh ngoài cửa cũng không hề biến mất chỉ vì sự im lặng của Thẩm Triều Triều, mà trái lại càng nghe càng thấy được sự hưng phấn ấy: "Đồng chí Thẩm Triều Triều, xin hãy mở cửa, tôi phải tự tay giao tiền trợ cấp của đồng chí Thẩm Hà cho cô, còn có sự khen ngợi tinh thần hy sinh cao cả của ba cô trong khi làm nhiệm vụ, cần cô phải! "Từ ngữ trông bề ngoài bình thường nhưng lúc này lại hóa thành kiếm sắc.Khiến người ta buồn nôn.Khiến lỗ tai Thẩm Triều Triều ù ù từng cơn, không nghe rõ đối phương đang nói gì, cảm giác choáng váng vẫn chưa biến mất mà trái lại còn tăng thêm, sau đó không biết đã bao lâu trôi qua, đợi đến khi cơn ù tai rút đi thì ngoài cửa đã không còn âm thanh nào khác.Thẩm Triều Triều không dám mở cửa xem xét tình huống, bước từng bước hư thực trở vào lại trong nhà.Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn vào tấm gương tròn phía trước, cô cởi từng vòng từng vòng khăn quàng cổ bị mồ hôi thấm ướt ra, sau đó tháo mũ xuống.Bỏ đi sự che giấu, chân dung lộ ra.Mái tóc dài màu đen trời sinh hơi xoăn, màu da trông có vẻ tái nhợt vì đã lâu không phơi nắng nhưng hôm nay lại trở nên ửng hồng vì ngột ngạt, đôi đồng tử đen nhánh vô cùng cứ như vẫn lập lòe ánh sáng, lấp lánh rực rỡ, không sợ hãi rụt rè giống với bản thân cô.

Chương 5: Chương 5