Tô Thủy Nguyệt mờ mịt nhìn thứ vừa xuất ra trong tay mình, hắn vừa rồi vừa đọc xong quyển tiểu thuyết tiên hiệp Cửu Dương truyền kỳ, bởi vì nam chính ở trong truyện trên con đường tu chân của mình đã thu phục được vô số em gái. Ngay phút cuối truyện còn ưu ái tặng cho độc giả một màn lăn lộn vô cùng sống động, hắn vậy mà lại ***** rồi thủ d.â.m a! Tô Thủy Nguyệt buông một tiếng *****, giơ tay rút một mảnh khăn giấy lau tay, rồi lau đi chút vết tích dính trên bìa sách, bỗng nhiên một thứ ánh sáng trắng lóe lên làm hắn không thể mở mắt. Mãi một lúc mới chậm rãi mở ra, khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi, trước mặt hiện lên một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, sông dài núi rộng, tiếng gió vô cùng mát mẻ phả vào mặt hắn. Tô Thủy Nguyệt ngơ ngác nhìn, hắn lúc này mới để ý thấy trên người mặc một bộ trang phục cổ trang màu trắng đen, hông đeo trường kiếm thoạt nhìn vô cùng nổi bật, lại có chút gì đó cô độc. Nhưng vì cớ gì hắn lại ăn mặc như vậy nha?? Chẳng lẽ là hắn xuyên không rồi? Thủ d.â.m…
Chương 115: Ch.116: gặp lại thượng thiên thiếu khanh. (3)
Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!Tác giả: Khổng MinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngTô Thủy Nguyệt mờ mịt nhìn thứ vừa xuất ra trong tay mình, hắn vừa rồi vừa đọc xong quyển tiểu thuyết tiên hiệp Cửu Dương truyền kỳ, bởi vì nam chính ở trong truyện trên con đường tu chân của mình đã thu phục được vô số em gái. Ngay phút cuối truyện còn ưu ái tặng cho độc giả một màn lăn lộn vô cùng sống động, hắn vậy mà lại ***** rồi thủ d.â.m a! Tô Thủy Nguyệt buông một tiếng *****, giơ tay rút một mảnh khăn giấy lau tay, rồi lau đi chút vết tích dính trên bìa sách, bỗng nhiên một thứ ánh sáng trắng lóe lên làm hắn không thể mở mắt. Mãi một lúc mới chậm rãi mở ra, khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi, trước mặt hiện lên một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, sông dài núi rộng, tiếng gió vô cùng mát mẻ phả vào mặt hắn. Tô Thủy Nguyệt ngơ ngác nhìn, hắn lúc này mới để ý thấy trên người mặc một bộ trang phục cổ trang màu trắng đen, hông đeo trường kiếm thoạt nhìn vô cùng nổi bật, lại có chút gì đó cô độc. Nhưng vì cớ gì hắn lại ăn mặc như vậy nha?? Chẳng lẽ là hắn xuyên không rồi? Thủ d.â.m… \- Nguyệt nhi..Tô Thủy Nguyệt lắng nghe tiếng than thở trầm thấp mà hắn vẫn luôn mê mệt, âm thanh này làm hắn giống như vứt bỏ mọi thứ chỉ nguyện chết dưới thân người này. Hắn nhả thứ đang ngậm trong miệng ra sau đó leo lên bụng Thượng Thiên Thiếu Khanh, thay thế khoang miệng là ***** đã sớm ướt đẫm nước của chính mình. Nơi này đã quen với sự xâm chiếm rất nhanh đã nuốt lấy đỉnh đầu to lớn, từng chút một nuốt vào thân cây gân guốc kia, từng chút một nuốt gọn hết thảy.\- A, Thiếu Khanh..\- Thật thích... Ưm.. Aa a!Tô Thủy Nguyệt lắc hông để đại điểu Thượng Thiên Thiếu Khanh đi vào đến tận cùng, hắn từ bên trên nhún xuống, Thượng Thiên Thiếu Khanh từ bên dưới đâm lên, vô cùng hòa hợp. Y hai tay siết trên hông hắn đến đỏ lên, vừa đau lại có chút *****.\- Ta sướng a... Aa ưm... Aaa haaa a!Tô Thủy Nguyệt không nhịn được mà ***** càng lớn, nơi này rừng hoang hắn cũng không sợ bị nghe thấy. Thượng Thiên Thiếu Khanh càng lúc càng dùng lực, tốc độ xâm chiếm càng nhanh, đỉnh đầu như có như không chạm đến điểm mẫn cảm đã sớm vỡ òa của hắn.\- Hức... Quá sướng! Thiếu Khanh... Aa\- Chậm một chút... Aa\- Sướng a..aa ta không chịu nổi!Thượng Thiên Thiếu Khanh chỉ hận không thể đem cả hai túi bìu nhét cả vào trong, bộ dạng Tô Thủy Nguyệt lúc ***** thật sự làm người ta buông hết lý trí chỉ cầu được sung sướng. Y lật ngược tình thế đem Tô Thủy Nguyệt đẩy ngửa ra ấn trên đất, ngoại bào lót sẳn cũng đã bị vò cho nhăn nhún. Tư thế nguyên thủy vẫn là dễ dàng nhất, lực hông cũng được phát huy mạnh mẽ nhất, y cắm rút càng nhanh, mỗi một lần đều giống như mãnh hổ muốn xé Tô Thủy Nguyệt ra làm hai nửa.\- Ưm... Aa! Thích quá!\- Ta ra.. Ta ra aaa! Thiếu Khanh aaa!Thượng Thiên Thiếu Khanh hai tay giữ đùi Tô Thủy Nguyệt, đem tốc độ cắm rút đẩy nhanh hơn, y cúi xuống hôn lên cổ hắn, hôn lên vành tay ửng đỏ của hắn, hôn lên nước mắt ***** đã sớm ướt mặt của hắn. Mỗi một lần đều ôn nhu không kể xiết, như thấm đến tận xương tủy. Tô Thủy Nguyệt buông ra hai tay cào cấu lưng của y, luồng lên mái tóc đen dài ấn đầu y xuống hôn, cuồng nhiệt, dây dưa.Tô Thủy Nguyệt lắng nghe nhịp tim kề cạnh bên mình, lẳng lặng nuốt xuốt hơi thở thuộc về Thượng Thiên Thiếu Khanh, ra sao cũng được, hôm nay bên cạnh, chẳng cầu ngày mai.\- Aaa...Tô Thủy Nguyệt run lên, hắn *****, bạch trọc dính nhớp đầy trên bụng Thượng Thiên Thiếu Khanh. Mà Thượng Thiên Thiếu Khanh ở bên trên bị ép chặt cũng không chịu nổi mà đâm rút thêm mấy chục cái cuối cùng cũng đem nhiệt lưu nóng hổi trút đầy trong tiểu động ướt át của Tô Thủy Nguyệt. Y thở ra một hơi rồi đem người Tô Thủy Nguyệt lật úp lại, từ phía sau công tiến. Tô Thủy Nguyệt vừa mới ***** chưa kịp giảm xóc đã phải đón nhận thêm một lần cuồng nhiệt không tránh nổi nức nở khóc lên. Thượng Thiên Thiếu Khanh hôn lên gáy hắn, một tay sượt trên sống lưng của hắn, ôn nhu, yêu thương.\- Nguyệt nhi, trao trái tim cho ta có được không?Tô Thủy Nguyệt vốn không thể trao trái tim cho bất kỳ ai, hắn có quá nhiều nam nhân. Nhưng một phần trái tim đã sớm trao cho y, bất kể ra sao cũng là can tâm tình nguyện.Không biết là qua bao lâu, cho đến khi ánh chiều tà buông xuống, cho đến khi trăng đã lên cao vẫn còn ẩn hiện hai bóng hình cuồng dã dây dưa. Chỉ sợ đêm qua đi, không sợ lòng người thay đổi. Nếu chỉ vì một đêm, nguyện dốc lòng dốc sức, nguyện không hối hận.\*\*Ngày qua, rốt cuộc thời điểm Cửu Dương phái tuyển đệ tử cũng đã tới, vẫn như mọi năm đặc biệt nhộn nhịp. Lại càng làm người ta thấy hồi hộp hơn cả là sự xuất hiện của Mộ Thanh Khê trong lần này, nam nhân trong hậu cung của Tô Thủy Nguyệt đều biết hắn đặc biệt yêu thích y cho nên không tránh khỏi có chút ganh tị. Bọn họ còn nhiều lần lén đến thôn trang nơi Mộ Thanh Khê lớn lên rồi gây khó dễ cho y, cuối cùng Tô Thủy Nguyệt phát hiện ra, cấm dục nửa năm. Từ đó bọn họ không còn ai dám bén mảng đến nữa.Tô Thủy Nguyệt ngồi trên ghế cao nhất của quảng trường đại hội, kế bên là Bách Phệ Thôn và Mộ Dung Uyên. Bách Phệ Thôn thì khỏi phải nói, y đặc biệt ghét cay ghét đắng Mộ Thanh Khê cho nên muốn ngồi đài cao để nhìn cho rõ. Mộ Dung Uyên thì không có lý do như vậy, y trước giờ không có sở thích đấu đá tranh giành nhưng lần này lại muốn giễu võ giương oai, rung cây dọa khỉ đối với Mộ Thanh Khê từng là song sinh linh hồn của y.Mấy năm gần đây Tô Thủy Nguyệt đã thay đổi cách thức tuyển chọn, đầu tiên vẫn là Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương kiểm kê danh sách, kiểm nghiệm linh căn. Vòng thi thứ hai cũng không có gì thay đổi là đưa đệ tử đến nơi phù hợp để khảo sát nhập môn. Vậy là hình thức nhập môn đã hình thành, tiếp theo là hình thức đấu võ đài, hai người một nhóm, hai người còn lại cuối cùng sẽ là đệ tử của Tô Thủy Nguyệt hắn. Còn những người khác ai cũng có thể tùy ý chọn.
\- Nguyệt nhi..
Tô Thủy Nguyệt lắng nghe tiếng than thở trầm thấp mà hắn vẫn luôn mê mệt, âm thanh này làm hắn giống như vứt bỏ mọi thứ chỉ nguyện chết dưới thân người này. Hắn nhả thứ đang ngậm trong miệng ra sau đó leo lên bụng Thượng Thiên Thiếu Khanh, thay thế khoang miệng là ***** đã sớm ướt đẫm nước của chính mình. Nơi này đã quen với sự xâm chiếm rất nhanh đã nuốt lấy đỉnh đầu to lớn, từng chút một nuốt vào thân cây gân guốc kia, từng chút một nuốt gọn hết thảy.
\- A, Thiếu Khanh..
\- Thật thích... Ưm.. Aa a!
Tô Thủy Nguyệt lắc hông để đại điểu Thượng Thiên Thiếu Khanh đi vào đến tận cùng, hắn từ bên trên nhún xuống, Thượng Thiên Thiếu Khanh từ bên dưới đâm lên, vô cùng hòa hợp. Y hai tay siết trên hông hắn đến đỏ lên, vừa đau lại có chút *****.
\- Ta sướng a... Aa ưm... Aaa haaa a!
Tô Thủy Nguyệt không nhịn được mà ***** càng lớn, nơi này rừng hoang hắn cũng không sợ bị nghe thấy. Thượng Thiên Thiếu Khanh càng lúc càng dùng lực, tốc độ xâm chiếm càng nhanh, đỉnh đầu như có như không chạm đến điểm mẫn cảm đã sớm vỡ òa của hắn.
\- Hức... Quá sướng! Thiếu Khanh... Aa
\- Chậm một chút... Aa
\- Sướng a..aa ta không chịu nổi!
Thượng Thiên Thiếu Khanh chỉ hận không thể đem cả hai túi bìu nhét cả vào trong, bộ dạng Tô Thủy Nguyệt lúc ***** thật sự làm người ta buông hết lý trí chỉ cầu được sung sướng. Y lật ngược tình thế đem Tô Thủy Nguyệt đẩy ngửa ra ấn trên đất, ngoại bào lót sẳn cũng đã bị vò cho nhăn nhún. Tư thế nguyên thủy vẫn là dễ dàng nhất, lực hông cũng được phát huy mạnh mẽ nhất, y cắm rút càng nhanh, mỗi một lần đều giống như mãnh hổ muốn xé Tô Thủy Nguyệt ra làm hai nửa.
\- Ưm... Aa! Thích quá!
\- Ta ra.. Ta ra aaa! Thiếu Khanh aaa!
Thượng Thiên Thiếu Khanh hai tay giữ đùi Tô Thủy Nguyệt, đem tốc độ cắm rút đẩy nhanh hơn, y cúi xuống hôn lên cổ hắn, hôn lên vành tay ửng đỏ của hắn, hôn lên nước mắt ***** đã sớm ướt mặt của hắn. Mỗi một lần đều ôn nhu không kể xiết, như thấm đến tận xương tủy. Tô Thủy Nguyệt buông ra hai tay cào cấu lưng của y, luồng lên mái tóc đen dài ấn đầu y xuống hôn, cuồng nhiệt, dây dưa.
Tô Thủy Nguyệt lắng nghe nhịp tim kề cạnh bên mình, lẳng lặng nuốt xuốt hơi thở thuộc về Thượng Thiên Thiếu Khanh, ra sao cũng được, hôm nay bên cạnh, chẳng cầu ngày mai.
\- Aaa...
Tô Thủy Nguyệt run lên, hắn *****, bạch trọc dính nhớp đầy trên bụng Thượng Thiên Thiếu Khanh. Mà Thượng Thiên Thiếu Khanh ở bên trên bị ép chặt cũng không chịu nổi mà đâm rút thêm mấy chục cái cuối cùng cũng đem nhiệt lưu nóng hổi trút đầy trong tiểu động ướt át của Tô Thủy Nguyệt. Y thở ra một hơi rồi đem người Tô Thủy Nguyệt lật úp lại, từ phía sau công tiến. Tô Thủy Nguyệt vừa mới ***** chưa kịp giảm xóc đã phải đón nhận thêm một lần cuồng nhiệt không tránh nổi nức nở khóc lên. Thượng Thiên Thiếu Khanh hôn lên gáy hắn, một tay sượt trên sống lưng của hắn, ôn nhu, yêu thương.
\- Nguyệt nhi, trao trái tim cho ta có được không?
Tô Thủy Nguyệt vốn không thể trao trái tim cho bất kỳ ai, hắn có quá nhiều nam nhân. Nhưng một phần trái tim đã sớm trao cho y, bất kể ra sao cũng là can tâm tình nguyện.
Không biết là qua bao lâu, cho đến khi ánh chiều tà buông xuống, cho đến khi trăng đã lên cao vẫn còn ẩn hiện hai bóng hình cuồng dã dây dưa. Chỉ sợ đêm qua đi, không sợ lòng người thay đổi. Nếu chỉ vì một đêm, nguyện dốc lòng dốc sức, nguyện không hối hận.
\*\*
Ngày qua, rốt cuộc thời điểm Cửu Dương phái tuyển đệ tử cũng đã tới, vẫn như mọi năm đặc biệt nhộn nhịp. Lại càng làm người ta thấy hồi hộp hơn cả là sự xuất hiện của Mộ Thanh Khê trong lần này, nam nhân trong hậu cung của Tô Thủy Nguyệt đều biết hắn đặc biệt yêu thích y cho nên không tránh khỏi có chút ganh tị. Bọn họ còn nhiều lần lén đến thôn trang nơi Mộ Thanh Khê lớn lên rồi gây khó dễ cho y, cuối cùng Tô Thủy Nguyệt phát hiện ra, cấm dục nửa năm. Từ đó bọn họ không còn ai dám bén mảng đến nữa.
Tô Thủy Nguyệt ngồi trên ghế cao nhất của quảng trường đại hội, kế bên là Bách Phệ Thôn và Mộ Dung Uyên. Bách Phệ Thôn thì khỏi phải nói, y đặc biệt ghét cay ghét đắng Mộ Thanh Khê cho nên muốn ngồi đài cao để nhìn cho rõ. Mộ Dung Uyên thì không có lý do như vậy, y trước giờ không có sở thích đấu đá tranh giành nhưng lần này lại muốn giễu võ giương oai, rung cây dọa khỉ đối với Mộ Thanh Khê từng là song sinh linh hồn của y.
Mấy năm gần đây Tô Thủy Nguyệt đã thay đổi cách thức tuyển chọn, đầu tiên vẫn là Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương kiểm kê danh sách, kiểm nghiệm linh căn. Vòng thi thứ hai cũng không có gì thay đổi là đưa đệ tử đến nơi phù hợp để khảo sát nhập môn. Vậy là hình thức nhập môn đã hình thành, tiếp theo là hình thức đấu võ đài, hai người một nhóm, hai người còn lại cuối cùng sẽ là đệ tử của Tô Thủy Nguyệt hắn. Còn những người khác ai cũng có thể tùy ý chọn.
Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ!Tác giả: Khổng MinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngTô Thủy Nguyệt mờ mịt nhìn thứ vừa xuất ra trong tay mình, hắn vừa rồi vừa đọc xong quyển tiểu thuyết tiên hiệp Cửu Dương truyền kỳ, bởi vì nam chính ở trong truyện trên con đường tu chân của mình đã thu phục được vô số em gái. Ngay phút cuối truyện còn ưu ái tặng cho độc giả một màn lăn lộn vô cùng sống động, hắn vậy mà lại ***** rồi thủ d.â.m a! Tô Thủy Nguyệt buông một tiếng *****, giơ tay rút một mảnh khăn giấy lau tay, rồi lau đi chút vết tích dính trên bìa sách, bỗng nhiên một thứ ánh sáng trắng lóe lên làm hắn không thể mở mắt. Mãi một lúc mới chậm rãi mở ra, khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi, trước mặt hiện lên một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, sông dài núi rộng, tiếng gió vô cùng mát mẻ phả vào mặt hắn. Tô Thủy Nguyệt ngơ ngác nhìn, hắn lúc này mới để ý thấy trên người mặc một bộ trang phục cổ trang màu trắng đen, hông đeo trường kiếm thoạt nhìn vô cùng nổi bật, lại có chút gì đó cô độc. Nhưng vì cớ gì hắn lại ăn mặc như vậy nha?? Chẳng lẽ là hắn xuyên không rồi? Thủ d.â.m… \- Nguyệt nhi..Tô Thủy Nguyệt lắng nghe tiếng than thở trầm thấp mà hắn vẫn luôn mê mệt, âm thanh này làm hắn giống như vứt bỏ mọi thứ chỉ nguyện chết dưới thân người này. Hắn nhả thứ đang ngậm trong miệng ra sau đó leo lên bụng Thượng Thiên Thiếu Khanh, thay thế khoang miệng là ***** đã sớm ướt đẫm nước của chính mình. Nơi này đã quen với sự xâm chiếm rất nhanh đã nuốt lấy đỉnh đầu to lớn, từng chút một nuốt vào thân cây gân guốc kia, từng chút một nuốt gọn hết thảy.\- A, Thiếu Khanh..\- Thật thích... Ưm.. Aa a!Tô Thủy Nguyệt lắc hông để đại điểu Thượng Thiên Thiếu Khanh đi vào đến tận cùng, hắn từ bên trên nhún xuống, Thượng Thiên Thiếu Khanh từ bên dưới đâm lên, vô cùng hòa hợp. Y hai tay siết trên hông hắn đến đỏ lên, vừa đau lại có chút *****.\- Ta sướng a... Aa ưm... Aaa haaa a!Tô Thủy Nguyệt không nhịn được mà ***** càng lớn, nơi này rừng hoang hắn cũng không sợ bị nghe thấy. Thượng Thiên Thiếu Khanh càng lúc càng dùng lực, tốc độ xâm chiếm càng nhanh, đỉnh đầu như có như không chạm đến điểm mẫn cảm đã sớm vỡ òa của hắn.\- Hức... Quá sướng! Thiếu Khanh... Aa\- Chậm một chút... Aa\- Sướng a..aa ta không chịu nổi!Thượng Thiên Thiếu Khanh chỉ hận không thể đem cả hai túi bìu nhét cả vào trong, bộ dạng Tô Thủy Nguyệt lúc ***** thật sự làm người ta buông hết lý trí chỉ cầu được sung sướng. Y lật ngược tình thế đem Tô Thủy Nguyệt đẩy ngửa ra ấn trên đất, ngoại bào lót sẳn cũng đã bị vò cho nhăn nhún. Tư thế nguyên thủy vẫn là dễ dàng nhất, lực hông cũng được phát huy mạnh mẽ nhất, y cắm rút càng nhanh, mỗi một lần đều giống như mãnh hổ muốn xé Tô Thủy Nguyệt ra làm hai nửa.\- Ưm... Aa! Thích quá!\- Ta ra.. Ta ra aaa! Thiếu Khanh aaa!Thượng Thiên Thiếu Khanh hai tay giữ đùi Tô Thủy Nguyệt, đem tốc độ cắm rút đẩy nhanh hơn, y cúi xuống hôn lên cổ hắn, hôn lên vành tay ửng đỏ của hắn, hôn lên nước mắt ***** đã sớm ướt mặt của hắn. Mỗi một lần đều ôn nhu không kể xiết, như thấm đến tận xương tủy. Tô Thủy Nguyệt buông ra hai tay cào cấu lưng của y, luồng lên mái tóc đen dài ấn đầu y xuống hôn, cuồng nhiệt, dây dưa.Tô Thủy Nguyệt lắng nghe nhịp tim kề cạnh bên mình, lẳng lặng nuốt xuốt hơi thở thuộc về Thượng Thiên Thiếu Khanh, ra sao cũng được, hôm nay bên cạnh, chẳng cầu ngày mai.\- Aaa...Tô Thủy Nguyệt run lên, hắn *****, bạch trọc dính nhớp đầy trên bụng Thượng Thiên Thiếu Khanh. Mà Thượng Thiên Thiếu Khanh ở bên trên bị ép chặt cũng không chịu nổi mà đâm rút thêm mấy chục cái cuối cùng cũng đem nhiệt lưu nóng hổi trút đầy trong tiểu động ướt át của Tô Thủy Nguyệt. Y thở ra một hơi rồi đem người Tô Thủy Nguyệt lật úp lại, từ phía sau công tiến. Tô Thủy Nguyệt vừa mới ***** chưa kịp giảm xóc đã phải đón nhận thêm một lần cuồng nhiệt không tránh nổi nức nở khóc lên. Thượng Thiên Thiếu Khanh hôn lên gáy hắn, một tay sượt trên sống lưng của hắn, ôn nhu, yêu thương.\- Nguyệt nhi, trao trái tim cho ta có được không?Tô Thủy Nguyệt vốn không thể trao trái tim cho bất kỳ ai, hắn có quá nhiều nam nhân. Nhưng một phần trái tim đã sớm trao cho y, bất kể ra sao cũng là can tâm tình nguyện.Không biết là qua bao lâu, cho đến khi ánh chiều tà buông xuống, cho đến khi trăng đã lên cao vẫn còn ẩn hiện hai bóng hình cuồng dã dây dưa. Chỉ sợ đêm qua đi, không sợ lòng người thay đổi. Nếu chỉ vì một đêm, nguyện dốc lòng dốc sức, nguyện không hối hận.\*\*Ngày qua, rốt cuộc thời điểm Cửu Dương phái tuyển đệ tử cũng đã tới, vẫn như mọi năm đặc biệt nhộn nhịp. Lại càng làm người ta thấy hồi hộp hơn cả là sự xuất hiện của Mộ Thanh Khê trong lần này, nam nhân trong hậu cung của Tô Thủy Nguyệt đều biết hắn đặc biệt yêu thích y cho nên không tránh khỏi có chút ganh tị. Bọn họ còn nhiều lần lén đến thôn trang nơi Mộ Thanh Khê lớn lên rồi gây khó dễ cho y, cuối cùng Tô Thủy Nguyệt phát hiện ra, cấm dục nửa năm. Từ đó bọn họ không còn ai dám bén mảng đến nữa.Tô Thủy Nguyệt ngồi trên ghế cao nhất của quảng trường đại hội, kế bên là Bách Phệ Thôn và Mộ Dung Uyên. Bách Phệ Thôn thì khỏi phải nói, y đặc biệt ghét cay ghét đắng Mộ Thanh Khê cho nên muốn ngồi đài cao để nhìn cho rõ. Mộ Dung Uyên thì không có lý do như vậy, y trước giờ không có sở thích đấu đá tranh giành nhưng lần này lại muốn giễu võ giương oai, rung cây dọa khỉ đối với Mộ Thanh Khê từng là song sinh linh hồn của y.Mấy năm gần đây Tô Thủy Nguyệt đã thay đổi cách thức tuyển chọn, đầu tiên vẫn là Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương kiểm kê danh sách, kiểm nghiệm linh căn. Vòng thi thứ hai cũng không có gì thay đổi là đưa đệ tử đến nơi phù hợp để khảo sát nhập môn. Vậy là hình thức nhập môn đã hình thành, tiếp theo là hình thức đấu võ đài, hai người một nhóm, hai người còn lại cuối cùng sẽ là đệ tử của Tô Thủy Nguyệt hắn. Còn những người khác ai cũng có thể tùy ý chọn.