Đó là mùa hè năm 2018, thời tiết vô cùng oi bức nhưng bọn học sinh lớp mười đã nô nức tựu trường, chuẩn bị cho đợt học Giáo dục quốc phòng. Tiếu Tiêu mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở một trường Đại học Sư phạm, đây là khóa đầu tiên cậu làm chủ nhiệm. Bởi vì mới bước chân ra xã hội, trông cậu còn có vẻ khá non nớt. Để cho lũ học sinh chịu vào guồng, trước khi huấn luyện viên tới, cậu tâm sự với bọn nhỏ một lát, tiện thể lôi đống tư thế, kĩ thuật trong huấn luyện quân sự thời đại học vốn chẳng còn mấy của mình chỉ cho đám học trò. Trần Tranh đã nhập ngũ sáu năm, tới năm nay thì sẽ phải giải ngũ, lại lâm thời bị gọi đi dạy Giáo dục quốc phòng cho bọn nhãi ranh, trong lòng cực kỳ không vui. Vừa đến sân thể dục, hắn đã phát hiện bóng dáng một cậu học sinh đứng khoa chân múa tay ở vị trí để mình quản lý đội ngũ, cơn tức trong bụng thoáng cái bùng lên. Hắn đi tới, đá cậu ta một cái rồi mắng “Cút về chỗ! Đứng cho ngay ngắn vào!”, làm người nọ phải loạng choạng tiến thêm mấy bước mới dừng…
Chương 6
Huấn Luyện Viên Và Chủ Nhiệm LớpTác giả: Tiêu A ThànhTruyện Đam MỹĐó là mùa hè năm 2018, thời tiết vô cùng oi bức nhưng bọn học sinh lớp mười đã nô nức tựu trường, chuẩn bị cho đợt học Giáo dục quốc phòng. Tiếu Tiêu mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở một trường Đại học Sư phạm, đây là khóa đầu tiên cậu làm chủ nhiệm. Bởi vì mới bước chân ra xã hội, trông cậu còn có vẻ khá non nớt. Để cho lũ học sinh chịu vào guồng, trước khi huấn luyện viên tới, cậu tâm sự với bọn nhỏ một lát, tiện thể lôi đống tư thế, kĩ thuật trong huấn luyện quân sự thời đại học vốn chẳng còn mấy của mình chỉ cho đám học trò. Trần Tranh đã nhập ngũ sáu năm, tới năm nay thì sẽ phải giải ngũ, lại lâm thời bị gọi đi dạy Giáo dục quốc phòng cho bọn nhãi ranh, trong lòng cực kỳ không vui. Vừa đến sân thể dục, hắn đã phát hiện bóng dáng một cậu học sinh đứng khoa chân múa tay ở vị trí để mình quản lý đội ngũ, cơn tức trong bụng thoáng cái bùng lên. Hắn đi tới, đá cậu ta một cái rồi mắng “Cút về chỗ! Đứng cho ngay ngắn vào!”, làm người nọ phải loạng choạng tiến thêm mấy bước mới dừng… Mẹ Tiếu Tiêu phát hiện ra chuyện tình của hai đứa.Khi đó là vào đợt nghỉ đông năm lớp 12, ngày nào cả hai cũng nghiêm túc học tập, yêu đương ngọt ngào. Tiếu Tiêu lì ở nhà hết mùng hai tháng giêng là đã bắt đầu tiếp tục chạy sang nhà “bạn học”.Tối nọ, Lâm Yến đột nhiên lên cơn đau dạ dày, đang định ra ngoài mua ít thuốc thì thấy cảnh con trai mình và cậu bạn thân thiết của thằng bé đi về với nhau nơi đầu ngõ, khi cả hai vừa rẽ vào góc đường, thằng nhãi kia túm lấy eo con cô rồi hôn một cái.Cô đã thử rất nhiều cách hòng ngăn cản bọn nó.Giả vờ bị bệnh để Tiếu Tiêu không ra ngoài chơi, Trần Tranh lại chủ động tới nhà bọn họ. Về sau, cô dùng chổi đuổi Trần Tranh ra khỏi cửa, còn vạch rõ lợi hại cho Tiếu Tiêu; ấy vậy nhưng, đứa con trai ưu tú, gắn bó với cô 17 năm, giờ lại chẳng nói chẳng rằng quỳ trên nền đất, khóe mắt đẫm nước nhìn cô.Lâm Yến đột nhiên nhớ về hồi Tiếu Tiêu mới vừa tập tễnh học đi. Thằng bé khi ấy ngoan lắm, lúc ngã dù đau thế nào cũng chẳng khóc ra tiếng, chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ như vậy nhìn cô, giọng nói non nớt mềm mại gọi cô “Mẹ ơi!”. Tiếp đó, cô sẽ qua bế con lên nhưng thằng bé vẫn muốn đi nữa, lại đi, lại ngã; lúc đó cô còn nghĩ, đứa nhỏ này bướng bỉnh quá chừng, sau này sợ sẽ phải chịu khổ nhiều mất.Một lời thành sấm!Cô đau lòng đến tột cùng, nghẹn ngào nói với Tiếu Tiêu: “Con có biết mình đang làm gì không? Con còn nhỏ, con chưa hiểu chuyện, nhưng mẹ chẳng thể trơ mắt nhìn con đi vào đường cụt được còn à! Con lúc nào cũng hiểu chuyện, chưa bao giờ để mẹ phải nhọc lòng, mẹ cũng luôn tùy theo ý con. Nhưng con ơi, riêng lúc này thôi, con thương mẹ với được không con? Được không?”Tiếu Tiêu chỉ quỳ gối ở đó, khóc và lắc đầu.Lâm Yến đã tỏ rõ sự cương quyết và kiên quyết mà bản thân cô chưa bao giờ thể hiện trước mặt con trai: Gọi ông chồng vừa bay sang Malaysia làm việc ngay sau Tết Âm Lịch về nhà trông con; không muốn gặp lại Trần Tranh, cô đặt phòng khách sạn rồi đưa cả nhà vào ở; thu điện thoại của Tiếu Tiêu, xóa toàn bộ số QQ, danh bạ các bạn học của cậu, thậm chí cả phương thức liên lạc với giáo viên cũng chẳng còn. Chưa hết, sau đó Lâm Yến đi xóa số điện thoại cũ và làm số mới cho cậu, còn hoàn tất cả thủ tục thôi học. Một tuần trước khi học kỳ hai lớp 12 bắt đầu, Tiếu Tiêu bị bố kéo lên xe, ép về quê theo học tại một trường cấp ba trong huyện.
Mẹ Tiếu Tiêu phát hiện ra chuyện tình của hai đứa.
Khi đó là vào đợt nghỉ đông năm lớp 12, ngày nào cả hai cũng nghiêm túc học tập, yêu đương ngọt ngào. Tiếu Tiêu lì ở nhà hết mùng hai tháng giêng là đã bắt đầu tiếp tục chạy sang nhà “bạn học”.
Tối nọ, Lâm Yến đột nhiên lên cơn đau dạ dày, đang định ra ngoài mua ít thuốc thì thấy cảnh con trai mình và cậu bạn thân thiết của thằng bé đi về với nhau nơi đầu ngõ, khi cả hai vừa rẽ vào góc đường, thằng nhãi kia túm lấy eo con cô rồi hôn một cái.
Cô đã thử rất nhiều cách hòng ngăn cản bọn nó.
Giả vờ bị bệnh để Tiếu Tiêu không ra ngoài chơi, Trần Tranh lại chủ động tới nhà bọn họ. Về sau, cô dùng chổi đuổi Trần Tranh ra khỏi cửa, còn vạch rõ lợi hại cho Tiếu Tiêu; ấy vậy nhưng, đứa con trai ưu tú, gắn bó với cô 17 năm, giờ lại chẳng nói chẳng rằng quỳ trên nền đất, khóe mắt đẫm nước nhìn cô.
Lâm Yến đột nhiên nhớ về hồi Tiếu Tiêu mới vừa tập tễnh học đi. Thằng bé khi ấy ngoan lắm, lúc ngã dù đau thế nào cũng chẳng khóc ra tiếng, chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ như vậy nhìn cô, giọng nói non nớt mềm mại gọi cô “Mẹ ơi!”. Tiếp đó, cô sẽ qua bế con lên nhưng thằng bé vẫn muốn đi nữa, lại đi, lại ngã; lúc đó cô còn nghĩ, đứa nhỏ này bướng bỉnh quá chừng, sau này sợ sẽ phải chịu khổ nhiều mất.
Một lời thành sấm!
Cô đau lòng đến tột cùng, nghẹn ngào nói với Tiếu Tiêu: “Con có biết mình đang làm gì không? Con còn nhỏ, con chưa hiểu chuyện, nhưng mẹ chẳng thể trơ mắt nhìn con đi vào đường cụt được còn à! Con lúc nào cũng hiểu chuyện, chưa bao giờ để mẹ phải nhọc lòng, mẹ cũng luôn tùy theo ý con. Nhưng con ơi, riêng lúc này thôi, con thương mẹ với được không con? Được không?”
Tiếu Tiêu chỉ quỳ gối ở đó, khóc và lắc đầu.
Lâm Yến đã tỏ rõ sự cương quyết và kiên quyết mà bản thân cô chưa bao giờ thể hiện trước mặt con trai: Gọi ông chồng vừa bay sang Malaysia làm việc ngay sau Tết Âm Lịch về nhà trông con; không muốn gặp lại Trần Tranh, cô đặt phòng khách sạn rồi đưa cả nhà vào ở; thu điện thoại của Tiếu Tiêu, xóa toàn bộ số QQ, danh bạ các bạn học của cậu, thậm chí cả phương thức liên lạc với giáo viên cũng chẳng còn. Chưa hết, sau đó Lâm Yến đi xóa số điện thoại cũ và làm số mới cho cậu, còn hoàn tất cả thủ tục thôi học. Một tuần trước khi học kỳ hai lớp 12 bắt đầu, Tiếu Tiêu bị bố kéo lên xe, ép về quê theo học tại một trường cấp ba trong huyện.
Huấn Luyện Viên Và Chủ Nhiệm LớpTác giả: Tiêu A ThànhTruyện Đam MỹĐó là mùa hè năm 2018, thời tiết vô cùng oi bức nhưng bọn học sinh lớp mười đã nô nức tựu trường, chuẩn bị cho đợt học Giáo dục quốc phòng. Tiếu Tiêu mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở một trường Đại học Sư phạm, đây là khóa đầu tiên cậu làm chủ nhiệm. Bởi vì mới bước chân ra xã hội, trông cậu còn có vẻ khá non nớt. Để cho lũ học sinh chịu vào guồng, trước khi huấn luyện viên tới, cậu tâm sự với bọn nhỏ một lát, tiện thể lôi đống tư thế, kĩ thuật trong huấn luyện quân sự thời đại học vốn chẳng còn mấy của mình chỉ cho đám học trò. Trần Tranh đã nhập ngũ sáu năm, tới năm nay thì sẽ phải giải ngũ, lại lâm thời bị gọi đi dạy Giáo dục quốc phòng cho bọn nhãi ranh, trong lòng cực kỳ không vui. Vừa đến sân thể dục, hắn đã phát hiện bóng dáng một cậu học sinh đứng khoa chân múa tay ở vị trí để mình quản lý đội ngũ, cơn tức trong bụng thoáng cái bùng lên. Hắn đi tới, đá cậu ta một cái rồi mắng “Cút về chỗ! Đứng cho ngay ngắn vào!”, làm người nọ phải loạng choạng tiến thêm mấy bước mới dừng… Mẹ Tiếu Tiêu phát hiện ra chuyện tình của hai đứa.Khi đó là vào đợt nghỉ đông năm lớp 12, ngày nào cả hai cũng nghiêm túc học tập, yêu đương ngọt ngào. Tiếu Tiêu lì ở nhà hết mùng hai tháng giêng là đã bắt đầu tiếp tục chạy sang nhà “bạn học”.Tối nọ, Lâm Yến đột nhiên lên cơn đau dạ dày, đang định ra ngoài mua ít thuốc thì thấy cảnh con trai mình và cậu bạn thân thiết của thằng bé đi về với nhau nơi đầu ngõ, khi cả hai vừa rẽ vào góc đường, thằng nhãi kia túm lấy eo con cô rồi hôn một cái.Cô đã thử rất nhiều cách hòng ngăn cản bọn nó.Giả vờ bị bệnh để Tiếu Tiêu không ra ngoài chơi, Trần Tranh lại chủ động tới nhà bọn họ. Về sau, cô dùng chổi đuổi Trần Tranh ra khỏi cửa, còn vạch rõ lợi hại cho Tiếu Tiêu; ấy vậy nhưng, đứa con trai ưu tú, gắn bó với cô 17 năm, giờ lại chẳng nói chẳng rằng quỳ trên nền đất, khóe mắt đẫm nước nhìn cô.Lâm Yến đột nhiên nhớ về hồi Tiếu Tiêu mới vừa tập tễnh học đi. Thằng bé khi ấy ngoan lắm, lúc ngã dù đau thế nào cũng chẳng khóc ra tiếng, chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ như vậy nhìn cô, giọng nói non nớt mềm mại gọi cô “Mẹ ơi!”. Tiếp đó, cô sẽ qua bế con lên nhưng thằng bé vẫn muốn đi nữa, lại đi, lại ngã; lúc đó cô còn nghĩ, đứa nhỏ này bướng bỉnh quá chừng, sau này sợ sẽ phải chịu khổ nhiều mất.Một lời thành sấm!Cô đau lòng đến tột cùng, nghẹn ngào nói với Tiếu Tiêu: “Con có biết mình đang làm gì không? Con còn nhỏ, con chưa hiểu chuyện, nhưng mẹ chẳng thể trơ mắt nhìn con đi vào đường cụt được còn à! Con lúc nào cũng hiểu chuyện, chưa bao giờ để mẹ phải nhọc lòng, mẹ cũng luôn tùy theo ý con. Nhưng con ơi, riêng lúc này thôi, con thương mẹ với được không con? Được không?”Tiếu Tiêu chỉ quỳ gối ở đó, khóc và lắc đầu.Lâm Yến đã tỏ rõ sự cương quyết và kiên quyết mà bản thân cô chưa bao giờ thể hiện trước mặt con trai: Gọi ông chồng vừa bay sang Malaysia làm việc ngay sau Tết Âm Lịch về nhà trông con; không muốn gặp lại Trần Tranh, cô đặt phòng khách sạn rồi đưa cả nhà vào ở; thu điện thoại của Tiếu Tiêu, xóa toàn bộ số QQ, danh bạ các bạn học của cậu, thậm chí cả phương thức liên lạc với giáo viên cũng chẳng còn. Chưa hết, sau đó Lâm Yến đi xóa số điện thoại cũ và làm số mới cho cậu, còn hoàn tất cả thủ tục thôi học. Một tuần trước khi học kỳ hai lớp 12 bắt đầu, Tiếu Tiêu bị bố kéo lên xe, ép về quê theo học tại một trường cấp ba trong huyện.