Tác giả:

Chương 1: Bị ép xung hỉ Sáu năm trước, tại cửa hiệu đông y Quốc Bảo “Ôn Thanh Tuấn, cái thằng súc sinh này, dù mày có đánh chết tao thì ông già này cũng không cho các người mang Thục Nhi đi đâu!” ” „” Ôn Thục Nhi đeo cặp sách sau lưng, cô vừa đến trước cửa hiệu thì đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy phẫn nộ của ông ngoại vang lên Ôn Thục Nhi giật mình, lập tức vọt thẳng vào bên trong Vừa bước vào, đập vào mắt là khung cảnh hỗn loạn của phòng khám, nơi vốn sạch sẽ, ngăn nắp giờ đây đã biến thành “bãi chiến trường”, thuốc rơi vãi đầy đất, sàn nhà bừa bộn không chịu nổi. Bên trong phòng chật kín người, trong đó có một người đàn ông trung niên mặc vest đang ngồi trên ghế, phía sau ông ta là một đám đàn ông mặt hung mày tợn. Còn ông ngoại và bà ngoại của cô thì vịn nhau nép sát góc tường, trên mặt và khóe miệng của hai người còn bị thương nữa. Ôn Thục Nhi hoảng hồn, cô lập tức chạy đến đứng chắn trước mặt ông ngoại, bà ngoại, nói: “Mấy người, mấy người là ai vậy? Sao… sao lại đánh…

Chương 757

Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng TàiTác giả: Thu PhươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1: Bị ép xung hỉ Sáu năm trước, tại cửa hiệu đông y Quốc Bảo “Ôn Thanh Tuấn, cái thằng súc sinh này, dù mày có đánh chết tao thì ông già này cũng không cho các người mang Thục Nhi đi đâu!” ” „” Ôn Thục Nhi đeo cặp sách sau lưng, cô vừa đến trước cửa hiệu thì đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy phẫn nộ của ông ngoại vang lên Ôn Thục Nhi giật mình, lập tức vọt thẳng vào bên trong Vừa bước vào, đập vào mắt là khung cảnh hỗn loạn của phòng khám, nơi vốn sạch sẽ, ngăn nắp giờ đây đã biến thành “bãi chiến trường”, thuốc rơi vãi đầy đất, sàn nhà bừa bộn không chịu nổi. Bên trong phòng chật kín người, trong đó có một người đàn ông trung niên mặc vest đang ngồi trên ghế, phía sau ông ta là một đám đàn ông mặt hung mày tợn. Còn ông ngoại và bà ngoại của cô thì vịn nhau nép sát góc tường, trên mặt và khóe miệng của hai người còn bị thương nữa. Ôn Thục Nhi hoảng hồn, cô lập tức chạy đến đứng chắn trước mặt ông ngoại, bà ngoại, nói: “Mấy người, mấy người là ai vậy? Sao… sao lại đánh… Chương 757Bên trong căn phòng, Tiêu Nhi kéo Vân Thiên ngồi xuống ở trên ghế salon, mệt mỏi ôm con vào trong lòng: “Nhi, làm sao em biết bà cụ bị trúng độc?”Vân Thiên híp mắt tựa vào trên người Tiêu Nhi, gò má như của em bé sơ sinh hơi hơi phồng lên, giữa hai hàng mi lộ ra vẻ quyến luyến bin rin: “Con nhìn thấy, nhưng lại không thấy rõ, cho nên tạm thời không có chứng cứHoắc Kiến Phong bấy giờ mới vỡ lẽ: “Cho nên, mới nãy lúc mới vào cửa con nói với em chính là chuyện bà cụ trúng độc?”Tiêu Nhi gật đầu một cái: “Đúng vậy. Em dò qua mạch tượng của bà cụ, đúng là vô cùng kỳ quái. Mặc dù có chút yếu, nhưng vô cùng ổn định, căn bản tìm không ra bất cứ vấn đề gì. Nhiều lắm chỉ có thể xem như là khí huyết có suy kiệt. Nhưng bà cụ tuổi tác đã cao, khí huyết có yếu hơn nữa thì cũng chỉ là hiện tượng chức năng ***** thoái hóa mà thôi.”Hoắc Kiến Phong trầm ngâm chốc lát, chân mày hơi nhíu lên: “Nếu em có thể nhìn ra điểm này, như vậy những người khác khẳng định cũng có thể nhìn ra. Em tin tưởng con trai là bản năng, nhưng Lan cô cô tại sao lại tùy tiện tin tưởng em? Chẳng lẽ, cô ta biết chút ít gì đó?”Tiêu Nhi nhàn nhạt cong môi: “Cô ta chưa chắc đã là thật sự tin tưởng em. Chẳng qua là cảm thấy chuyện này bây giờ, tìm được một đường ra so với ngồi chờ chết thì vẫn tốt hơn. Những người trong phòng đó khẳng định không hề đồng lòng, với bệnh tình của bà cụ như thế, làm vậy chính là ổn định lòng người.”Tiêu Nhi vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ liên nhàng. “Thiếu chủ, ngài nghỉ ngơi chưa? Làm phiền ngài đi ra ngoài một chút, mọi người có chuyện tìm ngài.” Thanh âm của Bạch Bách Hợp mang vẻ cung kính cùng khách khí.Hoắc Kiến Phong cùng Tiêu Nhi hai mắt nhìn nhau một cái, rồi mới chậm rãi qua đi mở cửaTrong chớp mắt mở cửa phòng, Hoắc Kiến Phong liền ngơ ngẩn.Ngoài cửa, trừ Hồng Nhung cùng bạch Bách Hợp còn rất nhiều phụ nữ đang đứng ở đó. Có người đã từng gặp, lại cũng có người chưa từng nhìn thấy.Mọi người thấy Hoắc Kiến Phong, lập tức cung kính hành lễ, đồng thanh nói: “Thiếu chủ!”Thanh âm bất ngờ vang đến làm cho Văn Thiên bị giật mình, nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, xoa xoa mặt cho tỉnh ngủ, mờ mịt nhìn về phía Tiêu Nhi.Tiêu Nhi trong lòng kinh ngạc, vô vô cơ thể mềm mại của Vân Thiên, dường như là theo bản năng, trấn an nói: “Không có sao, ngủ đi, bố con sẽ xử lý ổn thỏa.”Vân Thiên cọ trong ngực cô một cái, lại nhắm mắt.Hoắc Kiến Phong thấy trận thế này, trong lòng đã hiểu: “Các vị, có chuyện gì thì chờ sau khi bà cụ tỉnh lại rồi hãy nói.”“Thiếu chủ, không thể đợi thêm nữa.” Hồng Nhung vội vàng tiến lên một bước, nháy mắt ra dấu với mọi người.Những người khác hiểu ý, lập tức đồng thanh nói: “Bà cụ mắc bệnh hiểm nghèo, mời Thiếu chủ lên làm Quyền trưởng tộc, thay mặt chủ trì đại cuộc.”Cái gì nên tới, vẫn phải tớiSắc mặt Hoắc Kiến Phong bình tĩnh, thản nhiên nói: “Nhờ các vị thương yêu, có điều, tôi không quen với tình huống ở nơi này, cũng không phải là người Phấn Trại chính thức, quả thực không thể nhận trách nhiệm nặng nề này.”“Tại sao không phải là người Phần Trại được cơ chứ? Dạ tiệc ngày hôm đó, bà chủ đã tuyên bố trước mặt mọi người, ngài là Thiếu chủ của chúng tôi.” Hồng Nhung nôn nóng giải thích. “Đúng vậy! Đúng vậy!” Những người khác cũng phụ họa theo: “Bà cụ long trọng tuyên bố, giới thiệu ngài với mọi người như vậy, còn không phải là ý này hay sao? Mặc dù chưa viết vào gia phả, nhưng đó cùng làm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”“Nhưng không viết vào, chính là không viết vào.” Hoắc Kiến Phong kiên quyết cự tuyệt nói.Ở căn phòng cách vách, Lục Thiên Bảo cách cánh cửa nghe thấy thể, không nhịn được lao ra kéo Hoắc Kiến Phong qua một bên, thấp giọng nói: “Cậu có bị ngu hay không? Cứ đồng ý trước với họ thì không được à?”Đó là ngôi vua đơn thuần sao? Không, đó chính là tiền tài cùng quyền lực lóa mắt Là vinh hoa phú quý mà cả đời của bao nhiêu người ngay cả nằm mơ cũng không dám mơ tới, mọi người đều chăm chăm nhìn vào!Hoắc Kiến Phong không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cánh tay Lục Thiên Bảo nắm tay của mình.Lục Thiên Bảo trong nháy mắt cảm giác được rét lạnh đến rùng mình, nhanh chóng rụt tay về, tựa như chỉ cần trì hoãn thêm một giây thì tay của anh ta cũng sẽ bị người nào đó dùng ánh mắt hóa thành bằng đạo chém đứt thành hai đoạn.Hừ, người đàn ông này, đúng là làm ơn mắc oán màAnh ấy tức tối suy nghĩ, nhưng lại không dám mở miệng nữa. Ủ rủ ảo não lui vào phòng của Vân Thiên: “Chị dâu, khuyên cậu ta một chút đi, đồng ý trước không được hay sao?”Tiêu Nhi trừng anh ấy một cái sắc lẻm, nhìn một cái đến Vận Thiên đang ngủ yên trong ngực ngầm ám chỉ.Lục Thiên Bảo theo bản năng im lặng.Không hổ là hai vợ chồng, quả nhiên hung dữ như nhau.

Chương 757

Bên trong căn phòng, Tiêu Nhi kéo Vân Thiên ngồi xuống ở trên ghế salon, mệt mỏi ôm con vào trong lòng: “Nhi, làm sao em biết bà cụ bị trúng độc?”

Vân Thiên híp mắt tựa vào trên người Tiêu Nhi, gò má như của em bé sơ sinh hơi hơi phồng lên, giữa hai hàng mi lộ ra vẻ quyến luyến bin rin: “Con nhìn thấy, nhưng lại không thấy rõ, cho nên tạm thời không có chứng cứ

Hoắc Kiến Phong bấy giờ mới vỡ lẽ: “Cho nên, mới nãy lúc mới vào cửa con nói với em chính là chuyện bà cụ trúng độc?”

Tiêu Nhi gật đầu một cái: “Đúng vậy. Em dò qua mạch tượng của bà cụ, đúng là vô cùng kỳ quái. Mặc dù có chút yếu, nhưng vô cùng ổn định, căn bản tìm không ra bất cứ vấn đề gì. Nhiều lắm chỉ có thể xem như là khí huyết có suy kiệt. Nhưng bà cụ tuổi tác đã cao, khí huyết có yếu hơn nữa thì cũng chỉ là hiện tượng chức năng ***** thoái hóa mà thôi.”

Hoắc Kiến Phong trầm ngâm chốc lát, chân mày hơi nhíu lên: “Nếu em có thể nhìn ra điểm này, như vậy những người khác khẳng định cũng có thể nhìn ra. Em tin tưởng con trai là bản năng, nhưng Lan cô cô tại sao lại tùy tiện tin tưởng em? Chẳng lẽ, cô ta biết chút ít gì đó?”

Tiêu Nhi nhàn nhạt cong môi: “Cô ta chưa chắc đã là thật sự tin tưởng em. Chẳng qua là cảm thấy chuyện này bây giờ, tìm được một đường ra so với ngồi chờ chết thì vẫn tốt hơn. Những người trong phòng đó khẳng định không hề đồng lòng, với bệnh tình của bà cụ như thế, làm vậy chính là ổn định lòng người.”

Tiêu Nhi vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ liên nhàng. “Thiếu chủ, ngài nghỉ ngơi chưa? Làm phiền ngài đi ra ngoài một chút, mọi người có chuyện tìm ngài.” Thanh âm của Bạch Bách Hợp mang vẻ cung kính cùng khách khí.

Hoắc Kiến Phong cùng Tiêu Nhi hai mắt nhìn nhau một cái, rồi mới chậm rãi qua đi mở cửa

Trong chớp mắt mở cửa phòng, Hoắc Kiến Phong liền ngơ ngẩn.

Ngoài cửa, trừ Hồng Nhung cùng bạch Bách Hợp còn rất nhiều phụ nữ đang đứng ở đó. Có người đã từng gặp, lại cũng có người chưa từng nhìn thấy.

Mọi người thấy Hoắc Kiến Phong, lập tức cung kính hành lễ, đồng thanh nói: “Thiếu chủ!”

Thanh âm bất ngờ vang đến làm cho Văn Thiên bị giật mình, nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, xoa xoa mặt cho tỉnh ngủ, mờ mịt nhìn về phía Tiêu Nhi.

Tiêu Nhi trong lòng kinh ngạc, vô vô cơ thể mềm mại của Vân Thiên, dường như là theo bản năng, trấn an nói: “Không có sao, ngủ đi, bố con sẽ xử lý ổn thỏa.”

Vân Thiên cọ trong ngực cô một cái, lại nhắm mắt.

Hoắc Kiến Phong thấy trận thế này, trong lòng đã hiểu: “Các vị, có chuyện gì thì chờ sau khi bà cụ tỉnh lại rồi hãy nói.”

“Thiếu chủ, không thể đợi thêm nữa.” Hồng Nhung vội vàng tiến lên một bước, nháy mắt ra dấu với mọi người.

Những người khác hiểu ý, lập tức đồng thanh nói: “Bà cụ mắc bệnh hiểm nghèo, mời Thiếu chủ lên làm Quyền trưởng tộc, thay mặt chủ trì đại cuộc.”

Cái gì nên tới, vẫn phải tới

Sắc mặt Hoắc Kiến Phong bình tĩnh, thản nhiên nói: “Nhờ các vị thương yêu, có điều, tôi không quen với tình huống ở nơi này, cũng không phải là người Phấn Trại chính thức, quả thực không thể nhận trách nhiệm nặng nề này.”

“Tại sao không phải là người Phần Trại được cơ chứ? Dạ tiệc ngày hôm đó, bà chủ đã tuyên bố trước mặt mọi người, ngài là Thiếu chủ của chúng tôi.” Hồng Nhung nôn nóng giải thích. “Đúng vậy! Đúng vậy!” Những người khác cũng phụ họa theo: “Bà cụ long trọng tuyên bố, giới thiệu ngài với mọi người như vậy, còn không phải là ý này hay sao? Mặc dù chưa viết vào gia phả, nhưng đó cùng làm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Nhưng không viết vào, chính là không viết vào.” Hoắc Kiến Phong kiên quyết cự tuyệt nói.

Ở căn phòng cách vách, Lục Thiên Bảo cách cánh cửa nghe thấy thể, không nhịn được lao ra kéo Hoắc Kiến Phong qua một bên, thấp giọng nói: “Cậu có bị ngu hay không? Cứ đồng ý trước với họ thì không được à?”

Đó là ngôi vua đơn thuần sao? Không, đó chính là tiền tài cùng quyền lực lóa mắt Là vinh hoa phú quý mà cả đời của bao nhiêu người ngay cả nằm mơ cũng không dám mơ tới, mọi người đều chăm chăm nhìn vào!

Hoắc Kiến Phong không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cánh tay Lục Thiên Bảo nắm tay của mình.

Lục Thiên Bảo trong nháy mắt cảm giác được rét lạnh đến rùng mình, nhanh chóng rụt tay về, tựa như chỉ cần trì hoãn thêm một giây thì tay của anh ta cũng sẽ bị người nào đó dùng ánh mắt hóa thành bằng đạo chém đứt thành hai đoạn.

Hừ, người đàn ông này, đúng là làm ơn mắc oán mà

Anh ấy tức tối suy nghĩ, nhưng lại không dám mở miệng nữa. Ủ rủ ảo não lui vào phòng của Vân Thiên: “Chị dâu, khuyên cậu ta một chút đi, đồng ý trước không được hay sao?”

Tiêu Nhi trừng anh ấy một cái sắc lẻm, nhìn một cái đến Vận Thiên đang ngủ yên trong ngực ngầm ám chỉ.

Lục Thiên Bảo theo bản năng im lặng.

Không hổ là hai vợ chồng, quả nhiên hung dữ như nhau.

Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng TàiTác giả: Thu PhươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1: Bị ép xung hỉ Sáu năm trước, tại cửa hiệu đông y Quốc Bảo “Ôn Thanh Tuấn, cái thằng súc sinh này, dù mày có đánh chết tao thì ông già này cũng không cho các người mang Thục Nhi đi đâu!” ” „” Ôn Thục Nhi đeo cặp sách sau lưng, cô vừa đến trước cửa hiệu thì đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy phẫn nộ của ông ngoại vang lên Ôn Thục Nhi giật mình, lập tức vọt thẳng vào bên trong Vừa bước vào, đập vào mắt là khung cảnh hỗn loạn của phòng khám, nơi vốn sạch sẽ, ngăn nắp giờ đây đã biến thành “bãi chiến trường”, thuốc rơi vãi đầy đất, sàn nhà bừa bộn không chịu nổi. Bên trong phòng chật kín người, trong đó có một người đàn ông trung niên mặc vest đang ngồi trên ghế, phía sau ông ta là một đám đàn ông mặt hung mày tợn. Còn ông ngoại và bà ngoại của cô thì vịn nhau nép sát góc tường, trên mặt và khóe miệng của hai người còn bị thương nữa. Ôn Thục Nhi hoảng hồn, cô lập tức chạy đến đứng chắn trước mặt ông ngoại, bà ngoại, nói: “Mấy người, mấy người là ai vậy? Sao… sao lại đánh… Chương 757Bên trong căn phòng, Tiêu Nhi kéo Vân Thiên ngồi xuống ở trên ghế salon, mệt mỏi ôm con vào trong lòng: “Nhi, làm sao em biết bà cụ bị trúng độc?”Vân Thiên híp mắt tựa vào trên người Tiêu Nhi, gò má như của em bé sơ sinh hơi hơi phồng lên, giữa hai hàng mi lộ ra vẻ quyến luyến bin rin: “Con nhìn thấy, nhưng lại không thấy rõ, cho nên tạm thời không có chứng cứHoắc Kiến Phong bấy giờ mới vỡ lẽ: “Cho nên, mới nãy lúc mới vào cửa con nói với em chính là chuyện bà cụ trúng độc?”Tiêu Nhi gật đầu một cái: “Đúng vậy. Em dò qua mạch tượng của bà cụ, đúng là vô cùng kỳ quái. Mặc dù có chút yếu, nhưng vô cùng ổn định, căn bản tìm không ra bất cứ vấn đề gì. Nhiều lắm chỉ có thể xem như là khí huyết có suy kiệt. Nhưng bà cụ tuổi tác đã cao, khí huyết có yếu hơn nữa thì cũng chỉ là hiện tượng chức năng ***** thoái hóa mà thôi.”Hoắc Kiến Phong trầm ngâm chốc lát, chân mày hơi nhíu lên: “Nếu em có thể nhìn ra điểm này, như vậy những người khác khẳng định cũng có thể nhìn ra. Em tin tưởng con trai là bản năng, nhưng Lan cô cô tại sao lại tùy tiện tin tưởng em? Chẳng lẽ, cô ta biết chút ít gì đó?”Tiêu Nhi nhàn nhạt cong môi: “Cô ta chưa chắc đã là thật sự tin tưởng em. Chẳng qua là cảm thấy chuyện này bây giờ, tìm được một đường ra so với ngồi chờ chết thì vẫn tốt hơn. Những người trong phòng đó khẳng định không hề đồng lòng, với bệnh tình của bà cụ như thế, làm vậy chính là ổn định lòng người.”Tiêu Nhi vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ liên nhàng. “Thiếu chủ, ngài nghỉ ngơi chưa? Làm phiền ngài đi ra ngoài một chút, mọi người có chuyện tìm ngài.” Thanh âm của Bạch Bách Hợp mang vẻ cung kính cùng khách khí.Hoắc Kiến Phong cùng Tiêu Nhi hai mắt nhìn nhau một cái, rồi mới chậm rãi qua đi mở cửaTrong chớp mắt mở cửa phòng, Hoắc Kiến Phong liền ngơ ngẩn.Ngoài cửa, trừ Hồng Nhung cùng bạch Bách Hợp còn rất nhiều phụ nữ đang đứng ở đó. Có người đã từng gặp, lại cũng có người chưa từng nhìn thấy.Mọi người thấy Hoắc Kiến Phong, lập tức cung kính hành lễ, đồng thanh nói: “Thiếu chủ!”Thanh âm bất ngờ vang đến làm cho Văn Thiên bị giật mình, nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, xoa xoa mặt cho tỉnh ngủ, mờ mịt nhìn về phía Tiêu Nhi.Tiêu Nhi trong lòng kinh ngạc, vô vô cơ thể mềm mại của Vân Thiên, dường như là theo bản năng, trấn an nói: “Không có sao, ngủ đi, bố con sẽ xử lý ổn thỏa.”Vân Thiên cọ trong ngực cô một cái, lại nhắm mắt.Hoắc Kiến Phong thấy trận thế này, trong lòng đã hiểu: “Các vị, có chuyện gì thì chờ sau khi bà cụ tỉnh lại rồi hãy nói.”“Thiếu chủ, không thể đợi thêm nữa.” Hồng Nhung vội vàng tiến lên một bước, nháy mắt ra dấu với mọi người.Những người khác hiểu ý, lập tức đồng thanh nói: “Bà cụ mắc bệnh hiểm nghèo, mời Thiếu chủ lên làm Quyền trưởng tộc, thay mặt chủ trì đại cuộc.”Cái gì nên tới, vẫn phải tớiSắc mặt Hoắc Kiến Phong bình tĩnh, thản nhiên nói: “Nhờ các vị thương yêu, có điều, tôi không quen với tình huống ở nơi này, cũng không phải là người Phấn Trại chính thức, quả thực không thể nhận trách nhiệm nặng nề này.”“Tại sao không phải là người Phần Trại được cơ chứ? Dạ tiệc ngày hôm đó, bà chủ đã tuyên bố trước mặt mọi người, ngài là Thiếu chủ của chúng tôi.” Hồng Nhung nôn nóng giải thích. “Đúng vậy! Đúng vậy!” Những người khác cũng phụ họa theo: “Bà cụ long trọng tuyên bố, giới thiệu ngài với mọi người như vậy, còn không phải là ý này hay sao? Mặc dù chưa viết vào gia phả, nhưng đó cùng làm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”“Nhưng không viết vào, chính là không viết vào.” Hoắc Kiến Phong kiên quyết cự tuyệt nói.Ở căn phòng cách vách, Lục Thiên Bảo cách cánh cửa nghe thấy thể, không nhịn được lao ra kéo Hoắc Kiến Phong qua một bên, thấp giọng nói: “Cậu có bị ngu hay không? Cứ đồng ý trước với họ thì không được à?”Đó là ngôi vua đơn thuần sao? Không, đó chính là tiền tài cùng quyền lực lóa mắt Là vinh hoa phú quý mà cả đời của bao nhiêu người ngay cả nằm mơ cũng không dám mơ tới, mọi người đều chăm chăm nhìn vào!Hoắc Kiến Phong không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cánh tay Lục Thiên Bảo nắm tay của mình.Lục Thiên Bảo trong nháy mắt cảm giác được rét lạnh đến rùng mình, nhanh chóng rụt tay về, tựa như chỉ cần trì hoãn thêm một giây thì tay của anh ta cũng sẽ bị người nào đó dùng ánh mắt hóa thành bằng đạo chém đứt thành hai đoạn.Hừ, người đàn ông này, đúng là làm ơn mắc oán màAnh ấy tức tối suy nghĩ, nhưng lại không dám mở miệng nữa. Ủ rủ ảo não lui vào phòng của Vân Thiên: “Chị dâu, khuyên cậu ta một chút đi, đồng ý trước không được hay sao?”Tiêu Nhi trừng anh ấy một cái sắc lẻm, nhìn một cái đến Vận Thiên đang ngủ yên trong ngực ngầm ám chỉ.Lục Thiên Bảo theo bản năng im lặng.Không hổ là hai vợ chồng, quả nhiên hung dữ như nhau.

Chương 757