Triệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có…
Chương 125: Tiếp Tục Đấu Võ Mồm
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Triệu Uyển Nhu ngừng một chút, nhanh chóng lấy hơi rồi tiếp tục nói ngay, không để Liễu Hồng Hạnh kịp phản ứng: - Theo như tôi nhớ thì nhân viên đang làm văn phòng trong công ty là ba trăm người, cộng luôn cả bảo vệ, lao công là ba trăm hai mươi người. Tôi sẽ bảo nhân viên pha chế làm cho đủ số lượng. Nếu không thì người này có thức uống người kia lại không có thì mặt mũi của dì Hồng Hạnh đây và nhà họ Vạn còn biết để ở đâu cho được. Đúng không ạ? Triệu Uyển Nhu dùng giọng điệu ngọt ngào vừa khen ngợi vừa tâng bốc như thế, Liễu Hồng Hạnh có muốn phản bác cũng khó mà mở miệng. Nhưng mà… mua đến hơn ba trăm ly trà sữa đủ loại cùng một lúc như thế, lại còn để cho người khác hưởng thụ, Liễu Hồng Hạnh cũng không dễ chịu. Triệu Uyển Nhu quay vào căn dặn Minh Nga pha chế và in thêm hóa đơn rồi quay ra, nhìn gương mặt sa sầm của Liễu Hồng Hạnh mà trong lòng cười thầm. Ngoài mặt, Triệu Uyển Nhu chỉ nở nụ cười ái ngại và khó xử nói: - Ồ, sao quý khách lại có vẻ không vui như thế? Lẽ nào là tôi đã hiểu nhầm ý của quý khách rồi chăng? Vậy cũng không sao. Quý khách cứ mang ba trăm hai mươi ly trà sữa này đến nơi khác cũng được. Việc đại diện cho Tổng giám đốc mời trà sữa cho toàn bộ nhân viên ở công ty Thắng Lợi, tôi cũng có thể làm được. Dù sao thì tôi cũng không đến mức vì ba trăm hai mươi ly trà sữa này mà nghèo đi. Hơn nữa, cho dù hôm nay quán có vì tặng đi ba trăm hai mươi ly trà sữa mà đóng cửa thì tôi cũng sẽ tặng. Dù sao thì tôi cũng đã có danh tiếng là thay mặt Tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi mời toàn thể nhân viên thưởng thức trà sữa, chia sẻ vất vả mệt nhọc với họ. Chắc chắn danh tiếng của tôi sẽ rất thơm đấy. Triệu Uyển Nhu giả vờ lẩm bà lẩm bẩm mà âm lượng vẫn không hề giảm một chút nào. Minh Nga và nhóm nhân viên phải liên tục che miệng cười thầm. Liễu Hồng Hạnh bị Triệu Uyển Nhu gài bẫy, không thể không gật đầu. Tuy nhiên bà ta vẫn cố gắng hậm hực mỉa mai: - Hừ, tôi nghe nói con gái cưng của nhà họ Triệu không biết làm ăn, không ngờ mồm mép lại lợi hại như thế, chẳng kém gì mấy mụ hàng tôm hàng cá ngoài chợ. Triệu Uyển Nhu nhướng mày, đáp lại: - Hàng tôm hàng cá thì có vấn đề gì sao? Hàng tôm hàng cá thì cũng là dùng sức lao động của họ để kiếm đồng tiền chân chính. So ra thì cả hàng tôm, hàng cá và tôi đều không thể bì được với dì Hạnh đây. Dì chỉ cần cái miệng ngọt ngào là đã có thể hưởng thụ cuộc sống sung sướng vốn dành cho người khác rồi còn gì? Liễu Hồng Hạnh thẹn quá hóa giận: - Cô đừng nói như bản thân thanh cao lắm vậy? Không phải cô cũng dựa vào hôn nhân của bản thân để hưởng vinh hoa phú quý hay sao chứ? Triệu Uyển Nhu lắc đầu: - Không giống! Hôn nhân của tôi trên cơ sở không cướp đoạt bạn đời của người khác, không phá hoại gia đình của người khác. Về số tiền mà Thái Lãnh Hàn đã giúp đỡ, tôi tin tưởng rằng chẳng bao lâu nữa bố của tôi sẽ có thể hoàn trả đầy đủ cho Thái Lãnh Hàn, thậm chí còn sẽ nhiều hơn. Còn về phần tôi, tôi cũng không ngồi không mà hưởng. Tôi sẽ đến công ty để giúp đỡ Thái Lãnh Hàn, đồng thời, tôi cũng sẽ trao quyền quản lý cho Thái Lãnh Hàn cùng quản lý quán này. - Cô vừa muốn đến công ty làm việc vừa muốn để Thái Lãnh Hàn giúp quản lý quán này? Nụ cười giả tạo trên mặt của Liễu Hồng Hạnh đã không thể duy trì được nữa. Ngược lại, Triệu Uyển Nhu lại thoải mái nở nụ cười vừa ôn nhu vừa tinh khiết. Liễu Hồng Hạnh nhìn qua khuôn mặt tươi cười đơn thuần như chưa trải qua thế sự gì của Triệu Uyển Nhu, trong lòng bà ta tự dưng sinh ra một loại ghen ghét đối với cô. Trên thế giới này tại sao lại có loại người như Triệu Uyển Nhu vậy? Cô ta không cần làm việc gì cả mà vẫn có vô số người cưng chìu cô, để cô có cuộc sống nhẹ nhõm tự tại, hạnh phúc khiến những người như Liễu Hồng Hành không thể không chán ghét. Thế nhưng, một người ích kỷ như Liễu Hồng Hạnh sẽ không thể nào hiểu được, sở dĩ Triệu Uyển Nhu được những người xung quanh yêu quý và bảo bọc, là bởi vì cô đã bỏ ra không ít sự chân thành và tận tâm với mọi người. Ngay cả khi Triệu Uyển Nhu đã không còn nhớ đến những ấm áp mà cô mang tặng cho người ta, thì hễ là người có chút lương tâm đều sẽ ghi nhớ và muốn đền đáp lại cho cô. Thái Lãnh Hàn chính là một minh chứng rõ ràng nhất. Dù vậy, Liễu Hồng Hạnh vốn không thể nào mang được chân tình ra cho người khác nên bà ta chỉ cảm thấy Triệu Uyển Nhu chẳng làm gì cả mà vẫn được hưởng thứ tốt. Lòng ganh ghét, ghen tị khiến bà ta không thể chịu nổi. Bà ta dấm dẳng nói: - Cô làm thế cũng không sai, dù sao thì ban đầu khi họp với các cổ đông, Thái Lãnh Hàn đã nói về sau sẽ công ty của nhà họ Triệu cũng sẽ là của công ty Thắng Lợi mà thôi. Cô làm thế chỉ là… a, tôi không nên nói điều này thì phải.
Triệu Uyển Nhu ngừng một chút, nhanh chóng lấy hơi rồi tiếp tục nói ngay, không để Liễu Hồng Hạnh kịp phản ứng:
- Theo như tôi nhớ thì nhân viên đang làm văn phòng trong công ty là ba trăm người, cộng luôn cả bảo vệ, lao công là ba trăm hai mươi người. Tôi sẽ bảo nhân viên pha chế làm cho đủ số lượng. Nếu không thì người này có thức uống người kia lại không có thì mặt mũi của dì Hồng Hạnh đây và nhà họ Vạn còn biết để ở đâu cho được. Đúng không ạ?
Triệu Uyển Nhu dùng giọng điệu ngọt ngào vừa khen ngợi vừa tâng bốc như thế, Liễu Hồng Hạnh có muốn phản bác cũng khó mà mở miệng. Nhưng mà… mua đến hơn ba trăm ly trà sữa đủ loại cùng một lúc như thế, lại còn để cho người khác hưởng thụ, Liễu Hồng Hạnh cũng không dễ chịu. Triệu Uyển Nhu quay vào căn dặn Minh Nga pha chế và in thêm hóa đơn rồi quay ra, nhìn gương mặt sa sầm của Liễu Hồng Hạnh mà trong lòng cười thầm.
Ngoài mặt, Triệu Uyển Nhu chỉ nở nụ cười ái ngại và khó xử nói:
- Ồ, sao quý khách lại có vẻ không vui như thế? Lẽ nào là tôi đã hiểu nhầm ý của quý khách rồi chăng? Vậy cũng không sao. Quý khách cứ mang ba trăm hai mươi ly trà sữa này đến nơi khác cũng được. Việc đại diện cho Tổng giám đốc mời trà sữa cho toàn bộ nhân viên ở công ty Thắng Lợi, tôi cũng có thể làm được. Dù sao thì tôi cũng không đến mức vì ba trăm hai mươi ly trà sữa này mà nghèo đi. Hơn nữa, cho dù hôm nay quán có vì tặng đi ba trăm hai mươi ly trà sữa mà đóng cửa thì tôi cũng sẽ tặng. Dù sao thì tôi cũng đã có danh tiếng là thay mặt Tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi mời toàn thể nhân viên thưởng thức trà sữa, chia sẻ vất vả mệt nhọc với họ. Chắc chắn danh tiếng của tôi sẽ rất thơm đấy.
Triệu Uyển Nhu giả vờ lẩm bà lẩm bẩm mà âm lượng vẫn không hề giảm một chút nào. Minh Nga và nhóm nhân viên phải liên tục che miệng cười thầm. Liễu Hồng Hạnh bị Triệu Uyển Nhu gài bẫy, không thể không gật đầu. Tuy nhiên bà ta vẫn cố gắng hậm hực mỉa mai:
- Hừ, tôi nghe nói con gái cưng của nhà họ Triệu không biết làm ăn, không ngờ mồm mép lại lợi hại như thế, chẳng kém gì mấy mụ hàng tôm hàng cá ngoài chợ.
Triệu Uyển Nhu nhướng mày, đáp lại:
- Hàng tôm hàng cá thì có vấn đề gì sao? Hàng tôm hàng cá thì cũng là dùng sức lao động của họ để kiếm đồng tiền chân chính. So ra thì cả hàng tôm, hàng cá và tôi đều không thể bì được với dì Hạnh đây. Dì chỉ cần cái miệng ngọt ngào là đã có thể hưởng thụ cuộc sống sung sướng vốn dành cho người khác rồi còn gì?
Liễu Hồng Hạnh thẹn quá hóa giận:
- Cô đừng nói như bản thân thanh cao lắm vậy? Không phải cô cũng dựa vào hôn nhân của bản thân để hưởng vinh hoa phú quý hay sao chứ?
Triệu Uyển Nhu lắc đầu:
- Không giống! Hôn nhân của tôi trên cơ sở không cướp đoạt bạn đời của người khác, không phá hoại gia đình của người khác. Về số tiền mà Thái Lãnh Hàn đã giúp đỡ, tôi tin tưởng rằng chẳng bao lâu nữa bố của tôi sẽ có thể hoàn trả đầy đủ cho Thái Lãnh Hàn, thậm chí còn sẽ nhiều hơn. Còn về phần tôi, tôi cũng không ngồi không mà hưởng. Tôi sẽ đến công ty để giúp đỡ Thái Lãnh Hàn, đồng thời, tôi cũng sẽ trao quyền quản lý cho Thái Lãnh Hàn cùng quản lý quán này.
- Cô vừa muốn đến công ty làm việc vừa muốn để Thái Lãnh Hàn giúp quản lý quán này?
Nụ cười giả tạo trên mặt của Liễu Hồng Hạnh đã không thể duy trì được nữa. Ngược lại, Triệu Uyển Nhu lại thoải mái nở nụ cười vừa ôn nhu vừa tinh khiết. Liễu Hồng Hạnh nhìn qua khuôn mặt tươi cười đơn thuần như chưa trải qua thế sự gì của Triệu Uyển Nhu, trong lòng bà ta tự dưng sinh ra một loại ghen ghét đối với cô. Trên thế giới này tại sao lại có loại người như Triệu Uyển Nhu vậy? Cô ta không cần làm việc gì cả mà vẫn có vô số người cưng chìu cô, để cô có cuộc sống nhẹ nhõm tự tại, hạnh phúc khiến những người như Liễu Hồng Hành không thể không chán ghét.
Thế nhưng, một người ích kỷ như Liễu Hồng Hạnh sẽ không thể nào hiểu được, sở dĩ Triệu Uyển Nhu được những người xung quanh yêu quý và bảo bọc, là bởi vì cô đã bỏ ra không ít sự chân thành và tận tâm với mọi người. Ngay cả khi Triệu Uyển Nhu đã không còn nhớ đến những ấm áp mà cô mang tặng cho người ta, thì hễ là người có chút lương tâm đều sẽ ghi nhớ và muốn đền đáp lại cho cô. Thái Lãnh Hàn chính là một minh chứng rõ ràng nhất.
Dù vậy, Liễu Hồng Hạnh vốn không thể nào mang được chân tình ra cho người khác nên bà ta chỉ cảm thấy Triệu Uyển Nhu chẳng làm gì cả mà vẫn được hưởng thứ tốt. Lòng ganh ghét, ghen tị khiến bà ta không thể chịu nổi. Bà ta dấm dẳng nói:
- Cô làm thế cũng không sai, dù sao thì ban đầu khi họp với các cổ đông, Thái Lãnh Hàn đã nói về sau sẽ công ty của nhà họ Triệu cũng sẽ là của công ty Thắng Lợi mà thôi. Cô làm thế chỉ là… a, tôi không nên nói điều này thì phải.
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Triệu Uyển Nhu ngừng một chút, nhanh chóng lấy hơi rồi tiếp tục nói ngay, không để Liễu Hồng Hạnh kịp phản ứng: - Theo như tôi nhớ thì nhân viên đang làm văn phòng trong công ty là ba trăm người, cộng luôn cả bảo vệ, lao công là ba trăm hai mươi người. Tôi sẽ bảo nhân viên pha chế làm cho đủ số lượng. Nếu không thì người này có thức uống người kia lại không có thì mặt mũi của dì Hồng Hạnh đây và nhà họ Vạn còn biết để ở đâu cho được. Đúng không ạ? Triệu Uyển Nhu dùng giọng điệu ngọt ngào vừa khen ngợi vừa tâng bốc như thế, Liễu Hồng Hạnh có muốn phản bác cũng khó mà mở miệng. Nhưng mà… mua đến hơn ba trăm ly trà sữa đủ loại cùng một lúc như thế, lại còn để cho người khác hưởng thụ, Liễu Hồng Hạnh cũng không dễ chịu. Triệu Uyển Nhu quay vào căn dặn Minh Nga pha chế và in thêm hóa đơn rồi quay ra, nhìn gương mặt sa sầm của Liễu Hồng Hạnh mà trong lòng cười thầm. Ngoài mặt, Triệu Uyển Nhu chỉ nở nụ cười ái ngại và khó xử nói: - Ồ, sao quý khách lại có vẻ không vui như thế? Lẽ nào là tôi đã hiểu nhầm ý của quý khách rồi chăng? Vậy cũng không sao. Quý khách cứ mang ba trăm hai mươi ly trà sữa này đến nơi khác cũng được. Việc đại diện cho Tổng giám đốc mời trà sữa cho toàn bộ nhân viên ở công ty Thắng Lợi, tôi cũng có thể làm được. Dù sao thì tôi cũng không đến mức vì ba trăm hai mươi ly trà sữa này mà nghèo đi. Hơn nữa, cho dù hôm nay quán có vì tặng đi ba trăm hai mươi ly trà sữa mà đóng cửa thì tôi cũng sẽ tặng. Dù sao thì tôi cũng đã có danh tiếng là thay mặt Tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi mời toàn thể nhân viên thưởng thức trà sữa, chia sẻ vất vả mệt nhọc với họ. Chắc chắn danh tiếng của tôi sẽ rất thơm đấy. Triệu Uyển Nhu giả vờ lẩm bà lẩm bẩm mà âm lượng vẫn không hề giảm một chút nào. Minh Nga và nhóm nhân viên phải liên tục che miệng cười thầm. Liễu Hồng Hạnh bị Triệu Uyển Nhu gài bẫy, không thể không gật đầu. Tuy nhiên bà ta vẫn cố gắng hậm hực mỉa mai: - Hừ, tôi nghe nói con gái cưng của nhà họ Triệu không biết làm ăn, không ngờ mồm mép lại lợi hại như thế, chẳng kém gì mấy mụ hàng tôm hàng cá ngoài chợ. Triệu Uyển Nhu nhướng mày, đáp lại: - Hàng tôm hàng cá thì có vấn đề gì sao? Hàng tôm hàng cá thì cũng là dùng sức lao động của họ để kiếm đồng tiền chân chính. So ra thì cả hàng tôm, hàng cá và tôi đều không thể bì được với dì Hạnh đây. Dì chỉ cần cái miệng ngọt ngào là đã có thể hưởng thụ cuộc sống sung sướng vốn dành cho người khác rồi còn gì? Liễu Hồng Hạnh thẹn quá hóa giận: - Cô đừng nói như bản thân thanh cao lắm vậy? Không phải cô cũng dựa vào hôn nhân của bản thân để hưởng vinh hoa phú quý hay sao chứ? Triệu Uyển Nhu lắc đầu: - Không giống! Hôn nhân của tôi trên cơ sở không cướp đoạt bạn đời của người khác, không phá hoại gia đình của người khác. Về số tiền mà Thái Lãnh Hàn đã giúp đỡ, tôi tin tưởng rằng chẳng bao lâu nữa bố của tôi sẽ có thể hoàn trả đầy đủ cho Thái Lãnh Hàn, thậm chí còn sẽ nhiều hơn. Còn về phần tôi, tôi cũng không ngồi không mà hưởng. Tôi sẽ đến công ty để giúp đỡ Thái Lãnh Hàn, đồng thời, tôi cũng sẽ trao quyền quản lý cho Thái Lãnh Hàn cùng quản lý quán này. - Cô vừa muốn đến công ty làm việc vừa muốn để Thái Lãnh Hàn giúp quản lý quán này? Nụ cười giả tạo trên mặt của Liễu Hồng Hạnh đã không thể duy trì được nữa. Ngược lại, Triệu Uyển Nhu lại thoải mái nở nụ cười vừa ôn nhu vừa tinh khiết. Liễu Hồng Hạnh nhìn qua khuôn mặt tươi cười đơn thuần như chưa trải qua thế sự gì của Triệu Uyển Nhu, trong lòng bà ta tự dưng sinh ra một loại ghen ghét đối với cô. Trên thế giới này tại sao lại có loại người như Triệu Uyển Nhu vậy? Cô ta không cần làm việc gì cả mà vẫn có vô số người cưng chìu cô, để cô có cuộc sống nhẹ nhõm tự tại, hạnh phúc khiến những người như Liễu Hồng Hành không thể không chán ghét. Thế nhưng, một người ích kỷ như Liễu Hồng Hạnh sẽ không thể nào hiểu được, sở dĩ Triệu Uyển Nhu được những người xung quanh yêu quý và bảo bọc, là bởi vì cô đã bỏ ra không ít sự chân thành và tận tâm với mọi người. Ngay cả khi Triệu Uyển Nhu đã không còn nhớ đến những ấm áp mà cô mang tặng cho người ta, thì hễ là người có chút lương tâm đều sẽ ghi nhớ và muốn đền đáp lại cho cô. Thái Lãnh Hàn chính là một minh chứng rõ ràng nhất. Dù vậy, Liễu Hồng Hạnh vốn không thể nào mang được chân tình ra cho người khác nên bà ta chỉ cảm thấy Triệu Uyển Nhu chẳng làm gì cả mà vẫn được hưởng thứ tốt. Lòng ganh ghét, ghen tị khiến bà ta không thể chịu nổi. Bà ta dấm dẳng nói: - Cô làm thế cũng không sai, dù sao thì ban đầu khi họp với các cổ đông, Thái Lãnh Hàn đã nói về sau sẽ công ty của nhà họ Triệu cũng sẽ là của công ty Thắng Lợi mà thôi. Cô làm thế chỉ là… a, tôi không nên nói điều này thì phải.