"Ưm... Nặng quá..." Trì Tuệ cảm thấy có một thứ gì đó như cây gậy gỗ nặng nề đè ngang người mình. Cô cố giãy giụa, hai tay quơ quào vô thức xung quanh để tìm cách thoát ra khỏi thứ đang đè ép mình. Nhưng cái thứ ấy vừa nặng vừa cứng, đè chặt vào n.g.ự.c cô, khiến cô không thở nổi. Trì Tuệ mơ màng mở mắt ra, không ngờ lại thấy trên n.g.ự.c mình là một cánh tay đầy cơ bắp! Cô cứng người, từ từ quay đầu nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy bờ n.g.ự.c cuồn cuộn cơ bắp của người đàn ông, cô hoảng sợ suýt chút nữa hét lên. Người đàn ông có vẻ như bị hành động quơ quào của cô làm phiền, mày kiếm khẽ nhíu lại, anh không mở mắt, chỉ dùng bàn tay to lớn tóm gọn cổ tay mảnh khảnh của cô. Lòng bàn tay anh nóng hổi. Khoảnh khắc cổ tay bị anh nắm lấy, cả người Trì Tuệ run rẩy, hàng mi cong khẽ rung lên và nước mắt bắt đầu trào ra. "Ưm... Anh buông tôi ra... đau quá..." Giọng nói nhỏ nhẹ của cô truyền vào tai, khiến mí mắt của Quý Nguyên Sơ giật mạnh, anh mở bừng mắt. Trước mắt anh là một người phụ nữ…
Chương 19
Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu KỳTác giả: Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Đảm/旺旺雪柄超好胆Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Ưm... Nặng quá..." Trì Tuệ cảm thấy có một thứ gì đó như cây gậy gỗ nặng nề đè ngang người mình. Cô cố giãy giụa, hai tay quơ quào vô thức xung quanh để tìm cách thoát ra khỏi thứ đang đè ép mình. Nhưng cái thứ ấy vừa nặng vừa cứng, đè chặt vào n.g.ự.c cô, khiến cô không thở nổi. Trì Tuệ mơ màng mở mắt ra, không ngờ lại thấy trên n.g.ự.c mình là một cánh tay đầy cơ bắp! Cô cứng người, từ từ quay đầu nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy bờ n.g.ự.c cuồn cuộn cơ bắp của người đàn ông, cô hoảng sợ suýt chút nữa hét lên. Người đàn ông có vẻ như bị hành động quơ quào của cô làm phiền, mày kiếm khẽ nhíu lại, anh không mở mắt, chỉ dùng bàn tay to lớn tóm gọn cổ tay mảnh khảnh của cô. Lòng bàn tay anh nóng hổi. Khoảnh khắc cổ tay bị anh nắm lấy, cả người Trì Tuệ run rẩy, hàng mi cong khẽ rung lên và nước mắt bắt đầu trào ra. "Ưm... Anh buông tôi ra... đau quá..." Giọng nói nhỏ nhẹ của cô truyền vào tai, khiến mí mắt của Quý Nguyên Sơ giật mạnh, anh mở bừng mắt. Trước mắt anh là một người phụ nữ… Mẹ kiếp!Ai nói cô không thể sinh chứ? Cô có vòng ba đầy đặn thế này, làm sao có chuyện không sinh được! Rõ ràng là Chu Khải không thể sinh thì có!Cô suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng nghĩ đến việc Chu Khải và Trì Bảo Châu vẫn chưa kết hôn, cô đành nhẫn nhịn mà không lên tiếng.Cô giữ nét mặt căng thẳng, không chút biểu cảm nhìn Chu Khải: “Vậy sao, thế tôi thật sự phải cảm ơn anh rồi. Nhưng cảm ơn lòng tốt của anh, tôi và anh Quý đã đăng ký kết hôn rồi. Đây này.”Trì Tuệ rút từ túi áo ra tờ giấy chứng nhận kết hôn.“Nhìn cho rõ, đây là giấy đăng ký kết hôn. Nếu anh còn tiếp tục phá hoại tình cảm của vợ chồng tôi, tôi sẽ tố cáo anh!”Ồ, xem cô bé Trì Tuệ hôm nay cứng rắn quá nhỉ! Bình thường bị bà Vương ức hϊếp không dám kêu một lời, vậy mà hôm nay lại mạnh mẽ như vậy.Mọi người đều thầm nghĩ rằng Trì Tuệ thay đổi là vì cô đã kết hôn và có người đàn ông làm chỗ dựa, hơn nữa người này còn là người đàn ông mạnh mẽ nhất của đội sản xuất.Đúng vậy, hôm nay Quý Nguyên Sơ vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám và chiếc quần đen thường thấy. Dù là trang phục giản dị nhưng vẫn không thể che giấu khí chất nam tính tỏa ra từ người anh. Làn da màu đồng của anh dưới ánh hoàng hôn như được phủ một lớp ánh sáng.Anh đứng đó, chắn sau lưng Trì Tuệ, như đang bảo vệ cô một cách mạnh mẽ. Còn Chu Khải, đứng trước mặt anh chẳng khác gì một chú gà con.Đúng là phụ nữ, khi bố mẹ không thể làm chỗ dựa, thì việc chọn đúng người chồng rất quan trọng.Chu Khải không ngờ Trì Tuệ lại phản ứng mạnh đến vậy. Anh ta sững sờ.Rõ ràng mới không lâu trước đây, cô còn nép vào một góc mà khóc lóc với anh ta cơ mà. Trong lúc Chu Khải còn đang mơ màng, Trì Tuệ hừ lạnh một tiếng, kéo tay áo Quý Nguyên Sơ, nhanh chóng rời khỏi đó.Một người đàn ông cao 1m85 bị một cô gái nhỏ kéo tay đi, trông thật buồn cười. Nhưng Quý Nguyên Sơ lại chẳng cảm thấy mất mặt chút nào. Khi đi ngang qua Chu Khải, anh chỉ liếc một cái, ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.Chu Khải cứng người lại.Khi Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ rời đi, mọi người cũng thấy chẳng còn gì hay ho để xem nữa, lần lượt tản ra.Bên này, Trì Tuệ kéo Quý Nguyên Sơ đến một góc vắng vẻ, rồi dừng lại. Cô mím môi, nói nhỏ:“Vừa nãy những gì Chu Khải nói, anh đừng để ý đến...”“Ừ.”Lạnh nhạt thế sao?Cô lén ngẩng đầu, và bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh. Ánh mắt sâu thẳm như đáy đại dương của Quý Nguyên Sơ khiến cô không thể nào đoán được suy nghĩ của anh.Trì Tuệ bỗng chốc cảm thấy lo lắng hơn. Khi cô còn đang nghĩ nát óc tìm cách giải thích, thì trên đầu bất ngờ vang lên giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng mạnh mẽ của anh:“Anh cưới em, không phải để em sinh con.”"Ầm——"Cô cảm giác tim mình đập mạnh một cái. Ngây ngốc nhìn anh. Từ góc độ này, cằm vuông vức của anh, chiếc mũi cao thẳng tắp và các đường nét khuôn mặt thật sự đẹp đến đáng kinh ngạc.“Tuệ Tuệ?”“À...” Trì Tuệ vội vã thu lại ánh mắt, lúng túng nói: “Em biết rồi.”Rồi cô quay người chạy mất....Khi Chu Khải trở về nhà, mẹ anh ta vừa nấu cơm xong. Nhìn thấy anh về, bà thở phào:“Con vừa đi tìm con bé Trì Tuệ đấy à?”“Ừ.”Chu Khải uể oải ngồi xuống ghế, mặt mày u ám. Anh ta không thể hiểu được tại sao chỉ vì Trì Bảo Châu tổ chức đám cưới, mà vị hôn thê của anh ta lại trở thành vợ người khác.
Mẹ kiếp!
Ai nói cô không thể sinh chứ? Cô có vòng ba đầy đặn thế này, làm sao có chuyện không sinh được! Rõ ràng là Chu Khải không thể sinh thì có!
Cô suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng nghĩ đến việc Chu Khải và Trì Bảo Châu vẫn chưa kết hôn, cô đành nhẫn nhịn mà không lên tiếng.
Cô giữ nét mặt căng thẳng, không chút biểu cảm nhìn Chu Khải: “Vậy sao, thế tôi thật sự phải cảm ơn anh rồi. Nhưng cảm ơn lòng tốt của anh, tôi và anh Quý đã đăng ký kết hôn rồi. Đây này.”
Trì Tuệ rút từ túi áo ra tờ giấy chứng nhận kết hôn.
“Nhìn cho rõ, đây là giấy đăng ký kết hôn. Nếu anh còn tiếp tục phá hoại tình cảm của vợ chồng tôi, tôi sẽ tố cáo anh!”
Ồ, xem cô bé Trì Tuệ hôm nay cứng rắn quá nhỉ! Bình thường bị bà Vương ức hϊếp không dám kêu một lời, vậy mà hôm nay lại mạnh mẽ như vậy.
Mọi người đều thầm nghĩ rằng Trì Tuệ thay đổi là vì cô đã kết hôn và có người đàn ông làm chỗ dựa, hơn nữa người này còn là người đàn ông mạnh mẽ nhất của đội sản xuất.
Đúng vậy, hôm nay Quý Nguyên Sơ vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám và chiếc quần đen thường thấy. Dù là trang phục giản dị nhưng vẫn không thể che giấu khí chất nam tính tỏa ra từ người anh. Làn da màu đồng của anh dưới ánh hoàng hôn như được phủ một lớp ánh sáng.
Anh đứng đó, chắn sau lưng Trì Tuệ, như đang bảo vệ cô một cách mạnh mẽ. Còn Chu Khải, đứng trước mặt anh chẳng khác gì một chú gà con.
Đúng là phụ nữ, khi bố mẹ không thể làm chỗ dựa, thì việc chọn đúng người chồng rất quan trọng.
Chu Khải không ngờ Trì Tuệ lại phản ứng mạnh đến vậy. Anh ta sững sờ.
Rõ ràng mới không lâu trước đây, cô còn nép vào một góc mà khóc lóc với anh ta cơ mà. Trong lúc Chu Khải còn đang mơ màng, Trì Tuệ hừ lạnh một tiếng, kéo tay áo Quý Nguyên Sơ, nhanh chóng rời khỏi đó.
Một người đàn ông cao 1m85 bị một cô gái nhỏ kéo tay đi, trông thật buồn cười. Nhưng Quý Nguyên Sơ lại chẳng cảm thấy mất mặt chút nào. Khi đi ngang qua Chu Khải, anh chỉ liếc một cái, ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Chu Khải cứng người lại.
Khi Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ rời đi, mọi người cũng thấy chẳng còn gì hay ho để xem nữa, lần lượt tản ra.
Bên này, Trì Tuệ kéo Quý Nguyên Sơ đến một góc vắng vẻ, rồi dừng lại. Cô mím môi, nói nhỏ:
“Vừa nãy những gì Chu Khải nói, anh đừng để ý đến...”
“Ừ.”
Lạnh nhạt thế sao?
Cô lén ngẩng đầu, và bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh. Ánh mắt sâu thẳm như đáy đại dương của Quý Nguyên Sơ khiến cô không thể nào đoán được suy nghĩ của anh.
Trì Tuệ bỗng chốc cảm thấy lo lắng hơn. Khi cô còn đang nghĩ nát óc tìm cách giải thích, thì trên đầu bất ngờ vang lên giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng mạnh mẽ của anh:
“Anh cưới em, không phải để em sinh con.”
"Ầm——"
Cô cảm giác tim mình đập mạnh một cái. Ngây ngốc nhìn anh. Từ góc độ này, cằm vuông vức của anh, chiếc mũi cao thẳng tắp và các đường nét khuôn mặt thật sự đẹp đến đáng kinh ngạc.
“Tuệ Tuệ?”
“À...” Trì Tuệ vội vã thu lại ánh mắt, lúng túng nói: “Em biết rồi.”
Rồi cô quay người chạy mất.
...
Khi Chu Khải trở về nhà, mẹ anh ta vừa nấu cơm xong. Nhìn thấy anh về, bà thở phào:
“Con vừa đi tìm con bé Trì Tuệ đấy à?”
“Ừ.”
Chu Khải uể oải ngồi xuống ghế, mặt mày u ám. Anh ta không thể hiểu được tại sao chỉ vì Trì Bảo Châu tổ chức đám cưới, mà vị hôn thê của anh ta lại trở thành vợ người khác.
Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu KỳTác giả: Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Đảm/旺旺雪柄超好胆Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Ưm... Nặng quá..." Trì Tuệ cảm thấy có một thứ gì đó như cây gậy gỗ nặng nề đè ngang người mình. Cô cố giãy giụa, hai tay quơ quào vô thức xung quanh để tìm cách thoát ra khỏi thứ đang đè ép mình. Nhưng cái thứ ấy vừa nặng vừa cứng, đè chặt vào n.g.ự.c cô, khiến cô không thở nổi. Trì Tuệ mơ màng mở mắt ra, không ngờ lại thấy trên n.g.ự.c mình là một cánh tay đầy cơ bắp! Cô cứng người, từ từ quay đầu nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy bờ n.g.ự.c cuồn cuộn cơ bắp của người đàn ông, cô hoảng sợ suýt chút nữa hét lên. Người đàn ông có vẻ như bị hành động quơ quào của cô làm phiền, mày kiếm khẽ nhíu lại, anh không mở mắt, chỉ dùng bàn tay to lớn tóm gọn cổ tay mảnh khảnh của cô. Lòng bàn tay anh nóng hổi. Khoảnh khắc cổ tay bị anh nắm lấy, cả người Trì Tuệ run rẩy, hàng mi cong khẽ rung lên và nước mắt bắt đầu trào ra. "Ưm... Anh buông tôi ra... đau quá..." Giọng nói nhỏ nhẹ của cô truyền vào tai, khiến mí mắt của Quý Nguyên Sơ giật mạnh, anh mở bừng mắt. Trước mắt anh là một người phụ nữ… Mẹ kiếp!Ai nói cô không thể sinh chứ? Cô có vòng ba đầy đặn thế này, làm sao có chuyện không sinh được! Rõ ràng là Chu Khải không thể sinh thì có!Cô suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng nghĩ đến việc Chu Khải và Trì Bảo Châu vẫn chưa kết hôn, cô đành nhẫn nhịn mà không lên tiếng.Cô giữ nét mặt căng thẳng, không chút biểu cảm nhìn Chu Khải: “Vậy sao, thế tôi thật sự phải cảm ơn anh rồi. Nhưng cảm ơn lòng tốt của anh, tôi và anh Quý đã đăng ký kết hôn rồi. Đây này.”Trì Tuệ rút từ túi áo ra tờ giấy chứng nhận kết hôn.“Nhìn cho rõ, đây là giấy đăng ký kết hôn. Nếu anh còn tiếp tục phá hoại tình cảm của vợ chồng tôi, tôi sẽ tố cáo anh!”Ồ, xem cô bé Trì Tuệ hôm nay cứng rắn quá nhỉ! Bình thường bị bà Vương ức hϊếp không dám kêu một lời, vậy mà hôm nay lại mạnh mẽ như vậy.Mọi người đều thầm nghĩ rằng Trì Tuệ thay đổi là vì cô đã kết hôn và có người đàn ông làm chỗ dựa, hơn nữa người này còn là người đàn ông mạnh mẽ nhất của đội sản xuất.Đúng vậy, hôm nay Quý Nguyên Sơ vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám và chiếc quần đen thường thấy. Dù là trang phục giản dị nhưng vẫn không thể che giấu khí chất nam tính tỏa ra từ người anh. Làn da màu đồng của anh dưới ánh hoàng hôn như được phủ một lớp ánh sáng.Anh đứng đó, chắn sau lưng Trì Tuệ, như đang bảo vệ cô một cách mạnh mẽ. Còn Chu Khải, đứng trước mặt anh chẳng khác gì một chú gà con.Đúng là phụ nữ, khi bố mẹ không thể làm chỗ dựa, thì việc chọn đúng người chồng rất quan trọng.Chu Khải không ngờ Trì Tuệ lại phản ứng mạnh đến vậy. Anh ta sững sờ.Rõ ràng mới không lâu trước đây, cô còn nép vào một góc mà khóc lóc với anh ta cơ mà. Trong lúc Chu Khải còn đang mơ màng, Trì Tuệ hừ lạnh một tiếng, kéo tay áo Quý Nguyên Sơ, nhanh chóng rời khỏi đó.Một người đàn ông cao 1m85 bị một cô gái nhỏ kéo tay đi, trông thật buồn cười. Nhưng Quý Nguyên Sơ lại chẳng cảm thấy mất mặt chút nào. Khi đi ngang qua Chu Khải, anh chỉ liếc một cái, ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.Chu Khải cứng người lại.Khi Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ rời đi, mọi người cũng thấy chẳng còn gì hay ho để xem nữa, lần lượt tản ra.Bên này, Trì Tuệ kéo Quý Nguyên Sơ đến một góc vắng vẻ, rồi dừng lại. Cô mím môi, nói nhỏ:“Vừa nãy những gì Chu Khải nói, anh đừng để ý đến...”“Ừ.”Lạnh nhạt thế sao?Cô lén ngẩng đầu, và bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh. Ánh mắt sâu thẳm như đáy đại dương của Quý Nguyên Sơ khiến cô không thể nào đoán được suy nghĩ của anh.Trì Tuệ bỗng chốc cảm thấy lo lắng hơn. Khi cô còn đang nghĩ nát óc tìm cách giải thích, thì trên đầu bất ngờ vang lên giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng mạnh mẽ của anh:“Anh cưới em, không phải để em sinh con.”"Ầm——"Cô cảm giác tim mình đập mạnh một cái. Ngây ngốc nhìn anh. Từ góc độ này, cằm vuông vức của anh, chiếc mũi cao thẳng tắp và các đường nét khuôn mặt thật sự đẹp đến đáng kinh ngạc.“Tuệ Tuệ?”“À...” Trì Tuệ vội vã thu lại ánh mắt, lúng túng nói: “Em biết rồi.”Rồi cô quay người chạy mất....Khi Chu Khải trở về nhà, mẹ anh ta vừa nấu cơm xong. Nhìn thấy anh về, bà thở phào:“Con vừa đi tìm con bé Trì Tuệ đấy à?”“Ừ.”Chu Khải uể oải ngồi xuống ghế, mặt mày u ám. Anh ta không thể hiểu được tại sao chỉ vì Trì Bảo Châu tổ chức đám cưới, mà vị hôn thê của anh ta lại trở thành vợ người khác.