"Ưm... Nặng quá..." Trì Tuệ cảm thấy có một thứ gì đó như cây gậy gỗ nặng nề đè ngang người mình. Cô cố giãy giụa, hai tay quơ quào vô thức xung quanh để tìm cách thoát ra khỏi thứ đang đè ép mình. Nhưng cái thứ ấy vừa nặng vừa cứng, đè chặt vào n.g.ự.c cô, khiến cô không thở nổi. Trì Tuệ mơ màng mở mắt ra, không ngờ lại thấy trên n.g.ự.c mình là một cánh tay đầy cơ bắp! Cô cứng người, từ từ quay đầu nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy bờ n.g.ự.c cuồn cuộn cơ bắp của người đàn ông, cô hoảng sợ suýt chút nữa hét lên. Người đàn ông có vẻ như bị hành động quơ quào của cô làm phiền, mày kiếm khẽ nhíu lại, anh không mở mắt, chỉ dùng bàn tay to lớn tóm gọn cổ tay mảnh khảnh của cô. Lòng bàn tay anh nóng hổi. Khoảnh khắc cổ tay bị anh nắm lấy, cả người Trì Tuệ run rẩy, hàng mi cong khẽ rung lên và nước mắt bắt đầu trào ra. "Ưm... Anh buông tôi ra... đau quá..." Giọng nói nhỏ nhẹ của cô truyền vào tai, khiến mí mắt của Quý Nguyên Sơ giật mạnh, anh mở bừng mắt. Trước mắt anh là một người phụ nữ…
Chương 29
Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu KỳTác giả: Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Đảm/旺旺雪柄超好胆Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Ưm... Nặng quá..." Trì Tuệ cảm thấy có một thứ gì đó như cây gậy gỗ nặng nề đè ngang người mình. Cô cố giãy giụa, hai tay quơ quào vô thức xung quanh để tìm cách thoát ra khỏi thứ đang đè ép mình. Nhưng cái thứ ấy vừa nặng vừa cứng, đè chặt vào n.g.ự.c cô, khiến cô không thở nổi. Trì Tuệ mơ màng mở mắt ra, không ngờ lại thấy trên n.g.ự.c mình là một cánh tay đầy cơ bắp! Cô cứng người, từ từ quay đầu nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy bờ n.g.ự.c cuồn cuộn cơ bắp của người đàn ông, cô hoảng sợ suýt chút nữa hét lên. Người đàn ông có vẻ như bị hành động quơ quào của cô làm phiền, mày kiếm khẽ nhíu lại, anh không mở mắt, chỉ dùng bàn tay to lớn tóm gọn cổ tay mảnh khảnh của cô. Lòng bàn tay anh nóng hổi. Khoảnh khắc cổ tay bị anh nắm lấy, cả người Trì Tuệ run rẩy, hàng mi cong khẽ rung lên và nước mắt bắt đầu trào ra. "Ưm... Anh buông tôi ra... đau quá..." Giọng nói nhỏ nhẹ của cô truyền vào tai, khiến mí mắt của Quý Nguyên Sơ giật mạnh, anh mở bừng mắt. Trước mắt anh là một người phụ nữ… Trì Tuệ nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi, mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi.”Đúng lúc này, Trì Bảo Châu mang cơm trưa đến cho mẹ – bà Vương và hai anh em Trì Đại Bảo, Trì Nhị Bảo. Thấy Trì Tuệ đang mặc bộ quần áo lấm lem, cúi người nhặt lạc, cô ta cười thầm.Kiếp trước, vào thời điểm này, Trì Tuệ đã lấy Chu Khải. Nhà họ Chu không thiếu phụ nữ làm việc để tích điểm công, nên cô chỉ cần ở nhà nấu cơm. Trong khi đó, lần nào đi làm đồng, Trì Bảo Châu cũng mệt mỏi đến mức đau nhức cả người, còn Trì Tuệ thì lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng.Hừ.Trì Bảo Châu cảm thấy vô cùng hả dạ. Cô ta đi đến bên cạnh bà Vương, ngọt ngào nói:“Chị ba vẫn làm chưa xong ạ? Sao mà chậm vậy, mọi người đang chờ ăn trưa kìa.”Trì Tuệ chỉ liếc Trì Bảo Châu một cái, rồi lạnh nhạt đáp:“Không sao, mọi người cứ ăn trước đi, tôi sắp xong rồi.”“Người nông thôn gì mà còn không nhanh bằng chúng tôi – đám thanh niên trí thức từ thành phố xuống.”“Nhìn da dẻ mịn màng, chắc ở nhà chẳng phải làm việc gì nặng nhọc đâu nhỉ, nhà ông Trì đúng là cưng chiều con gái thật.”“Hừ, nhà chỉ có hai cô con gái, không cưng chiều thì cưng ai.”Ngay lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi, một giọng nam trầm thấp bất chợt vang lên: “Tuệ Tuệ.”Quý Nguyên Sơ bước đến trước mặt Trì Tuệ, cúi xuống nói: “Em về lấy cơm trưa đi, chỗ này để anh làm cho.”Trong lúc bị mọi người trách móc, trong lòng Trì Tuệ chỉ có cảm giác áy náy. Cô biết mình làm chậm, đã kéo lùi công việc của cả nhóm. Nhưng khi nhìn thấy Quý Nguyên Sơ, cảm giác tội lỗi trong cô lại xen lẫn với chút tủi thân.Quý Nguyên Sơ thấy ánh mắt cô long lanh như sắp khóc, ánh mắt anh tối lại, giọng nói cũng dịu dàng hẳn:“Về đi, sáng nay anh làm thêm mấy chiếc bánh, mang ra đây mình cùng ăn.”“Vâng.”Trì Tuệ nhắm chặt mắt, nuốt nước mắt vào trong, giọng nói nghẹn ngào:“Em sẽ quay lại ngay, anh chờ em nhé.”“Ừ, đi đi.”Trì Tuệ đứng dậy, liếc nhìn Quý Nguyên Sơ đang ngồi xổm, giúp cô nhặt lạc, rồi mím môi, vội vã chạy về nhà.
Trì Tuệ nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi, mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi.”
Đúng lúc này, Trì Bảo Châu mang cơm trưa đến cho mẹ – bà Vương và hai anh em Trì Đại Bảo, Trì Nhị Bảo. Thấy Trì Tuệ đang mặc bộ quần áo lấm lem, cúi người nhặt lạc, cô ta cười thầm.
Kiếp trước, vào thời điểm này, Trì Tuệ đã lấy Chu Khải. Nhà họ Chu không thiếu phụ nữ làm việc để tích điểm công, nên cô chỉ cần ở nhà nấu cơm. Trong khi đó, lần nào đi làm đồng, Trì Bảo Châu cũng mệt mỏi đến mức đau nhức cả người, còn Trì Tuệ thì lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng.
Hừ.
Trì Bảo Châu cảm thấy vô cùng hả dạ. Cô ta đi đến bên cạnh bà Vương, ngọt ngào nói:
“Chị ba vẫn làm chưa xong ạ? Sao mà chậm vậy, mọi người đang chờ ăn trưa kìa.”
Trì Tuệ chỉ liếc Trì Bảo Châu một cái, rồi lạnh nhạt đáp:
“Không sao, mọi người cứ ăn trước đi, tôi sắp xong rồi.”
“Người nông thôn gì mà còn không nhanh bằng chúng tôi – đám thanh niên trí thức từ thành phố xuống.”
“Nhìn da dẻ mịn màng, chắc ở nhà chẳng phải làm việc gì nặng nhọc đâu nhỉ, nhà ông Trì đúng là cưng chiều con gái thật.”
“Hừ, nhà chỉ có hai cô con gái, không cưng chiều thì cưng ai.”
Ngay lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi, một giọng nam trầm thấp bất chợt vang lên: “Tuệ Tuệ.”
Quý Nguyên Sơ bước đến trước mặt Trì Tuệ, cúi xuống nói: “Em về lấy cơm trưa đi, chỗ này để anh làm cho.”
Trong lúc bị mọi người trách móc, trong lòng Trì Tuệ chỉ có cảm giác áy náy. Cô biết mình làm chậm, đã kéo lùi công việc của cả nhóm. Nhưng khi nhìn thấy Quý Nguyên Sơ, cảm giác tội lỗi trong cô lại xen lẫn với chút tủi thân.
Quý Nguyên Sơ thấy ánh mắt cô long lanh như sắp khóc, ánh mắt anh tối lại, giọng nói cũng dịu dàng hẳn:
“Về đi, sáng nay anh làm thêm mấy chiếc bánh, mang ra đây mình cùng ăn.”
“Vâng.”
Trì Tuệ nhắm chặt mắt, nuốt nước mắt vào trong, giọng nói nghẹn ngào:
“Em sẽ quay lại ngay, anh chờ em nhé.”
“Ừ, đi đi.”
Trì Tuệ đứng dậy, liếc nhìn Quý Nguyên Sơ đang ngồi xổm, giúp cô nhặt lạc, rồi mím môi, vội vã chạy về nhà.
Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu KỳTác giả: Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Đảm/旺旺雪柄超好胆Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Ưm... Nặng quá..." Trì Tuệ cảm thấy có một thứ gì đó như cây gậy gỗ nặng nề đè ngang người mình. Cô cố giãy giụa, hai tay quơ quào vô thức xung quanh để tìm cách thoát ra khỏi thứ đang đè ép mình. Nhưng cái thứ ấy vừa nặng vừa cứng, đè chặt vào n.g.ự.c cô, khiến cô không thở nổi. Trì Tuệ mơ màng mở mắt ra, không ngờ lại thấy trên n.g.ự.c mình là một cánh tay đầy cơ bắp! Cô cứng người, từ từ quay đầu nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy bờ n.g.ự.c cuồn cuộn cơ bắp của người đàn ông, cô hoảng sợ suýt chút nữa hét lên. Người đàn ông có vẻ như bị hành động quơ quào của cô làm phiền, mày kiếm khẽ nhíu lại, anh không mở mắt, chỉ dùng bàn tay to lớn tóm gọn cổ tay mảnh khảnh của cô. Lòng bàn tay anh nóng hổi. Khoảnh khắc cổ tay bị anh nắm lấy, cả người Trì Tuệ run rẩy, hàng mi cong khẽ rung lên và nước mắt bắt đầu trào ra. "Ưm... Anh buông tôi ra... đau quá..." Giọng nói nhỏ nhẹ của cô truyền vào tai, khiến mí mắt của Quý Nguyên Sơ giật mạnh, anh mở bừng mắt. Trước mắt anh là một người phụ nữ… Trì Tuệ nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi, mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi.”Đúng lúc này, Trì Bảo Châu mang cơm trưa đến cho mẹ – bà Vương và hai anh em Trì Đại Bảo, Trì Nhị Bảo. Thấy Trì Tuệ đang mặc bộ quần áo lấm lem, cúi người nhặt lạc, cô ta cười thầm.Kiếp trước, vào thời điểm này, Trì Tuệ đã lấy Chu Khải. Nhà họ Chu không thiếu phụ nữ làm việc để tích điểm công, nên cô chỉ cần ở nhà nấu cơm. Trong khi đó, lần nào đi làm đồng, Trì Bảo Châu cũng mệt mỏi đến mức đau nhức cả người, còn Trì Tuệ thì lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng.Hừ.Trì Bảo Châu cảm thấy vô cùng hả dạ. Cô ta đi đến bên cạnh bà Vương, ngọt ngào nói:“Chị ba vẫn làm chưa xong ạ? Sao mà chậm vậy, mọi người đang chờ ăn trưa kìa.”Trì Tuệ chỉ liếc Trì Bảo Châu một cái, rồi lạnh nhạt đáp:“Không sao, mọi người cứ ăn trước đi, tôi sắp xong rồi.”“Người nông thôn gì mà còn không nhanh bằng chúng tôi – đám thanh niên trí thức từ thành phố xuống.”“Nhìn da dẻ mịn màng, chắc ở nhà chẳng phải làm việc gì nặng nhọc đâu nhỉ, nhà ông Trì đúng là cưng chiều con gái thật.”“Hừ, nhà chỉ có hai cô con gái, không cưng chiều thì cưng ai.”Ngay lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi, một giọng nam trầm thấp bất chợt vang lên: “Tuệ Tuệ.”Quý Nguyên Sơ bước đến trước mặt Trì Tuệ, cúi xuống nói: “Em về lấy cơm trưa đi, chỗ này để anh làm cho.”Trong lúc bị mọi người trách móc, trong lòng Trì Tuệ chỉ có cảm giác áy náy. Cô biết mình làm chậm, đã kéo lùi công việc của cả nhóm. Nhưng khi nhìn thấy Quý Nguyên Sơ, cảm giác tội lỗi trong cô lại xen lẫn với chút tủi thân.Quý Nguyên Sơ thấy ánh mắt cô long lanh như sắp khóc, ánh mắt anh tối lại, giọng nói cũng dịu dàng hẳn:“Về đi, sáng nay anh làm thêm mấy chiếc bánh, mang ra đây mình cùng ăn.”“Vâng.”Trì Tuệ nhắm chặt mắt, nuốt nước mắt vào trong, giọng nói nghẹn ngào:“Em sẽ quay lại ngay, anh chờ em nhé.”“Ừ, đi đi.”Trì Tuệ đứng dậy, liếc nhìn Quý Nguyên Sơ đang ngồi xổm, giúp cô nhặt lạc, rồi mím môi, vội vã chạy về nhà.