Thẩm Manh đại khái là cảm thấy hắn nhất định là tên điểu ti chết oanh oanh liệt liệt nhất trên đời. Chết do nổ gas. ..... Hoàng tráng vờ lờ, cả căn nhà đều nổ luôn đấy, nổ tan tác thành tro bụi luôn, oanh oanh liệt liệt lẫm lẫm hùng hùng hoả hoả luôn. So với nhiều đồng nghiệp điểu ti trạch nam chết già chết trượt vỏ chuối gì đó thì hắn thật đúng là tốt số. Ít nhất lúc chết đi hắn còn được nổi tiếng. Tưởng tượng đến tờ báo ngày mai tiêu đề đầu tiên là (Thanh niên xấu số chết do nổ bình gas) thì không khỏi thấy buồn cười. Người thân của hắn đọc được hẳn cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm lắm, ai thèm quan tâm một đứa con riêng ăn bám Thẩm gia chết ra sao chứ? Bớt đi hẳn được một cái miệng ăn, sao lại không vui cho được. Cười chán chê, Thẩm Manh mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn chết rồi cơ mà, tại sao vẫn suy nghĩ được. Thẩm Manh cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh trắng xoá cùng một màn hình lập thể 3D màu xanh to đùng trước mắt. Cúi đầu nhìn xuống dưới thân liền thấy cả…

Chương 8: Âm Dương Sư Đệ Nhất (7)

Hệ Thống Dưỡng Thành Nam ChủTác giả: bingbingbongbong2230Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ ThốngThẩm Manh đại khái là cảm thấy hắn nhất định là tên điểu ti chết oanh oanh liệt liệt nhất trên đời. Chết do nổ gas. ..... Hoàng tráng vờ lờ, cả căn nhà đều nổ luôn đấy, nổ tan tác thành tro bụi luôn, oanh oanh liệt liệt lẫm lẫm hùng hùng hoả hoả luôn. So với nhiều đồng nghiệp điểu ti trạch nam chết già chết trượt vỏ chuối gì đó thì hắn thật đúng là tốt số. Ít nhất lúc chết đi hắn còn được nổi tiếng. Tưởng tượng đến tờ báo ngày mai tiêu đề đầu tiên là (Thanh niên xấu số chết do nổ bình gas) thì không khỏi thấy buồn cười. Người thân của hắn đọc được hẳn cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm lắm, ai thèm quan tâm một đứa con riêng ăn bám Thẩm gia chết ra sao chứ? Bớt đi hẳn được một cái miệng ăn, sao lại không vui cho được. Cười chán chê, Thẩm Manh mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn chết rồi cơ mà, tại sao vẫn suy nghĩ được. Thẩm Manh cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh trắng xoá cùng một màn hình lập thể 3D màu xanh to đùng trước mắt. Cúi đầu nhìn xuống dưới thân liền thấy cả… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Manh: "..."???? Ba ba ba.Thẩm Manh: "Tao không nhớ huyết tộc có cái kỹ năng rách nát này đâu, không phải mày tự ý thêm vào đấy chứ?"Mẹ kiếp, kỹ năng ba ba ba là cái loằn gì? Đéo nhận có được không?Hệ thống tỏ vẻ: ( ̄∇ ̄) [Không có đâu, ký chủ đừng vu oan cho hệ thống. Hảo tâm giải thích a, huyết tộc lúc ***** đều yêu dùng cái kỹ năng này. P/s: hàng đã nhận, không trả lại]Thẩm Manh: (ノ`□')ノ⌒┻━┻ hắn muốn giết hệ thống, ai cũng đừng cản trở hắn.Trong lòng Thẩm Manh giờ phút này chỉ muốn khóc ngàn dòng sông, hoá thân tây thi khóc mỹ lệ, khóc đáng thương, khóc ngập chết mẹ thế giới đi. Hắn không cần a.Mọi chuyện vô cùng thuận lợi, Địch Đế Nguyên Hạ ngỏ ý muốn thu Yue làm đệ tử của Địch Đế phủ, muốn bồi dưỡng hắn thành âm dương sư. Yue trong lòng đã sớm đồng ý vạn phần nhưng ngoài mặt tỏ vẻ vẫn còn do dự. Y suy ngẫm một lúc lâu mới đồng ý. Với điều kiện, Thẩm Manh sẽ đi theo y.Địch Đế Nguyên Hạ nhìn nhìn Thẩm Manh, sảng khoái đáp ứng. Yue sau này chắc chắn mang không ít vinh quang về cho Địch Đế phủ, nuôi thêm một kẻ ăn không ngồi rồi cũng chẳng sao. Hơn nữa, ông biết, Yue đã quá dựa dẫm Thẩm Manh, chắc chắn tách không ra, mà Thẩm Manh cũng sẽ ảnh hưởng đến việc Yue phát triển thành người như thế nào.Yue trở thành đệ tử của Địch Đế phủ cũng sẽ mang họ Địch Đế, gọi là Địch Đế Tư Lan, nhập vào gia phả dòng họ Địch Đế. Nhưng y không thích tên này cho lắm nên đối Thẩm Manh vẫn là gọi Yue. Chỉ mình hắn gọi mà thôi.Thẩm Manh đối với việc nam chính đối xử khác biệt với hắn như vậy không khỏi thụ sủng nhược kinh. Có lẽ trong tiềm thức của y đã sớm xem hắn là pa pa đi. Có con trai ngoan như vậy thật là sung sướng quá đi mà.Qua xong một vài nghi thức nhập gia, Yue chính thức trở thành đệ tử Địch Đế phủ, giao xuống dưới trướng của đại sư huynh Địch Đế Ly học tập âm dương thuật cơ bản. Hàng ngày mệt mỏi khắc khổ cũng không than lấy một câu.Đại sư huynh Địch Đế Ly dung mạo tuấn lãng, tính tình ôn hoà khiêm tốn, ở gần hắn liền có cảm giác vô cùng thoải mái, xứng đáng với bốn chữ quân tử như ngọc. Nhưng mà chỉ mình Thẩm Manh biết, Địch Đế Ly hoàn toàn không có như vẻ bề ngoài, ôn nhu cùng dịu dàng. Là một kẻ võ si đến cùng cực, không màng bất cứ cái gì quyền lực cùng danh vọng, một mực luyện võ. Thẩm Manh cảm thấy thật quá kỳ quái, đứng trước mặt một muội tử nhuyễn nhu xinh đẹp mà đầu hắn cũng chỉ nghĩ về võ cho được. Và hơn hết, hắn là một cái đồng tính luyến ái.Vì sao Thẩm Manh biết, vì lúc lơ đãng, hắn đã thấy Địch Đế Ly cùng nhị sư huynh Địch Đế Hà Hàn ở đằng sau viện lén lút hôn nhau.Thẩm Manh là một cái hủ nam, biết được đến bí mật này khiến hắn hưng phấn không thôi, lén lút theo dõi tiến triển của hai người. Xem mà kinh hãi, Địch Đế Hà Hàn là một kẻ phong lưu tuỳ ý như vậy thế mà lại nằm dưới, lại còn không thể đối với Địch Đế Ly phản kháng.Amen, thiệt là tình thú quá đi mà.————- vào một đêm nọ ————-"Aaa... Ly... mau *****... thao ta... ân."Xung quanh quần áo vứt lộn xộn, chồng chéo lên nhau, Địch Đế Hà Hàn chỉ mặc độc duy nhất một bộ nội y lỏng lẻo, nửa khép nửa hở như không mặc, nằm sấp đong đưa mông ***** cầu Địch Đế Ly thao y.Địch Đế Ly nhìn cảnh đẹp phơi bày trước mặt mình, hai mắt đỏ ngầu, vỗ cái bốp vào mông Địch Đế Hà Hàn, cười cười:"Bảo bối, ngươi thật là *****."Địch Đế Hà Hàn bị vỗ như vậy ngứa càng thêm ngứa, hậu huyệt ngứa đến điên cuồng, không thèm để ý liêm sỉ gì nữa mà nũng nịu cầu xin:"Ư... lão công a... tiểu ***** muốn ***** lớn của lão công... cho ta a..."Chỉ chờ có vậy, Địch Đế Ly liền chờ không nổi, từ đằng sau nhét vào ***** lớn, ra sức rút ra đâm vào khiến Địch Đế Hà Hàn sảng đến không nói ra lời, chỉ biết ***** *****:"Aa... ư... thật thích... lão công thao thật sướng..."Địch Đế Ly nghe lời nói ***** toát ra từ miệng ái nhân liền khó mà kiềm chế, càng thêm dùng sức khiến Địch Đế Hà Hàn vui thích không thể tự thoát ra.Cả căn phòng toát lên hương vị ***** ngọt ngấy, cả đêm vang lên tiếng bạch bạch của thịt va chạm với thịt. Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt khiến Thẩm Manh được một trận no mắt, không khỏi cảm khái một phen.———————————————————Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, trời xanh mây trắng nhưng tim em đéo có nắng.Thẩm Manh ngồi tựa vào cây cột, hai chân thả tự do vung vẩy dưới làn nước mát lạnh. Bên cạnh còn có một cốc trà nóng cùng một đĩa đậu phộng nhìn vô cùng thích ý.Hắn đã được thăng chức lên làm quản gia của một tiểu viện của tiểu viện, việc chẳng có bao nhiêu, phần lớn thời gian dùng để hưởng thụ giống như bây giờ. Tâm tình thoải mái, mắt cũng thoải mái. Sắc đẹp ngắm mãi không bao giờ là chán.Mỹ nam tóc trắng khép hờ hai mắt, miệng đọc thầm chú ngữ, mặc đồ sokutai nghiêm chỉnh đứng trên mặt nước trong veo. Xung quanh là các dòng nước nhỏ xoay quanh y như có linh hồn. Tôn lên vẻ đẹp câu hồn đoạt phách của y không sót chút gì. Đẹp tới nỗi khiến Thẩm Manh không tự chủ được mà than thở một câu:"Thật là đẹp không gì tả xiết."————————————————Truyện sẽ không ngược, không kịch tính, sẽ ấm áp, quan trọng là H. Cảm ơn.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Manh: "..."

Image removed.

???? Ba ba ba.

Thẩm Manh: "Tao không nhớ huyết tộc có cái kỹ năng rách nát này đâu, không phải mày tự ý thêm vào đấy chứ?"

Mẹ kiếp, kỹ năng ba ba ba là cái loằn gì? Đéo nhận có được không?

Hệ thống tỏ vẻ: ( ̄∇ ̄) [Không có đâu, ký chủ đừng vu oan cho hệ thống. Hảo tâm giải thích a, huyết tộc lúc ***** đều yêu dùng cái kỹ năng này. P/s: hàng đã nhận, không trả lại]

Thẩm Manh: (ノ`□')ノ⌒┻━┻ hắn muốn giết hệ thống, ai cũng đừng cản trở hắn.

Trong lòng Thẩm Manh giờ phút này chỉ muốn khóc ngàn dòng sông, hoá thân tây thi khóc mỹ lệ, khóc đáng thương, khóc ngập chết mẹ thế giới đi. Hắn không cần a.

Mọi chuyện vô cùng thuận lợi, Địch Đế Nguyên Hạ ngỏ ý muốn thu Yue làm đệ tử của Địch Đế phủ, muốn bồi dưỡng hắn thành âm dương sư. Yue trong lòng đã sớm đồng ý vạn phần nhưng ngoài mặt tỏ vẻ vẫn còn do dự. Y suy ngẫm một lúc lâu mới đồng ý. Với điều kiện, Thẩm Manh sẽ đi theo y.

Địch Đế Nguyên Hạ nhìn nhìn Thẩm Manh, sảng khoái đáp ứng. Yue sau này chắc chắn mang không ít vinh quang về cho Địch Đế phủ, nuôi thêm một kẻ ăn không ngồi rồi cũng chẳng sao. Hơn nữa, ông biết, Yue đã quá dựa dẫm Thẩm Manh, chắc chắn tách không ra, mà Thẩm Manh cũng sẽ ảnh hưởng đến việc Yue phát triển thành người như thế nào.

Yue trở thành đệ tử của Địch Đế phủ cũng sẽ mang họ Địch Đế, gọi là Địch Đế Tư Lan, nhập vào gia phả dòng họ Địch Đế. Nhưng y không thích tên này cho lắm nên đối Thẩm Manh vẫn là gọi Yue. Chỉ mình hắn gọi mà thôi.

Thẩm Manh đối với việc nam chính đối xử khác biệt với hắn như vậy không khỏi thụ sủng nhược kinh. Có lẽ trong tiềm thức của y đã sớm xem hắn là pa pa đi. Có con trai ngoan như vậy thật là sung sướng quá đi mà.

Qua xong một vài nghi thức nhập gia, Yue chính thức trở thành đệ tử Địch Đế phủ, giao xuống dưới trướng của đại sư huynh Địch Đế Ly học tập âm dương thuật cơ bản. Hàng ngày mệt mỏi khắc khổ cũng không than lấy một câu.

Đại sư huynh Địch Đế Ly dung mạo tuấn lãng, tính tình ôn hoà khiêm tốn, ở gần hắn liền có cảm giác vô cùng thoải mái, xứng đáng với bốn chữ quân tử như ngọc. Nhưng mà chỉ mình Thẩm Manh biết, Địch Đế Ly hoàn toàn không có như vẻ bề ngoài, ôn nhu cùng dịu dàng. Là một kẻ võ si đến cùng cực, không màng bất cứ cái gì quyền lực cùng danh vọng, một mực luyện võ. Thẩm Manh cảm thấy thật quá kỳ quái, đứng trước mặt một muội tử nhuyễn nhu xinh đẹp mà đầu hắn cũng chỉ nghĩ về võ cho được. Và hơn hết, hắn là một cái đồng tính luyến ái.

Vì sao Thẩm Manh biết, vì lúc lơ đãng, hắn đã thấy Địch Đế Ly cùng nhị sư huynh Địch Đế Hà Hàn ở đằng sau viện lén lút hôn nhau.

Thẩm Manh là một cái hủ nam, biết được đến bí mật này khiến hắn hưng phấn không thôi, lén lút theo dõi tiến triển của hai người. Xem mà kinh hãi, Địch Đế Hà Hàn là một kẻ phong lưu tuỳ ý như vậy thế mà lại nằm dưới, lại còn không thể đối với Địch Đế Ly phản kháng.

Amen, thiệt là tình thú quá đi mà.

————- vào một đêm nọ ————-

"Aaa... Ly... mau *****... thao ta... ân."

Xung quanh quần áo vứt lộn xộn, chồng chéo lên nhau, Địch Đế Hà Hàn chỉ mặc độc duy nhất một bộ nội y lỏng lẻo, nửa khép nửa hở như không mặc, nằm sấp đong đưa mông ***** cầu Địch Đế Ly thao y.

Địch Đế Ly nhìn cảnh đẹp phơi bày trước mặt mình, hai mắt đỏ ngầu, vỗ cái bốp vào mông Địch Đế Hà Hàn, cười cười:

"Bảo bối, ngươi thật là *****."

Địch Đế Hà Hàn bị vỗ như vậy ngứa càng thêm ngứa, hậu huyệt ngứa đến điên cuồng, không thèm để ý liêm sỉ gì nữa mà nũng nịu cầu xin:

"Ư... lão công a... tiểu ***** muốn ***** lớn của lão công... cho ta a..."

Chỉ chờ có vậy, Địch Đế Ly liền chờ không nổi, từ đằng sau nhét vào ***** lớn, ra sức rút ra đâm vào khiến Địch Đế Hà Hàn sảng đến không nói ra lời, chỉ biết ***** *****:

"Aa... ư... thật thích... lão công thao thật sướng..."

Địch Đế Ly nghe lời nói ***** toát ra từ miệng ái nhân liền khó mà kiềm chế, càng thêm dùng sức khiến Địch Đế Hà Hàn vui thích không thể tự thoát ra.

Cả căn phòng toát lên hương vị ***** ngọt ngấy, cả đêm vang lên tiếng bạch bạch của thịt va chạm với thịt. Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt khiến Thẩm Manh được một trận no mắt, không khỏi cảm khái một phen.

———————————————————

Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, trời xanh mây trắng nhưng tim em đéo có nắng.

Thẩm Manh ngồi tựa vào cây cột, hai chân thả tự do vung vẩy dưới làn nước mát lạnh. Bên cạnh còn có một cốc trà nóng cùng một đĩa đậu phộng nhìn vô cùng thích ý.

Hắn đã được thăng chức lên làm quản gia của một tiểu viện của tiểu viện, việc chẳng có bao nhiêu, phần lớn thời gian dùng để hưởng thụ giống như bây giờ. Tâm tình thoải mái, mắt cũng thoải mái. Sắc đẹp ngắm mãi không bao giờ là chán.

Mỹ nam tóc trắng khép hờ hai mắt, miệng đọc thầm chú ngữ, mặc đồ sokutai nghiêm chỉnh đứng trên mặt nước trong veo. Xung quanh là các dòng nước nhỏ xoay quanh y như có linh hồn. Tôn lên vẻ đẹp câu hồn đoạt phách của y không sót chút gì. Đẹp tới nỗi khiến Thẩm Manh không tự chủ được mà than thở một câu:

"Thật là đẹp không gì tả xiết."

————————————————

Truyện sẽ không ngược, không kịch tính, sẽ ấm áp, quan trọng là H. Cảm ơn.

Hệ Thống Dưỡng Thành Nam ChủTác giả: bingbingbongbong2230Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ ThốngThẩm Manh đại khái là cảm thấy hắn nhất định là tên điểu ti chết oanh oanh liệt liệt nhất trên đời. Chết do nổ gas. ..... Hoàng tráng vờ lờ, cả căn nhà đều nổ luôn đấy, nổ tan tác thành tro bụi luôn, oanh oanh liệt liệt lẫm lẫm hùng hùng hoả hoả luôn. So với nhiều đồng nghiệp điểu ti trạch nam chết già chết trượt vỏ chuối gì đó thì hắn thật đúng là tốt số. Ít nhất lúc chết đi hắn còn được nổi tiếng. Tưởng tượng đến tờ báo ngày mai tiêu đề đầu tiên là (Thanh niên xấu số chết do nổ bình gas) thì không khỏi thấy buồn cười. Người thân của hắn đọc được hẳn cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm lắm, ai thèm quan tâm một đứa con riêng ăn bám Thẩm gia chết ra sao chứ? Bớt đi hẳn được một cái miệng ăn, sao lại không vui cho được. Cười chán chê, Thẩm Manh mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn chết rồi cơ mà, tại sao vẫn suy nghĩ được. Thẩm Manh cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh trắng xoá cùng một màn hình lập thể 3D màu xanh to đùng trước mắt. Cúi đầu nhìn xuống dưới thân liền thấy cả… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Manh: "..."???? Ba ba ba.Thẩm Manh: "Tao không nhớ huyết tộc có cái kỹ năng rách nát này đâu, không phải mày tự ý thêm vào đấy chứ?"Mẹ kiếp, kỹ năng ba ba ba là cái loằn gì? Đéo nhận có được không?Hệ thống tỏ vẻ: ( ̄∇ ̄) [Không có đâu, ký chủ đừng vu oan cho hệ thống. Hảo tâm giải thích a, huyết tộc lúc ***** đều yêu dùng cái kỹ năng này. P/s: hàng đã nhận, không trả lại]Thẩm Manh: (ノ`□')ノ⌒┻━┻ hắn muốn giết hệ thống, ai cũng đừng cản trở hắn.Trong lòng Thẩm Manh giờ phút này chỉ muốn khóc ngàn dòng sông, hoá thân tây thi khóc mỹ lệ, khóc đáng thương, khóc ngập chết mẹ thế giới đi. Hắn không cần a.Mọi chuyện vô cùng thuận lợi, Địch Đế Nguyên Hạ ngỏ ý muốn thu Yue làm đệ tử của Địch Đế phủ, muốn bồi dưỡng hắn thành âm dương sư. Yue trong lòng đã sớm đồng ý vạn phần nhưng ngoài mặt tỏ vẻ vẫn còn do dự. Y suy ngẫm một lúc lâu mới đồng ý. Với điều kiện, Thẩm Manh sẽ đi theo y.Địch Đế Nguyên Hạ nhìn nhìn Thẩm Manh, sảng khoái đáp ứng. Yue sau này chắc chắn mang không ít vinh quang về cho Địch Đế phủ, nuôi thêm một kẻ ăn không ngồi rồi cũng chẳng sao. Hơn nữa, ông biết, Yue đã quá dựa dẫm Thẩm Manh, chắc chắn tách không ra, mà Thẩm Manh cũng sẽ ảnh hưởng đến việc Yue phát triển thành người như thế nào.Yue trở thành đệ tử của Địch Đế phủ cũng sẽ mang họ Địch Đế, gọi là Địch Đế Tư Lan, nhập vào gia phả dòng họ Địch Đế. Nhưng y không thích tên này cho lắm nên đối Thẩm Manh vẫn là gọi Yue. Chỉ mình hắn gọi mà thôi.Thẩm Manh đối với việc nam chính đối xử khác biệt với hắn như vậy không khỏi thụ sủng nhược kinh. Có lẽ trong tiềm thức của y đã sớm xem hắn là pa pa đi. Có con trai ngoan như vậy thật là sung sướng quá đi mà.Qua xong một vài nghi thức nhập gia, Yue chính thức trở thành đệ tử Địch Đế phủ, giao xuống dưới trướng của đại sư huynh Địch Đế Ly học tập âm dương thuật cơ bản. Hàng ngày mệt mỏi khắc khổ cũng không than lấy một câu.Đại sư huynh Địch Đế Ly dung mạo tuấn lãng, tính tình ôn hoà khiêm tốn, ở gần hắn liền có cảm giác vô cùng thoải mái, xứng đáng với bốn chữ quân tử như ngọc. Nhưng mà chỉ mình Thẩm Manh biết, Địch Đế Ly hoàn toàn không có như vẻ bề ngoài, ôn nhu cùng dịu dàng. Là một kẻ võ si đến cùng cực, không màng bất cứ cái gì quyền lực cùng danh vọng, một mực luyện võ. Thẩm Manh cảm thấy thật quá kỳ quái, đứng trước mặt một muội tử nhuyễn nhu xinh đẹp mà đầu hắn cũng chỉ nghĩ về võ cho được. Và hơn hết, hắn là một cái đồng tính luyến ái.Vì sao Thẩm Manh biết, vì lúc lơ đãng, hắn đã thấy Địch Đế Ly cùng nhị sư huynh Địch Đế Hà Hàn ở đằng sau viện lén lút hôn nhau.Thẩm Manh là một cái hủ nam, biết được đến bí mật này khiến hắn hưng phấn không thôi, lén lút theo dõi tiến triển của hai người. Xem mà kinh hãi, Địch Đế Hà Hàn là một kẻ phong lưu tuỳ ý như vậy thế mà lại nằm dưới, lại còn không thể đối với Địch Đế Ly phản kháng.Amen, thiệt là tình thú quá đi mà.————- vào một đêm nọ ————-"Aaa... Ly... mau *****... thao ta... ân."Xung quanh quần áo vứt lộn xộn, chồng chéo lên nhau, Địch Đế Hà Hàn chỉ mặc độc duy nhất một bộ nội y lỏng lẻo, nửa khép nửa hở như không mặc, nằm sấp đong đưa mông ***** cầu Địch Đế Ly thao y.Địch Đế Ly nhìn cảnh đẹp phơi bày trước mặt mình, hai mắt đỏ ngầu, vỗ cái bốp vào mông Địch Đế Hà Hàn, cười cười:"Bảo bối, ngươi thật là *****."Địch Đế Hà Hàn bị vỗ như vậy ngứa càng thêm ngứa, hậu huyệt ngứa đến điên cuồng, không thèm để ý liêm sỉ gì nữa mà nũng nịu cầu xin:"Ư... lão công a... tiểu ***** muốn ***** lớn của lão công... cho ta a..."Chỉ chờ có vậy, Địch Đế Ly liền chờ không nổi, từ đằng sau nhét vào ***** lớn, ra sức rút ra đâm vào khiến Địch Đế Hà Hàn sảng đến không nói ra lời, chỉ biết ***** *****:"Aa... ư... thật thích... lão công thao thật sướng..."Địch Đế Ly nghe lời nói ***** toát ra từ miệng ái nhân liền khó mà kiềm chế, càng thêm dùng sức khiến Địch Đế Hà Hàn vui thích không thể tự thoát ra.Cả căn phòng toát lên hương vị ***** ngọt ngấy, cả đêm vang lên tiếng bạch bạch của thịt va chạm với thịt. Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt khiến Thẩm Manh được một trận no mắt, không khỏi cảm khái một phen.———————————————————Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, trời xanh mây trắng nhưng tim em đéo có nắng.Thẩm Manh ngồi tựa vào cây cột, hai chân thả tự do vung vẩy dưới làn nước mát lạnh. Bên cạnh còn có một cốc trà nóng cùng một đĩa đậu phộng nhìn vô cùng thích ý.Hắn đã được thăng chức lên làm quản gia của một tiểu viện của tiểu viện, việc chẳng có bao nhiêu, phần lớn thời gian dùng để hưởng thụ giống như bây giờ. Tâm tình thoải mái, mắt cũng thoải mái. Sắc đẹp ngắm mãi không bao giờ là chán.Mỹ nam tóc trắng khép hờ hai mắt, miệng đọc thầm chú ngữ, mặc đồ sokutai nghiêm chỉnh đứng trên mặt nước trong veo. Xung quanh là các dòng nước nhỏ xoay quanh y như có linh hồn. Tôn lên vẻ đẹp câu hồn đoạt phách của y không sót chút gì. Đẹp tới nỗi khiến Thẩm Manh không tự chủ được mà than thở một câu:"Thật là đẹp không gì tả xiết."————————————————Truyện sẽ không ngược, không kịch tính, sẽ ấm áp, quan trọng là H. Cảm ơn.

Chương 8: Âm Dương Sư Đệ Nhất (7)