[ Niệm Niệm, thư này...!nói về việc ba của em được phục chức, ba tôi đã âm thầm vận động, tin rằng sẽ có tin tốt trong thời gian tới…] Giữa mùa đông lạnh giá, nông trường Thắng Lợi liên tục hứng chịu gió, sương giá, tuyết rơi. Trong tay Tô Niệm nắm chặt hai tờ giấy và một phong bì màu vàng, cô vội vã chạy về nhà. Bức thư là do Hòa Bình, người hàng xóm và cũng là bạn thanh mai trúc mã của Tô Niệm, gửi từ thành phố cách đây vài ngày. Hai trang giấy đầy ắp chữ, Tô Niệm đọc lướt qua, khi thấy câu "ba em có cơ hội được phục chức", cô đã không còn tâm trí để đọc những lời thăm hỏi còn lại. Cô tung hai bím tóc, chạy về phía căn nhà tranh rách nát. Gia đình Tô Niệm trước đây sống trong một căn nhà gạch đỏ ở thành phố, giờ đây lại sống trong căn nhà tranh tồi tàn nhất của nông trường Thắng Lợi, mỗi khi gió mưa, ngôi nhà như muốn bị lật tung. Nhưng lúc này, trái tim Tô Niệm đang đập loạn, trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ "phục chức", hơi thở gấp gáp, cô đẩy cửa bước vào. "Mẹ, Hòa Bình gửi thư…
Chương 30: 30: Nhà Em Có Thể Trở Về Thành Phố 3
Thập Niên 70 Đại Mỹ Nhân Ở Niên Đại Văn Trở Về Thành PhốTác giả: Thu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không[ Niệm Niệm, thư này...!nói về việc ba của em được phục chức, ba tôi đã âm thầm vận động, tin rằng sẽ có tin tốt trong thời gian tới…] Giữa mùa đông lạnh giá, nông trường Thắng Lợi liên tục hứng chịu gió, sương giá, tuyết rơi. Trong tay Tô Niệm nắm chặt hai tờ giấy và một phong bì màu vàng, cô vội vã chạy về nhà. Bức thư là do Hòa Bình, người hàng xóm và cũng là bạn thanh mai trúc mã của Tô Niệm, gửi từ thành phố cách đây vài ngày. Hai trang giấy đầy ắp chữ, Tô Niệm đọc lướt qua, khi thấy câu "ba em có cơ hội được phục chức", cô đã không còn tâm trí để đọc những lời thăm hỏi còn lại. Cô tung hai bím tóc, chạy về phía căn nhà tranh rách nát. Gia đình Tô Niệm trước đây sống trong một căn nhà gạch đỏ ở thành phố, giờ đây lại sống trong căn nhà tranh tồi tàn nhất của nông trường Thắng Lợi, mỗi khi gió mưa, ngôi nhà như muốn bị lật tung. Nhưng lúc này, trái tim Tô Niệm đang đập loạn, trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ "phục chức", hơi thở gấp gáp, cô đẩy cửa bước vào. "Mẹ, Hòa Bình gửi thư… Thấy xung quanh vắng người, anh ta vươn tay muốn sờ lên tay Tô Niệm, cảm giác mềm mại, trơn láng kia khiến lửa dục trong người hắn ta bốc cháy, lúc này anh ta cũng chẳng muốn giả vờ nữa, vừa cười ***** vừa vươn tay ôm lấy vai Tô Niệm: "Em còn chưa biết mùi vị đàn ông là như thế nào, để anh cho em nếm thử..."Tô Niệm giật mình né tránh bàn tay của Trần Chí Cương, nghe thấy giọng nói ghê tởm bên tai, chỉ cảm thấy buồn nôn, muốn nôn ra ngoài, nhưng anh ta vẫn không buông tha, muốn ôm lấy cô, dùng sức mạnh giam cầm cô...Anh ta cao lớn, sức lực cũng rất lớn, Tô Niệm nhất thời không thể thoát ra được, chỉ có thể giơ chân đá anh ta hai cái, nhưng đối với Trần Chí Cương thì chỉ như muỗi đốt inox mà thôi, ngược lại càng ***** ***** chinh phục của anh ta..."Em đừng có mơ là loại phần tử bị ruồng bỏ như em mà còn có quyền lựa chọn! Ở nông trường Thắng Lợi này xem ai dám giúp em!" Trần Chí Cương gương mặt biến dạng, tràn đầy vẻ dâm tà.Cho đến khi Tô Niệm dùng sức đá vào hạ bộ của anh ta, Trần Chí Cương mới kêu một tiếng thảm thiết, tay cũng nới lỏng, ôm hạ bộ, cười gằn.Mà Tô Niệm đã nhanh chóng nhân cơ hội này, chạy thẳng về phía trước, không dám quay đầu lại."Em...!Tô Niệm! Con *****...!Em chờ đấy! Anh sẽ cho em biết nông trường Thắng Lợi này là của ai, anh sẽ chơi chết em!" Trần Chí Cương chờ cho cơn đau qua đi mới chửi đổng, cũng không đuổi theo nữa, chỉ giận dữ quát: "Hừ, còn muốn trở về thành phố à? Anh sẽ khiến em cả đời này không bao giờ trở về được!"...Tô Niệm chạy một mạch về nhà như bị ma đuổi, gió rít bên tai, trong miệng cô cảm giác như có vị máu tanh nồng.Những ngày tháng xuống nông trường gian khổ là thế, nhưng ít ra gia đình cô cũng có thể nương tựa vào nhau mà sống, cuối cùng cũng đón nhận được tin tức cha được phục chức, ai ngờ hôm nay lại bị Trần Chí Cương sàm sỡ.Sức lực mạnh mẽ khiến cô không thể kháng cự khiến cô kinh hãi tột độ, cảm giác bất lực và sợ hãi từ trong tim dần dần lan ra khắp cơ thể.Dừng chân trước căn nhà tranh của gia đình, hít một hơi thật sâu, Tô Niệm cố gắng kìm nén sự hoảng loạn và bất an trong lòng.Bên trong nhà vọng ra tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của ba mẹ, Hác Tú Hồng đang tháo chiếc áo cũ, gỡ một ít bông không quá cứng, định vá lại chiếc áo len cho con gái, còn bà và Tô Minh Đức thì mặc những chiếc áo cũ kỹ, cứng nhất không còn đủ ấm áp.Nghe thấy tiếng nói chuyện của ba mẹ, trong lòng Tô Niệm dâng lên cảm giác chua xót, xua tan nỗi sợ hãi vừa rồi.Cô ngẩng đầu nhìn vào trong nhà, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, sau đó mới đẩy cửa bước vào.Trở về nhà, Tô Niệm cư xử như không có chuyện gì xảy ra, chỉ kể cho ba mẹ nghe tin tức ba đã được xét xử lại.Tô Minh Đức đeo mác phần tử phản động nhiều năm như vậy, nghe được tin này chỉ lẩm bẩm hỏi lại: "Niệm Niệm, con nói rõ xem nào? Hoà Bình nói là đã xác định có thể phục hồi chức vụ rồi sao?"
Thấy xung quanh vắng người, anh ta vươn tay muốn sờ lên tay Tô Niệm, cảm giác mềm mại, trơn láng kia khiến lửa dục trong người hắn ta bốc cháy, lúc này anh ta cũng chẳng muốn giả vờ nữa, vừa cười ***** vừa vươn tay ôm lấy vai Tô Niệm: "Em còn chưa biết mùi vị đàn ông là như thế nào, để anh cho em nếm thử..."
Tô Niệm giật mình né tránh bàn tay của Trần Chí Cương, nghe thấy giọng nói ghê tởm bên tai, chỉ cảm thấy buồn nôn, muốn nôn ra ngoài, nhưng anh ta vẫn không buông tha, muốn ôm lấy cô, dùng sức mạnh giam cầm cô...
Anh ta cao lớn, sức lực cũng rất lớn, Tô Niệm nhất thời không thể thoát ra được, chỉ có thể giơ chân đá anh ta hai cái, nhưng đối với Trần Chí Cương thì chỉ như muỗi đốt inox mà thôi, ngược lại càng ***** ***** chinh phục của anh ta...
"Em đừng có mơ là loại phần tử bị ruồng bỏ như em mà còn có quyền lựa chọn! Ở nông trường Thắng Lợi này xem ai dám giúp em!" Trần Chí Cương gương mặt biến dạng, tràn đầy vẻ dâm tà.
Cho đến khi Tô Niệm dùng sức đá vào hạ bộ của anh ta, Trần Chí Cương mới kêu một tiếng thảm thiết, tay cũng nới lỏng, ôm hạ bộ, cười gằn.
Mà Tô Niệm đã nhanh chóng nhân cơ hội này, chạy thẳng về phía trước, không dám quay đầu lại.
"Em...!Tô Niệm! Con *****...!Em chờ đấy! Anh sẽ cho em biết nông trường Thắng Lợi này là của ai, anh sẽ chơi chết em!" Trần Chí Cương chờ cho cơn đau qua đi mới chửi đổng, cũng không đuổi theo nữa, chỉ giận dữ quát: "Hừ, còn muốn trở về thành phố à? Anh sẽ khiến em cả đời này không bao giờ trở về được!"
...
Tô Niệm chạy một mạch về nhà như bị ma đuổi, gió rít bên tai, trong miệng cô cảm giác như có vị máu tanh nồng.
Những ngày tháng xuống nông trường gian khổ là thế, nhưng ít ra gia đình cô cũng có thể nương tựa vào nhau mà sống, cuối cùng cũng đón nhận được tin tức cha được phục chức, ai ngờ hôm nay lại bị Trần Chí Cương sàm sỡ.
Sức lực mạnh mẽ khiến cô không thể kháng cự khiến cô kinh hãi tột độ, cảm giác bất lực và sợ hãi từ trong tim dần dần lan ra khắp cơ thể.
Dừng chân trước căn nhà tranh của gia đình, hít một hơi thật sâu, Tô Niệm cố gắng kìm nén sự hoảng loạn và bất an trong lòng.
Bên trong nhà vọng ra tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của ba mẹ, Hác Tú Hồng đang tháo chiếc áo cũ, gỡ một ít bông không quá cứng, định vá lại chiếc áo len cho con gái, còn bà và Tô Minh Đức thì mặc những chiếc áo cũ kỹ, cứng nhất không còn đủ ấm áp.
Nghe thấy tiếng nói chuyện của ba mẹ, trong lòng Tô Niệm dâng lên cảm giác chua xót, xua tan nỗi sợ hãi vừa rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn vào trong nhà, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
Trở về nhà, Tô Niệm cư xử như không có chuyện gì xảy ra, chỉ kể cho ba mẹ nghe tin tức ba đã được xét xử lại.
Tô Minh Đức đeo mác phần tử phản động nhiều năm như vậy, nghe được tin này chỉ lẩm bẩm hỏi lại: "Niệm Niệm, con nói rõ xem nào? Hoà Bình nói là đã xác định có thể phục hồi chức vụ rồi sao?"
Thập Niên 70 Đại Mỹ Nhân Ở Niên Đại Văn Trở Về Thành PhốTác giả: Thu DươngTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không[ Niệm Niệm, thư này...!nói về việc ba của em được phục chức, ba tôi đã âm thầm vận động, tin rằng sẽ có tin tốt trong thời gian tới…] Giữa mùa đông lạnh giá, nông trường Thắng Lợi liên tục hứng chịu gió, sương giá, tuyết rơi. Trong tay Tô Niệm nắm chặt hai tờ giấy và một phong bì màu vàng, cô vội vã chạy về nhà. Bức thư là do Hòa Bình, người hàng xóm và cũng là bạn thanh mai trúc mã của Tô Niệm, gửi từ thành phố cách đây vài ngày. Hai trang giấy đầy ắp chữ, Tô Niệm đọc lướt qua, khi thấy câu "ba em có cơ hội được phục chức", cô đã không còn tâm trí để đọc những lời thăm hỏi còn lại. Cô tung hai bím tóc, chạy về phía căn nhà tranh rách nát. Gia đình Tô Niệm trước đây sống trong một căn nhà gạch đỏ ở thành phố, giờ đây lại sống trong căn nhà tranh tồi tàn nhất của nông trường Thắng Lợi, mỗi khi gió mưa, ngôi nhà như muốn bị lật tung. Nhưng lúc này, trái tim Tô Niệm đang đập loạn, trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ "phục chức", hơi thở gấp gáp, cô đẩy cửa bước vào. "Mẹ, Hòa Bình gửi thư… Thấy xung quanh vắng người, anh ta vươn tay muốn sờ lên tay Tô Niệm, cảm giác mềm mại, trơn láng kia khiến lửa dục trong người hắn ta bốc cháy, lúc này anh ta cũng chẳng muốn giả vờ nữa, vừa cười ***** vừa vươn tay ôm lấy vai Tô Niệm: "Em còn chưa biết mùi vị đàn ông là như thế nào, để anh cho em nếm thử..."Tô Niệm giật mình né tránh bàn tay của Trần Chí Cương, nghe thấy giọng nói ghê tởm bên tai, chỉ cảm thấy buồn nôn, muốn nôn ra ngoài, nhưng anh ta vẫn không buông tha, muốn ôm lấy cô, dùng sức mạnh giam cầm cô...Anh ta cao lớn, sức lực cũng rất lớn, Tô Niệm nhất thời không thể thoát ra được, chỉ có thể giơ chân đá anh ta hai cái, nhưng đối với Trần Chí Cương thì chỉ như muỗi đốt inox mà thôi, ngược lại càng ***** ***** chinh phục của anh ta..."Em đừng có mơ là loại phần tử bị ruồng bỏ như em mà còn có quyền lựa chọn! Ở nông trường Thắng Lợi này xem ai dám giúp em!" Trần Chí Cương gương mặt biến dạng, tràn đầy vẻ dâm tà.Cho đến khi Tô Niệm dùng sức đá vào hạ bộ của anh ta, Trần Chí Cương mới kêu một tiếng thảm thiết, tay cũng nới lỏng, ôm hạ bộ, cười gằn.Mà Tô Niệm đã nhanh chóng nhân cơ hội này, chạy thẳng về phía trước, không dám quay đầu lại."Em...!Tô Niệm! Con *****...!Em chờ đấy! Anh sẽ cho em biết nông trường Thắng Lợi này là của ai, anh sẽ chơi chết em!" Trần Chí Cương chờ cho cơn đau qua đi mới chửi đổng, cũng không đuổi theo nữa, chỉ giận dữ quát: "Hừ, còn muốn trở về thành phố à? Anh sẽ khiến em cả đời này không bao giờ trở về được!"...Tô Niệm chạy một mạch về nhà như bị ma đuổi, gió rít bên tai, trong miệng cô cảm giác như có vị máu tanh nồng.Những ngày tháng xuống nông trường gian khổ là thế, nhưng ít ra gia đình cô cũng có thể nương tựa vào nhau mà sống, cuối cùng cũng đón nhận được tin tức cha được phục chức, ai ngờ hôm nay lại bị Trần Chí Cương sàm sỡ.Sức lực mạnh mẽ khiến cô không thể kháng cự khiến cô kinh hãi tột độ, cảm giác bất lực và sợ hãi từ trong tim dần dần lan ra khắp cơ thể.Dừng chân trước căn nhà tranh của gia đình, hít một hơi thật sâu, Tô Niệm cố gắng kìm nén sự hoảng loạn và bất an trong lòng.Bên trong nhà vọng ra tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của ba mẹ, Hác Tú Hồng đang tháo chiếc áo cũ, gỡ một ít bông không quá cứng, định vá lại chiếc áo len cho con gái, còn bà và Tô Minh Đức thì mặc những chiếc áo cũ kỹ, cứng nhất không còn đủ ấm áp.Nghe thấy tiếng nói chuyện của ba mẹ, trong lòng Tô Niệm dâng lên cảm giác chua xót, xua tan nỗi sợ hãi vừa rồi.Cô ngẩng đầu nhìn vào trong nhà, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, sau đó mới đẩy cửa bước vào.Trở về nhà, Tô Niệm cư xử như không có chuyện gì xảy ra, chỉ kể cho ba mẹ nghe tin tức ba đã được xét xử lại.Tô Minh Đức đeo mác phần tử phản động nhiều năm như vậy, nghe được tin này chỉ lẩm bẩm hỏi lại: "Niệm Niệm, con nói rõ xem nào? Hoà Bình nói là đã xác định có thể phục hồi chức vụ rồi sao?"