Sáng sớm, Ôn Noãn bị đánh thức. Với căn nhà không cách âm của những năm bảy mươi, bất kỳ tiếng động nhỏ nào từ nhà bên cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Huống hồ giờ này, người kia còn cố tình nói to, rõ ràng là muốn cô nghe những lời này... “Ngày nào cũng chỉ biết ngủ, không chịu làm gì cả, cũng không biết dậy sớm nấu một bữa sáng nữa, thật là không biết xấu hổ!” “Mẹ, mẹ nói nhỏ chút đi, không phải chị dâu vừa sinh con xong sao?” “Thôi đi, ai không biết còn tưởng nó khó sinh lắm ấy! Hơn nữa có người phụ nữ nào mà không sinh con đâu? Lúc đó ban ngày bọn mẹ phải làm ruộng, tối thì sinh con. Còn nó thì ngày nào cũng chờ người khác chăm sóc cho, đúng là coi mình như quý bà! Thằng hai này, mẹ nói con nghe, con không thể cưới một người vợ chỉ biết ăn rồi nằm như anh cả của con đâu, không thì mẹ chắc sẽ tổn thọ mấy năm mất!” “Mẹ yên tâm đi, Mỹ Chi rất chăm chỉ và hiền lành.” “Vậy con mau cưới về đi, để mẹ được hưởng phúc một chút!” … Bỗng nhiên bên ngoài im ắng, không lâu sau, tiếng cửa mở và…
Chương 142
Dưỡng Thê - Đông NguyệtTác giả: Đồng NguyệtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm, Ôn Noãn bị đánh thức. Với căn nhà không cách âm của những năm bảy mươi, bất kỳ tiếng động nhỏ nào từ nhà bên cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Huống hồ giờ này, người kia còn cố tình nói to, rõ ràng là muốn cô nghe những lời này... “Ngày nào cũng chỉ biết ngủ, không chịu làm gì cả, cũng không biết dậy sớm nấu một bữa sáng nữa, thật là không biết xấu hổ!” “Mẹ, mẹ nói nhỏ chút đi, không phải chị dâu vừa sinh con xong sao?” “Thôi đi, ai không biết còn tưởng nó khó sinh lắm ấy! Hơn nữa có người phụ nữ nào mà không sinh con đâu? Lúc đó ban ngày bọn mẹ phải làm ruộng, tối thì sinh con. Còn nó thì ngày nào cũng chờ người khác chăm sóc cho, đúng là coi mình như quý bà! Thằng hai này, mẹ nói con nghe, con không thể cưới một người vợ chỉ biết ăn rồi nằm như anh cả của con đâu, không thì mẹ chắc sẽ tổn thọ mấy năm mất!” “Mẹ yên tâm đi, Mỹ Chi rất chăm chỉ và hiền lành.” “Vậy con mau cưới về đi, để mẹ được hưởng phúc một chút!” … Bỗng nhiên bên ngoài im ắng, không lâu sau, tiếng cửa mở và… Nhưng Cố Thanh Hàn thật sự rất bận rộn, có những hôm không cần huấn luyện, nhưng trong đoàn vẫn có nhiều cuộc họp. Tuần này, có mấy ngày buổi tối gần như anh ấy tắt đèn mới về đến nhà.Ban ngày thì càng không cần phải nói, từ sáng sớm đến khi tối muộn, chẳng thấy bóng dáng đâu. Nếu không có Quế Hoa tẩu tử dẫn dắt, Ôn Noãn chắc hẳn đã chẳng muốn bước chân ra khỏi cửa.Quế Hoa tẩu tử cười bảo: “Đi thôi, đi thôi, thành ý của ngươi ta nhận, nhưng sau này không cần khách khí như vậy. Mọi người ở gần nhau, sau này sẽ còn giúp đỡ lẫn nhau.”Ôn Noãn thật lòng cười tươi: “Đương nhiên rồi, Quế Hoa tẩu tử, ngươi không chê ta cái gì cũng không hiểu là được.”Quế Hoa tẩu tử đáp: “Sao lại chê? Chữ viết của ngươi nhìn rất tốt, vừa thấy đã biết là người có học. Nếu sau này ta viết tin trong nhà, ngươi giúp ta một chút nhé, đừng để đại ca và nhị ca của ta ngày nào cũng chê cười ta viết sai chính tả!”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/142.html.]Vài người vừa nói vừa cười, trong khi ôm những túi rau dại và nấm đầy ắp.Ôn Noãn vì đang cõng Nhạc Nhạc, nên Quế Hoa tẩu tử đã để rau dại và nấm vào sọt của nàng, hẹn khi về sẽ chia ra.Nhạc Nhạc dọc đường đi rất ngoan ngoãn, thi thoảng chỉ phát ra vài tiếng vì hưng phấn, khi thấy những cây đại thụ to lớn, cảm thấy thật lạ lẫm.Đặng Cúc Hương có nhiều miệng ăn trong nhà, nên muốn nhặt thêm nhiều thổ sản từ vùng núi về: “Phía trước hình như còn có thể đi, chúng ta qua bên đó xem thử nhé.”Quế Hoa tẩu tử nhìn cây cối phía trước, nói: “Đi xem đi, biết đâu lại nhặt được mấy quả trứng chim.”Vì thế, các nàng tiếp tục đi về phía trước. Khu vực trước mắt rậm rạp hơn, nhưng hầu như cũng đã khô héo và rụng bớt.
Nhưng Cố Thanh Hàn thật sự rất bận rộn, có những hôm không cần huấn luyện, nhưng trong đoàn vẫn có nhiều cuộc họp. Tuần này, có mấy ngày buổi tối gần như anh ấy tắt đèn mới về đến nhà.
Ban ngày thì càng không cần phải nói, từ sáng sớm đến khi tối muộn, chẳng thấy bóng dáng đâu. Nếu không có Quế Hoa tẩu tử dẫn dắt, Ôn Noãn chắc hẳn đã chẳng muốn bước chân ra khỏi cửa.
Quế Hoa tẩu tử cười bảo: “Đi thôi, đi thôi, thành ý của ngươi ta nhận, nhưng sau này không cần khách khí như vậy. Mọi người ở gần nhau, sau này sẽ còn giúp đỡ lẫn nhau.”
Ôn Noãn thật lòng cười tươi: “Đương nhiên rồi, Quế Hoa tẩu tử, ngươi không chê ta cái gì cũng không hiểu là được.”
Quế Hoa tẩu tử đáp: “Sao lại chê? Chữ viết của ngươi nhìn rất tốt, vừa thấy đã biết là người có học. Nếu sau này ta viết tin trong nhà, ngươi giúp ta một chút nhé, đừng để đại ca và nhị ca của ta ngày nào cũng chê cười ta viết sai chính tả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/duong-the/142.html
.]
Vài người vừa nói vừa cười, trong khi ôm những túi rau dại và nấm đầy ắp.
Ôn Noãn vì đang cõng Nhạc Nhạc, nên Quế Hoa tẩu tử đã để rau dại và nấm vào sọt của nàng, hẹn khi về sẽ chia ra.
Nhạc Nhạc dọc đường đi rất ngoan ngoãn, thi thoảng chỉ phát ra vài tiếng vì hưng phấn, khi thấy những cây đại thụ to lớn, cảm thấy thật lạ lẫm.
Đặng Cúc Hương có nhiều miệng ăn trong nhà, nên muốn nhặt thêm nhiều thổ sản từ vùng núi về: “Phía trước hình như còn có thể đi, chúng ta qua bên đó xem thử nhé.”
Quế Hoa tẩu tử nhìn cây cối phía trước, nói: “Đi xem đi, biết đâu lại nhặt được mấy quả trứng chim.”
Vì thế, các nàng tiếp tục đi về phía trước. Khu vực trước mắt rậm rạp hơn, nhưng hầu như cũng đã khô héo và rụng bớt.
Dưỡng Thê - Đông NguyệtTác giả: Đồng NguyệtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm, Ôn Noãn bị đánh thức. Với căn nhà không cách âm của những năm bảy mươi, bất kỳ tiếng động nhỏ nào từ nhà bên cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Huống hồ giờ này, người kia còn cố tình nói to, rõ ràng là muốn cô nghe những lời này... “Ngày nào cũng chỉ biết ngủ, không chịu làm gì cả, cũng không biết dậy sớm nấu một bữa sáng nữa, thật là không biết xấu hổ!” “Mẹ, mẹ nói nhỏ chút đi, không phải chị dâu vừa sinh con xong sao?” “Thôi đi, ai không biết còn tưởng nó khó sinh lắm ấy! Hơn nữa có người phụ nữ nào mà không sinh con đâu? Lúc đó ban ngày bọn mẹ phải làm ruộng, tối thì sinh con. Còn nó thì ngày nào cũng chờ người khác chăm sóc cho, đúng là coi mình như quý bà! Thằng hai này, mẹ nói con nghe, con không thể cưới một người vợ chỉ biết ăn rồi nằm như anh cả của con đâu, không thì mẹ chắc sẽ tổn thọ mấy năm mất!” “Mẹ yên tâm đi, Mỹ Chi rất chăm chỉ và hiền lành.” “Vậy con mau cưới về đi, để mẹ được hưởng phúc một chút!” … Bỗng nhiên bên ngoài im ắng, không lâu sau, tiếng cửa mở và… Nhưng Cố Thanh Hàn thật sự rất bận rộn, có những hôm không cần huấn luyện, nhưng trong đoàn vẫn có nhiều cuộc họp. Tuần này, có mấy ngày buổi tối gần như anh ấy tắt đèn mới về đến nhà.Ban ngày thì càng không cần phải nói, từ sáng sớm đến khi tối muộn, chẳng thấy bóng dáng đâu. Nếu không có Quế Hoa tẩu tử dẫn dắt, Ôn Noãn chắc hẳn đã chẳng muốn bước chân ra khỏi cửa.Quế Hoa tẩu tử cười bảo: “Đi thôi, đi thôi, thành ý của ngươi ta nhận, nhưng sau này không cần khách khí như vậy. Mọi người ở gần nhau, sau này sẽ còn giúp đỡ lẫn nhau.”Ôn Noãn thật lòng cười tươi: “Đương nhiên rồi, Quế Hoa tẩu tử, ngươi không chê ta cái gì cũng không hiểu là được.”Quế Hoa tẩu tử đáp: “Sao lại chê? Chữ viết của ngươi nhìn rất tốt, vừa thấy đã biết là người có học. Nếu sau này ta viết tin trong nhà, ngươi giúp ta một chút nhé, đừng để đại ca và nhị ca của ta ngày nào cũng chê cười ta viết sai chính tả!”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-the/142.html.]Vài người vừa nói vừa cười, trong khi ôm những túi rau dại và nấm đầy ắp.Ôn Noãn vì đang cõng Nhạc Nhạc, nên Quế Hoa tẩu tử đã để rau dại và nấm vào sọt của nàng, hẹn khi về sẽ chia ra.Nhạc Nhạc dọc đường đi rất ngoan ngoãn, thi thoảng chỉ phát ra vài tiếng vì hưng phấn, khi thấy những cây đại thụ to lớn, cảm thấy thật lạ lẫm.Đặng Cúc Hương có nhiều miệng ăn trong nhà, nên muốn nhặt thêm nhiều thổ sản từ vùng núi về: “Phía trước hình như còn có thể đi, chúng ta qua bên đó xem thử nhé.”Quế Hoa tẩu tử nhìn cây cối phía trước, nói: “Đi xem đi, biết đâu lại nhặt được mấy quả trứng chim.”Vì thế, các nàng tiếp tục đi về phía trước. Khu vực trước mắt rậm rạp hơn, nhưng hầu như cũng đã khô héo và rụng bớt.