Tác giả:

Sáng sớm, Ôn Noãn bị đánh thức. Với căn nhà không cách âm của những năm bảy mươi, bất kỳ tiếng động nhỏ nào từ nhà bên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.  Huống hồ giờ này, người kia còn cố tình nói to, rõ ràng là muốn cô nghe những lời này... “Ngày nào cũng chỉ biết ngủ, không chịu làm gì cả, cũng không biết dậy sớm nấu một bữa sáng nữa, thật là không biết xấu hổ!” “Mẹ, mẹ nói nhỏ chút đi, không phải chị dâu vừa sinh con xong sao?” “Thôi đi, ai không biết còn tưởng nó khó sinh lắm ấy! Hơn nữa có người phụ nữ nào mà không sinh con đâu? Lúc đó ban ngày bọn mẹ phải làm ruộng, tối thì sinh con. Còn nó thì ngày nào cũng chờ người khác chăm sóc cho, đúng là coi mình như quý bà! Thằng hai này, mẹ nói con nghe, con không thể cưới một người vợ chỉ biết ăn rồi nằm như anh cả của con đâu, không thì mẹ chắc sẽ tổn thọ mấy năm mất!” “Mẹ yên tâm đi, Mỹ Chi rất chăm chỉ và hiền lành.” “Vậy con mau cưới về đi, để mẹ được hưởng phúc một chút!” … Bỗng nhiên bên ngoài im ắng, không lâu sau, tiếng cửa mở và…

Chương 312

Dưỡng Thê - Đông NguyệtTác giả: Đồng NguyệtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm, Ôn Noãn bị đánh thức. Với căn nhà không cách âm của những năm bảy mươi, bất kỳ tiếng động nhỏ nào từ nhà bên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.  Huống hồ giờ này, người kia còn cố tình nói to, rõ ràng là muốn cô nghe những lời này... “Ngày nào cũng chỉ biết ngủ, không chịu làm gì cả, cũng không biết dậy sớm nấu một bữa sáng nữa, thật là không biết xấu hổ!” “Mẹ, mẹ nói nhỏ chút đi, không phải chị dâu vừa sinh con xong sao?” “Thôi đi, ai không biết còn tưởng nó khó sinh lắm ấy! Hơn nữa có người phụ nữ nào mà không sinh con đâu? Lúc đó ban ngày bọn mẹ phải làm ruộng, tối thì sinh con. Còn nó thì ngày nào cũng chờ người khác chăm sóc cho, đúng là coi mình như quý bà! Thằng hai này, mẹ nói con nghe, con không thể cưới một người vợ chỉ biết ăn rồi nằm như anh cả của con đâu, không thì mẹ chắc sẽ tổn thọ mấy năm mất!” “Mẹ yên tâm đi, Mỹ Chi rất chăm chỉ và hiền lành.” “Vậy con mau cưới về đi, để mẹ được hưởng phúc một chút!” … Bỗng nhiên bên ngoài im ắng, không lâu sau, tiếng cửa mở và… Nếu Cố Thanh Lan không muốn nhắc lại chuyện cũ, Ôn Noãn cũng không ép  phải nói về những chuyện đã qua trong gia đình.Mấy ngày gần đây, Cố Thanh Lan dành phần lớn thời gian để chơi cùng Nhạc Nhạc, cô bé mới bắt đầu học đi. Cố Thanh Lan rất kiên nhẫn, không hề chán nản mà luôn vui vẻ dạy dỗ cô bé học đi từng bước một. Cả ngày trong căn phòng nhỏ, hai cô cháu cứ đi đi lại lại bao nhiêu lần mà không biết mệt.Thỉnh thoảng, khi trời tạnh tuyết, Cố Thanh Lan lại dẫn Nhạc Nhạc ra sân chơi, cùng cô bé xây người tuyết. Nhạc Nhạc rất thích chơi cùng Cố Thanh Lan, dù những đứa trẻ khác thấy vết thương trên mặt Cố Thanh Lan có phần lo lắng và e dè, nhưng mỗi sáng khi thức dậy, sau khi uống sữa, Nhạc Nhạc luôn tìm đến Cố Thanh Lan ngay lập tức.Mỗi lần, cô bé chỉ vào phòng nhỏ, ra hiệu muốn Ôn Noãn và Cố Thanh Hàn dẫn cô bé sang tìm cô cô. Nếu không có ai đáp ứng ngay, Nhạc Nhạc sẽ la lên, như một cách để thu hút sự chú ý của Cố Thanh Lan.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duong-the/312.html.]Nhạc Nhạc, ngoài lúc ăn cơm và ngủ ra, hầu như lúc nào cũng muốn ở bên Cố Thanh Lan. Hiện tại, cô bé đã có thể đứng vững một mình, chỉ là chưa biết đi. Mỗi khi đứng dậy, Nhạc Nhạc lại muốn đi về phía Cố Thanh Lan, nhưng lại không dám bước đi.Mỗi lần chơi với Nhạc Nhạc, Cố Thanh Lan lại vui vẻ nói: "Em cảm giác như mình và tiểu gia hỏa này rất hợp nhau. Nhìn xem, cô bé cũng đặc biệt thích em,người cô cô này. Chắc kiếp trước chúng ta đã gặp nhau rồi, ha ha ha…" Mỗi lần Cố Thanh Lan cười, Nhạc Nhạc cũng cười theo, cả căn nhà lại ngập tràn tiếng cười vui vẻ.Ôn Noãn cảm thấy thư thái hơn khi thấy Cố Thanh Lan giúp mình trông coi con gái. Nhân lúc đó, Ôn Noãn cũng cùng Quế Hoa tẩu tử và Cúc Hương tẩu tử học cách dệt áo lông, vừa học vừa trò chuyện vui vẻ.- --

Nếu Cố Thanh Lan không muốn nhắc lại chuyện cũ, Ôn Noãn cũng không ép  phải nói về những chuyện đã qua trong gia đình.

Mấy ngày gần đây, Cố Thanh Lan dành phần lớn thời gian để chơi cùng Nhạc Nhạc, cô bé mới bắt đầu học đi. Cố Thanh Lan rất kiên nhẫn, không hề chán nản mà luôn vui vẻ dạy dỗ cô bé học đi từng bước một. Cả ngày trong căn phòng nhỏ, hai cô cháu cứ đi đi lại lại bao nhiêu lần mà không biết mệt.

Thỉnh thoảng, khi trời tạnh tuyết, Cố Thanh Lan lại dẫn Nhạc Nhạc ra sân chơi, cùng cô bé xây người tuyết. Nhạc Nhạc rất thích chơi cùng Cố Thanh Lan, dù những đứa trẻ khác thấy vết thương trên mặt Cố Thanh Lan có phần lo lắng và e dè, nhưng mỗi sáng khi thức dậy, sau khi uống sữa, Nhạc Nhạc luôn tìm đến Cố Thanh Lan ngay lập tức.

Mỗi lần, cô bé chỉ vào phòng nhỏ, ra hiệu muốn Ôn Noãn và Cố Thanh Hàn dẫn cô bé sang tìm cô cô. Nếu không có ai đáp ứng ngay, Nhạc Nhạc sẽ la lên, như một cách để thu hút sự chú ý của Cố Thanh Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://monkeydtruyen.com/duong-the/312.html

.]

Nhạc Nhạc, ngoài lúc ăn cơm và ngủ ra, hầu như lúc nào cũng muốn ở bên Cố Thanh Lan. Hiện tại, cô bé đã có thể đứng vững một mình, chỉ là chưa biết đi. Mỗi khi đứng dậy, Nhạc Nhạc lại muốn đi về phía Cố Thanh Lan, nhưng lại không dám bước đi.

Mỗi lần chơi với Nhạc Nhạc, Cố Thanh Lan lại vui vẻ nói: "Em cảm giác như mình và tiểu gia hỏa này rất hợp nhau. Nhìn xem, cô bé cũng đặc biệt thích em,người cô cô này. Chắc kiếp trước chúng ta đã gặp nhau rồi, ha ha ha…" 

Mỗi lần Cố Thanh Lan cười, Nhạc Nhạc cũng cười theo, cả căn nhà lại ngập tràn tiếng cười vui vẻ.

Ôn Noãn cảm thấy thư thái hơn khi thấy Cố Thanh Lan giúp mình trông coi con gái. Nhân lúc đó, Ôn Noãn cũng cùng Quế Hoa tẩu tử và Cúc Hương tẩu tử học cách dệt áo lông, vừa học vừa trò chuyện vui vẻ.

- --

Dưỡng Thê - Đông NguyệtTác giả: Đồng NguyệtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngSáng sớm, Ôn Noãn bị đánh thức. Với căn nhà không cách âm của những năm bảy mươi, bất kỳ tiếng động nhỏ nào từ nhà bên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.  Huống hồ giờ này, người kia còn cố tình nói to, rõ ràng là muốn cô nghe những lời này... “Ngày nào cũng chỉ biết ngủ, không chịu làm gì cả, cũng không biết dậy sớm nấu một bữa sáng nữa, thật là không biết xấu hổ!” “Mẹ, mẹ nói nhỏ chút đi, không phải chị dâu vừa sinh con xong sao?” “Thôi đi, ai không biết còn tưởng nó khó sinh lắm ấy! Hơn nữa có người phụ nữ nào mà không sinh con đâu? Lúc đó ban ngày bọn mẹ phải làm ruộng, tối thì sinh con. Còn nó thì ngày nào cũng chờ người khác chăm sóc cho, đúng là coi mình như quý bà! Thằng hai này, mẹ nói con nghe, con không thể cưới một người vợ chỉ biết ăn rồi nằm như anh cả của con đâu, không thì mẹ chắc sẽ tổn thọ mấy năm mất!” “Mẹ yên tâm đi, Mỹ Chi rất chăm chỉ và hiền lành.” “Vậy con mau cưới về đi, để mẹ được hưởng phúc một chút!” … Bỗng nhiên bên ngoài im ắng, không lâu sau, tiếng cửa mở và… Nếu Cố Thanh Lan không muốn nhắc lại chuyện cũ, Ôn Noãn cũng không ép  phải nói về những chuyện đã qua trong gia đình.Mấy ngày gần đây, Cố Thanh Lan dành phần lớn thời gian để chơi cùng Nhạc Nhạc, cô bé mới bắt đầu học đi. Cố Thanh Lan rất kiên nhẫn, không hề chán nản mà luôn vui vẻ dạy dỗ cô bé học đi từng bước một. Cả ngày trong căn phòng nhỏ, hai cô cháu cứ đi đi lại lại bao nhiêu lần mà không biết mệt.Thỉnh thoảng, khi trời tạnh tuyết, Cố Thanh Lan lại dẫn Nhạc Nhạc ra sân chơi, cùng cô bé xây người tuyết. Nhạc Nhạc rất thích chơi cùng Cố Thanh Lan, dù những đứa trẻ khác thấy vết thương trên mặt Cố Thanh Lan có phần lo lắng và e dè, nhưng mỗi sáng khi thức dậy, sau khi uống sữa, Nhạc Nhạc luôn tìm đến Cố Thanh Lan ngay lập tức.Mỗi lần, cô bé chỉ vào phòng nhỏ, ra hiệu muốn Ôn Noãn và Cố Thanh Hàn dẫn cô bé sang tìm cô cô. Nếu không có ai đáp ứng ngay, Nhạc Nhạc sẽ la lên, như một cách để thu hút sự chú ý của Cố Thanh Lan.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/duong-the/312.html.]Nhạc Nhạc, ngoài lúc ăn cơm và ngủ ra, hầu như lúc nào cũng muốn ở bên Cố Thanh Lan. Hiện tại, cô bé đã có thể đứng vững một mình, chỉ là chưa biết đi. Mỗi khi đứng dậy, Nhạc Nhạc lại muốn đi về phía Cố Thanh Lan, nhưng lại không dám bước đi.Mỗi lần chơi với Nhạc Nhạc, Cố Thanh Lan lại vui vẻ nói: "Em cảm giác như mình và tiểu gia hỏa này rất hợp nhau. Nhìn xem, cô bé cũng đặc biệt thích em,người cô cô này. Chắc kiếp trước chúng ta đã gặp nhau rồi, ha ha ha…" Mỗi lần Cố Thanh Lan cười, Nhạc Nhạc cũng cười theo, cả căn nhà lại ngập tràn tiếng cười vui vẻ.Ôn Noãn cảm thấy thư thái hơn khi thấy Cố Thanh Lan giúp mình trông coi con gái. Nhân lúc đó, Ôn Noãn cũng cùng Quế Hoa tẩu tử và Cúc Hương tẩu tử học cách dệt áo lông, vừa học vừa trò chuyện vui vẻ.- --

Chương 312