Mùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?…
Chương 8: Chương 8
Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân TâmTác giả: Lạc Định Phiêu MiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?… Ngay khoảnh khắc Thư Đan Đan xuất hiện, toàn thân Thư Mạn như bị ma nhập, nhìn chằm chằm vào cô ta.Những hình ảnh trước khi chết ở kiếp trước đều hiện lên trong đầu cô, máu toàn thân cô như đông cứng lại, nắm đấm siết chặt, trong mắt tràn đầy thù hận.Thư Đan Đan vô tình liếc nhìn Thư Mạn, phát hiện cô vậy mà dám trừng mắt nhìn mình, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, trong lòng cô ta không khỏi giật mình: Chết tiệt, cô vậy mà dám trừng mắt nhìn tôi?Phải biết rằng trước kia, khi Thư Mạn nhìn thấy cô ta, cô luôn giống như chim cút, ngay cả ngẩng đầu nhìn cũng không dám, hôm nay là như thế nào?Thư Đan Đan nhanh chóng lấy lại tinh thần, hung dữ mắng: “Chị muốn làm gì? Dám trừng mắt nhìn tôi, muốn chết à?”Thư Mạn nén giận, liếc nhìn những người thôn dân đang xem náo nhiệt, sau đó đổi một bộ mặt đáng thương, cúi đầu, run rẩy nói: “Em gái, em đừng nói vậy, chị không dám, chị chỉ là hâm mộ em có thể không cần làm gì, mỗi ngày chỉ cần đọc sách là được.Mặc dù bây giờ chị bị bệnh, ba ngày chưa ăn gì, nhưng để đảm bảo dinh dưỡng cho em, chú và thím, cho dù chị có bệnh, một lát nữa chị có bò cũng phải bò đi kiếm củi.”Lời này của cô vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.“Trời ạ, Thư Mạn ở nhà này sống kiểu gì vậy, địa chủ thời xưa cũng không dám bóc lột người ta như vậy.”“Đúng vậy, mọi người nhìn xem, sắc mặt con bé tái nhợt, gầy trơ xương, còn phải chăm lo dinh dưỡng cho cả nhà Thư Đại Vĩ, thật là tội nghiệp!”“Lý Gia Anh sắp béo đến mức không đi nổi rồi, còn cần bồi bổ à? Sợ là sắp thành heo rồi.”“Quá nhẫn tâm, cho dù Thư Mạn là con nuôi, cũng không thể coi con bé như nô lệ được!”…Nghe thấy thôn dân chỉ trỏ, sắc mặt Thư Đan Đan trắng bệch: Con tiện nhân chết tiệt, nói như vậy, chẳng phải là nói chúng tao ngược đãi mày à? Xem ra là chúng tao đối xử với mày quá tốt rồi!“Chị, chị nói như vậy, người ngoài không biết, còn tưởng chúng em ngược đãi chị!” Thư Đan Đan mỉa mai nói.Thư Mạn mỉm cười nhìn cô ta: “Thật à? Các cô chú trong thôn đều nhìn chị lớn lên, chị ở nhà họ Thư sống như thế nào, tin rằng mọi người đều rõ như ban ngày!”Thư Đan Đan tức giận trừng mắt, hung dữ liếc nhìn Thư Mạn.Con tiện nhân này, sao cô ta lại có cảm giác như cô đã biến thành người khác vậy?Lý Gia Anh thấy tình hình không ổn, liền ngồi bệt xuống đất ăn vạ: “Không sống nổi nữa, tôi gả vào nhà họ Thư, ngay cả một đứa con nuôi cũng không bằng! Bây giờ để nó đi kiếm củi cũng nói chúng tôi ngược đãi nó, còn đâu là công lý nữa?”Bà Vương bị chọc đến run người, bao năm qua, việc nhà, việc đồng án đều do một tay Thư Mạn làm, cô chịu thương chịu khó, làm toàn việc nặng nhọc, ăn uống kham khổ, quanh năm suốt tháng đến một miếng thịt cũng chưa từng được ăn.
Ngay khoảnh khắc Thư Đan Đan xuất hiện, toàn thân Thư Mạn như bị ma nhập, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Những hình ảnh trước khi chết ở kiếp trước đều hiện lên trong đầu cô, máu toàn thân cô như đông cứng lại, nắm đấm siết chặt, trong mắt tràn đầy thù hận.
Thư Đan Đan vô tình liếc nhìn Thư Mạn, phát hiện cô vậy mà dám trừng mắt nhìn mình, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, trong lòng cô ta không khỏi giật mình: Chết tiệt, cô vậy mà dám trừng mắt nhìn tôi?
Phải biết rằng trước kia, khi Thư Mạn nhìn thấy cô ta, cô luôn giống như chim cút, ngay cả ngẩng đầu nhìn cũng không dám, hôm nay là như thế nào?
Thư Đan Đan nhanh chóng lấy lại tinh thần, hung dữ mắng: “Chị muốn làm gì? Dám trừng mắt nhìn tôi, muốn chết à?”
Thư Mạn nén giận, liếc nhìn những người thôn dân đang xem náo nhiệt, sau đó đổi một bộ mặt đáng thương, cúi đầu, run rẩy nói: “Em gái, em đừng nói vậy, chị không dám, chị chỉ là hâm mộ em có thể không cần làm gì, mỗi ngày chỉ cần đọc sách là được.
Mặc dù bây giờ chị bị bệnh, ba ngày chưa ăn gì, nhưng để đảm bảo dinh dưỡng cho em, chú và thím, cho dù chị có bệnh, một lát nữa chị có bò cũng phải bò đi kiếm củi.
”
Lời này của cô vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
“Trời ạ, Thư Mạn ở nhà này sống kiểu gì vậy, địa chủ thời xưa cũng không dám bóc lột người ta như vậy.
”
“Đúng vậy, mọi người nhìn xem, sắc mặt con bé tái nhợt, gầy trơ xương, còn phải chăm lo dinh dưỡng cho cả nhà Thư Đại Vĩ, thật là tội nghiệp!”
“Lý Gia Anh sắp béo đến mức không đi nổi rồi, còn cần bồi bổ à? Sợ là sắp thành heo rồi.
”
“Quá nhẫn tâm, cho dù Thư Mạn là con nuôi, cũng không thể coi con bé như nô lệ được!”
…
Nghe thấy thôn dân chỉ trỏ, sắc mặt Thư Đan Đan trắng bệch: Con tiện nhân chết tiệt, nói như vậy, chẳng phải là nói chúng tao ngược đãi mày à? Xem ra là chúng tao đối xử với mày quá tốt rồi!
“Chị, chị nói như vậy, người ngoài không biết, còn tưởng chúng em ngược đãi chị!” Thư Đan Đan mỉa mai nói.
Thư Mạn mỉm cười nhìn cô ta: “Thật à? Các cô chú trong thôn đều nhìn chị lớn lên, chị ở nhà họ Thư sống như thế nào, tin rằng mọi người đều rõ như ban ngày!”
Thư Đan Đan tức giận trừng mắt, hung dữ liếc nhìn Thư Mạn.
Con tiện nhân này, sao cô ta lại có cảm giác như cô đã biến thành người khác vậy?
Lý Gia Anh thấy tình hình không ổn, liền ngồi bệt xuống đất ăn vạ: “Không sống nổi nữa, tôi gả vào nhà họ Thư, ngay cả một đứa con nuôi cũng không bằng! Bây giờ để nó đi kiếm củi cũng nói chúng tôi ngược đãi nó, còn đâu là công lý nữa?”
Bà Vương bị chọc đến run người, bao năm qua, việc nhà, việc đồng án đều do một tay Thư Mạn làm, cô chịu thương chịu khó, làm toàn việc nặng nhọc, ăn uống kham khổ, quanh năm suốt tháng đến một miếng thịt cũng chưa từng được ăn.
Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân TâmTác giả: Lạc Định Phiêu MiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?… Ngay khoảnh khắc Thư Đan Đan xuất hiện, toàn thân Thư Mạn như bị ma nhập, nhìn chằm chằm vào cô ta.Những hình ảnh trước khi chết ở kiếp trước đều hiện lên trong đầu cô, máu toàn thân cô như đông cứng lại, nắm đấm siết chặt, trong mắt tràn đầy thù hận.Thư Đan Đan vô tình liếc nhìn Thư Mạn, phát hiện cô vậy mà dám trừng mắt nhìn mình, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, trong lòng cô ta không khỏi giật mình: Chết tiệt, cô vậy mà dám trừng mắt nhìn tôi?Phải biết rằng trước kia, khi Thư Mạn nhìn thấy cô ta, cô luôn giống như chim cút, ngay cả ngẩng đầu nhìn cũng không dám, hôm nay là như thế nào?Thư Đan Đan nhanh chóng lấy lại tinh thần, hung dữ mắng: “Chị muốn làm gì? Dám trừng mắt nhìn tôi, muốn chết à?”Thư Mạn nén giận, liếc nhìn những người thôn dân đang xem náo nhiệt, sau đó đổi một bộ mặt đáng thương, cúi đầu, run rẩy nói: “Em gái, em đừng nói vậy, chị không dám, chị chỉ là hâm mộ em có thể không cần làm gì, mỗi ngày chỉ cần đọc sách là được.Mặc dù bây giờ chị bị bệnh, ba ngày chưa ăn gì, nhưng để đảm bảo dinh dưỡng cho em, chú và thím, cho dù chị có bệnh, một lát nữa chị có bò cũng phải bò đi kiếm củi.”Lời này của cô vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.“Trời ạ, Thư Mạn ở nhà này sống kiểu gì vậy, địa chủ thời xưa cũng không dám bóc lột người ta như vậy.”“Đúng vậy, mọi người nhìn xem, sắc mặt con bé tái nhợt, gầy trơ xương, còn phải chăm lo dinh dưỡng cho cả nhà Thư Đại Vĩ, thật là tội nghiệp!”“Lý Gia Anh sắp béo đến mức không đi nổi rồi, còn cần bồi bổ à? Sợ là sắp thành heo rồi.”“Quá nhẫn tâm, cho dù Thư Mạn là con nuôi, cũng không thể coi con bé như nô lệ được!”…Nghe thấy thôn dân chỉ trỏ, sắc mặt Thư Đan Đan trắng bệch: Con tiện nhân chết tiệt, nói như vậy, chẳng phải là nói chúng tao ngược đãi mày à? Xem ra là chúng tao đối xử với mày quá tốt rồi!“Chị, chị nói như vậy, người ngoài không biết, còn tưởng chúng em ngược đãi chị!” Thư Đan Đan mỉa mai nói.Thư Mạn mỉm cười nhìn cô ta: “Thật à? Các cô chú trong thôn đều nhìn chị lớn lên, chị ở nhà họ Thư sống như thế nào, tin rằng mọi người đều rõ như ban ngày!”Thư Đan Đan tức giận trừng mắt, hung dữ liếc nhìn Thư Mạn.Con tiện nhân này, sao cô ta lại có cảm giác như cô đã biến thành người khác vậy?Lý Gia Anh thấy tình hình không ổn, liền ngồi bệt xuống đất ăn vạ: “Không sống nổi nữa, tôi gả vào nhà họ Thư, ngay cả một đứa con nuôi cũng không bằng! Bây giờ để nó đi kiếm củi cũng nói chúng tôi ngược đãi nó, còn đâu là công lý nữa?”Bà Vương bị chọc đến run người, bao năm qua, việc nhà, việc đồng án đều do một tay Thư Mạn làm, cô chịu thương chịu khó, làm toàn việc nặng nhọc, ăn uống kham khổ, quanh năm suốt tháng đến một miếng thịt cũng chưa từng được ăn.