Mùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?…
Chương 23: Chương 23
Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân TâmTác giả: Lạc Định Phiêu MiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?… Chu Đại Bằng gật đầu, ***** muốn che chở trong lòng trào dâng, cả người hắn tràn đầy ý chí, hệt như một con hổ vừa xuống núi.Hắn nhanh chóng bó lại số củi vừa rơi, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Chu Đại Bằng đã cẩn thận hơn rất nhiều, sau khi vác bó củi lên, hắn không dám đứng thẳng người nữa mà cứ thế còng lưng đi về phía nhà họ Thư.Thư Đan Đan đắc ý liếc nhìn đám thanh niên đang đứng xem náo nhiệt, sau đó cô ta lắc mông đuổi theo.Thư Mạn trở về nhà, cô mở cổng, đặt con dao bổ củi ở dưới mái hiên rồi chuẩn bị vào nhà nghỉ ngơi.Cái thời tiết quỷ quái này, thật sự quá nóng, cho dù cô đã uống nước suối linh, cơ thể tràn đầy nguyên khí, nhưng mồ hôi vẫn túa ra, đi một đoạn đường như vậy, cả lưng áo cô đã ướt đẫm.Nghe thấy tiếng động, Lý Gia Anh vội vàng chạy ra, nhìn thấy Thư Mạn tay không trở về, bà ta lập tức nổi giận: "Mày ra ngoài lâu như vậy, lại trở về tay không à?"Thư Mạn mỉm cười: "Ai nói cháu về tay không? Cháu đã chặt được một bó củi lớn, em gái Đan Đan tốt bụng, không nỡ để cháu vừa mới khỏi bệnh đã phải làm việc nặng nhọc, nên đã ra đầu thôn đón cháu, còn nói sẽ giúp cháu vác củi về, vì vậy cháu mới về trước."Vẻ mặt Lý Gia Anh nghi ngờ, hỏi: "Những gì mày nói là thật à?""Cháu nào dám lừa dối thím Anh, thím không tin thì tự mình đi xem đi." Nói xong, Thư Mạn bèn quay về phòng, cất giấu thành quả của mình.Lý Gia Anh không tin, con gái bà ta không thể ngốc đến mức đi giúp Thư Mạn vác củi chứ? Chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đây.Không được, bà ta phải đi xem sao.Lý Gia Anh tiện tay cầm lấy một chiếc mũ rơm rồi vội vàng đi ra ngoài.Đi được nửa đường, bà ta nhìn thấy bóng dáng màu đỏ của Thư Đan Đan từ xa, bà ta đang định tiến lên thì phát hiện phía sau cô ta còn có một người đàn ông.Bà ta nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là con trai nhà họ Chu hay sao? Từ bao giờ mà Đan Đan lại có quan hệ với hắn như vậy?Nghĩ đến căn nhà hai tầng và chiếc xe tải lớn của nhà họ Chu, mắt Lý Gia Anh sáng lên, nếu Đan Đan có thể gả cho Đại Bằng, chẳng phải là chim sẻ biến thành phượng hoàng à?Ôi chao, con gái tôi đúng là lợi hại, ngay cả cậu ấm nhà họ Chu cũng có thể thu phục được, quá xuất sắc! Đúng là con gái của Lý Gia Anh tôi, thật là giỏi giang!Sợ hai người trẻ nhìn thấy sẽ ngại ngùng, Lý Gia Anh vội vàng nấp vào góc tường, nhìn hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ đi về phía nhà mình.Về đến nhà họ Thư, Chu Đại Bằng gần như kiệt sức, hắn vứt củi vào bếp rồi thở phào nhẹ nhõm.Mẹ kiếp, mệt chết ông đây.Hắn xoa bờ vai, phát hiện vai áo đã bị dây thừng làm đen bẩn một mảng lớn, lông mày nhíu lại.Thư Đan Đan là người tinh ý, cô ta vội vàng chạy vào nhà, bưng một cốc nước, còn chu đáo cho thêm một thìa đường trắng, đưa cho hắn nói: "Anh Đại Bằng vất vả rồi, đây là nước đường em pha cho anh, anh uống nhanh đi."
Chu Đại Bằng gật đầu, ***** muốn che chở trong lòng trào dâng, cả người hắn tràn đầy ý chí, hệt như một con hổ vừa xuống núi.
Hắn nhanh chóng bó lại số củi vừa rơi, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Chu Đại Bằng đã cẩn thận hơn rất nhiều, sau khi vác bó củi lên, hắn không dám đứng thẳng người nữa mà cứ thế còng lưng đi về phía nhà họ Thư.
Thư Đan Đan đắc ý liếc nhìn đám thanh niên đang đứng xem náo nhiệt, sau đó cô ta lắc mông đuổi theo.
Thư Mạn trở về nhà, cô mở cổng, đặt con dao bổ củi ở dưới mái hiên rồi chuẩn bị vào nhà nghỉ ngơi.
Cái thời tiết quỷ quái này, thật sự quá nóng, cho dù cô đã uống nước suối linh, cơ thể tràn đầy nguyên khí, nhưng mồ hôi vẫn túa ra, đi một đoạn đường như vậy, cả lưng áo cô đã ướt đẫm.
Nghe thấy tiếng động, Lý Gia Anh vội vàng chạy ra, nhìn thấy Thư Mạn tay không trở về, bà ta lập tức nổi giận: "Mày ra ngoài lâu như vậy, lại trở về tay không à?"
Thư Mạn mỉm cười: "Ai nói cháu về tay không? Cháu đã chặt được một bó củi lớn, em gái Đan Đan tốt bụng, không nỡ để cháu vừa mới khỏi bệnh đã phải làm việc nặng nhọc, nên đã ra đầu thôn đón cháu, còn nói sẽ giúp cháu vác củi về, vì vậy cháu mới về trước.
"
Vẻ mặt Lý Gia Anh nghi ngờ, hỏi: "Những gì mày nói là thật à?"
"Cháu nào dám lừa dối thím Anh, thím không tin thì tự mình đi xem đi.
" Nói xong, Thư Mạn bèn quay về phòng, cất giấu thành quả của mình.
Lý Gia Anh không tin, con gái bà ta không thể ngốc đến mức đi giúp Thư Mạn vác củi chứ? Chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đây.
Không được, bà ta phải đi xem sao.
Lý Gia Anh tiện tay cầm lấy một chiếc mũ rơm rồi vội vàng đi ra ngoài.
Đi được nửa đường, bà ta nhìn thấy bóng dáng màu đỏ của Thư Đan Đan từ xa, bà ta đang định tiến lên thì phát hiện phía sau cô ta còn có một người đàn ông.
Bà ta nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là con trai nhà họ Chu hay sao? Từ bao giờ mà Đan Đan lại có quan hệ với hắn như vậy?
Nghĩ đến căn nhà hai tầng và chiếc xe tải lớn của nhà họ Chu, mắt Lý Gia Anh sáng lên, nếu Đan Đan có thể gả cho Đại Bằng, chẳng phải là chim sẻ biến thành phượng hoàng à?
Ôi chao, con gái tôi đúng là lợi hại, ngay cả cậu ấm nhà họ Chu cũng có thể thu phục được, quá xuất sắc! Đúng là con gái của Lý Gia Anh tôi, thật là giỏi giang!
Sợ hai người trẻ nhìn thấy sẽ ngại ngùng, Lý Gia Anh vội vàng nấp vào góc tường, nhìn hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ đi về phía nhà mình.
Về đến nhà họ Thư, Chu Đại Bằng gần như kiệt sức, hắn vứt củi vào bếp rồi thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ kiếp, mệt chết ông đây.
Hắn xoa bờ vai, phát hiện vai áo đã bị dây thừng làm đen bẩn một mảng lớn, lông mày nhíu lại.
Thư Đan Đan là người tinh ý, cô ta vội vàng chạy vào nhà, bưng một cốc nước, còn chu đáo cho thêm một thìa đường trắng, đưa cho hắn nói: "Anh Đại Bằng vất vả rồi, đây là nước đường em pha cho anh, anh uống nhanh đi.
"
Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân TâmTác giả: Lạc Định Phiêu MiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?… Chu Đại Bằng gật đầu, ***** muốn che chở trong lòng trào dâng, cả người hắn tràn đầy ý chí, hệt như một con hổ vừa xuống núi.Hắn nhanh chóng bó lại số củi vừa rơi, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Chu Đại Bằng đã cẩn thận hơn rất nhiều, sau khi vác bó củi lên, hắn không dám đứng thẳng người nữa mà cứ thế còng lưng đi về phía nhà họ Thư.Thư Đan Đan đắc ý liếc nhìn đám thanh niên đang đứng xem náo nhiệt, sau đó cô ta lắc mông đuổi theo.Thư Mạn trở về nhà, cô mở cổng, đặt con dao bổ củi ở dưới mái hiên rồi chuẩn bị vào nhà nghỉ ngơi.Cái thời tiết quỷ quái này, thật sự quá nóng, cho dù cô đã uống nước suối linh, cơ thể tràn đầy nguyên khí, nhưng mồ hôi vẫn túa ra, đi một đoạn đường như vậy, cả lưng áo cô đã ướt đẫm.Nghe thấy tiếng động, Lý Gia Anh vội vàng chạy ra, nhìn thấy Thư Mạn tay không trở về, bà ta lập tức nổi giận: "Mày ra ngoài lâu như vậy, lại trở về tay không à?"Thư Mạn mỉm cười: "Ai nói cháu về tay không? Cháu đã chặt được một bó củi lớn, em gái Đan Đan tốt bụng, không nỡ để cháu vừa mới khỏi bệnh đã phải làm việc nặng nhọc, nên đã ra đầu thôn đón cháu, còn nói sẽ giúp cháu vác củi về, vì vậy cháu mới về trước."Vẻ mặt Lý Gia Anh nghi ngờ, hỏi: "Những gì mày nói là thật à?""Cháu nào dám lừa dối thím Anh, thím không tin thì tự mình đi xem đi." Nói xong, Thư Mạn bèn quay về phòng, cất giấu thành quả của mình.Lý Gia Anh không tin, con gái bà ta không thể ngốc đến mức đi giúp Thư Mạn vác củi chứ? Chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đây.Không được, bà ta phải đi xem sao.Lý Gia Anh tiện tay cầm lấy một chiếc mũ rơm rồi vội vàng đi ra ngoài.Đi được nửa đường, bà ta nhìn thấy bóng dáng màu đỏ của Thư Đan Đan từ xa, bà ta đang định tiến lên thì phát hiện phía sau cô ta còn có một người đàn ông.Bà ta nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là con trai nhà họ Chu hay sao? Từ bao giờ mà Đan Đan lại có quan hệ với hắn như vậy?Nghĩ đến căn nhà hai tầng và chiếc xe tải lớn của nhà họ Chu, mắt Lý Gia Anh sáng lên, nếu Đan Đan có thể gả cho Đại Bằng, chẳng phải là chim sẻ biến thành phượng hoàng à?Ôi chao, con gái tôi đúng là lợi hại, ngay cả cậu ấm nhà họ Chu cũng có thể thu phục được, quá xuất sắc! Đúng là con gái của Lý Gia Anh tôi, thật là giỏi giang!Sợ hai người trẻ nhìn thấy sẽ ngại ngùng, Lý Gia Anh vội vàng nấp vào góc tường, nhìn hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ đi về phía nhà mình.Về đến nhà họ Thư, Chu Đại Bằng gần như kiệt sức, hắn vứt củi vào bếp rồi thở phào nhẹ nhõm.Mẹ kiếp, mệt chết ông đây.Hắn xoa bờ vai, phát hiện vai áo đã bị dây thừng làm đen bẩn một mảng lớn, lông mày nhíu lại.Thư Đan Đan là người tinh ý, cô ta vội vàng chạy vào nhà, bưng một cốc nước, còn chu đáo cho thêm một thìa đường trắng, đưa cho hắn nói: "Anh Đại Bằng vất vả rồi, đây là nước đường em pha cho anh, anh uống nhanh đi."