Mùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?…
Chương 26: Chương 26
Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân TâmTác giả: Lạc Định Phiêu MiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?… Lý Gia Anh lập tức hiểu con gái đang nói đến chuyện gì, bà ta khinh thường nói: "Nó á? Hứ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nó lấy cái gì ra so với con chứ? Chu Đại Bằng chỉ cần không bị mù cũng biết con hơn nó gấp trăm lần.Con xem, nó bám riết lấy người ta lâu như vậy rồi mà người ta có thèm để ý đến nó đâu? Con cứ yên tâm đi.""Mẹ, nói thì nói vậy, nhưng mấy hôm nữa con phải lên trường đi học rồi, không thể ngày nào cũng theo dõi anh Đại Bằng được, nhỡ đâu nó bám lấy anh Đại Bằng không buông, nhân lúc con không có ở đây mà làm ra chuyện gì quá đáng thì phải làm sao?" Thư Đan Đan lo lắng.Lý Gia Anh im lặng, đảo mắt thật nhanh, rất nhanh sau đó bà ta đã nghĩ ra một kế hay."Con gái, lại đây, mẹ có cách này! " Lý Gia Anh nhỏ giọng nói.Thư Đan Đan nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười: "Mẹ, mẹ thật lợi hại, cách này mà mẹ cũng nghĩ ra được, hay quá, nếu thành công, vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích hay sao."Lý Gia Anh vô cùng đắc ý, thấy trời không còn sớm, bà ta bèn đẩy Thư Đan Đan vào bếp: "Con đi đọc sách đi, để mẹ nấu cơm, tối nay mẹ làm món ngon cho con, rồi chiên thêm hai quả trứng gà cho con bồi bổ nữa."Thư Đan Đan hôn lên má Lý Gia Anh một cái, vui vẻ nói: "Con biết mẹ luôn yêu thương con mà, cảm ơn mẹ."Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn sang phòng Thư Mạn một cái, hừ lạnh một tiếng rồi mới quay về phòng mình.Thư Mạn nằm trong phòng, chẳng có chút hứng thú nào với cuộc nói chuyện của hai mẹ con ngoài kia, chút tâm cơ của bọn họ, cô đã sớm nhìn thấu từ lâu rồi, chuyện đã trải qua một lần ở kiếp trước, sao cô có thể quên được chứ?Mấy người bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa, những thứ trong không gian, mấy người đừng hòng được hưởng một chút nào.Mặt trời sắp xuống núi, Lý Gia Anh sợ tốn điện nên đã dọn cơm lên từ sớm.Đương nhiên, bà ta không gọi Thư Mạn ra ăn cơm, vẫn là bà Vương đi gọi.Thư Mạn đã ăn một chén lớn cơm thịt kho tàu, lại còn uống một chén canh gà hầm nhân sâm, lúc này cô vẫn còn no, chẳng muốn ăn cơm Lý Gia Anh nấu chút nào.Nhưng bà Vương đã gọi cô ra, cô lại muốn chọc tức Lý Gia Anh thêm chút nữa, nên miễn cưỡng ra bàn ăn.Lúc cô đến phòng khách, Thư Đại Vĩ và gia đình đã ăn được một nửa.Bà Vương múc một chén cơm cho Thư Mạn, bảo cô ngồi xuống cạnh mình: “Thư Mạn, ăn cơm thôi cháu!”.Thư Mạn nhìn thức ăn trên bàn, một chén thịt xào dưa chuột, thịt đã bị gắp hết từ bao giờ, chỉ còn lại một ít dưa chuột, thêm một đĩa rau cải xào dầu mỡ chẳng ai động đũa.Hừ, nhà này thật quá đáng, bà nội còn chưa ăn mà bọn họ đã gắp hết thịt.Bà Vương định gắp cho Thư Mạn ít thịt, bồi bổ cơ thể, nào ngờ bà vừa mới ra ngoài có 2 phút, quay lại thì thịt đã hết sạch, bà hỏi: “Thịt đâu hết rồi?”.
Lý Gia Anh lập tức hiểu con gái đang nói đến chuyện gì, bà ta khinh thường nói: "Nó á? Hứ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nó lấy cái gì ra so với con chứ? Chu Đại Bằng chỉ cần không bị mù cũng biết con hơn nó gấp trăm lần.
Con xem, nó bám riết lấy người ta lâu như vậy rồi mà người ta có thèm để ý đến nó đâu? Con cứ yên tâm đi.
"
"Mẹ, nói thì nói vậy, nhưng mấy hôm nữa con phải lên trường đi học rồi, không thể ngày nào cũng theo dõi anh Đại Bằng được, nhỡ đâu nó bám lấy anh Đại Bằng không buông, nhân lúc con không có ở đây mà làm ra chuyện gì quá đáng thì phải làm sao?" Thư Đan Đan lo lắng.
Lý Gia Anh im lặng, đảo mắt thật nhanh, rất nhanh sau đó bà ta đã nghĩ ra một kế hay.
"Con gái, lại đây, mẹ có cách này! " Lý Gia Anh nhỏ giọng nói.
Thư Đan Đan nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười: "Mẹ, mẹ thật lợi hại, cách này mà mẹ cũng nghĩ ra được, hay quá, nếu thành công, vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích hay sao.
"
Lý Gia Anh vô cùng đắc ý, thấy trời không còn sớm, bà ta bèn đẩy Thư Đan Đan vào bếp: "Con đi đọc sách đi, để mẹ nấu cơm, tối nay mẹ làm món ngon cho con, rồi chiên thêm hai quả trứng gà cho con bồi bổ nữa.
"
Thư Đan Đan hôn lên má Lý Gia Anh một cái, vui vẻ nói: "Con biết mẹ luôn yêu thương con mà, cảm ơn mẹ.
"
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn sang phòng Thư Mạn một cái, hừ lạnh một tiếng rồi mới quay về phòng mình.
Thư Mạn nằm trong phòng, chẳng có chút hứng thú nào với cuộc nói chuyện của hai mẹ con ngoài kia, chút tâm cơ của bọn họ, cô đã sớm nhìn thấu từ lâu rồi, chuyện đã trải qua một lần ở kiếp trước, sao cô có thể quên được chứ?
Mấy người bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa, những thứ trong không gian, mấy người đừng hòng được hưởng một chút nào.
Mặt trời sắp xuống núi, Lý Gia Anh sợ tốn điện nên đã dọn cơm lên từ sớm.
Đương nhiên, bà ta không gọi Thư Mạn ra ăn cơm, vẫn là bà Vương đi gọi.
Thư Mạn đã ăn một chén lớn cơm thịt kho tàu, lại còn uống một chén canh gà hầm nhân sâm, lúc này cô vẫn còn no, chẳng muốn ăn cơm Lý Gia Anh nấu chút nào.
Nhưng bà Vương đã gọi cô ra, cô lại muốn chọc tức Lý Gia Anh thêm chút nữa, nên miễn cưỡng ra bàn ăn.
Lúc cô đến phòng khách, Thư Đại Vĩ và gia đình đã ăn được một nửa.
Bà Vương múc một chén cơm cho Thư Mạn, bảo cô ngồi xuống cạnh mình: “Thư Mạn, ăn cơm thôi cháu!”.
Thư Mạn nhìn thức ăn trên bàn, một chén thịt xào dưa chuột, thịt đã bị gắp hết từ bao giờ, chỉ còn lại một ít dưa chuột, thêm một đĩa rau cải xào dầu mỡ chẳng ai động đũa.
Hừ, nhà này thật quá đáng, bà nội còn chưa ăn mà bọn họ đã gắp hết thịt.
Bà Vương định gắp cho Thư Mạn ít thịt, bồi bổ cơ thể, nào ngờ bà vừa mới ra ngoài có 2 phút, quay lại thì thịt đã hết sạch, bà hỏi: “Thịt đâu hết rồi?”.
Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân TâmTác giả: Lạc Định Phiêu MiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?… Lý Gia Anh lập tức hiểu con gái đang nói đến chuyện gì, bà ta khinh thường nói: "Nó á? Hứ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nó lấy cái gì ra so với con chứ? Chu Đại Bằng chỉ cần không bị mù cũng biết con hơn nó gấp trăm lần.Con xem, nó bám riết lấy người ta lâu như vậy rồi mà người ta có thèm để ý đến nó đâu? Con cứ yên tâm đi.""Mẹ, nói thì nói vậy, nhưng mấy hôm nữa con phải lên trường đi học rồi, không thể ngày nào cũng theo dõi anh Đại Bằng được, nhỡ đâu nó bám lấy anh Đại Bằng không buông, nhân lúc con không có ở đây mà làm ra chuyện gì quá đáng thì phải làm sao?" Thư Đan Đan lo lắng.Lý Gia Anh im lặng, đảo mắt thật nhanh, rất nhanh sau đó bà ta đã nghĩ ra một kế hay."Con gái, lại đây, mẹ có cách này! " Lý Gia Anh nhỏ giọng nói.Thư Đan Đan nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười: "Mẹ, mẹ thật lợi hại, cách này mà mẹ cũng nghĩ ra được, hay quá, nếu thành công, vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích hay sao."Lý Gia Anh vô cùng đắc ý, thấy trời không còn sớm, bà ta bèn đẩy Thư Đan Đan vào bếp: "Con đi đọc sách đi, để mẹ nấu cơm, tối nay mẹ làm món ngon cho con, rồi chiên thêm hai quả trứng gà cho con bồi bổ nữa."Thư Đan Đan hôn lên má Lý Gia Anh một cái, vui vẻ nói: "Con biết mẹ luôn yêu thương con mà, cảm ơn mẹ."Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn sang phòng Thư Mạn một cái, hừ lạnh một tiếng rồi mới quay về phòng mình.Thư Mạn nằm trong phòng, chẳng có chút hứng thú nào với cuộc nói chuyện của hai mẹ con ngoài kia, chút tâm cơ của bọn họ, cô đã sớm nhìn thấu từ lâu rồi, chuyện đã trải qua một lần ở kiếp trước, sao cô có thể quên được chứ?Mấy người bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa, những thứ trong không gian, mấy người đừng hòng được hưởng một chút nào.Mặt trời sắp xuống núi, Lý Gia Anh sợ tốn điện nên đã dọn cơm lên từ sớm.Đương nhiên, bà ta không gọi Thư Mạn ra ăn cơm, vẫn là bà Vương đi gọi.Thư Mạn đã ăn một chén lớn cơm thịt kho tàu, lại còn uống một chén canh gà hầm nhân sâm, lúc này cô vẫn còn no, chẳng muốn ăn cơm Lý Gia Anh nấu chút nào.Nhưng bà Vương đã gọi cô ra, cô lại muốn chọc tức Lý Gia Anh thêm chút nữa, nên miễn cưỡng ra bàn ăn.Lúc cô đến phòng khách, Thư Đại Vĩ và gia đình đã ăn được một nửa.Bà Vương múc một chén cơm cho Thư Mạn, bảo cô ngồi xuống cạnh mình: “Thư Mạn, ăn cơm thôi cháu!”.Thư Mạn nhìn thức ăn trên bàn, một chén thịt xào dưa chuột, thịt đã bị gắp hết từ bao giờ, chỉ còn lại một ít dưa chuột, thêm một đĩa rau cải xào dầu mỡ chẳng ai động đũa.Hừ, nhà này thật quá đáng, bà nội còn chưa ăn mà bọn họ đã gắp hết thịt.Bà Vương định gắp cho Thư Mạn ít thịt, bồi bổ cơ thể, nào ngờ bà vừa mới ra ngoài có 2 phút, quay lại thì thịt đã hết sạch, bà hỏi: “Thịt đâu hết rồi?”.