Mùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?…

Chương 40: Chương 40

Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân TâmTác giả: Lạc Định Phiêu MiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?… Trong giấc mơ, hắn mơ thấy mình và mẹ ngồi cạnh nhau, trước mặt bày biện đầy đủ các món ăn ngon, đúng lúc hắn chuẩn bị cắn một miếng đùi gà lớn thì cánh tay truyền đến một cơn đau dữ dội, khiến hắn bừng tỉnh.Hắn đột ngột ngồi bật dậy, mở mắt ra, phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ, mình vẫn đang sống trong căn nhà cũ kỹ này.Nhìn cánh tay đang giơ lên, trên cánh tay đen nhẻm vẫn còn in rõ hai hàm răng, hắn cười khổ, xem ra mình đã coi cánh tay như đùi gà mà cắn.Bỗng nhiên, bụng hắn truyền đến tiếng réo ùng ục, hắn sờ bụng, nhìn sắc trời bên ngoài, mới phát hiện ra hôm nay mình lại ngủ nguyên cả một ngày, chưa ăn gì cả, thảo nào bụng lại trống rỗng.Nhớ lại nụ cười dịu dàng của mẹ trong mơ, cùng với bàn ăn đầy ắp đồ ăn ngon, hắn không khỏi thốt lên: “Quả là một giấc mơ đẹp!”.Lúc hắn đang định đứng dậy tìm đồ ăn thì bỗng nhiên phát hiện ra hình như mình ngửi thấy mùi thức ăn.Chẳng lẽ không phải nằm mơ à?Hắn vội vàng đứng dậy khỏi giường, đi dép lê, chạy như bay về phía bếp.Bếp lạnh ngắt, mùi thức ăn ở đâu ra? Hắn cười khổ, cầm gáo nước, múc từ trong chum ra một gáo nước lớn, uống ừng ực một hơi cho đến khi bụng no căng mới đi ra khỏi bếp.Ngước mắt lên, hắn phát hiện căn nhà tranh đổ nát tưởng chừng bỏ hoang bên cạnh lại đang bốc khói, mùi thơm trong không khí rõ ràng bay tới từ hướng đó.Hắn tò mò rướn cổ, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã chuyển đến.Phải biết rằng, nơi hắn ở luôn là nơi kiêng kị của người trong thôn, ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm nhất cũng không dám đến đây chơi, sợ dính phải xui xẻo.Hai năm trước, hắn bị mẹ kế hãm hại, bị chính cha ruột đuổi ra khỏi nhà họ Ôn.Trong lúc thất hồn lạc phách, hắn chọn quay về thôn Tam Nguyên, nơi mẹ hắn sinh ra, một mình sống trong hai gian nhà tranh xiêu vẹo vốn thuộc về ông bà ngoại.Ông bà ngoại mất khi hắn mới 10 tuổi, sau đó mẹ mới đón hắn về nhà ở Vân Thành, ở đó, hắn đã trải qua 10 năm vui vẻ và hạnh phúc nhất cuộc đời, nhưng ông trời thật bất công, hắn vừa tròn 20 tuổi thì mẹ cũng ra đi.Mẹ mất chưa đầy một tuần, cha đã dẫn mẹ kế về nhà, từ đó, hắn như người thừa sống trong căn nhà không còn hơi ấm.Tiếp đến là sự ngờ vực của cha, sự đay nghiến của mẹ kế, bị đuổi ra khỏi nhà, lòng hắn đã nguội lạnh, định một mình sống lay lắt ở thôn Tam Nguyên cho đến chết.Năm đó, hắn một mình trở về thôn Tam Nguyên, ban đầu thôn dân còn đối xử với hắn rất lịch sự, nhưng sau đó không biết vì sao, trong thôn lại lan truyền tin đồn hắn là sao chổi, từ nhỏ đã khắc chết ông bà ngoại nuôi nấng mình, lớn lên lại khắc chết mẹ ruột, người nông thôn mê tín, cho rằng hắn là người xúi quẩy, ai cũng xa lánh hắn.Sau đó hắn trở thành yêu ma quỷ quái vừa nghèo vừa xấu, tính tình cổ quái trong lời đồn của thôn dân.

Trong giấc mơ, hắn mơ thấy mình và mẹ ngồi cạnh nhau, trước mặt bày biện đầy đủ các món ăn ngon, đúng lúc hắn chuẩn bị cắn một miếng đùi gà lớn thì cánh tay truyền đến một cơn đau dữ dội, khiến hắn bừng tỉnh.

Hắn đột ngột ngồi bật dậy, mở mắt ra, phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ, mình vẫn đang sống trong căn nhà cũ kỹ này.

Nhìn cánh tay đang giơ lên, trên cánh tay đen nhẻm vẫn còn in rõ hai hàm răng, hắn cười khổ, xem ra mình đã coi cánh tay như đùi gà mà cắn.

Bỗng nhiên, bụng hắn truyền đến tiếng réo ùng ục, hắn sờ bụng, nhìn sắc trời bên ngoài, mới phát hiện ra hôm nay mình lại ngủ nguyên cả một ngày, chưa ăn gì cả, thảo nào bụng lại trống rỗng.

Nhớ lại nụ cười dịu dàng của mẹ trong mơ, cùng với bàn ăn đầy ắp đồ ăn ngon, hắn không khỏi thốt lên: “Quả là một giấc mơ đẹp!”.

Lúc hắn đang định đứng dậy tìm đồ ăn thì bỗng nhiên phát hiện ra hình như mình ngửi thấy mùi thức ăn.

Chẳng lẽ không phải nằm mơ à?

Hắn vội vàng đứng dậy khỏi giường, đi dép lê, chạy như bay về phía bếp.

Bếp lạnh ngắt, mùi thức ăn ở đâu ra? Hắn cười khổ, cầm gáo nước, múc từ trong chum ra một gáo nước lớn, uống ừng ực một hơi cho đến khi bụng no căng mới đi ra khỏi bếp.

Ngước mắt lên, hắn phát hiện căn nhà tranh đổ nát tưởng chừng bỏ hoang bên cạnh lại đang bốc khói, mùi thơm trong không khí rõ ràng bay tới từ hướng đó.

Hắn tò mò rướn cổ, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã chuyển đến.

Phải biết rằng, nơi hắn ở luôn là nơi kiêng kị của người trong thôn, ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm nhất cũng không dám đến đây chơi, sợ dính phải xui xẻo.

Hai năm trước, hắn bị mẹ kế hãm hại, bị chính cha ruột đuổi ra khỏi nhà họ Ôn.

Trong lúc thất hồn lạc phách, hắn chọn quay về thôn Tam Nguyên, nơi mẹ hắn sinh ra, một mình sống trong hai gian nhà tranh xiêu vẹo vốn thuộc về ông bà ngoại.

Ông bà ngoại mất khi hắn mới 10 tuổi, sau đó mẹ mới đón hắn về nhà ở Vân Thành, ở đó, hắn đã trải qua 10 năm vui vẻ và hạnh phúc nhất cuộc đời, nhưng ông trời thật bất công, hắn vừa tròn 20 tuổi thì mẹ cũng ra đi.

Mẹ mất chưa đầy một tuần, cha đã dẫn mẹ kế về nhà, từ đó, hắn như người thừa sống trong căn nhà không còn hơi ấm.

Tiếp đến là sự ngờ vực của cha, sự đay nghiến của mẹ kế, bị đuổi ra khỏi nhà, lòng hắn đã nguội lạnh, định một mình sống lay lắt ở thôn Tam Nguyên cho đến chết.

Năm đó, hắn một mình trở về thôn Tam Nguyên, ban đầu thôn dân còn đối xử với hắn rất lịch sự, nhưng sau đó không biết vì sao, trong thôn lại lan truyền tin đồn hắn là sao chổi, từ nhỏ đã khắc chết ông bà ngoại nuôi nấng mình, lớn lên lại khắc chết mẹ ruột, người nông thôn mê tín, cho rằng hắn là người xúi quẩy, ai cũng xa lánh hắn.

Sau đó hắn trở thành yêu ma quỷ quái vừa nghèo vừa xấu, tính tình cổ quái trong lời đồn của thôn dân.

Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân TâmTác giả: Lạc Định Phiêu MiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMùa hạ oi ức, bầu trời trong xanh không một gợn mây, mặt trời chói chang rọi xuống thôn xóm nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu ra rả gọi hè, dưới gốc cây, con vàng nằm thìu thiu, thè lưỡi *****. Cả thôn như muốn tan chảy trong nắng, yên ắng như tờ, chẳng một bóng người. Bên cạnh ngôi nhà chính của nhà họ Thư có một căn nhà thấp bé cũ nát, Thư Mạn nằm bất động trên chiếc giường ọp ẹp được kê bằng một viên gạch. Nhìn qua tấm màn tuyn vá chằng vá đụp, có thể thấy thân hình cô gầy gò, ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo nhịp lắc lư của đầu, hai tay cô vung vẩy trong không trung… Bỗng nhiên, Thư Mạn kêu lên một tiếng thất thanh, bật dậy khỏi giường. Cô tham lam hít thở từng ngụm khí trời trong lành, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa được vớt lên từ dưới nước. Dần dần, cô cảm thấy mình như sống lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc: Sao nơi này quen thuộc thế nhỉ, hình như là căn phòng của tôi ở nhà họ Thư trước khi lấy chồng?… Trong giấc mơ, hắn mơ thấy mình và mẹ ngồi cạnh nhau, trước mặt bày biện đầy đủ các món ăn ngon, đúng lúc hắn chuẩn bị cắn một miếng đùi gà lớn thì cánh tay truyền đến một cơn đau dữ dội, khiến hắn bừng tỉnh.Hắn đột ngột ngồi bật dậy, mở mắt ra, phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ, mình vẫn đang sống trong căn nhà cũ kỹ này.Nhìn cánh tay đang giơ lên, trên cánh tay đen nhẻm vẫn còn in rõ hai hàm răng, hắn cười khổ, xem ra mình đã coi cánh tay như đùi gà mà cắn.Bỗng nhiên, bụng hắn truyền đến tiếng réo ùng ục, hắn sờ bụng, nhìn sắc trời bên ngoài, mới phát hiện ra hôm nay mình lại ngủ nguyên cả một ngày, chưa ăn gì cả, thảo nào bụng lại trống rỗng.Nhớ lại nụ cười dịu dàng của mẹ trong mơ, cùng với bàn ăn đầy ắp đồ ăn ngon, hắn không khỏi thốt lên: “Quả là một giấc mơ đẹp!”.Lúc hắn đang định đứng dậy tìm đồ ăn thì bỗng nhiên phát hiện ra hình như mình ngửi thấy mùi thức ăn.Chẳng lẽ không phải nằm mơ à?Hắn vội vàng đứng dậy khỏi giường, đi dép lê, chạy như bay về phía bếp.Bếp lạnh ngắt, mùi thức ăn ở đâu ra? Hắn cười khổ, cầm gáo nước, múc từ trong chum ra một gáo nước lớn, uống ừng ực một hơi cho đến khi bụng no căng mới đi ra khỏi bếp.Ngước mắt lên, hắn phát hiện căn nhà tranh đổ nát tưởng chừng bỏ hoang bên cạnh lại đang bốc khói, mùi thơm trong không khí rõ ràng bay tới từ hướng đó.Hắn tò mò rướn cổ, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã chuyển đến.Phải biết rằng, nơi hắn ở luôn là nơi kiêng kị của người trong thôn, ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm nhất cũng không dám đến đây chơi, sợ dính phải xui xẻo.Hai năm trước, hắn bị mẹ kế hãm hại, bị chính cha ruột đuổi ra khỏi nhà họ Ôn.Trong lúc thất hồn lạc phách, hắn chọn quay về thôn Tam Nguyên, nơi mẹ hắn sinh ra, một mình sống trong hai gian nhà tranh xiêu vẹo vốn thuộc về ông bà ngoại.Ông bà ngoại mất khi hắn mới 10 tuổi, sau đó mẹ mới đón hắn về nhà ở Vân Thành, ở đó, hắn đã trải qua 10 năm vui vẻ và hạnh phúc nhất cuộc đời, nhưng ông trời thật bất công, hắn vừa tròn 20 tuổi thì mẹ cũng ra đi.Mẹ mất chưa đầy một tuần, cha đã dẫn mẹ kế về nhà, từ đó, hắn như người thừa sống trong căn nhà không còn hơi ấm.Tiếp đến là sự ngờ vực của cha, sự đay nghiến của mẹ kế, bị đuổi ra khỏi nhà, lòng hắn đã nguội lạnh, định một mình sống lay lắt ở thôn Tam Nguyên cho đến chết.Năm đó, hắn một mình trở về thôn Tam Nguyên, ban đầu thôn dân còn đối xử với hắn rất lịch sự, nhưng sau đó không biết vì sao, trong thôn lại lan truyền tin đồn hắn là sao chổi, từ nhỏ đã khắc chết ông bà ngoại nuôi nấng mình, lớn lên lại khắc chết mẹ ruột, người nông thôn mê tín, cho rằng hắn là người xúi quẩy, ai cũng xa lánh hắn.Sau đó hắn trở thành yêu ma quỷ quái vừa nghèo vừa xấu, tính tình cổ quái trong lời đồn của thôn dân.

Chương 40: Chương 40