Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 11

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Đường Thu Đào cũng ở bên cạnh hỗ trợ, mấy ngày nay, cả nhà họ Đường ngoại trừ Lâm Vãn Thanh, mợ Đường, Đại Oa và Nhị Oa ra, cuộc sống của những người khác đều không dễ chịu, khó chịu nhất chính là cô ta, từ khi lão Đường biết được những chuyện cô ta làm, không muốn càng thêm tức giận, không chỉ để cho cô ta xin lỗi Lâm Vãn Thanh, còn phải trả lại tiền đã đào từ trong tay Lâm Vãn Thanh ra để mua đồ.Mợ Đường cương trận làm giám thị, tự tay cầm mười tấm đại đoàn kết từ tay Vương Xuân Hoa, giao cho Lâm Vãn Thanh đang rất “suy yếu”.Một trăm đồng này là tiền riêng của Vương Xuân Hoa, tích góp được bao nhiêu năm, vốn là muốn giữ lại làm tiền dưỡng lão hoặc là dùng cho con gái kết hôn, hiện tại tốt rồi, tất cả đều đã bay đi hết.Vương Xuân Hoa nhớ tới chuyện này liền nghẹn khuất, đang nghẹn khuất, Lão Đường mặt đen khiêng cuốc trở về, vừa trở về liền bỏ lại một quả b.o.m cỡ lớn.“Từ ngày mai trở đi, để Thu Đào theo tôi xuống ruộng, trường học đang được cho nghỉ, nó phải tự đi kiếm tiền sinh hoạt.”Đường Thu Đào: “!!!”A a a a a, cô ta không cần xuống ruộng làm việc đâu, bây giờ là mùa mưa, trong thôn thỉnh thoảng lại có một trận mưa, ruộng đồng oi bức lại ẩm ướt, làm một ngày xong trên người vừa hôi vừa bẩn, trên ruộng còn có rất nhiều muỗi lớn cắn người, cắn một cái vừa đau vừa ngứa, đã thế còn bị lưu lại một vết muỗi cắn khó coi nữa.Cô ta không đi đâu!Đường Thu Đào bất đắc dĩ ở nhà vừa khóc vừa nháo nháo nửa ngày, Vương Xuân Hoa cũng đi theo giúp đỡ, Lão Đường cũng giống như quyết tâm không buông lỏng, cuối cùng cảm thấy vô cùng phiền phức, một cước đạp ngã ghế trong sân, Đường Thu Đào mới chịu dừng lại.Ăn cơm trưa một lúc lâu, bầu trời tối tăm lại mưa, mưa rơi xào xạc đập vào ngói, Lâm Vãn Thanh cuốn chăn ngủ trên giường hết sức ngon lành.Mấy ngày nay, hai mẹ con Vương Xuân Hoa mặt xám xịt, cuộc sống nhỏ của Lâm Vãn Thanh lại rất thoải mái.Bởi vì cô “bệnh” nên phải dưỡng thân thể, mỗi ngày Lão Đường đều quát hai mẹ con Vương Xuân Hoa mở bếp nhỏ cho cô, nấu ăn ngon, mỗi lần nhìn thấy hai mẹ con Vương Xuân Hoa nghẹn khuất vì cô mà bận rộn trước sau, trong lòng Lâm Vãn Thanh liền trở nên vui vẻ.Buổi trưa ăn là một bát canh trứng thơm, Lâm Vãn Thanh yên tâm cuốn chăn bông nhỏ rồi lên giường ngủ trưa.Giấc ngủ này không quan trọng, không biết như thế nào, tự nhiên cô mơ thấy cảnh mình ở trong sách cùng với Cố Hoài An đang làm cái gì đó.…………Lâm Vãn Thanh bừng tỉnh từ trong mộng, cuộn chăn bông nhỏ xong liền đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn như lửa đốt, sao cô lại mơ thấy Cố Hoài An kia vậy chứ?Ngoài cửa sổ vẫn như trước, tiếng mưa rơi xào xạc, Lâm Vãn Thanh đến sân dùng nước giếng lạnh để rửa mặt, trên mặt nóng rực mới chậm rãi tản đi.Lúc này người nhà họ Đường phần lớn đều đang ngủ trưa, trong sân ngoại trừ tiếng mưa tí tách, chỉ có ngôi nhà phía tây của Đường Thu Đào truyền ra một trận đối thoại rất nhỏ.Lâm Vãn Thanh loáng thoáng nghe thấy “tiểu tiện nhân, tôi sẽ không tha thứ cho nó đâu”, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó tự giác rời khỏi đó.Trong căn phòng phía tây, Đường Thu Đào làm cả buổi sáng đang ủy khuất kể khổ cùng với Vương Xuân Hoa: “Mẹ! Mẹ xem mấy vết m.á.u trên tay tôi đây này, đều là do vừa rồi lúc cho heo ăn mà bị đó! Nhà mình làm gì mà phải nuôi heo thế, trong thôn có nhiều người như vậy, để cho bọn họ đi nuôi không phải tốt hơn sao?”“Không có sao đâu, lát nữa mẹ làm cho con ít nước khử trùng, khử trùng là được rồi, đứa nhỏ này sao vẫn mãi không hiểu chuyện như vậy, lời này cũng chỉ được nói trước mặt mẹ, nhưng ngàn vạn lần đừng để cha con nghe thấy, bằng không con nhất định phải xuống ruộng làm việc đấy.”“Không đi, không đi, tôi không đi! Cha tôi có g.i.ế.c tôi thì tôi cũng sẽ không đi! Đều là do con tiểu tiện nhân Lâm Vãn Thanh kia! Không phải do nó thì làm sao có chuyện như vậy!?

Đường Thu Đào cũng ở bên cạnh hỗ trợ, mấy ngày nay, cả nhà họ Đường ngoại trừ Lâm Vãn Thanh, mợ Đường, Đại Oa và Nhị Oa ra, cuộc sống của những người khác đều không dễ chịu, khó chịu nhất chính là cô ta, từ khi lão Đường biết được những chuyện cô ta làm, không muốn càng thêm tức giận, không chỉ để cho cô ta xin lỗi Lâm Vãn Thanh, còn phải trả lại tiền đã đào từ trong tay Lâm Vãn Thanh ra để mua đồ.

Mợ Đường cương trận làm giám thị, tự tay cầm mười tấm đại đoàn kết từ tay Vương Xuân Hoa, giao cho Lâm Vãn Thanh đang rất “suy yếu”.

Một trăm đồng này là tiền riêng của Vương Xuân Hoa, tích góp được bao nhiêu năm, vốn là muốn giữ lại làm tiền dưỡng lão hoặc là dùng cho con gái kết hôn, hiện tại tốt rồi, tất cả đều đã bay đi hết.

Vương Xuân Hoa nhớ tới chuyện này liền nghẹn khuất, đang nghẹn khuất, Lão Đường mặt đen khiêng cuốc trở về, vừa trở về liền bỏ lại một quả b.o.m cỡ lớn.

“Từ ngày mai trở đi, để Thu Đào theo tôi xuống ruộng, trường học đang được cho nghỉ, nó phải tự đi kiếm tiền sinh hoạt.”

Đường Thu Đào: “!!!”

A a a a a, cô ta không cần xuống ruộng làm việc đâu, bây giờ là mùa mưa, trong thôn thỉnh thoảng lại có một trận mưa, ruộng đồng oi bức lại ẩm ướt, làm một ngày xong trên người vừa hôi vừa bẩn, trên ruộng còn có rất nhiều muỗi lớn cắn người, cắn một cái vừa đau vừa ngứa, đã thế còn bị lưu lại một vết muỗi cắn khó coi nữa.

Cô ta không đi đâu!

Đường Thu Đào bất đắc dĩ ở nhà vừa khóc vừa nháo nháo nửa ngày, Vương Xuân Hoa cũng đi theo giúp đỡ, Lão Đường cũng giống như quyết tâm không buông lỏng, cuối cùng cảm thấy vô cùng phiền phức, một cước đạp ngã ghế trong sân, Đường Thu Đào mới chịu dừng lại.

Ăn cơm trưa một lúc lâu, bầu trời tối tăm lại mưa, mưa rơi xào xạc đập vào ngói, Lâm Vãn Thanh cuốn chăn ngủ trên giường hết sức ngon lành.

Mấy ngày nay, hai mẹ con Vương Xuân Hoa mặt xám xịt, cuộc sống nhỏ của Lâm Vãn Thanh lại rất thoải mái.

Bởi vì cô “bệnh” nên phải dưỡng thân thể, mỗi ngày Lão Đường đều quát hai mẹ con Vương Xuân Hoa mở bếp nhỏ cho cô, nấu ăn ngon, mỗi lần nhìn thấy hai mẹ con Vương Xuân Hoa nghẹn khuất vì cô mà bận rộn trước sau, trong lòng Lâm Vãn Thanh liền trở nên vui vẻ.

Buổi trưa ăn là một bát canh trứng thơm, Lâm Vãn Thanh yên tâm cuốn chăn bông nhỏ rồi lên giường ngủ trưa.

Giấc ngủ này không quan trọng, không biết như thế nào, tự nhiên cô mơ thấy cảnh mình ở trong sách cùng với Cố Hoài An đang làm cái gì đó.

…………

Lâm Vãn Thanh bừng tỉnh từ trong mộng, cuộn chăn bông nhỏ xong liền đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn như lửa đốt, sao cô lại mơ thấy Cố Hoài An kia vậy chứ?

Ngoài cửa sổ vẫn như trước, tiếng mưa rơi xào xạc, Lâm Vãn Thanh đến sân dùng nước giếng lạnh để rửa mặt, trên mặt nóng rực mới chậm rãi tản đi.

Lúc này người nhà họ Đường phần lớn đều đang ngủ trưa, trong sân ngoại trừ tiếng mưa tí tách, chỉ có ngôi nhà phía tây của Đường Thu Đào truyền ra một trận đối thoại rất nhỏ.

Lâm Vãn Thanh loáng thoáng nghe thấy “tiểu tiện nhân, tôi sẽ không tha thứ cho nó đâu”, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó tự giác rời khỏi đó.

Trong căn phòng phía tây, Đường Thu Đào làm cả buổi sáng đang ủy khuất kể khổ cùng với Vương Xuân Hoa: “Mẹ! Mẹ xem mấy vết m.á.u trên tay tôi đây này, đều là do vừa rồi lúc cho heo ăn mà bị đó! Nhà mình làm gì mà phải nuôi heo thế, trong thôn có nhiều người như vậy, để cho bọn họ đi nuôi không phải tốt hơn sao?”

“Không có sao đâu, lát nữa mẹ làm cho con ít nước khử trùng, khử trùng là được rồi, đứa nhỏ này sao vẫn mãi không hiểu chuyện như vậy, lời này cũng chỉ được nói trước mặt mẹ, nhưng ngàn vạn lần đừng để cha con nghe thấy, bằng không con nhất định phải xuống ruộng làm việc đấy.”

“Không đi, không đi, tôi không đi! Cha tôi có g.i.ế.c tôi thì tôi cũng sẽ không đi! Đều là do con tiểu tiện nhân Lâm Vãn Thanh kia! Không phải do nó thì làm sao có chuyện như vậy!?

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Đường Thu Đào cũng ở bên cạnh hỗ trợ, mấy ngày nay, cả nhà họ Đường ngoại trừ Lâm Vãn Thanh, mợ Đường, Đại Oa và Nhị Oa ra, cuộc sống của những người khác đều không dễ chịu, khó chịu nhất chính là cô ta, từ khi lão Đường biết được những chuyện cô ta làm, không muốn càng thêm tức giận, không chỉ để cho cô ta xin lỗi Lâm Vãn Thanh, còn phải trả lại tiền đã đào từ trong tay Lâm Vãn Thanh ra để mua đồ.Mợ Đường cương trận làm giám thị, tự tay cầm mười tấm đại đoàn kết từ tay Vương Xuân Hoa, giao cho Lâm Vãn Thanh đang rất “suy yếu”.Một trăm đồng này là tiền riêng của Vương Xuân Hoa, tích góp được bao nhiêu năm, vốn là muốn giữ lại làm tiền dưỡng lão hoặc là dùng cho con gái kết hôn, hiện tại tốt rồi, tất cả đều đã bay đi hết.Vương Xuân Hoa nhớ tới chuyện này liền nghẹn khuất, đang nghẹn khuất, Lão Đường mặt đen khiêng cuốc trở về, vừa trở về liền bỏ lại một quả b.o.m cỡ lớn.“Từ ngày mai trở đi, để Thu Đào theo tôi xuống ruộng, trường học đang được cho nghỉ, nó phải tự đi kiếm tiền sinh hoạt.”Đường Thu Đào: “!!!”A a a a a, cô ta không cần xuống ruộng làm việc đâu, bây giờ là mùa mưa, trong thôn thỉnh thoảng lại có một trận mưa, ruộng đồng oi bức lại ẩm ướt, làm một ngày xong trên người vừa hôi vừa bẩn, trên ruộng còn có rất nhiều muỗi lớn cắn người, cắn một cái vừa đau vừa ngứa, đã thế còn bị lưu lại một vết muỗi cắn khó coi nữa.Cô ta không đi đâu!Đường Thu Đào bất đắc dĩ ở nhà vừa khóc vừa nháo nháo nửa ngày, Vương Xuân Hoa cũng đi theo giúp đỡ, Lão Đường cũng giống như quyết tâm không buông lỏng, cuối cùng cảm thấy vô cùng phiền phức, một cước đạp ngã ghế trong sân, Đường Thu Đào mới chịu dừng lại.Ăn cơm trưa một lúc lâu, bầu trời tối tăm lại mưa, mưa rơi xào xạc đập vào ngói, Lâm Vãn Thanh cuốn chăn ngủ trên giường hết sức ngon lành.Mấy ngày nay, hai mẹ con Vương Xuân Hoa mặt xám xịt, cuộc sống nhỏ của Lâm Vãn Thanh lại rất thoải mái.Bởi vì cô “bệnh” nên phải dưỡng thân thể, mỗi ngày Lão Đường đều quát hai mẹ con Vương Xuân Hoa mở bếp nhỏ cho cô, nấu ăn ngon, mỗi lần nhìn thấy hai mẹ con Vương Xuân Hoa nghẹn khuất vì cô mà bận rộn trước sau, trong lòng Lâm Vãn Thanh liền trở nên vui vẻ.Buổi trưa ăn là một bát canh trứng thơm, Lâm Vãn Thanh yên tâm cuốn chăn bông nhỏ rồi lên giường ngủ trưa.Giấc ngủ này không quan trọng, không biết như thế nào, tự nhiên cô mơ thấy cảnh mình ở trong sách cùng với Cố Hoài An đang làm cái gì đó.…………Lâm Vãn Thanh bừng tỉnh từ trong mộng, cuộn chăn bông nhỏ xong liền đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn như lửa đốt, sao cô lại mơ thấy Cố Hoài An kia vậy chứ?Ngoài cửa sổ vẫn như trước, tiếng mưa rơi xào xạc, Lâm Vãn Thanh đến sân dùng nước giếng lạnh để rửa mặt, trên mặt nóng rực mới chậm rãi tản đi.Lúc này người nhà họ Đường phần lớn đều đang ngủ trưa, trong sân ngoại trừ tiếng mưa tí tách, chỉ có ngôi nhà phía tây của Đường Thu Đào truyền ra một trận đối thoại rất nhỏ.Lâm Vãn Thanh loáng thoáng nghe thấy “tiểu tiện nhân, tôi sẽ không tha thứ cho nó đâu”, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó tự giác rời khỏi đó.Trong căn phòng phía tây, Đường Thu Đào làm cả buổi sáng đang ủy khuất kể khổ cùng với Vương Xuân Hoa: “Mẹ! Mẹ xem mấy vết m.á.u trên tay tôi đây này, đều là do vừa rồi lúc cho heo ăn mà bị đó! Nhà mình làm gì mà phải nuôi heo thế, trong thôn có nhiều người như vậy, để cho bọn họ đi nuôi không phải tốt hơn sao?”“Không có sao đâu, lát nữa mẹ làm cho con ít nước khử trùng, khử trùng là được rồi, đứa nhỏ này sao vẫn mãi không hiểu chuyện như vậy, lời này cũng chỉ được nói trước mặt mẹ, nhưng ngàn vạn lần đừng để cha con nghe thấy, bằng không con nhất định phải xuống ruộng làm việc đấy.”“Không đi, không đi, tôi không đi! Cha tôi có g.i.ế.c tôi thì tôi cũng sẽ không đi! Đều là do con tiểu tiện nhân Lâm Vãn Thanh kia! Không phải do nó thì làm sao có chuyện như vậy!?

Chương 11