Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 28
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Hàng xóm đều đi ra ngoài hết, nhà họ Cố bên này cũng không thể không ra ngoài.Ba đứa nhỏ trong nhà nghe thấy tiếng mắng bên ngoài, tò mò nhìn ra ngoài. Lâm Vãn Thanh sợ bên ngoài sẽ làm tổn thương ba đứa nhỏ, cô liền cầm lấy cuốn truyện rồi ôm Tiểu Cố An, ngồi kể truyện xưa cho tụi nhỏ nghe.Giọng nói mềm mại của cô mang theo chút ngọt ngào, từng chữ từng chữ rất rõ ràng, giọng điệu uyển chuyển, hơn nữa câu truyện cũng rất xuất sắc.Nhóm ba anh em trong nháy mắt liền bị hấp dẫn, quên đi bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn, nhao nhao nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nghe truyện xưa.Cố Hoài An liền thấy yên tâm, anh đứng dậy đi ra cửa.Bên ngoài có mưa phùn, Vương Mỹ Quyên và Hàn Kim Hoa đứng cãi nhau không ngừng trên con đường đất lầy lội, các chị em dâu trong khu nhà đứng cách đó không xa, cũng không biết nên tiến lên khuyên bảo như thế nào, các cô ấy cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, vậy thì sao mà có thể khuyên người được?Có chị dâu liền ra chủ ý, không bằng đi gọi chị dâu nhà chính ủy Trần đến đây đi?Hơn hai mươi hộ gia đình theo quân khu, chức vụ quân sự cao nhất chính là chính ủy Trần, vợ của chính ủy Trần họ Lâm, năm nay hơn bốn mươi tuổi, tất cả mọi người đều gọi chị ấy là chị dâu cả Lâm, chị dâu Lâm là một người phụ nữ có năng lực, là một người rất thoải mái và tốt bụng, xử sự lại công chính, ở quê thường được gọi là nữ chủ nhiệm trong thôn, đến quân khu liền trở thành “chủ nhiệm quân tẩu”, mọi người đều rất phục chị ấy.Bình thường các chị dâu làm nháo loạn gì đó không vui, đều là nhờ chị dâu cả Lâm đến để hòa giải.Chị dâu Lâm vừa mới từ trong phòng bếp đi ra, đeo khăn quàng cổ xong liền vội vàng chạy tới, đến đối diện với hai người đó, sau đó liền rống lên một tiếng: “Vương Mỹ Quyên, Hàn Kim Hoa! Sao hai người lại cãi nhau vậy hả, đều dừng tay lại hết đi! Bộ hai người không sợ làm mất mặt người đàn ông nhà mình hay sao?! Còn mấy người nữa, đứng ngây ngốc ra đó làm gì, còn không mau đi lên kéo hai người này ra đi!”Chị dâu Lâm đứng ở phía trước, phía sau là mấy chị em dâu khác, mọi người vừa khuyên vừa kéo, cuối cùng cũng kéo được hai người đó ra.Chuyện liên quan đến mặt mũi của người đàn ông nhà mình, hơn nữa chuyện này mắt thấy càng náo loạn sẽ càng làm lớn chuyện, Vương Mỹ Quyên và Hàn Kim Hoa không dễ gì mà kết thúc nhưng cũng đã dừng tay.Tuy rằng dừng tay, nhưng khí thế vẫn còn nguyên vẹn.Khi mọi người hỏi là chuyện gì, Vương Mỹ Quyên vẫn trừng mắt nói bản thân không lấy cắp trứng của nhà họ Hàn.Trên thực tế bà ta đã sớm biết chuyện gà mái nhà họ Hàn sẽ đến sân nhà mình đẻ trứng, có điều con người bà ta trời sinh đã thích tham lam tiện nghi lớn nhỏ của người khác, trứng gà mà gà mái đẻ ra ở nhà đều để cho bà ta cất về phòng, hoặc là sẽ tráng bánh trứng gà cho con mình ăn, hoặc là nấu canh trứng cho người đàn ông nhà mình.Trứng không tốn tiền mua nên khi ăn tất nhiên là rất thơm ngon.Có điều lần này bà ta ra ngoài lấy trộm được trứng gà thì lại bị Hàn Kim Hoa bắt gặp được.Lại nói tiếp, các chị dâu tùy quân phần lớn đều là cô gái sinh ra và lớn lên từ nông thôn, lúc còn trẻ được gả cho người đàn ông trong quân nhân, sinh được mấy đứa nhỏ rồi lo liệu việc nhà, hầu hạ đất đai, người đến tuổi trung niên thì vẫn có thể theo quân để hưởng phúc, tính tình hơn nửa đời người cũng không thể nào sửa được.Để phục vụ cho cuộc sống, mấy chị dâu đều sẽ nuôi vài con gà vịt trong sân nhà của mình, cũng có nhà có cả lợn con.Đây vốn là chuyện tốt, nhưng mà ai có ngờ rằng điều này cũng có thể gây ra phiền toái.
Hàng xóm đều đi ra ngoài hết, nhà họ Cố bên này cũng không thể không ra ngoài.
Ba đứa nhỏ trong nhà nghe thấy tiếng mắng bên ngoài, tò mò nhìn ra ngoài. Lâm Vãn Thanh sợ bên ngoài sẽ làm tổn thương ba đứa nhỏ, cô liền cầm lấy cuốn truyện rồi ôm Tiểu Cố An, ngồi kể truyện xưa cho tụi nhỏ nghe.
Giọng nói mềm mại của cô mang theo chút ngọt ngào, từng chữ từng chữ rất rõ ràng, giọng điệu uyển chuyển, hơn nữa câu truyện cũng rất xuất sắc.
Nhóm ba anh em trong nháy mắt liền bị hấp dẫn, quên đi bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn, nhao nhao nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nghe truyện xưa.
Cố Hoài An liền thấy yên tâm, anh đứng dậy đi ra cửa.
Bên ngoài có mưa phùn, Vương Mỹ Quyên và Hàn Kim Hoa đứng cãi nhau không ngừng trên con đường đất lầy lội, các chị em dâu trong khu nhà đứng cách đó không xa, cũng không biết nên tiến lên khuyên bảo như thế nào, các cô ấy cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, vậy thì sao mà có thể khuyên người được?
Có chị dâu liền ra chủ ý, không bằng đi gọi chị dâu nhà chính ủy Trần đến đây đi?
Hơn hai mươi hộ gia đình theo quân khu, chức vụ quân sự cao nhất chính là chính ủy Trần, vợ của chính ủy Trần họ Lâm, năm nay hơn bốn mươi tuổi, tất cả mọi người đều gọi chị ấy là chị dâu cả Lâm, chị dâu Lâm là một người phụ nữ có năng lực, là một người rất thoải mái và tốt bụng, xử sự lại công chính, ở quê thường được gọi là nữ chủ nhiệm trong thôn, đến quân khu liền trở thành “chủ nhiệm quân tẩu”, mọi người đều rất phục chị ấy.
Bình thường các chị dâu làm nháo loạn gì đó không vui, đều là nhờ chị dâu cả Lâm đến để hòa giải.
Chị dâu Lâm vừa mới từ trong phòng bếp đi ra, đeo khăn quàng cổ xong liền vội vàng chạy tới, đến đối diện với hai người đó, sau đó liền rống lên một tiếng: “Vương Mỹ Quyên, Hàn Kim Hoa! Sao hai người lại cãi nhau vậy hả, đều dừng tay lại hết đi! Bộ hai người không sợ làm mất mặt người đàn ông nhà mình hay sao?! Còn mấy người nữa, đứng ngây ngốc ra đó làm gì, còn không mau đi lên kéo hai người này ra đi!”
Chị dâu Lâm đứng ở phía trước, phía sau là mấy chị em dâu khác, mọi người vừa khuyên vừa kéo, cuối cùng cũng kéo được hai người đó ra.
Chuyện liên quan đến mặt mũi của người đàn ông nhà mình, hơn nữa chuyện này mắt thấy càng náo loạn sẽ càng làm lớn chuyện, Vương Mỹ Quyên và Hàn Kim Hoa không dễ gì mà kết thúc nhưng cũng đã dừng tay.
Tuy rằng dừng tay, nhưng khí thế vẫn còn nguyên vẹn.
Khi mọi người hỏi là chuyện gì, Vương Mỹ Quyên vẫn trừng mắt nói bản thân không lấy cắp trứng của nhà họ Hàn.
Trên thực tế bà ta đã sớm biết chuyện gà mái nhà họ Hàn sẽ đến sân nhà mình đẻ trứng, có điều con người bà ta trời sinh đã thích tham lam tiện nghi lớn nhỏ của người khác, trứng gà mà gà mái đẻ ra ở nhà đều để cho bà ta cất về phòng, hoặc là sẽ tráng bánh trứng gà cho con mình ăn, hoặc là nấu canh trứng cho người đàn ông nhà mình.
Trứng không tốn tiền mua nên khi ăn tất nhiên là rất thơm ngon.
Có điều lần này bà ta ra ngoài lấy trộm được trứng gà thì lại bị Hàn Kim Hoa bắt gặp được.
Lại nói tiếp, các chị dâu tùy quân phần lớn đều là cô gái sinh ra và lớn lên từ nông thôn, lúc còn trẻ được gả cho người đàn ông trong quân nhân, sinh được mấy đứa nhỏ rồi lo liệu việc nhà, hầu hạ đất đai, người đến tuổi trung niên thì vẫn có thể theo quân để hưởng phúc, tính tình hơn nửa đời người cũng không thể nào sửa được.
Để phục vụ cho cuộc sống, mấy chị dâu đều sẽ nuôi vài con gà vịt trong sân nhà của mình, cũng có nhà có cả lợn con.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng mà ai có ngờ rằng điều này cũng có thể gây ra phiền toái.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Hàng xóm đều đi ra ngoài hết, nhà họ Cố bên này cũng không thể không ra ngoài.Ba đứa nhỏ trong nhà nghe thấy tiếng mắng bên ngoài, tò mò nhìn ra ngoài. Lâm Vãn Thanh sợ bên ngoài sẽ làm tổn thương ba đứa nhỏ, cô liền cầm lấy cuốn truyện rồi ôm Tiểu Cố An, ngồi kể truyện xưa cho tụi nhỏ nghe.Giọng nói mềm mại của cô mang theo chút ngọt ngào, từng chữ từng chữ rất rõ ràng, giọng điệu uyển chuyển, hơn nữa câu truyện cũng rất xuất sắc.Nhóm ba anh em trong nháy mắt liền bị hấp dẫn, quên đi bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn, nhao nhao nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nghe truyện xưa.Cố Hoài An liền thấy yên tâm, anh đứng dậy đi ra cửa.Bên ngoài có mưa phùn, Vương Mỹ Quyên và Hàn Kim Hoa đứng cãi nhau không ngừng trên con đường đất lầy lội, các chị em dâu trong khu nhà đứng cách đó không xa, cũng không biết nên tiến lên khuyên bảo như thế nào, các cô ấy cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, vậy thì sao mà có thể khuyên người được?Có chị dâu liền ra chủ ý, không bằng đi gọi chị dâu nhà chính ủy Trần đến đây đi?Hơn hai mươi hộ gia đình theo quân khu, chức vụ quân sự cao nhất chính là chính ủy Trần, vợ của chính ủy Trần họ Lâm, năm nay hơn bốn mươi tuổi, tất cả mọi người đều gọi chị ấy là chị dâu cả Lâm, chị dâu Lâm là một người phụ nữ có năng lực, là một người rất thoải mái và tốt bụng, xử sự lại công chính, ở quê thường được gọi là nữ chủ nhiệm trong thôn, đến quân khu liền trở thành “chủ nhiệm quân tẩu”, mọi người đều rất phục chị ấy.Bình thường các chị dâu làm nháo loạn gì đó không vui, đều là nhờ chị dâu cả Lâm đến để hòa giải.Chị dâu Lâm vừa mới từ trong phòng bếp đi ra, đeo khăn quàng cổ xong liền vội vàng chạy tới, đến đối diện với hai người đó, sau đó liền rống lên một tiếng: “Vương Mỹ Quyên, Hàn Kim Hoa! Sao hai người lại cãi nhau vậy hả, đều dừng tay lại hết đi! Bộ hai người không sợ làm mất mặt người đàn ông nhà mình hay sao?! Còn mấy người nữa, đứng ngây ngốc ra đó làm gì, còn không mau đi lên kéo hai người này ra đi!”Chị dâu Lâm đứng ở phía trước, phía sau là mấy chị em dâu khác, mọi người vừa khuyên vừa kéo, cuối cùng cũng kéo được hai người đó ra.Chuyện liên quan đến mặt mũi của người đàn ông nhà mình, hơn nữa chuyện này mắt thấy càng náo loạn sẽ càng làm lớn chuyện, Vương Mỹ Quyên và Hàn Kim Hoa không dễ gì mà kết thúc nhưng cũng đã dừng tay.Tuy rằng dừng tay, nhưng khí thế vẫn còn nguyên vẹn.Khi mọi người hỏi là chuyện gì, Vương Mỹ Quyên vẫn trừng mắt nói bản thân không lấy cắp trứng của nhà họ Hàn.Trên thực tế bà ta đã sớm biết chuyện gà mái nhà họ Hàn sẽ đến sân nhà mình đẻ trứng, có điều con người bà ta trời sinh đã thích tham lam tiện nghi lớn nhỏ của người khác, trứng gà mà gà mái đẻ ra ở nhà đều để cho bà ta cất về phòng, hoặc là sẽ tráng bánh trứng gà cho con mình ăn, hoặc là nấu canh trứng cho người đàn ông nhà mình.Trứng không tốn tiền mua nên khi ăn tất nhiên là rất thơm ngon.Có điều lần này bà ta ra ngoài lấy trộm được trứng gà thì lại bị Hàn Kim Hoa bắt gặp được.Lại nói tiếp, các chị dâu tùy quân phần lớn đều là cô gái sinh ra và lớn lên từ nông thôn, lúc còn trẻ được gả cho người đàn ông trong quân nhân, sinh được mấy đứa nhỏ rồi lo liệu việc nhà, hầu hạ đất đai, người đến tuổi trung niên thì vẫn có thể theo quân để hưởng phúc, tính tình hơn nửa đời người cũng không thể nào sửa được.Để phục vụ cho cuộc sống, mấy chị dâu đều sẽ nuôi vài con gà vịt trong sân nhà của mình, cũng có nhà có cả lợn con.Đây vốn là chuyện tốt, nhưng mà ai có ngờ rằng điều này cũng có thể gây ra phiền toái.