Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 38
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Tiểu Cố An cầm trên tay bông hoa hồng mà nhìn ngắm, cái miệng nhỏ cũng lẩm bẩm theo.“Tặng…Bọn trẻ…Ngọt miệng.”Nhóc con này thật là!Chị dâu Trương cười vui vẻ, cuối cùng cũng nhận lấy túi kẹo.Chị dâu Trương là một người có tính cách vui vẻ, cởi mở lại hào phóng, thêm vào đó, Lâm Vãn Thanh cũng không phải người hay e dè, ngượng ngùng, vì thế mà chỉ trong chốc lát cả hai đã tán gẫu đến việc nhà rồi.“Chị dâu, sân vườn nhà chị chăm sóc thật tốt, đặc biệt là vườn rau nhỏ này, nhìn y như một bức tranh vậy.”Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An, mắt cô nhìn ra vườn rau nhỏ xanh mát tươi tốt mà lòng tràn đầy vui vẻ.Những cây hành lá thì xanh non mơn mởn, cây dưa chuột và cây đậu que leo ở trên cao thì nở đầy hoa, cùng với từng luống rau xanh tươi tốt, cô cảm thấy những người khác nếu nhìn thấy khung cảnh này giống mình thì chắc họ cũng sẽ vô cùng thoải mái và dễ chịu.“Người thôn quê ấy mà, cái khác có lẽ không biết nhưng nhất định phải biết chăm hoa màu.”Chị dâu Trương cất lời khiêm tốn, trong mắt mang theo ý cười, hai tay thì không ngừng đan chăn bông, trong đầu chị ấy hiện lên hình ảnh cái sân trụi lủi của nhà họ Cố, liền nói:“Tiểu Thanh này, sân nhà em cũng không nhỏ, không bằng cũng trồng một vườn rau đi! Chúng ta ở gần núi gần sông, trong nhà có một vườn rau, lại làm thêm ổ gà ổ vịt, nuôi chút gà vịt, việc ăn uống trong nhà cũng trở nên dễ dàng hơn.”Lâm Vãn Thanh cũng có tính toán như vậy, cô sờ sờ gương mặt ngây thơ lại mũm mĩm của Tiểu Cố An trong lòng n.g.ự.c mình, gật đầu nói:“Chị dâu, chị biết chỗ nào có bán hạt giống hoa màu, gà con và vịt con không?”Cô muốn hỏi thăm chị dâu Trương nơi có thể mua được hạt giống rau xanh, cùng với gà con và vịt con, chờ thêm vài ngày nữa sau khi dọn dẹp xong sân vườn, cô sẽ đi mua chúng.Hạt giống sẽ để trồng trong vườn, gà vịt để nuôi ở trong sân, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy vui vẻ rồi.Chị dâu Trương lập tức vỗ đùi nói:“Ở gần quân khu chúng ta có một cái chợ, gọi là chợ thôn Triệu, hồi năm sáu mươi mấy năm trước nó được xem là chợ lớn ở vùng này. Hiện tại bên trên cai quản nghiêm ngặt nên giờ nó nhỏ không phát triển như ngày trước nữa. Ngày thường mọi người xung quanh có gì là mang qua đó bán, chợ đó không thiếu gà vịt và đồ ăn vặt, còn hạt giống thì Tiểu Thanh à, em đừng lo, nhà chị có đủ loại hạt giống hoa màu, em nhìn trúng hạt giống nào thì chọn ra đem về, đừng chạy tới chạy lui vừa phiền toái vừa mệt thân.”Lâm Vãn Thanh kinh ngạc nói: “Chuyện này không được đâu chị.”“Có gì mà không được, chị sao có thể để mấy đứa nhỏ nhà chị ăn không kẹo đường nhà em được? Tiểu Thanh, nếu em không thích như vậy thì em mang túi kẹo đường về đi, sau này hai nhà chúng ta không cần lui tới nữa.”Chị dâu Trương giả vờ nghiêm mặt.“Cái gì mà lui tới hay không lui tới vậy?”Chị dâu Sở cùng với chị dâu cả Lâm vừa đi tới cửa nhà họ Trương, liền nghe thấy Lâm Vãn Thanh đang muốn làm một vườn rau nhỏ trong nhà.Chị dâu Trương kể chuyện vừa rồi cho họ nghe, chị dâu cả Lâm cũng phì cười, đây là chuyện gì vậy, quân khu của họ những thứ khác có thể không có, nhưng hạt giống đúng là không thiếu, không thì để bọn họ giúp đỡ Tiểu Thanh chăm sóc vườn nhà em ấy đi?Mấy người chị dâu ăn nhịp đồng ý với nhau, về nhà cầm cái xẻng, cái cuốc chạy qua nhà họ Cố, họ tốn mất cả một buổi chiều.Các chị em đều nhiệt tình giúp đỡ dọn dẹp sân vườn nhà họ Cố, họ giúp Lâm Vãn Thanh dọn cỏ, bón phân, gieo hạt giống, trồng cây non, tất cả đều vô cùng sung sức.Lâm Vãn Thanh muốn ngăn cản nhóm chị dâu cũng cản không được, cô đành bưng trà, rót nước tiếp đãi họ, cô cũng muốn vừa bế Tiểu Cố An vừa hỗ trợ bọn họ nữa.
Tiểu Cố An cầm trên tay bông hoa hồng mà nhìn ngắm, cái miệng nhỏ cũng lẩm bẩm theo.
“Tặng…Bọn trẻ…Ngọt miệng.”
Nhóc con này thật là!
Chị dâu Trương cười vui vẻ, cuối cùng cũng nhận lấy túi kẹo.
Chị dâu Trương là một người có tính cách vui vẻ, cởi mở lại hào phóng, thêm vào đó, Lâm Vãn Thanh cũng không phải người hay e dè, ngượng ngùng, vì thế mà chỉ trong chốc lát cả hai đã tán gẫu đến việc nhà rồi.
“Chị dâu, sân vườn nhà chị chăm sóc thật tốt, đặc biệt là vườn rau nhỏ này, nhìn y như một bức tranh vậy.”
Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An, mắt cô nhìn ra vườn rau nhỏ xanh mát tươi tốt mà lòng tràn đầy vui vẻ.
Những cây hành lá thì xanh non mơn mởn, cây dưa chuột và cây đậu que leo ở trên cao thì nở đầy hoa, cùng với từng luống rau xanh tươi tốt, cô cảm thấy những người khác nếu nhìn thấy khung cảnh này giống mình thì chắc họ cũng sẽ vô cùng thoải mái và dễ chịu.
“Người thôn quê ấy mà, cái khác có lẽ không biết nhưng nhất định phải biết chăm hoa màu.”
Chị dâu Trương cất lời khiêm tốn, trong mắt mang theo ý cười, hai tay thì không ngừng đan chăn bông, trong đầu chị ấy hiện lên hình ảnh cái sân trụi lủi của nhà họ Cố, liền nói:
“Tiểu Thanh này, sân nhà em cũng không nhỏ, không bằng cũng trồng một vườn rau đi! Chúng ta ở gần núi gần sông, trong nhà có một vườn rau, lại làm thêm ổ gà ổ vịt, nuôi chút gà vịt, việc ăn uống trong nhà cũng trở nên dễ dàng hơn.”
Lâm Vãn Thanh cũng có tính toán như vậy, cô sờ sờ gương mặt ngây thơ lại mũm mĩm của Tiểu Cố An trong lòng n.g.ự.c mình, gật đầu nói:
“Chị dâu, chị biết chỗ nào có bán hạt giống hoa màu, gà con và vịt con không?”
Cô muốn hỏi thăm chị dâu Trương nơi có thể mua được hạt giống rau xanh, cùng với gà con và vịt con, chờ thêm vài ngày nữa sau khi dọn dẹp xong sân vườn, cô sẽ đi mua chúng.
Hạt giống sẽ để trồng trong vườn, gà vịt để nuôi ở trong sân, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy vui vẻ rồi.
Chị dâu Trương lập tức vỗ đùi nói:
“Ở gần quân khu chúng ta có một cái chợ, gọi là chợ thôn Triệu, hồi năm sáu mươi mấy năm trước nó được xem là chợ lớn ở vùng này. Hiện tại bên trên cai quản nghiêm ngặt nên giờ nó nhỏ không phát triển như ngày trước nữa. Ngày thường mọi người xung quanh có gì là mang qua đó bán, chợ đó không thiếu gà vịt và đồ ăn vặt, còn hạt giống thì Tiểu Thanh à, em đừng lo, nhà chị có đủ loại hạt giống hoa màu, em nhìn trúng hạt giống nào thì chọn ra đem về, đừng chạy tới chạy lui vừa phiền toái vừa mệt thân.”
Lâm Vãn Thanh kinh ngạc nói: “Chuyện này không được đâu chị.”
“Có gì mà không được, chị sao có thể để mấy đứa nhỏ nhà chị ăn không kẹo đường nhà em được? Tiểu Thanh, nếu em không thích như vậy thì em mang túi kẹo đường về đi, sau này hai nhà chúng ta không cần lui tới nữa.”
Chị dâu Trương giả vờ nghiêm mặt.
“Cái gì mà lui tới hay không lui tới vậy?”
Chị dâu Sở cùng với chị dâu cả Lâm vừa đi tới cửa nhà họ Trương, liền nghe thấy Lâm Vãn Thanh đang muốn làm một vườn rau nhỏ trong nhà.
Chị dâu Trương kể chuyện vừa rồi cho họ nghe, chị dâu cả Lâm cũng phì cười, đây là chuyện gì vậy, quân khu của họ những thứ khác có thể không có, nhưng hạt giống đúng là không thiếu, không thì để bọn họ giúp đỡ Tiểu Thanh chăm sóc vườn nhà em ấy đi?
Mấy người chị dâu ăn nhịp đồng ý với nhau, về nhà cầm cái xẻng, cái cuốc chạy qua nhà họ Cố, họ tốn mất cả một buổi chiều.
Các chị em đều nhiệt tình giúp đỡ dọn dẹp sân vườn nhà họ Cố, họ giúp Lâm Vãn Thanh dọn cỏ, bón phân, gieo hạt giống, trồng cây non, tất cả đều vô cùng sung sức.
Lâm Vãn Thanh muốn ngăn cản nhóm chị dâu cũng cản không được, cô đành bưng trà, rót nước tiếp đãi họ, cô cũng muốn vừa bế Tiểu Cố An vừa hỗ trợ bọn họ nữa.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Tiểu Cố An cầm trên tay bông hoa hồng mà nhìn ngắm, cái miệng nhỏ cũng lẩm bẩm theo.“Tặng…Bọn trẻ…Ngọt miệng.”Nhóc con này thật là!Chị dâu Trương cười vui vẻ, cuối cùng cũng nhận lấy túi kẹo.Chị dâu Trương là một người có tính cách vui vẻ, cởi mở lại hào phóng, thêm vào đó, Lâm Vãn Thanh cũng không phải người hay e dè, ngượng ngùng, vì thế mà chỉ trong chốc lát cả hai đã tán gẫu đến việc nhà rồi.“Chị dâu, sân vườn nhà chị chăm sóc thật tốt, đặc biệt là vườn rau nhỏ này, nhìn y như một bức tranh vậy.”Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An, mắt cô nhìn ra vườn rau nhỏ xanh mát tươi tốt mà lòng tràn đầy vui vẻ.Những cây hành lá thì xanh non mơn mởn, cây dưa chuột và cây đậu que leo ở trên cao thì nở đầy hoa, cùng với từng luống rau xanh tươi tốt, cô cảm thấy những người khác nếu nhìn thấy khung cảnh này giống mình thì chắc họ cũng sẽ vô cùng thoải mái và dễ chịu.“Người thôn quê ấy mà, cái khác có lẽ không biết nhưng nhất định phải biết chăm hoa màu.”Chị dâu Trương cất lời khiêm tốn, trong mắt mang theo ý cười, hai tay thì không ngừng đan chăn bông, trong đầu chị ấy hiện lên hình ảnh cái sân trụi lủi của nhà họ Cố, liền nói:“Tiểu Thanh này, sân nhà em cũng không nhỏ, không bằng cũng trồng một vườn rau đi! Chúng ta ở gần núi gần sông, trong nhà có một vườn rau, lại làm thêm ổ gà ổ vịt, nuôi chút gà vịt, việc ăn uống trong nhà cũng trở nên dễ dàng hơn.”Lâm Vãn Thanh cũng có tính toán như vậy, cô sờ sờ gương mặt ngây thơ lại mũm mĩm của Tiểu Cố An trong lòng n.g.ự.c mình, gật đầu nói:“Chị dâu, chị biết chỗ nào có bán hạt giống hoa màu, gà con và vịt con không?”Cô muốn hỏi thăm chị dâu Trương nơi có thể mua được hạt giống rau xanh, cùng với gà con và vịt con, chờ thêm vài ngày nữa sau khi dọn dẹp xong sân vườn, cô sẽ đi mua chúng.Hạt giống sẽ để trồng trong vườn, gà vịt để nuôi ở trong sân, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy vui vẻ rồi.Chị dâu Trương lập tức vỗ đùi nói:“Ở gần quân khu chúng ta có một cái chợ, gọi là chợ thôn Triệu, hồi năm sáu mươi mấy năm trước nó được xem là chợ lớn ở vùng này. Hiện tại bên trên cai quản nghiêm ngặt nên giờ nó nhỏ không phát triển như ngày trước nữa. Ngày thường mọi người xung quanh có gì là mang qua đó bán, chợ đó không thiếu gà vịt và đồ ăn vặt, còn hạt giống thì Tiểu Thanh à, em đừng lo, nhà chị có đủ loại hạt giống hoa màu, em nhìn trúng hạt giống nào thì chọn ra đem về, đừng chạy tới chạy lui vừa phiền toái vừa mệt thân.”Lâm Vãn Thanh kinh ngạc nói: “Chuyện này không được đâu chị.”“Có gì mà không được, chị sao có thể để mấy đứa nhỏ nhà chị ăn không kẹo đường nhà em được? Tiểu Thanh, nếu em không thích như vậy thì em mang túi kẹo đường về đi, sau này hai nhà chúng ta không cần lui tới nữa.”Chị dâu Trương giả vờ nghiêm mặt.“Cái gì mà lui tới hay không lui tới vậy?”Chị dâu Sở cùng với chị dâu cả Lâm vừa đi tới cửa nhà họ Trương, liền nghe thấy Lâm Vãn Thanh đang muốn làm một vườn rau nhỏ trong nhà.Chị dâu Trương kể chuyện vừa rồi cho họ nghe, chị dâu cả Lâm cũng phì cười, đây là chuyện gì vậy, quân khu của họ những thứ khác có thể không có, nhưng hạt giống đúng là không thiếu, không thì để bọn họ giúp đỡ Tiểu Thanh chăm sóc vườn nhà em ấy đi?Mấy người chị dâu ăn nhịp đồng ý với nhau, về nhà cầm cái xẻng, cái cuốc chạy qua nhà họ Cố, họ tốn mất cả một buổi chiều.Các chị em đều nhiệt tình giúp đỡ dọn dẹp sân vườn nhà họ Cố, họ giúp Lâm Vãn Thanh dọn cỏ, bón phân, gieo hạt giống, trồng cây non, tất cả đều vô cùng sung sức.Lâm Vãn Thanh muốn ngăn cản nhóm chị dâu cũng cản không được, cô đành bưng trà, rót nước tiếp đãi họ, cô cũng muốn vừa bế Tiểu Cố An vừa hỗ trợ bọn họ nữa.