Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 47
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Lâm Vãn Thanh nhớ là trong nhà vào buổi sáng sớm ánh sáng chói cứ hắt vào cửa sổ, nên cô bỏ tiền mua hai mảnh vải, tính về nhà làm rèm cửa.Nhanh chóng mua thêm không ít rau củ quả và hàng hóa vùng núi, Lâm Vãn Thanh vẫn còn muốn mua gà con và vịt con mà mình luôn muốn có.Loanh quanh hơn nửa chợ, cuối cùng tìm thấy ở trong góc có ông chú bán gà mái, chị Trương liếc nhìn, gật đầu: “Là gà mái đẻ trứng, sao chú lại bán đi vậy ạ?”Ông chú kia thở dài: “Hầy, trong nhà có trẻ con ngã gãy chân nên cần có tiền”Đúng là không dễ dàng gì, chị Trương thở dài.Lâm Vãn Thanh bỏ tiền mua ba con gà mái, thấy ông chú còn bán thêm nửa túi đậu nành, đậu xanh thì nhớ tới sữa đậu nành, tào phớ mỹ vị và bánh đậu xanh thơm ngon nên cũng mua một ít về.Sau khi bội thu mùa vụ, Lâm Vãn Thanh và chị dâu cả Trương dẫn theo sấp nhỏ đi tìm Hàn Kim Hoa.Hàn Kim Hoa đã bán con gà mái kia đi, chỉ giữ lại hơn hai mươi quả trứng. Chúng đều là trứng gà ta nên cô ấy không nỡ bán rẻ.Vừa hay trong nhà hết trứng nên Lâm Vãn Thanh quyết định mua hết số trứng còn lại. Hàn Kim Hoa bán cho cô với giá rẻ hơn đôi chút, sau đó vui vẻ cõng sọt trúc sau lưng, nói rằng sẽ giúp cô mang trứng về tận nhà. Chị dâu cả Trương chọc ghẹo cô ấy: “Kiểu gì mà em chẳng phải cõng về, nếu không có Tiểu Thanh mua trứng của em, em cũng phải cõng về nhà thôi”Hàn Kim Hoa khanh khách đáp lại: “Đúng vậy, nhờ phúc của em Thanh Thanh cả đấy”Lâm Vãn Thanh xua tay: “Chị dâu Hàn hưởng phúc của em khi nào chứ, là hưởng của ba đứa nhỏ trong nhà mới đúng. Ba thằng nhóc nhà em ấy hả, đứa nào cũng đều ăn giỏi, trong nhà mà không có trứng thì ăn không thấy ngon.“Đúng vậy đấy, Mãn Thương và Lương Thương nhà chị y chang luôn, ăn nhiều như hổ đói ấy”“Hai thằng nhóc nhà chị cũng chẳng kém gì đâu.Chị dâu cả Trương và Hàn Kim Hoa đều vui vẻ mở miệng phụ họa theo.Mặt trời lên giữa đỉnh đầu, mọi người tụ họp cùng nhau đi mua chút muối, tương… Khoảng hai giờ chiều, anh lính Tiểu Trương lái xe jeep tới, đoàn người leo lên xe, sau hơn nửa giờ xóc nảy, đến lúc về tới nhà thì cũng đã gần ba giờ.Trương Thành giúp các chị dâu mang đống đồ mới mua được về nhà, sau khi uống miếng nước thì chào tạm biệt các chị rồi lái xe quay lại quân khu.Lâm Vãn Thanh ôm Cố An đã ngủ thiếp đi trở về nhà. Ba đứa có thói quen ngủ trưa nhưng hôm nay lại bỏ giấc, giờ đứa nào cũng ngáp ngắn ngáp dài, sau khi rửa mặt xong thì lập tức leo lên giường ngủ say sưa.Lâm Vãn Thanh thảnh thơi sắp xếp lại đống đồ vừa mua về. Cô mang ba con gà mái đang kêu rầm rì trong giỏ trúc ra, tống vào ổ gà đã được dựng sẵn từ trước, sau đó ngâm xương ống vào nước.Bí đao mà chị dâu cả Trương tặng vẫn còn nguyên, chưa hề đụng đến. Cô lấy ra gọt vỏ rồi rửa sạch, chuẩn bị nấu canh bí đao.Bí đao gọt vỏ cắt thành khối, chần sơ xương ống đã được ngâm qua nước sôi cho hết m.á.u rồi vớt ra, rửa sạch, để ráo.Sau đó cắt xương ống đã được rửa sạch thành từng khúc, để vào nồi, đổ thêm một lượng nước phù hợp, rồi bỏ bí đao vừa cắt vào, lại thêm chút rượu nấu cùng với gừng, tỏi và chút dấm chua.Cuối cùng là hầm trong một tiếng, thế là đã xong món canh bí hầm xương thơm nức mũi.Nghĩ tới sức ăn khủng khiếp của một lớn ba nhỏ trong nhà, Lâm Vãn Thanh lại nấu thêm một đĩa ớt chuông xào thịt và khoai tây om tương.Hai mặn một canh đã xong, trong nhà hết gạo nên cô chỉ đành nhào bột hấp một rổ bánh ngô.Đợi tới lúc bánh ngô chín tỏa ra mùi thơm, ba đứa nhỏ ngủ trong phòng cũng đã tỉnh.“Hì hì, anh thấy chưa, em mà tỉnh là thím chắc chắn sẽ nấu đồ ngon cho chúng ta đó.
Lâm Vãn Thanh nhớ là trong nhà vào buổi sáng sớm ánh sáng chói cứ hắt vào cửa sổ, nên cô bỏ tiền mua hai mảnh vải, tính về nhà làm rèm cửa.
Nhanh chóng mua thêm không ít rau củ quả và hàng hóa vùng núi, Lâm Vãn Thanh vẫn còn muốn mua gà con và vịt con mà mình luôn muốn có.
Loanh quanh hơn nửa chợ, cuối cùng tìm thấy ở trong góc có ông chú bán gà mái, chị Trương liếc nhìn, gật đầu: “Là gà mái đẻ trứng, sao chú lại bán đi vậy ạ?”
Ông chú kia thở dài: “Hầy, trong nhà có trẻ con ngã gãy chân nên cần có tiền”
Đúng là không dễ dàng gì, chị Trương thở dài.
Lâm Vãn Thanh bỏ tiền mua ba con gà mái, thấy ông chú còn bán thêm nửa túi đậu nành, đậu xanh thì nhớ tới sữa đậu nành, tào phớ mỹ vị và bánh đậu xanh thơm ngon nên cũng mua một ít về.
Sau khi bội thu mùa vụ, Lâm Vãn Thanh và chị dâu cả Trương dẫn theo sấp nhỏ đi tìm Hàn Kim Hoa.
Hàn Kim Hoa đã bán con gà mái kia đi, chỉ giữ lại hơn hai mươi quả trứng. Chúng đều là trứng gà ta nên cô ấy không nỡ bán rẻ.
Vừa hay trong nhà hết trứng nên Lâm Vãn Thanh quyết định mua hết số trứng còn lại. Hàn Kim Hoa bán cho cô với giá rẻ hơn đôi chút, sau đó vui vẻ cõng sọt trúc sau lưng, nói rằng sẽ giúp cô mang trứng về tận nhà. Chị dâu cả Trương chọc ghẹo cô ấy: “Kiểu gì mà em chẳng phải cõng về, nếu không có Tiểu Thanh mua trứng của em, em cũng phải cõng về nhà thôi”
Hàn Kim Hoa khanh khách đáp lại: “Đúng vậy, nhờ phúc của em Thanh Thanh cả đấy”
Lâm Vãn Thanh xua tay: “Chị dâu Hàn hưởng phúc của em khi nào chứ, là hưởng của ba đứa nhỏ trong nhà mới đúng. Ba thằng nhóc nhà em ấy hả, đứa nào cũng đều ăn giỏi, trong nhà mà không có trứng thì ăn không thấy ngon.
“Đúng vậy đấy, Mãn Thương và Lương Thương nhà chị y chang luôn, ăn nhiều như hổ đói ấy”
“Hai thằng nhóc nhà chị cũng chẳng kém gì đâu.
Chị dâu cả Trương và Hàn Kim Hoa đều vui vẻ mở miệng phụ họa theo.
Mặt trời lên giữa đỉnh đầu, mọi người tụ họp cùng nhau đi mua chút muối, tương… Khoảng hai giờ chiều, anh lính Tiểu Trương lái xe jeep tới, đoàn người leo lên xe, sau hơn nửa giờ xóc nảy, đến lúc về tới nhà thì cũng đã gần ba giờ.
Trương Thành giúp các chị dâu mang đống đồ mới mua được về nhà, sau khi uống miếng nước thì chào tạm biệt các chị rồi lái xe quay lại quân khu.
Lâm Vãn Thanh ôm Cố An đã ngủ thiếp đi trở về nhà. Ba đứa có thói quen ngủ trưa nhưng hôm nay lại bỏ giấc, giờ đứa nào cũng ngáp ngắn ngáp dài, sau khi rửa mặt xong thì lập tức leo lên giường ngủ say sưa.
Lâm Vãn Thanh thảnh thơi sắp xếp lại đống đồ vừa mua về. Cô mang ba con gà mái đang kêu rầm rì trong giỏ trúc ra, tống vào ổ gà đã được dựng sẵn từ trước, sau đó ngâm xương ống vào nước.
Bí đao mà chị dâu cả Trương tặng vẫn còn nguyên, chưa hề đụng đến. Cô lấy ra gọt vỏ rồi rửa sạch, chuẩn bị nấu canh bí đao.
Bí đao gọt vỏ cắt thành khối, chần sơ xương ống đã được ngâm qua nước sôi cho hết m.á.u rồi vớt ra, rửa sạch, để ráo.
Sau đó cắt xương ống đã được rửa sạch thành từng khúc, để vào nồi, đổ thêm một lượng nước phù hợp, rồi bỏ bí đao vừa cắt vào, lại thêm chút rượu nấu cùng với gừng, tỏi và chút dấm chua.
Cuối cùng là hầm trong một tiếng, thế là đã xong món canh bí hầm xương thơm nức mũi.
Nghĩ tới sức ăn khủng khiếp của một lớn ba nhỏ trong nhà, Lâm Vãn Thanh lại nấu thêm một đĩa ớt chuông xào thịt và khoai tây om tương.
Hai mặn một canh đã xong, trong nhà hết gạo nên cô chỉ đành nhào bột hấp một rổ bánh ngô.
Đợi tới lúc bánh ngô chín tỏa ra mùi thơm, ba đứa nhỏ ngủ trong phòng cũng đã tỉnh.
“Hì hì, anh thấy chưa, em mà tỉnh là thím chắc chắn sẽ nấu đồ ngon cho chúng ta đó.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Lâm Vãn Thanh nhớ là trong nhà vào buổi sáng sớm ánh sáng chói cứ hắt vào cửa sổ, nên cô bỏ tiền mua hai mảnh vải, tính về nhà làm rèm cửa.Nhanh chóng mua thêm không ít rau củ quả và hàng hóa vùng núi, Lâm Vãn Thanh vẫn còn muốn mua gà con và vịt con mà mình luôn muốn có.Loanh quanh hơn nửa chợ, cuối cùng tìm thấy ở trong góc có ông chú bán gà mái, chị Trương liếc nhìn, gật đầu: “Là gà mái đẻ trứng, sao chú lại bán đi vậy ạ?”Ông chú kia thở dài: “Hầy, trong nhà có trẻ con ngã gãy chân nên cần có tiền”Đúng là không dễ dàng gì, chị Trương thở dài.Lâm Vãn Thanh bỏ tiền mua ba con gà mái, thấy ông chú còn bán thêm nửa túi đậu nành, đậu xanh thì nhớ tới sữa đậu nành, tào phớ mỹ vị và bánh đậu xanh thơm ngon nên cũng mua một ít về.Sau khi bội thu mùa vụ, Lâm Vãn Thanh và chị dâu cả Trương dẫn theo sấp nhỏ đi tìm Hàn Kim Hoa.Hàn Kim Hoa đã bán con gà mái kia đi, chỉ giữ lại hơn hai mươi quả trứng. Chúng đều là trứng gà ta nên cô ấy không nỡ bán rẻ.Vừa hay trong nhà hết trứng nên Lâm Vãn Thanh quyết định mua hết số trứng còn lại. Hàn Kim Hoa bán cho cô với giá rẻ hơn đôi chút, sau đó vui vẻ cõng sọt trúc sau lưng, nói rằng sẽ giúp cô mang trứng về tận nhà. Chị dâu cả Trương chọc ghẹo cô ấy: “Kiểu gì mà em chẳng phải cõng về, nếu không có Tiểu Thanh mua trứng của em, em cũng phải cõng về nhà thôi”Hàn Kim Hoa khanh khách đáp lại: “Đúng vậy, nhờ phúc của em Thanh Thanh cả đấy”Lâm Vãn Thanh xua tay: “Chị dâu Hàn hưởng phúc của em khi nào chứ, là hưởng của ba đứa nhỏ trong nhà mới đúng. Ba thằng nhóc nhà em ấy hả, đứa nào cũng đều ăn giỏi, trong nhà mà không có trứng thì ăn không thấy ngon.“Đúng vậy đấy, Mãn Thương và Lương Thương nhà chị y chang luôn, ăn nhiều như hổ đói ấy”“Hai thằng nhóc nhà chị cũng chẳng kém gì đâu.Chị dâu cả Trương và Hàn Kim Hoa đều vui vẻ mở miệng phụ họa theo.Mặt trời lên giữa đỉnh đầu, mọi người tụ họp cùng nhau đi mua chút muối, tương… Khoảng hai giờ chiều, anh lính Tiểu Trương lái xe jeep tới, đoàn người leo lên xe, sau hơn nửa giờ xóc nảy, đến lúc về tới nhà thì cũng đã gần ba giờ.Trương Thành giúp các chị dâu mang đống đồ mới mua được về nhà, sau khi uống miếng nước thì chào tạm biệt các chị rồi lái xe quay lại quân khu.Lâm Vãn Thanh ôm Cố An đã ngủ thiếp đi trở về nhà. Ba đứa có thói quen ngủ trưa nhưng hôm nay lại bỏ giấc, giờ đứa nào cũng ngáp ngắn ngáp dài, sau khi rửa mặt xong thì lập tức leo lên giường ngủ say sưa.Lâm Vãn Thanh thảnh thơi sắp xếp lại đống đồ vừa mua về. Cô mang ba con gà mái đang kêu rầm rì trong giỏ trúc ra, tống vào ổ gà đã được dựng sẵn từ trước, sau đó ngâm xương ống vào nước.Bí đao mà chị dâu cả Trương tặng vẫn còn nguyên, chưa hề đụng đến. Cô lấy ra gọt vỏ rồi rửa sạch, chuẩn bị nấu canh bí đao.Bí đao gọt vỏ cắt thành khối, chần sơ xương ống đã được ngâm qua nước sôi cho hết m.á.u rồi vớt ra, rửa sạch, để ráo.Sau đó cắt xương ống đã được rửa sạch thành từng khúc, để vào nồi, đổ thêm một lượng nước phù hợp, rồi bỏ bí đao vừa cắt vào, lại thêm chút rượu nấu cùng với gừng, tỏi và chút dấm chua.Cuối cùng là hầm trong một tiếng, thế là đã xong món canh bí hầm xương thơm nức mũi.Nghĩ tới sức ăn khủng khiếp của một lớn ba nhỏ trong nhà, Lâm Vãn Thanh lại nấu thêm một đĩa ớt chuông xào thịt và khoai tây om tương.Hai mặn một canh đã xong, trong nhà hết gạo nên cô chỉ đành nhào bột hấp một rổ bánh ngô.Đợi tới lúc bánh ngô chín tỏa ra mùi thơm, ba đứa nhỏ ngủ trong phòng cũng đã tỉnh.“Hì hì, anh thấy chưa, em mà tỉnh là thím chắc chắn sẽ nấu đồ ngon cho chúng ta đó.