Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 77

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Chẳng lẽ bị rơi trên đường rồi sao?Thế nên cô liền nhỏ giọng hướng vào sân để gọi: “Cố Hoài An? Phó đoàn trưởng Cố?”“Ừ?” Cố Hoài An từ trong phòng bếp đi ra.“Anh xem khăn mặt của em có phải bị rơi xuống sân hay không? Nếu không phải, anh có thể lấy cho em một cái mới được không?”Lâm Vãn Thanh vẫn còn khá ngượng ngùng, cô suy nghĩ cả một buổi tối, phó đoàn trưởng Cố đang ở trong phòng bếp rửa chén, bây giờ lại gọi người ta ra lấy khăn mặt cho cô, dù sao cũng có chút bất tiện.Cố Hoài An nhìn nhìn xung quanh thì phát hiện thấy chiếc khăn mặt bị rơi ở một góc gần hàng rào tre dùng làm hàng rào của quân viện.“Khăn mặt rơi xuống sân bị bẩn rồi, anh lấy cho em một cái mới nhé” Cố Hoài An nói.“Được, vậy anh nhanh lên đi”Sự việc cứ như thế đã được giải quyết xong nên Lâm Vãn Thanh rất vui vẻ.Thu dọn một chút, Cố Hoài An đã cầm khăn mặt mới trở về.“Cám ơn phó đoàn trưởng Cố, anh đặt lên cái móc ở cửa đó là được.Lâm Vãn Thanh ở trong phòng tắm thử nhiệt độ nước một chút rồi nói vọng ra bên ngoài. Trong phòng tắm có một cái thùng gỗ lớn, để tiện cho người trong nhà tắm rửa, đây là do cô cố ý tìm ông thợ mộc ở gần thôn đặt làm.Người ngoài cửa đáp một tiếng sau đó thì không có động tĩnh gì khác nữa.Lâm Vãn Thanh nghiêng đầu nghe xong, cảm thấy phó đoàn trưởng Cố chắc là đã rời khỏi rồi, cô vui vẻ ***** áo, bước vào trong thùng tắm.“Thật là thoải mái quá đi”Vừa mới hưởng thụ nhắm mắt lại, cửa phòng tắm đang đóng lại đột nhiên bị mở ra.Lâm Vãn Thanh ở trong bồn tắm giật mình mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người nào đó cũng đang nhìn mình…“Phó đoàn trưởng Cố, anh vào đây làm gì vậy?” Lâm Vãn Thanh ngây người ra.“Tắm rửa”Phó đoàn trưởng Cố nói ngắn gọn như lẽ đương nhiên, sau đó anh đã bắt đầu ***** áo ra…Lâm Vãn Thanh lại tiếp tục ngây ra: “Không phải, em còn chưa có tắm xong mà!”“Không sao, chúng ta cùng nhau tắmNgười nào đó không biết xấu hổ, vứt bỏ quần áo sang một bên, chân dài cứ thế hiên ngang bước vào thùng gỗ.Lâm Vãn Thanh: “,,Nửa tiếng sau, người nào đó sắc mặt thoả mãn, nhếch môi cười từ trong phòng tắm đi ra, theo sau là Lâm VãnThanh eo thì đau, chân thì run rẩy bước từng bước một.Bà nội nó, lần sau đi tắm cô nhất định phải khóa cửa phòng tắm mới được!Cô nghĩ mình sẽ nuôi một con ch.ó săn lớn ở trước cửa phòng, để xem người đàn ông chó má này còn đi vào bằng cách nào được nữa không!Lâm Vãn Thanh đang nghiến răng nghiến lợi thì thấy bọn nhỏ lúc chiều đi vào rừng cây dạo chơi đã trở về.Người đi đầu chính là Cố Tiểu Nhị, nhìn bộ dạng hưng phấn của cậu nhóc kia, chắc chắn lại là thắng lợi trở về rồi. Quả nhiên, Cố Tiểu Nhị xông tới phía trước, trong bàn tay bẩn dính đầy đất của cậu nhóc cầm một chai nhựa đựng đầy dế, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn họ nói: “Chú thím, mau xem chúng con bắt được nhiều dế không nàyNhững đứa trẻ con lúc năm tuổi là thời điểm bọn chúng cần có sự công nhận và cổ vũ của người lớn về thành quả mà chúng tạo ra để có thể phát triển nhân cách và trí tuệ một cách đầy đủ, vì thế Lâm Vãn Thanh cũng sở sờ đầu trọc nhỏ kia, giơ ngón tay cái lên: “Tiểu Cảnh thật giỏi quá! Tiểu Trạch cũng rất giỏi nha!”Cố Trạch ngượng ngùng cười mím môi.Có lẽ là do vừa nãy đã được “ăn no” thỏa mãn nên tâm tình của phó đoàn trưởng Cố hiện tại vô cùng tốt, anh cũng gật đầu khen: “Không tệ.”Ha ha ha, thật ra cũng chỉ là tạm được thôi. Cố Tiểu Nhị vặn vẹo thân thể nhỏ bé, cậu nhóc lại chạy đến trong sân nhà, nơi có bạn tốt của cậu nhóc – ĐạiHoa, Nhị Hoa và Tiểu Hoa để khoe khoang chiến lợi phẩm.“Ha ha, Đại Hoa các cậu xem tôi cùng anh cả bắt dế nè, lát nữa sẽ chia cho các cậu một chút, ăn xong nhớ phảiđẻ nhiều trứng nhé. Cố Tiểu Nhị ông nói gà bà nói vịt.

Chẳng lẽ bị rơi trên đường rồi sao?

Thế nên cô liền nhỏ giọng hướng vào sân để gọi: “Cố Hoài An? Phó đoàn trưởng Cố?”

“Ừ?” Cố Hoài An từ trong phòng bếp đi ra.

“Anh xem khăn mặt của em có phải bị rơi xuống sân hay không? Nếu không phải, anh có thể lấy cho em một cái mới được không?”

Lâm Vãn Thanh vẫn còn khá ngượng ngùng, cô suy nghĩ cả một buổi tối, phó đoàn trưởng Cố đang ở trong phòng bếp rửa chén, bây giờ lại gọi người ta ra lấy khăn mặt cho cô, dù sao cũng có chút bất tiện.

Cố Hoài An nhìn nhìn xung quanh thì phát hiện thấy chiếc khăn mặt bị rơi ở một góc gần hàng rào tre dùng làm hàng rào của quân viện.

“Khăn mặt rơi xuống sân bị bẩn rồi, anh lấy cho em một cái mới nhé” Cố Hoài An nói.

“Được, vậy anh nhanh lên đi”

Sự việc cứ như thế đã được giải quyết xong nên Lâm Vãn Thanh rất vui vẻ.

Thu dọn một chút, Cố Hoài An đã cầm khăn mặt mới trở về.

“Cám ơn phó đoàn trưởng Cố, anh đặt lên cái móc ở cửa đó là được.

Lâm Vãn Thanh ở trong phòng tắm thử nhiệt độ nước một chút rồi nói vọng ra bên ngoài. Trong phòng tắm có một cái thùng gỗ lớn, để tiện cho người trong nhà tắm rửa, đây là do cô cố ý tìm ông thợ mộc ở gần thôn đặt làm.

Người ngoài cửa đáp một tiếng sau đó thì không có động tĩnh gì khác nữa.

Lâm Vãn Thanh nghiêng đầu nghe xong, cảm thấy phó đoàn trưởng Cố chắc là đã rời khỏi rồi, cô vui vẻ ***** áo, bước vào trong thùng tắm.

“Thật là thoải mái quá đi”

Vừa mới hưởng thụ nhắm mắt lại, cửa phòng tắm đang đóng lại đột nhiên bị mở ra.

Lâm Vãn Thanh ở trong bồn tắm giật mình mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người nào đó cũng đang nhìn mình…

“Phó đoàn trưởng Cố, anh vào đây làm gì vậy?” Lâm Vãn Thanh ngây người ra.

“Tắm rửa”

Phó đoàn trưởng Cố nói ngắn gọn như lẽ đương nhiên, sau đó anh đã bắt đầu ***** áo ra…

Lâm Vãn Thanh lại tiếp tục ngây ra: “Không phải, em còn chưa có tắm xong mà!”

“Không sao, chúng ta cùng nhau tắm

Người nào đó không biết xấu hổ, vứt bỏ quần áo sang một bên, chân dài cứ thế hiên ngang bước vào thùng gỗ.

Lâm Vãn Thanh: “

,,

Nửa tiếng sau, người nào đó sắc mặt thoả mãn, nhếch môi cười từ trong phòng tắm đi ra, theo sau là Lâm Vãn

Thanh eo thì đau, chân thì run rẩy bước từng bước một.

Bà nội nó, lần sau đi tắm cô nhất định phải khóa cửa phòng tắm mới được!

Cô nghĩ mình sẽ nuôi một con ch.ó săn lớn ở trước cửa phòng, để xem người đàn ông chó má này còn đi vào bằng cách nào được nữa không!

Lâm Vãn Thanh đang nghiến răng nghiến lợi thì thấy bọn nhỏ lúc chiều đi vào rừng cây dạo chơi đã trở về.

Người đi đầu chính là Cố Tiểu Nhị, nhìn bộ dạng hưng phấn của cậu nhóc kia, chắc chắn lại là thắng lợi trở về rồi. Quả nhiên, Cố Tiểu Nhị xông tới phía trước, trong bàn tay bẩn dính đầy đất của cậu nhóc cầm một chai nhựa đựng đầy dế, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn họ nói: “Chú thím, mau xem chúng con bắt được nhiều dế không này

Những đứa trẻ con lúc năm tuổi là thời điểm bọn chúng cần có sự công nhận và cổ vũ của người lớn về thành quả mà chúng tạo ra để có thể phát triển nhân cách và trí tuệ một cách đầy đủ, vì thế Lâm Vãn Thanh cũng sở sờ đầu trọc nhỏ kia, giơ ngón tay cái lên: “Tiểu Cảnh thật giỏi quá! Tiểu Trạch cũng rất giỏi nha!”

Cố Trạch ngượng ngùng cười mím môi.

Có lẽ là do vừa nãy đã được “ăn no” thỏa mãn nên tâm tình của phó đoàn trưởng Cố hiện tại vô cùng tốt, anh cũng gật đầu khen: “Không tệ.”

Ha ha ha, thật ra cũng chỉ là tạm được thôi. Cố Tiểu Nhị vặn vẹo thân thể nhỏ bé, cậu nhóc lại chạy đến trong sân nhà, nơi có bạn tốt của cậu nhóc – Đại

Hoa, Nhị Hoa và Tiểu Hoa để khoe khoang chiến lợi phẩm.

“Ha ha, Đại Hoa các cậu xem tôi cùng anh cả bắt dế nè, lát nữa sẽ chia cho các cậu một chút, ăn xong nhớ phảiđẻ nhiều trứng nhé. Cố Tiểu Nhị ông nói gà bà nói vịt.

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Chẳng lẽ bị rơi trên đường rồi sao?Thế nên cô liền nhỏ giọng hướng vào sân để gọi: “Cố Hoài An? Phó đoàn trưởng Cố?”“Ừ?” Cố Hoài An từ trong phòng bếp đi ra.“Anh xem khăn mặt của em có phải bị rơi xuống sân hay không? Nếu không phải, anh có thể lấy cho em một cái mới được không?”Lâm Vãn Thanh vẫn còn khá ngượng ngùng, cô suy nghĩ cả một buổi tối, phó đoàn trưởng Cố đang ở trong phòng bếp rửa chén, bây giờ lại gọi người ta ra lấy khăn mặt cho cô, dù sao cũng có chút bất tiện.Cố Hoài An nhìn nhìn xung quanh thì phát hiện thấy chiếc khăn mặt bị rơi ở một góc gần hàng rào tre dùng làm hàng rào của quân viện.“Khăn mặt rơi xuống sân bị bẩn rồi, anh lấy cho em một cái mới nhé” Cố Hoài An nói.“Được, vậy anh nhanh lên đi”Sự việc cứ như thế đã được giải quyết xong nên Lâm Vãn Thanh rất vui vẻ.Thu dọn một chút, Cố Hoài An đã cầm khăn mặt mới trở về.“Cám ơn phó đoàn trưởng Cố, anh đặt lên cái móc ở cửa đó là được.Lâm Vãn Thanh ở trong phòng tắm thử nhiệt độ nước một chút rồi nói vọng ra bên ngoài. Trong phòng tắm có một cái thùng gỗ lớn, để tiện cho người trong nhà tắm rửa, đây là do cô cố ý tìm ông thợ mộc ở gần thôn đặt làm.Người ngoài cửa đáp một tiếng sau đó thì không có động tĩnh gì khác nữa.Lâm Vãn Thanh nghiêng đầu nghe xong, cảm thấy phó đoàn trưởng Cố chắc là đã rời khỏi rồi, cô vui vẻ ***** áo, bước vào trong thùng tắm.“Thật là thoải mái quá đi”Vừa mới hưởng thụ nhắm mắt lại, cửa phòng tắm đang đóng lại đột nhiên bị mở ra.Lâm Vãn Thanh ở trong bồn tắm giật mình mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người nào đó cũng đang nhìn mình…“Phó đoàn trưởng Cố, anh vào đây làm gì vậy?” Lâm Vãn Thanh ngây người ra.“Tắm rửa”Phó đoàn trưởng Cố nói ngắn gọn như lẽ đương nhiên, sau đó anh đã bắt đầu ***** áo ra…Lâm Vãn Thanh lại tiếp tục ngây ra: “Không phải, em còn chưa có tắm xong mà!”“Không sao, chúng ta cùng nhau tắmNgười nào đó không biết xấu hổ, vứt bỏ quần áo sang một bên, chân dài cứ thế hiên ngang bước vào thùng gỗ.Lâm Vãn Thanh: “,,Nửa tiếng sau, người nào đó sắc mặt thoả mãn, nhếch môi cười từ trong phòng tắm đi ra, theo sau là Lâm VãnThanh eo thì đau, chân thì run rẩy bước từng bước một.Bà nội nó, lần sau đi tắm cô nhất định phải khóa cửa phòng tắm mới được!Cô nghĩ mình sẽ nuôi một con ch.ó săn lớn ở trước cửa phòng, để xem người đàn ông chó má này còn đi vào bằng cách nào được nữa không!Lâm Vãn Thanh đang nghiến răng nghiến lợi thì thấy bọn nhỏ lúc chiều đi vào rừng cây dạo chơi đã trở về.Người đi đầu chính là Cố Tiểu Nhị, nhìn bộ dạng hưng phấn của cậu nhóc kia, chắc chắn lại là thắng lợi trở về rồi. Quả nhiên, Cố Tiểu Nhị xông tới phía trước, trong bàn tay bẩn dính đầy đất của cậu nhóc cầm một chai nhựa đựng đầy dế, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn họ nói: “Chú thím, mau xem chúng con bắt được nhiều dế không nàyNhững đứa trẻ con lúc năm tuổi là thời điểm bọn chúng cần có sự công nhận và cổ vũ của người lớn về thành quả mà chúng tạo ra để có thể phát triển nhân cách và trí tuệ một cách đầy đủ, vì thế Lâm Vãn Thanh cũng sở sờ đầu trọc nhỏ kia, giơ ngón tay cái lên: “Tiểu Cảnh thật giỏi quá! Tiểu Trạch cũng rất giỏi nha!”Cố Trạch ngượng ngùng cười mím môi.Có lẽ là do vừa nãy đã được “ăn no” thỏa mãn nên tâm tình của phó đoàn trưởng Cố hiện tại vô cùng tốt, anh cũng gật đầu khen: “Không tệ.”Ha ha ha, thật ra cũng chỉ là tạm được thôi. Cố Tiểu Nhị vặn vẹo thân thể nhỏ bé, cậu nhóc lại chạy đến trong sân nhà, nơi có bạn tốt của cậu nhóc – ĐạiHoa, Nhị Hoa và Tiểu Hoa để khoe khoang chiến lợi phẩm.“Ha ha, Đại Hoa các cậu xem tôi cùng anh cả bắt dế nè, lát nữa sẽ chia cho các cậu một chút, ăn xong nhớ phảiđẻ nhiều trứng nhé. Cố Tiểu Nhị ông nói gà bà nói vịt.

Chương 77