Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 83
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Miêu Xuân Hồng thấy con gái như vậy thì đau lòng muốn chết, cô định xăm xăm đi tìm người đánh con gái nhỏ của mình.“Tiểu Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Vãn Thanh nghiêm túc hỏi. “Thím, là lỗi của con, lúc trước con và Tiểu Cảnh, Đại Đản, Lương Thương cùng bọn họ bơi lội, bơi đến cuối sông, để lại em Xảo Xảo một mình ở trên bờ. Đợi đến khi chúng con trở về thì thấy Vương Thiết Tử đang lôi kéo em ấy.Chúng con vội chạy lên đánh chúng nó…Chúng con không nên đánh nhau…”Cố Trạch thân là anh cả trong nhà, cậu nhóc không trông coi kỹ em trai, cũng không chiếu cố tốt em gái XảoXảo nên trong lòng cảm thấy rất áy náy.Cậu nhóc năm nay chỉ mới bảy tuổi nhưng mà đã có thể nhìn ra bộ dạng của anh cả rồi.Lâm Vãn Thanh vui mừng cười, vỗ vỗ bả vai cậu nhóc kia: “Được, có dáng vẻ của một anh cả rồi đấy, hôm nay việc con làm cũng có chỗ sai, nhưng chuyện đánh nhau thì…Cô cố ý dừng lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Trạch ảm đạm xuống, cái đầu nhỏ của Cố Tiểu Nhị cũng cúi xuống.“Làm tốt lắm!”“Hả?” Hai anh em ngây ngốc há to miệng.“Đúng, gặp phải mấy đứa khốn kiếp như vậy thì phải đánh cho thật tàn nhẫn!”“Đánh đúng lắm!” Chị Trương và Hàn Kim Hoa cũng cùng nhau đồng thanh.Chuyện vừa rồi các chị dâu cũng nghe rõ ràng, chuyện hôm nay đều là thằng bé xấu xa nhà họ Vương kia gây ra, đây là loại người gì vậy chứ, một đứa nhỏ mới có tám chín tuổi, vậy mà lại có thể làm ra chuyện kéo váy của cô bé bốn tuổi, thật sự là ghê tởm mà!Thằng bé xấu xa như vậy, bây giờ nếu không giáo dục, về sau còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đây!Vốn mấy đứa nhỏ trong lòng còn thấy lo sợ, cảm thấy chuyện hôm nay làm sai phải bị dạy bảo một trận, không nghĩ tới các bà mẹ thế mà nói bọn họ làm đúng?Những đứa trẻ đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm và thư giãn.“Về sau nhé, nếu gặp lại loại chuyện này, muốn đánh người cũng không thể kích động như vậy, có thể tìm một chỗ không có người mà vụng trộm đánh” Lâm Vãn Thanh chớp chớp mắt.“Ha ha ha, thím à, sau này con thấy người như Vương Thiết Tử, con sẽ nghe lời thím tìm chỗ không có người để vụng trộm đánh” Cố Tiểu Nhị cười ha ha không ngớt.“Thằng bé nghịch ngợm này, vừa rồi thím chỉ là nói đùa thôi” Lâm Vãn Thanh chạm vào cái mũi nhỏ của Cố TiểuNhị, cười nói.“Hì hì, thím à, con cũng là nói đùa thôi.” Cố Tiểu Nhị cười hì hì.Các chị dâu cũng ôm con mình cười.“Thím Thanh Thanh, cháu cũng rất lợi hại, cháu cắn cho người xấu phát khóc đấy nhé. Xảo Xảo kiêu ngạo nâng khuôn mặt khóc đến nhem nhuốc như mặt mèo kia lên.“Xảo Xảo nhà chúng ta thật giỏi nhaLâm Vãn Thanh lấy khăn tay ra lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn cho cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé càng ngẩng cao hơn.“Cô bé này, vừa rồi còn khóc, lúc này đã nở nụ cười rồi”Miêu Xuân Hồng lúc trước còn tức giận muốn đi tìm người liều mạng, hiện tại nhìn thấy con gái nở nụ cười, phần lớn lửa giận trong lòng cũng đã biến mất.Tuy rằng đã hết tức giận, nhưng không có nghĩa là chuyện hôm nay không thể không truy cứu được!Lâm Vãn Thanh và các chị dâu đều bàn bạc xong, đợi đến khi cho bọn nhỏ thay quần áo xong sẽ đến nhà họ Vương đòi giải thích.Mấy nhà đang bận rộn làm việc, mẹ của Vương Thiết Tử là Cảnh Hồng Mai mang theo Vương Thiết Tử đang khóc lóc, còn có mẹ của hai thằng nhóc khác cũng tìm tới cửa.“Thằng nhóc nào mất hết nhân tính mau ra đây, ra đây mà nhìn xem đánh đứa nhỏ nhà tôi thế nào đây này, mặt mũi đều sưng hết cả lên, người đâu, ra đây cho tôi!”“Đúng vậy, thằng bé khốn kiếp, dám làm không dám chịu có phải không?!”“Đi ra đây bồi thường mau lên, phải bồi thường tiền thuốc men!”Một đám người ở trong phòng bận rộn sửa soạn, vốn dĩ đã vô cùng tức giận, lúc này đây lại có mấy người không hiểu lý lẽ tự mình đưa thân tới cửa tìm đánh thì càng tức hơn.
Miêu Xuân Hồng thấy con gái như vậy thì đau lòng muốn chết, cô định xăm xăm đi tìm người đánh con gái nhỏ của mình.
“Tiểu Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Vãn Thanh nghiêm túc hỏi. “Thím, là lỗi của con, lúc trước con và Tiểu Cảnh, Đại Đản, Lương Thương cùng bọn họ bơi lội, bơi đến cuối sông, để lại em Xảo Xảo một mình ở trên bờ. Đợi đến khi chúng con trở về thì thấy Vương Thiết Tử đang lôi kéo em ấy.
Chúng con vội chạy lên đánh chúng nó…Chúng con không nên đánh nhau…”
Cố Trạch thân là anh cả trong nhà, cậu nhóc không trông coi kỹ em trai, cũng không chiếu cố tốt em gái Xảo
Xảo nên trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Cậu nhóc năm nay chỉ mới bảy tuổi nhưng mà đã có thể nhìn ra bộ dạng của anh cả rồi.
Lâm Vãn Thanh vui mừng cười, vỗ vỗ bả vai cậu nhóc kia: “Được, có dáng vẻ của một anh cả rồi đấy, hôm nay việc con làm cũng có chỗ sai, nhưng chuyện đánh nhau thì…
Cô cố ý dừng lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Trạch ảm đạm xuống, cái đầu nhỏ của Cố Tiểu Nhị cũng cúi xuống.
“Làm tốt lắm!”
“Hả?” Hai anh em ngây ngốc há to miệng.
“Đúng, gặp phải mấy đứa khốn kiếp như vậy thì phải đánh cho thật tàn nhẫn!”
“Đánh đúng lắm!” Chị Trương và Hàn Kim Hoa cũng cùng nhau đồng thanh.
Chuyện vừa rồi các chị dâu cũng nghe rõ ràng, chuyện hôm nay đều là thằng bé xấu xa nhà họ Vương kia gây ra, đây là loại người gì vậy chứ, một đứa nhỏ mới có tám chín tuổi, vậy mà lại có thể làm ra chuyện kéo váy của cô bé bốn tuổi, thật sự là ghê tởm mà!
Thằng bé xấu xa như vậy, bây giờ nếu không giáo dục, về sau còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đây!
Vốn mấy đứa nhỏ trong lòng còn thấy lo sợ, cảm thấy chuyện hôm nay làm sai phải bị dạy bảo một trận, không nghĩ tới các bà mẹ thế mà nói bọn họ làm đúng?
Những đứa trẻ đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm và thư giãn.
“Về sau nhé, nếu gặp lại loại chuyện này, muốn đánh người cũng không thể kích động như vậy, có thể tìm một chỗ không có người mà vụng trộm đánh” Lâm Vãn Thanh chớp chớp mắt.
“Ha ha ha, thím à, sau này con thấy người như Vương Thiết Tử, con sẽ nghe lời thím tìm chỗ không có người để vụng trộm đánh” Cố Tiểu Nhị cười ha ha không ngớt.
“Thằng bé nghịch ngợm này, vừa rồi thím chỉ là nói đùa thôi” Lâm Vãn Thanh chạm vào cái mũi nhỏ của Cố Tiểu
Nhị, cười nói.
“Hì hì, thím à, con cũng là nói đùa thôi.” Cố Tiểu Nhị cười hì hì.
Các chị dâu cũng ôm con mình cười.
“Thím Thanh Thanh, cháu cũng rất lợi hại, cháu cắn cho người xấu phát khóc đấy nhé. Xảo Xảo kiêu ngạo nâng khuôn mặt khóc đến nhem nhuốc như mặt mèo kia lên.
“Xảo Xảo nhà chúng ta thật giỏi nha
Lâm Vãn Thanh lấy khăn tay ra lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn cho cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé càng ngẩng cao hơn.
“Cô bé này, vừa rồi còn khóc, lúc này đã nở nụ cười rồi”
Miêu Xuân Hồng lúc trước còn tức giận muốn đi tìm người liều mạng, hiện tại nhìn thấy con gái nở nụ cười, phần lớn lửa giận trong lòng cũng đã biến mất.
Tuy rằng đã hết tức giận, nhưng không có nghĩa là chuyện hôm nay không thể không truy cứu được!
Lâm Vãn Thanh và các chị dâu đều bàn bạc xong, đợi đến khi cho bọn nhỏ thay quần áo xong sẽ đến nhà họ Vương đòi giải thích.
Mấy nhà đang bận rộn làm việc, mẹ của Vương Thiết Tử là Cảnh Hồng Mai mang theo Vương Thiết Tử đang khóc lóc, còn có mẹ của hai thằng nhóc khác cũng tìm tới cửa.
“Thằng nhóc nào mất hết nhân tính mau ra đây, ra đây mà nhìn xem đánh đứa nhỏ nhà tôi thế nào đây này, mặt mũi đều sưng hết cả lên, người đâu, ra đây cho tôi!”
“Đúng vậy, thằng bé khốn kiếp, dám làm không dám chịu có phải không?!”
“Đi ra đây bồi thường mau lên, phải bồi thường tiền thuốc men!”
Một đám người ở trong phòng bận rộn sửa soạn, vốn dĩ đã vô cùng tức giận, lúc này đây lại có mấy người không hiểu lý lẽ tự mình đưa thân tới cửa tìm đánh thì càng tức hơn.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Miêu Xuân Hồng thấy con gái như vậy thì đau lòng muốn chết, cô định xăm xăm đi tìm người đánh con gái nhỏ của mình.“Tiểu Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Vãn Thanh nghiêm túc hỏi. “Thím, là lỗi của con, lúc trước con và Tiểu Cảnh, Đại Đản, Lương Thương cùng bọn họ bơi lội, bơi đến cuối sông, để lại em Xảo Xảo một mình ở trên bờ. Đợi đến khi chúng con trở về thì thấy Vương Thiết Tử đang lôi kéo em ấy.Chúng con vội chạy lên đánh chúng nó…Chúng con không nên đánh nhau…”Cố Trạch thân là anh cả trong nhà, cậu nhóc không trông coi kỹ em trai, cũng không chiếu cố tốt em gái XảoXảo nên trong lòng cảm thấy rất áy náy.Cậu nhóc năm nay chỉ mới bảy tuổi nhưng mà đã có thể nhìn ra bộ dạng của anh cả rồi.Lâm Vãn Thanh vui mừng cười, vỗ vỗ bả vai cậu nhóc kia: “Được, có dáng vẻ của một anh cả rồi đấy, hôm nay việc con làm cũng có chỗ sai, nhưng chuyện đánh nhau thì…Cô cố ý dừng lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Trạch ảm đạm xuống, cái đầu nhỏ của Cố Tiểu Nhị cũng cúi xuống.“Làm tốt lắm!”“Hả?” Hai anh em ngây ngốc há to miệng.“Đúng, gặp phải mấy đứa khốn kiếp như vậy thì phải đánh cho thật tàn nhẫn!”“Đánh đúng lắm!” Chị Trương và Hàn Kim Hoa cũng cùng nhau đồng thanh.Chuyện vừa rồi các chị dâu cũng nghe rõ ràng, chuyện hôm nay đều là thằng bé xấu xa nhà họ Vương kia gây ra, đây là loại người gì vậy chứ, một đứa nhỏ mới có tám chín tuổi, vậy mà lại có thể làm ra chuyện kéo váy của cô bé bốn tuổi, thật sự là ghê tởm mà!Thằng bé xấu xa như vậy, bây giờ nếu không giáo dục, về sau còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đây!Vốn mấy đứa nhỏ trong lòng còn thấy lo sợ, cảm thấy chuyện hôm nay làm sai phải bị dạy bảo một trận, không nghĩ tới các bà mẹ thế mà nói bọn họ làm đúng?Những đứa trẻ đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm và thư giãn.“Về sau nhé, nếu gặp lại loại chuyện này, muốn đánh người cũng không thể kích động như vậy, có thể tìm một chỗ không có người mà vụng trộm đánh” Lâm Vãn Thanh chớp chớp mắt.“Ha ha ha, thím à, sau này con thấy người như Vương Thiết Tử, con sẽ nghe lời thím tìm chỗ không có người để vụng trộm đánh” Cố Tiểu Nhị cười ha ha không ngớt.“Thằng bé nghịch ngợm này, vừa rồi thím chỉ là nói đùa thôi” Lâm Vãn Thanh chạm vào cái mũi nhỏ của Cố TiểuNhị, cười nói.“Hì hì, thím à, con cũng là nói đùa thôi.” Cố Tiểu Nhị cười hì hì.Các chị dâu cũng ôm con mình cười.“Thím Thanh Thanh, cháu cũng rất lợi hại, cháu cắn cho người xấu phát khóc đấy nhé. Xảo Xảo kiêu ngạo nâng khuôn mặt khóc đến nhem nhuốc như mặt mèo kia lên.“Xảo Xảo nhà chúng ta thật giỏi nhaLâm Vãn Thanh lấy khăn tay ra lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn cho cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé càng ngẩng cao hơn.“Cô bé này, vừa rồi còn khóc, lúc này đã nở nụ cười rồi”Miêu Xuân Hồng lúc trước còn tức giận muốn đi tìm người liều mạng, hiện tại nhìn thấy con gái nở nụ cười, phần lớn lửa giận trong lòng cũng đã biến mất.Tuy rằng đã hết tức giận, nhưng không có nghĩa là chuyện hôm nay không thể không truy cứu được!Lâm Vãn Thanh và các chị dâu đều bàn bạc xong, đợi đến khi cho bọn nhỏ thay quần áo xong sẽ đến nhà họ Vương đòi giải thích.Mấy nhà đang bận rộn làm việc, mẹ của Vương Thiết Tử là Cảnh Hồng Mai mang theo Vương Thiết Tử đang khóc lóc, còn có mẹ của hai thằng nhóc khác cũng tìm tới cửa.“Thằng nhóc nào mất hết nhân tính mau ra đây, ra đây mà nhìn xem đánh đứa nhỏ nhà tôi thế nào đây này, mặt mũi đều sưng hết cả lên, người đâu, ra đây cho tôi!”“Đúng vậy, thằng bé khốn kiếp, dám làm không dám chịu có phải không?!”“Đi ra đây bồi thường mau lên, phải bồi thường tiền thuốc men!”Một đám người ở trong phòng bận rộn sửa soạn, vốn dĩ đã vô cùng tức giận, lúc này đây lại có mấy người không hiểu lý lẽ tự mình đưa thân tới cửa tìm đánh thì càng tức hơn.