Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 101

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Lâm Vãn Thanh còn lo lắng một đống khoai tây như vậy làm sao ăn hết, giờ trong nhà có một con vịt béo, gọt nhiều khoai tây một chút để hầm, cả nhà sẽ có một bữa ngon.Cũng ăn bớt đi một phần khoai tây.Trong nhà một lớn hai nhỏ, đều ăn rất tốt, để cho ba cậu nhóc này ăn nhiều một chút.Cố Hoài An gật đầu, nhận lấy cây d.a.o thái: “Vịt để anh làm choHôm nay tâm tình tốt, Lâm Vãn Thanh lấy thịt khô trong nhà ra, lúc trước ăn còn để lại ít, cắt một miếng nhỏ, hôm nay sẽ hấp ăn.Cả nhà ăn một bữa cơm thật ngon, đến hơn mười giờ tối, mưa bên ngoài cuối cùng cũng tạnh. Năm giờ sáng, Cố Hoài An thức dậy.Lâm Vãn Thanh nằm trên giường ngủ mê man cũng lim dim mở mắt, trong phòng không bật đèn, cô kéo rèm cửa sổ, trời đen kịt.“Mấy giờ rồi?”“Năm giờ.“Anh dậy sớm vậy?”“Ừm, phân đội hôm nay có tập huấn”“Ăn sáng nhé?”“Đến phân đội ăn sau”Cố Hoài An mặc quân phục xong, cúi người hôn lên trán vợ: “Còn sớm, em ngủ đi, anh nấu xong nước trong phòng bếp rồi.”Lâm Vãn Thanh ừ một tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.Bảy giờ sáng, Lâm Vãn Thanh ngủ thật ngon mới thức dậy, trong nhà im ắng, cô đi đến phòng bọn nhỏ nhìnmột lượt, anh cả cùng với anh hai còn đang ngủ, em út cũng vậy, vẫn còn đang ngủ say trên giường nhỏ của cậu nhóc.Cô mỉm cười, đánh răng rửa mặt xong thì rửa tay chuẩn bị bữa sáng.Bên ngoài tuy mưa đã tạnh, nhưng khắp nơi đều là vũng nước, gió lạnh thổi vù vù khiến người ta không khỏi run rẩy.Lâm Vãn Thanh suy nghĩ một chút, từ trong vại mì múc một bát mì lớn, cắt thịt ba chỉ, bắp cải, hái hành lá trong rán thơm mỡ lợn, nấu một nồi canh mì trắng.Bữa sáng làm được một nửa, cậu nhóc thứ hai trong nhà liền thức dậy.Chỉ một lúc sau cậu nhóc Viên Béo trong phòng cũng bắt đầu rầm rì, Cố Trạch giống như một bảo mẫu nhỏ, mặc quần áo cho cậu nhóc, mang cho cậu nhóc đôi giày vải, rồi bế Tiểu béo ú đi ra, đánh răng rửa mặt rửa tay cho cậu nhóc, Cố Tiểu Nhị lắc lư chạy lại đây: “Anh, thím gọi chúng ta ra ăn cơm.“Ừm, yếm của Cố An để quên trong phòng rồi, em đi lấy tới đây, lúc ăn cơm cần dùng đến đó. Cố Trạch dặn dò. Thời gian trước, Tiểu béo ú mọc răng, vừa mở cái miệng nhỏ nhắn ra, liền không tự chủ được ***** miếng. Ăn cơm cũng không thể ăn ngon, Lâm Vãn Thanh liền dùng vải bông trong nhà làm một chiếc yếm nhỏ, giặt sạch phơi dưới nắng, ban ngày liền quấn quanh cổ cho Cố An, yếm nhỏ mềm mềm, quấn quanh cổ rất thoải mái.Tiểu Cố An thích lắm.“Ai da, Cố An giống như một cái ống nước vậy.Cố Tiểu Nhị ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn vào phòng lấy cái yếm cho cậu nhóc.“A! Anh trai xấu tính!”Cố Tiểu An lúc này đã tỉnh táo, nghe thấy Cố Tiểu Nhị nói cậu là ống nước, liền không vui.“Dù là vậy, anh trai con vẫn thương con đấy.Lâm Vãn Thanh ôm lấy Tiểu béo ú lắc lư, Cố An vui vẻ nhếch miệng nhỏ cười khanh khách.Sau khi ăn sáng xong một nhà cùng nhau dọn dẹp bàn ăn và rửa chén.Sau khi tạnh mưa, trong sân ướt sũng, lá cây rụng nhiều, Lâm Vãn Thanh quét lá rụng trong sân, đổ vào vườn rau, coi như làm phân bón.Sau đó cô chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cả nhà thỏ Lạt Tiêu, ngắm những con thỏ con đáng yêu trong chốc lát.Lâm Vãn Thanh trải một cái chiếu dưới hiên nhà, cô ngồi trên chiếu tiếp tục tháo dỡ chăn bông. Cố Tiểu Nhị cùng mấy đứa trẻ đến bên dòng suối bắt sâu, Cố Trạch cùng Mãn Thương đọc sách trong phòng,Tiểu Cố An và Lương Thương chơi đồ chơi trên chiếu.Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Cố Tiểu Nhị đột nhiên chạy lạch bạch trở về nhà, hướng về phía Lâm VãnThanh nói: “Thím, con muốn có em gái.Lâm Vãn Thanh: “???”“Ha?”Nghe Cố Tiểu Nhị nói lời này, đôi mắt của mấy đứa nhỏ trong nhà đều đồng loạt nhìn qua cậu nhóc.Lâm Vãn Thanh đỏ mặt, tay cầm kim run lên, thiếu chút nữa đ.â.m chảy m.á.u vào tay của mình.Đứa nhỏ này lại làm cái gì vậy?

Lâm Vãn Thanh còn lo lắng một đống khoai tây như vậy làm sao ăn hết, giờ trong nhà có một con vịt béo, gọt nhiều khoai tây một chút để hầm, cả nhà sẽ có một bữa ngon.

Cũng ăn bớt đi một phần khoai tây.

Trong nhà một lớn hai nhỏ, đều ăn rất tốt, để cho ba cậu nhóc này ăn nhiều một chút.

Cố Hoài An gật đầu, nhận lấy cây d.a.o thái: “Vịt để anh làm cho

Hôm nay tâm tình tốt, Lâm Vãn Thanh lấy thịt khô trong nhà ra, lúc trước ăn còn để lại ít, cắt một miếng nhỏ, hôm nay sẽ hấp ăn.

Cả nhà ăn một bữa cơm thật ngon, đến hơn mười giờ tối, mưa bên ngoài cuối cùng cũng tạnh. Năm giờ sáng, Cố Hoài An thức dậy.

Lâm Vãn Thanh nằm trên giường ngủ mê man cũng lim dim mở mắt, trong phòng không bật đèn, cô kéo rèm cửa sổ, trời đen kịt.

“Mấy giờ rồi?”

“Năm giờ.

“Anh dậy sớm vậy?”

“Ừm, phân đội hôm nay có tập huấn”

“Ăn sáng nhé?”

“Đến phân đội ăn sau”

Cố Hoài An mặc quân phục xong, cúi người hôn lên trán vợ: “Còn sớm, em ngủ đi, anh nấu xong nước trong phòng bếp rồi.”

Lâm Vãn Thanh ừ một tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.

Bảy giờ sáng, Lâm Vãn Thanh ngủ thật ngon mới thức dậy, trong nhà im ắng, cô đi đến phòng bọn nhỏ nhìnmột lượt, anh cả cùng với anh hai còn đang ngủ, em út cũng vậy, vẫn còn đang ngủ say trên giường nhỏ của cậu nhóc.

Cô mỉm cười, đánh răng rửa mặt xong thì rửa tay chuẩn bị bữa sáng.

Bên ngoài tuy mưa đã tạnh, nhưng khắp nơi đều là vũng nước, gió lạnh thổi vù vù khiến người ta không khỏi run rẩy.

Lâm Vãn Thanh suy nghĩ một chút, từ trong vại mì múc một bát mì lớn, cắt thịt ba chỉ, bắp cải, hái hành lá trong rán thơm mỡ lợn, nấu một nồi canh mì trắng.

Bữa sáng làm được một nửa, cậu nhóc thứ hai trong nhà liền thức dậy.

Chỉ một lúc sau cậu nhóc Viên Béo trong phòng cũng bắt đầu rầm rì, Cố Trạch giống như một bảo mẫu nhỏ, mặc quần áo cho cậu nhóc, mang cho cậu nhóc đôi giày vải, rồi bế Tiểu béo ú đi ra, đánh răng rửa mặt rửa tay cho cậu nhóc, Cố Tiểu Nhị lắc lư chạy lại đây: “Anh, thím gọi chúng ta ra ăn cơm.

“Ừm, yếm của Cố An để quên trong phòng rồi, em đi lấy tới đây, lúc ăn cơm cần dùng đến đó. Cố Trạch dặn dò. Thời gian trước, Tiểu béo ú mọc răng, vừa mở cái miệng nhỏ nhắn ra, liền không tự chủ được ***** miếng. Ăn cơm cũng không thể ăn ngon, Lâm Vãn Thanh liền dùng vải bông trong nhà làm một chiếc yếm nhỏ, giặt sạch phơi dưới nắng, ban ngày liền quấn quanh cổ cho Cố An, yếm nhỏ mềm mềm, quấn quanh cổ rất thoải mái.

Tiểu Cố An thích lắm.

“Ai da, Cố An giống như một cái ống nước vậy.

Cố Tiểu Nhị ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn vào phòng lấy cái yếm cho cậu nhóc.

“A! Anh trai xấu tính!”

Cố Tiểu An lúc này đã tỉnh táo, nghe thấy Cố Tiểu Nhị nói cậu là ống nước, liền không vui.

“Dù là vậy, anh trai con vẫn thương con đấy.

Lâm Vãn Thanh ôm lấy Tiểu béo ú lắc lư, Cố An vui vẻ nhếch miệng nhỏ cười khanh khách.

Sau khi ăn sáng xong một nhà cùng nhau dọn dẹp bàn ăn và rửa chén.

Sau khi tạnh mưa, trong sân ướt sũng, lá cây rụng nhiều, Lâm Vãn Thanh quét lá rụng trong sân, đổ vào vườn rau, coi như làm phân bón.

Sau đó cô chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cả nhà thỏ Lạt Tiêu, ngắm những con thỏ con đáng yêu trong chốc lát.

Lâm Vãn Thanh trải một cái chiếu dưới hiên nhà, cô ngồi trên chiếu tiếp tục tháo dỡ chăn bông. Cố Tiểu Nhị cùng mấy đứa trẻ đến bên dòng suối bắt sâu, Cố Trạch cùng Mãn Thương đọc sách trong phòng,

Tiểu Cố An và Lương Thương chơi đồ chơi trên chiếu.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Cố Tiểu Nhị đột nhiên chạy lạch bạch trở về nhà, hướng về phía Lâm Vãn

Thanh nói: “Thím, con muốn có em gái.

Lâm Vãn Thanh: “???”

“Ha?”

Nghe Cố Tiểu Nhị nói lời này, đôi mắt của mấy đứa nhỏ trong nhà đều đồng loạt nhìn qua cậu nhóc.

Lâm Vãn Thanh đỏ mặt, tay cầm kim run lên, thiếu chút nữa đ.â.m chảy m.á.u vào tay của mình.

Đứa nhỏ này lại làm cái gì vậy?

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Lâm Vãn Thanh còn lo lắng một đống khoai tây như vậy làm sao ăn hết, giờ trong nhà có một con vịt béo, gọt nhiều khoai tây một chút để hầm, cả nhà sẽ có một bữa ngon.Cũng ăn bớt đi một phần khoai tây.Trong nhà một lớn hai nhỏ, đều ăn rất tốt, để cho ba cậu nhóc này ăn nhiều một chút.Cố Hoài An gật đầu, nhận lấy cây d.a.o thái: “Vịt để anh làm choHôm nay tâm tình tốt, Lâm Vãn Thanh lấy thịt khô trong nhà ra, lúc trước ăn còn để lại ít, cắt một miếng nhỏ, hôm nay sẽ hấp ăn.Cả nhà ăn một bữa cơm thật ngon, đến hơn mười giờ tối, mưa bên ngoài cuối cùng cũng tạnh. Năm giờ sáng, Cố Hoài An thức dậy.Lâm Vãn Thanh nằm trên giường ngủ mê man cũng lim dim mở mắt, trong phòng không bật đèn, cô kéo rèm cửa sổ, trời đen kịt.“Mấy giờ rồi?”“Năm giờ.“Anh dậy sớm vậy?”“Ừm, phân đội hôm nay có tập huấn”“Ăn sáng nhé?”“Đến phân đội ăn sau”Cố Hoài An mặc quân phục xong, cúi người hôn lên trán vợ: “Còn sớm, em ngủ đi, anh nấu xong nước trong phòng bếp rồi.”Lâm Vãn Thanh ừ một tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.Bảy giờ sáng, Lâm Vãn Thanh ngủ thật ngon mới thức dậy, trong nhà im ắng, cô đi đến phòng bọn nhỏ nhìnmột lượt, anh cả cùng với anh hai còn đang ngủ, em út cũng vậy, vẫn còn đang ngủ say trên giường nhỏ của cậu nhóc.Cô mỉm cười, đánh răng rửa mặt xong thì rửa tay chuẩn bị bữa sáng.Bên ngoài tuy mưa đã tạnh, nhưng khắp nơi đều là vũng nước, gió lạnh thổi vù vù khiến người ta không khỏi run rẩy.Lâm Vãn Thanh suy nghĩ một chút, từ trong vại mì múc một bát mì lớn, cắt thịt ba chỉ, bắp cải, hái hành lá trong rán thơm mỡ lợn, nấu một nồi canh mì trắng.Bữa sáng làm được một nửa, cậu nhóc thứ hai trong nhà liền thức dậy.Chỉ một lúc sau cậu nhóc Viên Béo trong phòng cũng bắt đầu rầm rì, Cố Trạch giống như một bảo mẫu nhỏ, mặc quần áo cho cậu nhóc, mang cho cậu nhóc đôi giày vải, rồi bế Tiểu béo ú đi ra, đánh răng rửa mặt rửa tay cho cậu nhóc, Cố Tiểu Nhị lắc lư chạy lại đây: “Anh, thím gọi chúng ta ra ăn cơm.“Ừm, yếm của Cố An để quên trong phòng rồi, em đi lấy tới đây, lúc ăn cơm cần dùng đến đó. Cố Trạch dặn dò. Thời gian trước, Tiểu béo ú mọc răng, vừa mở cái miệng nhỏ nhắn ra, liền không tự chủ được ***** miếng. Ăn cơm cũng không thể ăn ngon, Lâm Vãn Thanh liền dùng vải bông trong nhà làm một chiếc yếm nhỏ, giặt sạch phơi dưới nắng, ban ngày liền quấn quanh cổ cho Cố An, yếm nhỏ mềm mềm, quấn quanh cổ rất thoải mái.Tiểu Cố An thích lắm.“Ai da, Cố An giống như một cái ống nước vậy.Cố Tiểu Nhị ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn vào phòng lấy cái yếm cho cậu nhóc.“A! Anh trai xấu tính!”Cố Tiểu An lúc này đã tỉnh táo, nghe thấy Cố Tiểu Nhị nói cậu là ống nước, liền không vui.“Dù là vậy, anh trai con vẫn thương con đấy.Lâm Vãn Thanh ôm lấy Tiểu béo ú lắc lư, Cố An vui vẻ nhếch miệng nhỏ cười khanh khách.Sau khi ăn sáng xong một nhà cùng nhau dọn dẹp bàn ăn và rửa chén.Sau khi tạnh mưa, trong sân ướt sũng, lá cây rụng nhiều, Lâm Vãn Thanh quét lá rụng trong sân, đổ vào vườn rau, coi như làm phân bón.Sau đó cô chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cả nhà thỏ Lạt Tiêu, ngắm những con thỏ con đáng yêu trong chốc lát.Lâm Vãn Thanh trải một cái chiếu dưới hiên nhà, cô ngồi trên chiếu tiếp tục tháo dỡ chăn bông. Cố Tiểu Nhị cùng mấy đứa trẻ đến bên dòng suối bắt sâu, Cố Trạch cùng Mãn Thương đọc sách trong phòng,Tiểu Cố An và Lương Thương chơi đồ chơi trên chiếu.Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Cố Tiểu Nhị đột nhiên chạy lạch bạch trở về nhà, hướng về phía Lâm VãnThanh nói: “Thím, con muốn có em gái.Lâm Vãn Thanh: “???”“Ha?”Nghe Cố Tiểu Nhị nói lời này, đôi mắt của mấy đứa nhỏ trong nhà đều đồng loạt nhìn qua cậu nhóc.Lâm Vãn Thanh đỏ mặt, tay cầm kim run lên, thiếu chút nữa đ.â.m chảy m.á.u vào tay của mình.Đứa nhỏ này lại làm cái gì vậy?

Chương 101