Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 105

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Cùng lúc đó, ở Hải Thành cách mấy trăm dặm().[Chú thích: () 1 dặm = 1609,344m.]Thời tiết khô nóng, trong toà nhà ngang() chật hẹp càng ngột ngạt khác thường hơn.[Chú thích: () Toà nhà ngang: Còn được gọi là toà nhà kiểu doanh trại, toà nhà kiểu hành lang ]Bà Phùng từ trong nhà vệ sinh công cộng đi ra, xách theo một thùng nước, bước vào nhà với gương mặt rũ rượi.Trần Ngọc Phượng, vợ của Phùng Diệu Tổ thì đang đập đập gõ gõ ở trong nhà.“Tiểu Nam đang nghỉ ngơi ở trong phòng đó, Ngọc Phượng con làm gì vậy?”“Làm gì sao? Mẹ, vốn dĩ trong nhà đã không ở nổi, năm người nhà chúng ta ở cái nhà ngang hai mươi mét vuông này đã đủ chật chội, giờ lại thêm một người lớn sống, sao có thể ở được?!”Trần Ngọc Phượng ôm ngực, bĩu môi nói tiếp: “Hơn nữa, Đại Bảo sắp sửa lên tiểu học rồi, trong nhà không đủ tiền tiêu, Tiểu Nam bị thương về nhà dưỡng thương còn không biết lúc nào mới khoẻ lên. Trong nhà xài biết bao nhiêu là tiền, cô ấy xuống nông thôn nhiều năm như vậy, cô ấy yếu ớt, té bị thương thì dưỡng thương ở nông thôn luôn đi, còn phải về nhà giày vò cả nhà nữa, thế là quá đủ rồi.Nói đến cái vấn đề này, bà Phùng cũng tỏ vẻ không vui, nghe con dâu nói như vậy, bà ta cũng cảm thấy chẳng có gì không đúng cả.Tiểu Nam này cũng thật là, đã xuống nông thôn được sáu, bảy năm rồi, việc đồng áng ở nông thôn cũng đã làm quen, làm sao có thể ngã xuống rãnh nước rồi bị thương được chứ.Mà bị thương thì bị thương thôi, có mỗi bị thương ở xương cẳng chân không thể đi đường được thôi, dưỡng thương ở nông thôn không được à mà thế nào cũng lại phải gửi điện báo về nhà cho bằng được.Bí thư đại đội trưởng ở nông thôn đó cũng là người có đầu óc chuyên gài bẫy người ta, hắn ta nói Tiểu Nam nhà bà ta cái gì mà thanh niên trí thức xuống nông thôn tiên tiến, đã mấy năm chưa về nhà, để đứa nhỏ về nhà dưỡng thương đi, cũng đúng lúc cả nhà đoàn tụ một chút.Người ta đã nói ra lời này rồi thì bà Phùng còn nói cái quái gì được nữa chứ, nếu bà ta không cho Phùng Nam quay về, có thể sẽ khiến mấy đứa nhỏ của mấy gia đình trong toà nhà này bàn tán cho mà xem, lúc đó lời này truyền qua truyền lại, gia đình họ Phùng bọn họ có còn giữ mặt mũi nữa được không?Nhưng mà nếu để cho Tiểu Nam quay về thì tiền khám chân, bốc thuốc, ăn cơm của Tiểu Nam đều phải tiêu đến tiền!Bà ta đã năm mươi tuổi rồi, còn phải hầu hạ cho con gái hơn hai mươi tuổi đúng là vô cùng phiền toái mà!Bà Phùng không nói chuyện nữa, Phùng Diệu Tổ tan làm xong thì chậm rì rì đi về nhà.Hắn ta đẩy cửa ra làm cho cái nóng oi bức tràn đầy vào nhà.“Sao trong nhà nóng quá vậy! Mẹ, làm xong cơm chưa?” Phùng Diệu Tổ gào to.Bà Phùng đang nấu lẩu trong hành lang, nghe thấy lời của con trai vội vàng nói: “Diệu Tổ về rồi à, trong nhà có dưa hấu mới mua, mẹ nấu lẩu đấy, con ăn dưa hấu lót bụng trước đi đã nhé.“Được mẹ”Bà Phùng bận rộn bổ dưa, Phùng Diệu Tổ thì trông giống như ông lớn vậy, vắt chân ngồi trên sofa.“Mẹ, Tiểu Nam còn chưa tỉnh sao?”“Chưa đâu, nha đầu này thật phiền toái, không ăn được, không uống được, còn phải để bà già là mẹ đây đi chămSóc”Bà Phùng nhắc đến chuyện này thì lại càng bực bội.Mấy mẹ con nhà họ Phùng chẳng ai chú ý đến, Phùng Nam ở trong phòng đã mở mắt…Vách tường bong tróc nước sơn ố vàng, mùng vá chằng chịt, đồ đạc trong nhà sặc sỡ, cô mở mắt ra rồi nhắm lại, sau đó lại mở ra.Cảnh tượng ở trước mặt vẫn không đổi. Đây là kiếp trước của cô, ngôi nhà cô đã sống mười tám năm. Phùng Nam cử động cơ thể, cơn đau nhói ập đến cẳng chân trái, nơi mà bắp chân đang được bó thạch cao. Xem ra cô thật sự sống lại rồi, quay về năm hai mươi tư tuổi, vì cứu giúp xe lừa của đại đội sản xuất rồi ngã xuống khe suối, gãy xương cẳng chân trái.

Cùng lúc đó, ở Hải Thành cách mấy trăm dặm().

[Chú thích: () 1 dặm = 1609,344m.]

Thời tiết khô nóng, trong toà nhà ngang() chật hẹp càng ngột ngạt khác thường hơn.

[Chú thích: () Toà nhà ngang: Còn được gọi là toà nhà kiểu doanh trại, toà nhà kiểu hành lang ]

Bà Phùng từ trong nhà vệ sinh công cộng đi ra, xách theo một thùng nước, bước vào nhà với gương mặt rũ rượi.

Trần Ngọc Phượng, vợ của Phùng Diệu Tổ thì đang đập đập gõ gõ ở trong nhà.

“Tiểu Nam đang nghỉ ngơi ở trong phòng đó, Ngọc Phượng con làm gì vậy?”

“Làm gì sao? Mẹ, vốn dĩ trong nhà đã không ở nổi, năm người nhà chúng ta ở cái nhà ngang hai mươi mét vuông này đã đủ chật chội, giờ lại thêm một người lớn sống, sao có thể ở được?!”

Trần Ngọc Phượng ôm ngực, bĩu môi nói tiếp: “Hơn nữa, Đại Bảo sắp sửa lên tiểu học rồi, trong nhà không đủ tiền tiêu, Tiểu Nam bị thương về nhà dưỡng thương còn không biết lúc nào mới khoẻ lên. Trong nhà xài biết bao nhiêu là tiền, cô ấy xuống nông thôn nhiều năm như vậy, cô ấy yếu ớt, té bị thương thì dưỡng thương ở nông thôn luôn đi, còn phải về nhà giày vò cả nhà nữa, thế là quá đủ rồi.

Nói đến cái vấn đề này, bà Phùng cũng tỏ vẻ không vui, nghe con dâu nói như vậy, bà ta cũng cảm thấy chẳng có gì không đúng cả.

Tiểu Nam này cũng thật là, đã xuống nông thôn được sáu, bảy năm rồi, việc đồng áng ở nông thôn cũng đã làm quen, làm sao có thể ngã xuống rãnh nước rồi bị thương được chứ.

Mà bị thương thì bị thương thôi, có mỗi bị thương ở xương cẳng chân không thể đi đường được thôi, dưỡng thương ở nông thôn không được à mà thế nào cũng lại phải gửi điện báo về nhà cho bằng được.

Bí thư đại đội trưởng ở nông thôn đó cũng là người có đầu óc chuyên gài bẫy người ta, hắn ta nói Tiểu Nam nhà bà ta cái gì mà thanh niên trí thức xuống nông thôn tiên tiến, đã mấy năm chưa về nhà, để đứa nhỏ về nhà dưỡng thương đi, cũng đúng lúc cả nhà đoàn tụ một chút.

Người ta đã nói ra lời này rồi thì bà Phùng còn nói cái quái gì được nữa chứ, nếu bà ta không cho Phùng Nam quay về, có thể sẽ khiến mấy đứa nhỏ của mấy gia đình trong toà nhà này bàn tán cho mà xem, lúc đó lời này truyền qua truyền lại, gia đình họ Phùng bọn họ có còn giữ mặt mũi nữa được không?

Nhưng mà nếu để cho Tiểu Nam quay về thì tiền khám chân, bốc thuốc, ăn cơm của Tiểu Nam đều phải tiêu đến tiền!

Bà ta đã năm mươi tuổi rồi, còn phải hầu hạ cho con gái hơn hai mươi tuổi đúng là vô cùng phiền toái mà!

Bà Phùng không nói chuyện nữa, Phùng Diệu Tổ tan làm xong thì chậm rì rì đi về nhà.

Hắn ta đẩy cửa ra làm cho cái nóng oi bức tràn đầy vào nhà.

“Sao trong nhà nóng quá vậy! Mẹ, làm xong cơm chưa?” Phùng Diệu Tổ gào to.

Bà Phùng đang nấu lẩu trong hành lang, nghe thấy lời của con trai vội vàng nói: “Diệu Tổ về rồi à, trong nhà có dưa hấu mới mua, mẹ nấu lẩu đấy, con ăn dưa hấu lót bụng trước đi đã nhé.

“Được mẹ”

Bà Phùng bận rộn bổ dưa, Phùng Diệu Tổ thì trông giống như ông lớn vậy, vắt chân ngồi trên sofa.

“Mẹ, Tiểu Nam còn chưa tỉnh sao?”

“Chưa đâu, nha đầu này thật phiền toái, không ăn được, không uống được, còn phải để bà già là mẹ đây đi chăm

Sóc”

Bà Phùng nhắc đến chuyện này thì lại càng bực bội.

Mấy mẹ con nhà họ Phùng chẳng ai chú ý đến, Phùng Nam ở trong phòng đã mở mắt…

Vách tường bong tróc nước sơn ố vàng, mùng vá chằng chịt, đồ đạc trong nhà sặc sỡ, cô mở mắt ra rồi nhắm lại, sau đó lại mở ra.

Cảnh tượng ở trước mặt vẫn không đổi. Đây là kiếp trước của cô, ngôi nhà cô đã sống mười tám năm. Phùng Nam cử động cơ thể, cơn đau nhói ập đến cẳng chân trái, nơi mà bắp chân đang được bó thạch cao. Xem ra cô thật sự sống lại rồi, quay về năm hai mươi tư tuổi, vì cứu giúp xe lừa của đại đội sản xuất rồi ngã xuống khe suối, gãy xương cẳng chân trái.

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Cùng lúc đó, ở Hải Thành cách mấy trăm dặm().[Chú thích: () 1 dặm = 1609,344m.]Thời tiết khô nóng, trong toà nhà ngang() chật hẹp càng ngột ngạt khác thường hơn.[Chú thích: () Toà nhà ngang: Còn được gọi là toà nhà kiểu doanh trại, toà nhà kiểu hành lang ]Bà Phùng từ trong nhà vệ sinh công cộng đi ra, xách theo một thùng nước, bước vào nhà với gương mặt rũ rượi.Trần Ngọc Phượng, vợ của Phùng Diệu Tổ thì đang đập đập gõ gõ ở trong nhà.“Tiểu Nam đang nghỉ ngơi ở trong phòng đó, Ngọc Phượng con làm gì vậy?”“Làm gì sao? Mẹ, vốn dĩ trong nhà đã không ở nổi, năm người nhà chúng ta ở cái nhà ngang hai mươi mét vuông này đã đủ chật chội, giờ lại thêm một người lớn sống, sao có thể ở được?!”Trần Ngọc Phượng ôm ngực, bĩu môi nói tiếp: “Hơn nữa, Đại Bảo sắp sửa lên tiểu học rồi, trong nhà không đủ tiền tiêu, Tiểu Nam bị thương về nhà dưỡng thương còn không biết lúc nào mới khoẻ lên. Trong nhà xài biết bao nhiêu là tiền, cô ấy xuống nông thôn nhiều năm như vậy, cô ấy yếu ớt, té bị thương thì dưỡng thương ở nông thôn luôn đi, còn phải về nhà giày vò cả nhà nữa, thế là quá đủ rồi.Nói đến cái vấn đề này, bà Phùng cũng tỏ vẻ không vui, nghe con dâu nói như vậy, bà ta cũng cảm thấy chẳng có gì không đúng cả.Tiểu Nam này cũng thật là, đã xuống nông thôn được sáu, bảy năm rồi, việc đồng áng ở nông thôn cũng đã làm quen, làm sao có thể ngã xuống rãnh nước rồi bị thương được chứ.Mà bị thương thì bị thương thôi, có mỗi bị thương ở xương cẳng chân không thể đi đường được thôi, dưỡng thương ở nông thôn không được à mà thế nào cũng lại phải gửi điện báo về nhà cho bằng được.Bí thư đại đội trưởng ở nông thôn đó cũng là người có đầu óc chuyên gài bẫy người ta, hắn ta nói Tiểu Nam nhà bà ta cái gì mà thanh niên trí thức xuống nông thôn tiên tiến, đã mấy năm chưa về nhà, để đứa nhỏ về nhà dưỡng thương đi, cũng đúng lúc cả nhà đoàn tụ một chút.Người ta đã nói ra lời này rồi thì bà Phùng còn nói cái quái gì được nữa chứ, nếu bà ta không cho Phùng Nam quay về, có thể sẽ khiến mấy đứa nhỏ của mấy gia đình trong toà nhà này bàn tán cho mà xem, lúc đó lời này truyền qua truyền lại, gia đình họ Phùng bọn họ có còn giữ mặt mũi nữa được không?Nhưng mà nếu để cho Tiểu Nam quay về thì tiền khám chân, bốc thuốc, ăn cơm của Tiểu Nam đều phải tiêu đến tiền!Bà ta đã năm mươi tuổi rồi, còn phải hầu hạ cho con gái hơn hai mươi tuổi đúng là vô cùng phiền toái mà!Bà Phùng không nói chuyện nữa, Phùng Diệu Tổ tan làm xong thì chậm rì rì đi về nhà.Hắn ta đẩy cửa ra làm cho cái nóng oi bức tràn đầy vào nhà.“Sao trong nhà nóng quá vậy! Mẹ, làm xong cơm chưa?” Phùng Diệu Tổ gào to.Bà Phùng đang nấu lẩu trong hành lang, nghe thấy lời của con trai vội vàng nói: “Diệu Tổ về rồi à, trong nhà có dưa hấu mới mua, mẹ nấu lẩu đấy, con ăn dưa hấu lót bụng trước đi đã nhé.“Được mẹ”Bà Phùng bận rộn bổ dưa, Phùng Diệu Tổ thì trông giống như ông lớn vậy, vắt chân ngồi trên sofa.“Mẹ, Tiểu Nam còn chưa tỉnh sao?”“Chưa đâu, nha đầu này thật phiền toái, không ăn được, không uống được, còn phải để bà già là mẹ đây đi chămSóc”Bà Phùng nhắc đến chuyện này thì lại càng bực bội.Mấy mẹ con nhà họ Phùng chẳng ai chú ý đến, Phùng Nam ở trong phòng đã mở mắt…Vách tường bong tróc nước sơn ố vàng, mùng vá chằng chịt, đồ đạc trong nhà sặc sỡ, cô mở mắt ra rồi nhắm lại, sau đó lại mở ra.Cảnh tượng ở trước mặt vẫn không đổi. Đây là kiếp trước của cô, ngôi nhà cô đã sống mười tám năm. Phùng Nam cử động cơ thể, cơn đau nhói ập đến cẳng chân trái, nơi mà bắp chân đang được bó thạch cao. Xem ra cô thật sự sống lại rồi, quay về năm hai mươi tư tuổi, vì cứu giúp xe lừa của đại đội sản xuất rồi ngã xuống khe suối, gãy xương cẳng chân trái.

Chương 105