Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 113

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Phùng Diệu Tổ tức giận đẩy ngã ông Phùng, hắn ta lục lọi ở phía sau tủ được hơn mười đồng, cuối cùng nghênh rời đi.Ông Phùng lập tức ngồi phịch xuống đất, bà Phùng bổ nhào qua đỡ ông ta: “Ông ơi, ông sao vậy!?”Nhà họ Phùng xảy ra chuyện lớn như vậy, hàng xóm trong khu nhà đều đóng chặt cửa, tập thể mọi người giống như câm điếc, không hó hé gì lặng ngắt như tờ.Tất cả là do ngày thường người nhà họ Phùng ăn ở không tốt, đều làm ra những chuyện cực phẩm khiến mọi người không có thiện cảm nào tốt đẹp về họ.Đặc biệt là bà Phùng và Phùng Diệu Tổ, hắn ta làm nhân viên thu mua trong căn tin ở xưởng sắt thép, đây là công việc tốt và rất béo bở.Đầu năm nay mọi người đều sống không tốt, mua thịt gì còn phải mua theo khẩu phần, muốn mua nhiều thêmmột chút cũng không được.Phùng Diệu Tổ làm nhân viên thu mua trong căn tin nhà máy lớn, trong tay có quan hệ nhân mạch, cũng có phương pháp mua bán qua lại, có lúc hàng xóm nhờ hắn ta mua ít thịt cá về để cải thiện thức ăn trong nhà họ. Ai biết Phùng Diệu Tổ không chỉ không giúp mà còn giễu cợt khinh bỉ, nói cái gì mà các người không có phiếu thì ăn bánh ngô trong nhà, không có quan hệ còn muốn ăn thịt, ngủ mơ đi.Bà Phùng càng thiếu đạo đức hơn, mỗi lần trong nhà hầm thịt, bà ta dẫn cháu trai ăn thịt ăn canh ở hành lang khu nhà, cả bà cháu ra sức ăn, ra sức uống, khiến cho mấy đứa nhỏ hàng xóm ở cách vách thèm ăn đến phát khóc.Còn vợ của Phùng Diệu Tổ, Trần Ngọc Phượng, cũng là loại đàn bà đanh đá chanh chua. Cả ngày chỉ biết đứng chửi bới cái này cái kia ở hành lang khu nhà, xung quanh ai nghe cũng không chịu nổi. Bây giờ cả nhà cực phẩm này xảy ra chuyện, hàng xóm chỉ cảm thấy vui vẻ hả giận, ai cũng không đồng tính với cái nhà này.Lúc này, Phùng Nam đã sớm cầm tiền, chuyển đến ở một căn nhà nhỏ yên tĩnh. Mặc dù chân cô bó thạch cao nhưng vẫn có thể chống nạng đi, dù vậy cô đi cũng không quá chậm.Hôm đó cô nhân lúc người nhà họ Phùng đi vắng không ai ở nhà, cô nhanh tay thu dọn quần áo rồi cầm tiền ra ngoài, đồng thời báo cáo chuyện tham ô của Phùng Diệu Tổ.Đời trước, Phùng Diệu Tổ lợi dụng chức vụ, ham rẻ mua thịt heo bệnh, kéo về căn tin ở nhà máy sắt thép. Sư phó ở căn tin nấu thành món thịt rồi bán cho công nhân thuộc nhà máy sắt thép.Công nhân ở nhà máy sắt thép ăn vào bị nôn mửa, tiêu chảy phải nhập viện.Cũng may không có nhân viên bị thương vong.Phùng Diệu Tổ bị bắt rồi kết án, lúc đó cuộc sống của Phùng Nam mới tốt lên không ít.Sau đó, Phùng Diệu Tổ ra tù, nghèo khổ chán nản đến tận nhà đòi tiền, Phùng Nam còn bị hắn ta đánh trọng thương nhập viện.Đời này cô sẽ không để cho bi kịch tái diễn lại lần nữa, cô phải làm chủ vận mệnh của chính mình.Sau khi dưỡng thương xong, Phùng Nam sẽ chuẩn bị đi quân khu một chuyến, cô muốn đến quân khu thăm ba đứa nhỏ.Còn có… Cố Hoài An ở đó.Quân khu nhà họ Cố, chị dâu Trương hái được mấy quả dưa hấu mang qua tặng.Ban ngày mà trời bên ngoài tối như đêm, giông gió thổi qua cũng không nhỏ.Chị dâu Trương nhìn trời bên ngoài, chị ấy cảm thấy may mắn liền cảm ơn Lâm Vãn Thanh.“Em Thanh này, may mà có em nhắc nhở, hồi trước nóc nhà chị bị dột nước, Lão Trương cũng không đi sửa. Hôm nay chị nói cái gì cũng bắt ông ấy sửa, nhà chị còn phải làm phiền phó đoàn trưởng Cố nhà em giúp đỡ nữa. Bây giờ chị có thể ngủ thoải mái rồi, trong lòng cũng không lo lắng, tối có thể ngủ ngon rồi”“Em thỉnh thoảng hay nghe radio nói, chỗ chúng ta sắp mưa to, ban đầu em còn không có coi trọng trận mưa này. Hôm nay nhìn trời cảm thấy sắp mưa nên nói mấy câu với các chị dâu.Lâm Vãn Thanh cũng nghĩ lại mà sợ, trước khi cô đến đây trong nhà họ Cố đã có radio, chỉ là ở nhà không ai thích nghe.

Phùng Diệu Tổ tức giận đẩy ngã ông Phùng, hắn ta lục lọi ở phía sau tủ được hơn mười đồng, cuối cùng nghênh rời đi.

Ông Phùng lập tức ngồi phịch xuống đất, bà Phùng bổ nhào qua đỡ ông ta: “Ông ơi, ông sao vậy!?”

Nhà họ Phùng xảy ra chuyện lớn như vậy, hàng xóm trong khu nhà đều đóng chặt cửa, tập thể mọi người giống như câm điếc, không hó hé gì lặng ngắt như tờ.

Tất cả là do ngày thường người nhà họ Phùng ăn ở không tốt, đều làm ra những chuyện cực phẩm khiến mọi người không có thiện cảm nào tốt đẹp về họ.

Đặc biệt là bà Phùng và Phùng Diệu Tổ, hắn ta làm nhân viên thu mua trong căn tin ở xưởng sắt thép, đây là công việc tốt và rất béo bở.

Đầu năm nay mọi người đều sống không tốt, mua thịt gì còn phải mua theo khẩu phần, muốn mua nhiều thêmmột chút cũng không được.

Phùng Diệu Tổ làm nhân viên thu mua trong căn tin nhà máy lớn, trong tay có quan hệ nhân mạch, cũng có phương pháp mua bán qua lại, có lúc hàng xóm nhờ hắn ta mua ít thịt cá về để cải thiện thức ăn trong nhà họ. Ai biết Phùng Diệu Tổ không chỉ không giúp mà còn giễu cợt khinh bỉ, nói cái gì mà các người không có phiếu thì ăn bánh ngô trong nhà, không có quan hệ còn muốn ăn thịt, ngủ mơ đi.

Bà Phùng càng thiếu đạo đức hơn, mỗi lần trong nhà hầm thịt, bà ta dẫn cháu trai ăn thịt ăn canh ở hành lang khu nhà, cả bà cháu ra sức ăn, ra sức uống, khiến cho mấy đứa nhỏ hàng xóm ở cách vách thèm ăn đến phát khóc.

Còn vợ của Phùng Diệu Tổ, Trần Ngọc Phượng, cũng là loại đàn bà đanh đá chanh chua. Cả ngày chỉ biết đứng chửi bới cái này cái kia ở hành lang khu nhà, xung quanh ai nghe cũng không chịu nổi. Bây giờ cả nhà cực phẩm này xảy ra chuyện, hàng xóm chỉ cảm thấy vui vẻ hả giận, ai cũng không đồng tính với cái nhà này.

Lúc này, Phùng Nam đã sớm cầm tiền, chuyển đến ở một căn nhà nhỏ yên tĩnh. Mặc dù chân cô bó thạch cao nhưng vẫn có thể chống nạng đi, dù vậy cô đi cũng không quá chậm.

Hôm đó cô nhân lúc người nhà họ Phùng đi vắng không ai ở nhà, cô nhanh tay thu dọn quần áo rồi cầm tiền ra ngoài, đồng thời báo cáo chuyện tham ô của Phùng Diệu Tổ.

Đời trước, Phùng Diệu Tổ lợi dụng chức vụ, ham rẻ mua thịt heo bệnh, kéo về căn tin ở nhà máy sắt thép. Sư phó ở căn tin nấu thành món thịt rồi bán cho công nhân thuộc nhà máy sắt thép.

Công nhân ở nhà máy sắt thép ăn vào bị nôn mửa, tiêu chảy phải nhập viện.

Cũng may không có nhân viên bị thương vong.

Phùng Diệu Tổ bị bắt rồi kết án, lúc đó cuộc sống của Phùng Nam mới tốt lên không ít.

Sau đó, Phùng Diệu Tổ ra tù, nghèo khổ chán nản đến tận nhà đòi tiền, Phùng Nam còn bị hắn ta đánh trọng thương nhập viện.

Đời này cô sẽ không để cho bi kịch tái diễn lại lần nữa, cô phải làm chủ vận mệnh của chính mình.

Sau khi dưỡng thương xong, Phùng Nam sẽ chuẩn bị đi quân khu một chuyến, cô muốn đến quân khu thăm ba đứa nhỏ.

Còn có… Cố Hoài An ở đó.

Quân khu nhà họ Cố, chị dâu Trương hái được mấy quả dưa hấu mang qua tặng.

Ban ngày mà trời bên ngoài tối như đêm, giông gió thổi qua cũng không nhỏ.

Chị dâu Trương nhìn trời bên ngoài, chị ấy cảm thấy may mắn liền cảm ơn Lâm Vãn Thanh.

“Em Thanh này, may mà có em nhắc nhở, hồi trước nóc nhà chị bị dột nước, Lão Trương cũng không đi sửa. Hôm nay chị nói cái gì cũng bắt ông ấy sửa, nhà chị còn phải làm phiền phó đoàn trưởng Cố nhà em giúp đỡ nữa. Bây giờ chị có thể ngủ thoải mái rồi, trong lòng cũng không lo lắng, tối có thể ngủ ngon rồi”

“Em thỉnh thoảng hay nghe radio nói, chỗ chúng ta sắp mưa to, ban đầu em còn không có coi trọng trận mưa này. Hôm nay nhìn trời cảm thấy sắp mưa nên nói mấy câu với các chị dâu.

Lâm Vãn Thanh cũng nghĩ lại mà sợ, trước khi cô đến đây trong nhà họ Cố đã có radio, chỉ là ở nhà không ai thích nghe.

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Phùng Diệu Tổ tức giận đẩy ngã ông Phùng, hắn ta lục lọi ở phía sau tủ được hơn mười đồng, cuối cùng nghênh rời đi.Ông Phùng lập tức ngồi phịch xuống đất, bà Phùng bổ nhào qua đỡ ông ta: “Ông ơi, ông sao vậy!?”Nhà họ Phùng xảy ra chuyện lớn như vậy, hàng xóm trong khu nhà đều đóng chặt cửa, tập thể mọi người giống như câm điếc, không hó hé gì lặng ngắt như tờ.Tất cả là do ngày thường người nhà họ Phùng ăn ở không tốt, đều làm ra những chuyện cực phẩm khiến mọi người không có thiện cảm nào tốt đẹp về họ.Đặc biệt là bà Phùng và Phùng Diệu Tổ, hắn ta làm nhân viên thu mua trong căn tin ở xưởng sắt thép, đây là công việc tốt và rất béo bở.Đầu năm nay mọi người đều sống không tốt, mua thịt gì còn phải mua theo khẩu phần, muốn mua nhiều thêmmột chút cũng không được.Phùng Diệu Tổ làm nhân viên thu mua trong căn tin nhà máy lớn, trong tay có quan hệ nhân mạch, cũng có phương pháp mua bán qua lại, có lúc hàng xóm nhờ hắn ta mua ít thịt cá về để cải thiện thức ăn trong nhà họ. Ai biết Phùng Diệu Tổ không chỉ không giúp mà còn giễu cợt khinh bỉ, nói cái gì mà các người không có phiếu thì ăn bánh ngô trong nhà, không có quan hệ còn muốn ăn thịt, ngủ mơ đi.Bà Phùng càng thiếu đạo đức hơn, mỗi lần trong nhà hầm thịt, bà ta dẫn cháu trai ăn thịt ăn canh ở hành lang khu nhà, cả bà cháu ra sức ăn, ra sức uống, khiến cho mấy đứa nhỏ hàng xóm ở cách vách thèm ăn đến phát khóc.Còn vợ của Phùng Diệu Tổ, Trần Ngọc Phượng, cũng là loại đàn bà đanh đá chanh chua. Cả ngày chỉ biết đứng chửi bới cái này cái kia ở hành lang khu nhà, xung quanh ai nghe cũng không chịu nổi. Bây giờ cả nhà cực phẩm này xảy ra chuyện, hàng xóm chỉ cảm thấy vui vẻ hả giận, ai cũng không đồng tính với cái nhà này.Lúc này, Phùng Nam đã sớm cầm tiền, chuyển đến ở một căn nhà nhỏ yên tĩnh. Mặc dù chân cô bó thạch cao nhưng vẫn có thể chống nạng đi, dù vậy cô đi cũng không quá chậm.Hôm đó cô nhân lúc người nhà họ Phùng đi vắng không ai ở nhà, cô nhanh tay thu dọn quần áo rồi cầm tiền ra ngoài, đồng thời báo cáo chuyện tham ô của Phùng Diệu Tổ.Đời trước, Phùng Diệu Tổ lợi dụng chức vụ, ham rẻ mua thịt heo bệnh, kéo về căn tin ở nhà máy sắt thép. Sư phó ở căn tin nấu thành món thịt rồi bán cho công nhân thuộc nhà máy sắt thép.Công nhân ở nhà máy sắt thép ăn vào bị nôn mửa, tiêu chảy phải nhập viện.Cũng may không có nhân viên bị thương vong.Phùng Diệu Tổ bị bắt rồi kết án, lúc đó cuộc sống của Phùng Nam mới tốt lên không ít.Sau đó, Phùng Diệu Tổ ra tù, nghèo khổ chán nản đến tận nhà đòi tiền, Phùng Nam còn bị hắn ta đánh trọng thương nhập viện.Đời này cô sẽ không để cho bi kịch tái diễn lại lần nữa, cô phải làm chủ vận mệnh của chính mình.Sau khi dưỡng thương xong, Phùng Nam sẽ chuẩn bị đi quân khu một chuyến, cô muốn đến quân khu thăm ba đứa nhỏ.Còn có… Cố Hoài An ở đó.Quân khu nhà họ Cố, chị dâu Trương hái được mấy quả dưa hấu mang qua tặng.Ban ngày mà trời bên ngoài tối như đêm, giông gió thổi qua cũng không nhỏ.Chị dâu Trương nhìn trời bên ngoài, chị ấy cảm thấy may mắn liền cảm ơn Lâm Vãn Thanh.“Em Thanh này, may mà có em nhắc nhở, hồi trước nóc nhà chị bị dột nước, Lão Trương cũng không đi sửa. Hôm nay chị nói cái gì cũng bắt ông ấy sửa, nhà chị còn phải làm phiền phó đoàn trưởng Cố nhà em giúp đỡ nữa. Bây giờ chị có thể ngủ thoải mái rồi, trong lòng cũng không lo lắng, tối có thể ngủ ngon rồi”“Em thỉnh thoảng hay nghe radio nói, chỗ chúng ta sắp mưa to, ban đầu em còn không có coi trọng trận mưa này. Hôm nay nhìn trời cảm thấy sắp mưa nên nói mấy câu với các chị dâu.Lâm Vãn Thanh cũng nghĩ lại mà sợ, trước khi cô đến đây trong nhà họ Cố đã có radio, chỉ là ở nhà không ai thích nghe.

Chương 113