Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 123
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Xem ra cuộc sống tiểu học của cậu nhóc rất thoải mái.Thời gian trôi qua nhanh chóng, tết Trung Thu đã cận kề.Buổi sáng mọi người ăn cơm với nhau, ăn xong, Lâm Vãn Thanh đưa cho Cố Hoài An tiền và lượng thịt cần mua, bảo anh đi lên trấn làm việc thì lúc về mua chút thịt và xương, nếu không mua được thì mua mấy loại nội tạng heo, đó là bộ phận của heo mà lúc mua bán không cần phiếu thịt.Hôm nay là Tết Trung Thu, mấy đứa nhỏ muốn ăn thịt.Ngoài thịt ra, đêm Trung Thu tất nhiên cũng phải ăn bánh Trung Thu.Những năm gần đây, các loại bánh Trung Thu bên ngoài có ít chủng loại, bán ra thì đắt đỏ và cần có phiếu mua theo số lượng được quy định, không được mua nhiều, thế nên Lâm Vãn Thanh quyết định sẽ tự làm bánh, bên nhà chị dâu Trương có khuôn làm bánh Trung Thu, ở nhà cũng còn bột mì và bột nếp, muốn ăn thì lăn vào bếp.Mấy đứa nhỏ trong nhà, từ nhỏ đều chưa từng được nếm thử bánh Trung Thu ngon bao giờ.Thím làm cái gì, mấy đứa sẽ ăn cái nấy. So với đời trước thì hiện tại các loại bánh Trung Thu không đa dạng lắm, loại bánh có thể tự làm tại nhà bây giờ chỉ có bánh Trung Thu ngũ vị và bánh Trung Thu đậu đỏ.Nhưng hai loại này thôi cũng đã đủ khiến cho bọn nhỏ thèm thuồng. Bánh Trung Thu ngũ vị, cho nhân hạt dưa, đậu phộng, hạt mè còn có đường phèn, khi ăn sẽ vừa ngọt vừa thơm.Nguyên liệu trong nhà không nhiều lắm, mỗi đứa nhỏ cũng chỉ được chia cho hai cái.Bánh Trung Thu còn chưa làm xong, Cố Tiểu Nhị đã thèm thuồng ngồi xổm trước cửa phòng bếp chờ, có đuổi thế nào cũng không đi.“Thím ơi, khi nào mới được ăn bánh Trung Thu vậy ạ?” Cố Tiểu Nhị chờ đợi.“Nhanh thôi, Tiểu Cảnh đói bụng rồi sao? Trong phòng vẫn còn bánh hạch đào chú con mua đấy, để trong ngăn tủ, đói bụng thì ăn tạm một ít lót dạ đi”Lâm Vãn Thanh ở trong phòng bếp bận rộn, vừa làm vừa nói.“Thím ơi, đừng để ý nó, nó đang thèm ăn bánh trung thu, dù có ăn xong hai miếng bánh hạch đào, nó lại đói nữa”Cố Trạch dắt Tiểu béo ú từ trong phòng ra.Tiểu béo ú thanh âm mềm mại tức giận nói: “Anh ăn bánh hạch đào, còn ăn cả kẹo của em nữa” Cố Tiểu Nhị liền cười ha ha, vì cậu nhóc đói mà.Lâm Vãn Thanh bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc đang thèm nhỏ dãi này, cô dặn hôm nay là Tết Trung Thu, ăn nhiều kẹo hơn bình thường cũng được, nhưng sau này thì không được như thế.Lại ăn cả kẹo của em trai, coi chừng Phó đoàn trưởng Cố trở về cho nhóc ăn no đòn đấy.Cố Tiểu Nhị vừa nghe xong, lạch bạch đứng bật dậy, làm động tác tuân mệnh trong quân đội: “Rõ!”|| ||Ở thị trấn, trước cửa hợp tác xã đông đúc người qua lại, một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lục đang đậu. Bởi vì gần với quân khu nên hay có chiến sĩ lái xe vào trong trấn, người dân nhìn mãi cũng thành quen. Không ngờ rằng hôm nay lại xuất hiện một vị sĩ quan toàn thân mặc quân phục, thân hình cao ráo, vẻ mặtnghiêm nghị, cả người khí chất đều không tầm thường.Vài cô gái trẻ là nhân viên của hợp tác xã chuyên cung ứng và tiếp thị, khóe miệng tủm tỉm gương mặt mang nét xuân, dáng người thẳng thớm cùng nụ cười tươi rói, đều muốn hấp dẫn chàng quân nhân tuấn lãng kia bước vào quầy hàng của mình.Ai ngờ đâu vị quân nhân trẻ tuổi lại không để ý tới bọn họ, hướng thẳng tới quầy thịt của ông Uông, mua hai cân thịt và một ít xương về.Ông Uông cắt thịt xong, bỏ thêm hai miếng xương, dùng dây rơm buộc lại, rất biết điều đưa cho anh lính Tiểu Trương đang đứng đằng sau.Cố Hoài An nói cảm ơn ông Uông, xoay người đi tới quầy bán đồ trang điểm xem thử.Thời buổi này mỹ phẩm dưỡng da không nhiều lắm, chỉ có chút dầu ngao(), kem dưỡng Hữu Nghị, Bạch Tước Linh, kem dưỡng ngọc trai và các mặt hàng khác.[Chú thích: () Dầu ngao: dùng vỏ ngao chiết làm dầu dưỡng da.
Xem ra cuộc sống tiểu học của cậu nhóc rất thoải mái.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, tết Trung Thu đã cận kề.
Buổi sáng mọi người ăn cơm với nhau, ăn xong, Lâm Vãn Thanh đưa cho Cố Hoài An tiền và lượng thịt cần mua, bảo anh đi lên trấn làm việc thì lúc về mua chút thịt và xương, nếu không mua được thì mua mấy loại nội tạng heo, đó là bộ phận của heo mà lúc mua bán không cần phiếu thịt.
Hôm nay là Tết Trung Thu, mấy đứa nhỏ muốn ăn thịt.
Ngoài thịt ra, đêm Trung Thu tất nhiên cũng phải ăn bánh Trung Thu.
Những năm gần đây, các loại bánh Trung Thu bên ngoài có ít chủng loại, bán ra thì đắt đỏ và cần có phiếu mua theo số lượng được quy định, không được mua nhiều, thế nên Lâm Vãn Thanh quyết định sẽ tự làm bánh, bên nhà chị dâu Trương có khuôn làm bánh Trung Thu, ở nhà cũng còn bột mì và bột nếp, muốn ăn thì lăn vào bếp.
Mấy đứa nhỏ trong nhà, từ nhỏ đều chưa từng được nếm thử bánh Trung Thu ngon bao giờ.
Thím làm cái gì, mấy đứa sẽ ăn cái nấy. So với đời trước thì hiện tại các loại bánh Trung Thu không đa dạng lắm, loại bánh có thể tự làm tại nhà bây giờ chỉ có bánh Trung Thu ngũ vị và bánh Trung Thu đậu đỏ.
Nhưng hai loại này thôi cũng đã đủ khiến cho bọn nhỏ thèm thuồng. Bánh Trung Thu ngũ vị, cho nhân hạt dưa, đậu phộng, hạt mè còn có đường phèn, khi ăn sẽ vừa ngọt vừa thơm.
Nguyên liệu trong nhà không nhiều lắm, mỗi đứa nhỏ cũng chỉ được chia cho hai cái.
Bánh Trung Thu còn chưa làm xong, Cố Tiểu Nhị đã thèm thuồng ngồi xổm trước cửa phòng bếp chờ, có đuổi thế nào cũng không đi.
“Thím ơi, khi nào mới được ăn bánh Trung Thu vậy ạ?” Cố Tiểu Nhị chờ đợi.
“Nhanh thôi, Tiểu Cảnh đói bụng rồi sao? Trong phòng vẫn còn bánh hạch đào chú con mua đấy, để trong ngăn tủ, đói bụng thì ăn tạm một ít lót dạ đi”
Lâm Vãn Thanh ở trong phòng bếp bận rộn, vừa làm vừa nói.
“Thím ơi, đừng để ý nó, nó đang thèm ăn bánh trung thu, dù có ăn xong hai miếng bánh hạch đào, nó lại đói nữa”
Cố Trạch dắt Tiểu béo ú từ trong phòng ra.
Tiểu béo ú thanh âm mềm mại tức giận nói: “Anh ăn bánh hạch đào, còn ăn cả kẹo của em nữa” Cố Tiểu Nhị liền cười ha ha, vì cậu nhóc đói mà.
Lâm Vãn Thanh bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc đang thèm nhỏ dãi này, cô dặn hôm nay là Tết Trung Thu, ăn nhiều kẹo hơn bình thường cũng được, nhưng sau này thì không được như thế.
Lại ăn cả kẹo của em trai, coi chừng Phó đoàn trưởng Cố trở về cho nhóc ăn no đòn đấy.
Cố Tiểu Nhị vừa nghe xong, lạch bạch đứng bật dậy, làm động tác tuân mệnh trong quân đội: “Rõ!”
|| ||
Ở thị trấn, trước cửa hợp tác xã đông đúc người qua lại, một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lục đang đậu. Bởi vì gần với quân khu nên hay có chiến sĩ lái xe vào trong trấn, người dân nhìn mãi cũng thành quen. Không ngờ rằng hôm nay lại xuất hiện một vị sĩ quan toàn thân mặc quân phục, thân hình cao ráo, vẻ mặtnghiêm nghị, cả người khí chất đều không tầm thường.
Vài cô gái trẻ là nhân viên của hợp tác xã chuyên cung ứng và tiếp thị, khóe miệng tủm tỉm gương mặt mang nét xuân, dáng người thẳng thớm cùng nụ cười tươi rói, đều muốn hấp dẫn chàng quân nhân tuấn lãng kia bước vào quầy hàng của mình.
Ai ngờ đâu vị quân nhân trẻ tuổi lại không để ý tới bọn họ, hướng thẳng tới quầy thịt của ông Uông, mua hai cân thịt và một ít xương về.
Ông Uông cắt thịt xong, bỏ thêm hai miếng xương, dùng dây rơm buộc lại, rất biết điều đưa cho anh lính Tiểu Trương đang đứng đằng sau.
Cố Hoài An nói cảm ơn ông Uông, xoay người đi tới quầy bán đồ trang điểm xem thử.
Thời buổi này mỹ phẩm dưỡng da không nhiều lắm, chỉ có chút dầu ngao(), kem dưỡng Hữu Nghị, Bạch Tước Linh, kem dưỡng ngọc trai và các mặt hàng khác.
[Chú thích: () Dầu ngao: dùng vỏ ngao chiết làm dầu dưỡng da.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Xem ra cuộc sống tiểu học của cậu nhóc rất thoải mái.Thời gian trôi qua nhanh chóng, tết Trung Thu đã cận kề.Buổi sáng mọi người ăn cơm với nhau, ăn xong, Lâm Vãn Thanh đưa cho Cố Hoài An tiền và lượng thịt cần mua, bảo anh đi lên trấn làm việc thì lúc về mua chút thịt và xương, nếu không mua được thì mua mấy loại nội tạng heo, đó là bộ phận của heo mà lúc mua bán không cần phiếu thịt.Hôm nay là Tết Trung Thu, mấy đứa nhỏ muốn ăn thịt.Ngoài thịt ra, đêm Trung Thu tất nhiên cũng phải ăn bánh Trung Thu.Những năm gần đây, các loại bánh Trung Thu bên ngoài có ít chủng loại, bán ra thì đắt đỏ và cần có phiếu mua theo số lượng được quy định, không được mua nhiều, thế nên Lâm Vãn Thanh quyết định sẽ tự làm bánh, bên nhà chị dâu Trương có khuôn làm bánh Trung Thu, ở nhà cũng còn bột mì và bột nếp, muốn ăn thì lăn vào bếp.Mấy đứa nhỏ trong nhà, từ nhỏ đều chưa từng được nếm thử bánh Trung Thu ngon bao giờ.Thím làm cái gì, mấy đứa sẽ ăn cái nấy. So với đời trước thì hiện tại các loại bánh Trung Thu không đa dạng lắm, loại bánh có thể tự làm tại nhà bây giờ chỉ có bánh Trung Thu ngũ vị và bánh Trung Thu đậu đỏ.Nhưng hai loại này thôi cũng đã đủ khiến cho bọn nhỏ thèm thuồng. Bánh Trung Thu ngũ vị, cho nhân hạt dưa, đậu phộng, hạt mè còn có đường phèn, khi ăn sẽ vừa ngọt vừa thơm.Nguyên liệu trong nhà không nhiều lắm, mỗi đứa nhỏ cũng chỉ được chia cho hai cái.Bánh Trung Thu còn chưa làm xong, Cố Tiểu Nhị đã thèm thuồng ngồi xổm trước cửa phòng bếp chờ, có đuổi thế nào cũng không đi.“Thím ơi, khi nào mới được ăn bánh Trung Thu vậy ạ?” Cố Tiểu Nhị chờ đợi.“Nhanh thôi, Tiểu Cảnh đói bụng rồi sao? Trong phòng vẫn còn bánh hạch đào chú con mua đấy, để trong ngăn tủ, đói bụng thì ăn tạm một ít lót dạ đi”Lâm Vãn Thanh ở trong phòng bếp bận rộn, vừa làm vừa nói.“Thím ơi, đừng để ý nó, nó đang thèm ăn bánh trung thu, dù có ăn xong hai miếng bánh hạch đào, nó lại đói nữa”Cố Trạch dắt Tiểu béo ú từ trong phòng ra.Tiểu béo ú thanh âm mềm mại tức giận nói: “Anh ăn bánh hạch đào, còn ăn cả kẹo của em nữa” Cố Tiểu Nhị liền cười ha ha, vì cậu nhóc đói mà.Lâm Vãn Thanh bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc đang thèm nhỏ dãi này, cô dặn hôm nay là Tết Trung Thu, ăn nhiều kẹo hơn bình thường cũng được, nhưng sau này thì không được như thế.Lại ăn cả kẹo của em trai, coi chừng Phó đoàn trưởng Cố trở về cho nhóc ăn no đòn đấy.Cố Tiểu Nhị vừa nghe xong, lạch bạch đứng bật dậy, làm động tác tuân mệnh trong quân đội: “Rõ!”|| ||Ở thị trấn, trước cửa hợp tác xã đông đúc người qua lại, một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lục đang đậu. Bởi vì gần với quân khu nên hay có chiến sĩ lái xe vào trong trấn, người dân nhìn mãi cũng thành quen. Không ngờ rằng hôm nay lại xuất hiện một vị sĩ quan toàn thân mặc quân phục, thân hình cao ráo, vẻ mặtnghiêm nghị, cả người khí chất đều không tầm thường.Vài cô gái trẻ là nhân viên của hợp tác xã chuyên cung ứng và tiếp thị, khóe miệng tủm tỉm gương mặt mang nét xuân, dáng người thẳng thớm cùng nụ cười tươi rói, đều muốn hấp dẫn chàng quân nhân tuấn lãng kia bước vào quầy hàng của mình.Ai ngờ đâu vị quân nhân trẻ tuổi lại không để ý tới bọn họ, hướng thẳng tới quầy thịt của ông Uông, mua hai cân thịt và một ít xương về.Ông Uông cắt thịt xong, bỏ thêm hai miếng xương, dùng dây rơm buộc lại, rất biết điều đưa cho anh lính Tiểu Trương đang đứng đằng sau.Cố Hoài An nói cảm ơn ông Uông, xoay người đi tới quầy bán đồ trang điểm xem thử.Thời buổi này mỹ phẩm dưỡng da không nhiều lắm, chỉ có chút dầu ngao(), kem dưỡng Hữu Nghị, Bạch Tước Linh, kem dưỡng ngọc trai và các mặt hàng khác.[Chú thích: () Dầu ngao: dùng vỏ ngao chiết làm dầu dưỡng da.