Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 125

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Nhưng người này cũng thật là, muốn tặng quà thì cứ việc nói thẳng ra, còn bày đặt để đồ ở trên bàn muốn cô tự phát hiện ra, cô ngẫm lại thì thấy cách tặng quà như vậy mới phù hợp với tích cách cứng nhắc lại trong ngoài bất nhất của anh Cổ.Vì thế, khi Cố Hoài An mang ba con gà mái hoa và vịt lớn về nhà thì nhìn thấy trên bàn cơm ở trong nhà đặt đầy món ngon, khoai tây hầm đậu que bỏ thêm thịt và tôm nõn, canh thịt hầm với củ cải, bí đao hầm thịt, thịt kho tàu với cá trích, còn có canh xương hầm, tất cả đều là đồ ăn lấy từ vườn rau nhỏ ở nhà mình mà không cần tốn tiền, ngay cả thịt và nước tương muối ăn gì đó cũng tốn không nhiều tiền lắm.Bọn nhỏ trong nhà đều đang tuổi ăn tuổi lớn, anh cả lớn Cố Trạch đến tuổi đi học, Lâm Vãn Thanh mỗi ngày đều thay đổi các loại món ăn đa dạng, giúp bọn nhỏ ăn ngon lại có được sức khỏe tốt.Từ khi trong nhà có ba con gà mái hoa, mỗi ngày có thể thu được hai quả trứng gà, vịt lớn cũng không chịu thua, cứ cách hai ngày là có thể thu được trứng vịt, trứng gà trứng vịt ở trong nhà có thể coi là đủ ăn, không đủ thì lạimua một ít, nhưng mà cũng có thể coi như tự cung tự cấp rồi.Mỗi ngày đều nấu cơm theo nhiều kiểu đa dạng, thực hiện việc đồ ăn không những ngon còn phải có dinh dưỡng.Trước mắt mỡ heo ở nhà đã hết, Lâm Vãn Thanh cùng với chị dâu Trương lại tới khu chợ thôn Triệu một lần nữa, chị ấy mua mười cân đậu nành, còn lén trao đổi với dầu đậu nành của một ông lão trong chợ.Việc nấu cơm trong nhà luôn cần dầu ăn, mà mỡ heo quá quý, lại cần có phiếu dầu, chị dâu Trương nói ăn dầu đậu nành cũng rất tốt, làm ra đồ ăn cũng thơm ngon, hơn nữa thôn bên cạnh có gia đình nhận ép dầu, có thể mua hạt đậu nành qua họ nhờ ép dầu.Hôm nay chị ấy dùng dầu đậu nành vừa mua làm vài món xào, nếm một chút, hương vị đúng là ngon thật. Cố Hoài An về, hai nhóc lớn trong nhà cũng đã giặt quần áo bẩn sạch sẽ.Tiểu Cố An cũng muốn dùng đôi chân nhỏ của mình để giặt đồ của nhóc, nhưng Lâm Vãn Thanh đã dùng một viên kẹo đường dỗ dành.“An An giỏi quá, còn biết giặt quần áo của mình nữa, thím thưởng một viên kẹo đường này”“Hì hì”Tiểu Cố An nhìn viên kẹo đường trong bàn tay mũm mĩm của mình, lập tức đã quên chuyện muốn đi giặt quần áo, chuyển hướng sang bàn tay mũm mĩm muốn bóc giấy gói kẹo trong tay ra.Nhưng mà tay của cậu nhóc vừa nhỏ vừa ngắn, làm như thế nào cũng mở không ra, vì thế cậu nhóc đành phải xin Lâm Vãn Thanh giúp đỡ..“Thím, đường đường, bóc, ăn đường đường”Ý muốn của cậu nhóc rất rõ ràng, muốn Lâm Vãn Thanh giúp đỡ bóc lớp giấy gói kẹo ra, cậu nhóc muốn ăn kẹo đường.Buổi tối ăn kẹo đường sẽ đau răng, Lâm Vãn Thanh giả vờ nghiêm khắc lừa dối cậu nhóc.“Nhà của đường đường hôm nay đóng cửa, thím mở gõ cửa rồi nhưng không thấy mở cửa.“Hå?”Tiểu Cố An ngây ngốc nhìn viên kẹo đường trong tay, mắt to chớp chớp, hình như đang nghi hoặc vì sao kẹo đường không mở cửa cho thím.“Ha ha, anh, anh nhìn đi? Cố Tiểu Nhị nhìn thấy thím lừa em trai thì ôm bụng cười nức nẻ.Cố Trạch cũng cười một cái, cho Cố Tiểu Nhị một cái cốc đầu: “Vào phòng bếp bê thức ăn với anh đi?“Ai da, em đi liền, ha ha, em trai là đồ ngốc.Cuối cùng Tiểu Cố An ra quyết định, ngày mai lại đi gõ cửa nhà đường đường tiếp.Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An tới phòng khách, cả nhà rửa tay xong ngồi xuống ghế bàn ăn, theo thường lệ thìCố Hoài An cùng hai nhóc lớn ngồi ở bên trái, Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An ngồi ở bên phải.Hôm nay là trung thu, mắt Cố Tiểu Nhị nhìn ngang dọc sau đó cười hì hì ngồi ở bên cạnh, bỏ qua chỗ ngồi bên cạnh Cố Hoài An.“Thím, hôm nay con cùng với anh trai ngồi bên đây, vị trí này đang trống”

Nhưng người này cũng thật là, muốn tặng quà thì cứ việc nói thẳng ra, còn bày đặt để đồ ở trên bàn muốn cô tự phát hiện ra, cô ngẫm lại thì thấy cách tặng quà như vậy mới phù hợp với tích cách cứng nhắc lại trong ngoài bất nhất của anh Cổ.

Vì thế, khi Cố Hoài An mang ba con gà mái hoa và vịt lớn về nhà thì nhìn thấy trên bàn cơm ở trong nhà đặt đầy món ngon, khoai tây hầm đậu que bỏ thêm thịt và tôm nõn, canh thịt hầm với củ cải, bí đao hầm thịt, thịt kho tàu với cá trích, còn có canh xương hầm, tất cả đều là đồ ăn lấy từ vườn rau nhỏ ở nhà mình mà không cần tốn tiền, ngay cả thịt và nước tương muối ăn gì đó cũng tốn không nhiều tiền lắm.

Bọn nhỏ trong nhà đều đang tuổi ăn tuổi lớn, anh cả lớn Cố Trạch đến tuổi đi học, Lâm Vãn Thanh mỗi ngày đều thay đổi các loại món ăn đa dạng, giúp bọn nhỏ ăn ngon lại có được sức khỏe tốt.

Từ khi trong nhà có ba con gà mái hoa, mỗi ngày có thể thu được hai quả trứng gà, vịt lớn cũng không chịu thua, cứ cách hai ngày là có thể thu được trứng vịt, trứng gà trứng vịt ở trong nhà có thể coi là đủ ăn, không đủ thì lại

mua một ít, nhưng mà cũng có thể coi như tự cung tự cấp rồi.

Mỗi ngày đều nấu cơm theo nhiều kiểu đa dạng, thực hiện việc đồ ăn không những ngon còn phải có dinh dưỡng.

Trước mắt mỡ heo ở nhà đã hết, Lâm Vãn Thanh cùng với chị dâu Trương lại tới khu chợ thôn Triệu một lần nữa, chị ấy mua mười cân đậu nành, còn lén trao đổi với dầu đậu nành của một ông lão trong chợ.

Việc nấu cơm trong nhà luôn cần dầu ăn, mà mỡ heo quá quý, lại cần có phiếu dầu, chị dâu Trương nói ăn dầu đậu nành cũng rất tốt, làm ra đồ ăn cũng thơm ngon, hơn nữa thôn bên cạnh có gia đình nhận ép dầu, có thể mua hạt đậu nành qua họ nhờ ép dầu.

Hôm nay chị ấy dùng dầu đậu nành vừa mua làm vài món xào, nếm một chút, hương vị đúng là ngon thật. Cố Hoài An về, hai nhóc lớn trong nhà cũng đã giặt quần áo bẩn sạch sẽ.

Tiểu Cố An cũng muốn dùng đôi chân nhỏ của mình để giặt đồ của nhóc, nhưng Lâm Vãn Thanh đã dùng một viên kẹo đường dỗ dành.

“An An giỏi quá, còn biết giặt quần áo của mình nữa, thím thưởng một viên kẹo đường này”

“Hì hì”

Tiểu Cố An nhìn viên kẹo đường trong bàn tay mũm mĩm của mình, lập tức đã quên chuyện muốn đi giặt quần áo, chuyển hướng sang bàn tay mũm mĩm muốn bóc giấy gói kẹo trong tay ra.

Nhưng mà tay của cậu nhóc vừa nhỏ vừa ngắn, làm như thế nào cũng mở không ra, vì thế cậu nhóc đành phải xin Lâm Vãn Thanh giúp đỡ..

“Thím, đường đường, bóc, ăn đường đường”

Ý muốn của cậu nhóc rất rõ ràng, muốn Lâm Vãn Thanh giúp đỡ bóc lớp giấy gói kẹo ra, cậu nhóc muốn ăn kẹo đường.

Buổi tối ăn kẹo đường sẽ đau răng, Lâm Vãn Thanh giả vờ nghiêm khắc lừa dối cậu nhóc.

“Nhà của đường đường hôm nay đóng cửa, thím mở gõ cửa rồi nhưng không thấy mở cửa.

“Hå?”

Tiểu Cố An ngây ngốc nhìn viên kẹo đường trong tay, mắt to chớp chớp, hình như đang nghi hoặc vì sao kẹo đường không mở cửa cho thím.

“Ha ha, anh, anh nhìn đi? Cố Tiểu Nhị nhìn thấy thím lừa em trai thì ôm bụng cười nức nẻ.

Cố Trạch cũng cười một cái, cho Cố Tiểu Nhị một cái cốc đầu: “Vào phòng bếp bê thức ăn với anh đi?

“Ai da, em đi liền, ha ha, em trai là đồ ngốc.

Cuối cùng Tiểu Cố An ra quyết định, ngày mai lại đi gõ cửa nhà đường đường tiếp.

Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An tới phòng khách, cả nhà rửa tay xong ngồi xuống ghế bàn ăn, theo thường lệ thì

Cố Hoài An cùng hai nhóc lớn ngồi ở bên trái, Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An ngồi ở bên phải.

Hôm nay là trung thu, mắt Cố Tiểu Nhị nhìn ngang dọc sau đó cười hì hì ngồi ở bên cạnh, bỏ qua chỗ ngồi bên cạnh Cố Hoài An.

“Thím, hôm nay con cùng với anh trai ngồi bên đây, vị trí này đang trống”

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Nhưng người này cũng thật là, muốn tặng quà thì cứ việc nói thẳng ra, còn bày đặt để đồ ở trên bàn muốn cô tự phát hiện ra, cô ngẫm lại thì thấy cách tặng quà như vậy mới phù hợp với tích cách cứng nhắc lại trong ngoài bất nhất của anh Cổ.Vì thế, khi Cố Hoài An mang ba con gà mái hoa và vịt lớn về nhà thì nhìn thấy trên bàn cơm ở trong nhà đặt đầy món ngon, khoai tây hầm đậu que bỏ thêm thịt và tôm nõn, canh thịt hầm với củ cải, bí đao hầm thịt, thịt kho tàu với cá trích, còn có canh xương hầm, tất cả đều là đồ ăn lấy từ vườn rau nhỏ ở nhà mình mà không cần tốn tiền, ngay cả thịt và nước tương muối ăn gì đó cũng tốn không nhiều tiền lắm.Bọn nhỏ trong nhà đều đang tuổi ăn tuổi lớn, anh cả lớn Cố Trạch đến tuổi đi học, Lâm Vãn Thanh mỗi ngày đều thay đổi các loại món ăn đa dạng, giúp bọn nhỏ ăn ngon lại có được sức khỏe tốt.Từ khi trong nhà có ba con gà mái hoa, mỗi ngày có thể thu được hai quả trứng gà, vịt lớn cũng không chịu thua, cứ cách hai ngày là có thể thu được trứng vịt, trứng gà trứng vịt ở trong nhà có thể coi là đủ ăn, không đủ thì lạimua một ít, nhưng mà cũng có thể coi như tự cung tự cấp rồi.Mỗi ngày đều nấu cơm theo nhiều kiểu đa dạng, thực hiện việc đồ ăn không những ngon còn phải có dinh dưỡng.Trước mắt mỡ heo ở nhà đã hết, Lâm Vãn Thanh cùng với chị dâu Trương lại tới khu chợ thôn Triệu một lần nữa, chị ấy mua mười cân đậu nành, còn lén trao đổi với dầu đậu nành của một ông lão trong chợ.Việc nấu cơm trong nhà luôn cần dầu ăn, mà mỡ heo quá quý, lại cần có phiếu dầu, chị dâu Trương nói ăn dầu đậu nành cũng rất tốt, làm ra đồ ăn cũng thơm ngon, hơn nữa thôn bên cạnh có gia đình nhận ép dầu, có thể mua hạt đậu nành qua họ nhờ ép dầu.Hôm nay chị ấy dùng dầu đậu nành vừa mua làm vài món xào, nếm một chút, hương vị đúng là ngon thật. Cố Hoài An về, hai nhóc lớn trong nhà cũng đã giặt quần áo bẩn sạch sẽ.Tiểu Cố An cũng muốn dùng đôi chân nhỏ của mình để giặt đồ của nhóc, nhưng Lâm Vãn Thanh đã dùng một viên kẹo đường dỗ dành.“An An giỏi quá, còn biết giặt quần áo của mình nữa, thím thưởng một viên kẹo đường này”“Hì hì”Tiểu Cố An nhìn viên kẹo đường trong bàn tay mũm mĩm của mình, lập tức đã quên chuyện muốn đi giặt quần áo, chuyển hướng sang bàn tay mũm mĩm muốn bóc giấy gói kẹo trong tay ra.Nhưng mà tay của cậu nhóc vừa nhỏ vừa ngắn, làm như thế nào cũng mở không ra, vì thế cậu nhóc đành phải xin Lâm Vãn Thanh giúp đỡ..“Thím, đường đường, bóc, ăn đường đường”Ý muốn của cậu nhóc rất rõ ràng, muốn Lâm Vãn Thanh giúp đỡ bóc lớp giấy gói kẹo ra, cậu nhóc muốn ăn kẹo đường.Buổi tối ăn kẹo đường sẽ đau răng, Lâm Vãn Thanh giả vờ nghiêm khắc lừa dối cậu nhóc.“Nhà của đường đường hôm nay đóng cửa, thím mở gõ cửa rồi nhưng không thấy mở cửa.“Hå?”Tiểu Cố An ngây ngốc nhìn viên kẹo đường trong tay, mắt to chớp chớp, hình như đang nghi hoặc vì sao kẹo đường không mở cửa cho thím.“Ha ha, anh, anh nhìn đi? Cố Tiểu Nhị nhìn thấy thím lừa em trai thì ôm bụng cười nức nẻ.Cố Trạch cũng cười một cái, cho Cố Tiểu Nhị một cái cốc đầu: “Vào phòng bếp bê thức ăn với anh đi?“Ai da, em đi liền, ha ha, em trai là đồ ngốc.Cuối cùng Tiểu Cố An ra quyết định, ngày mai lại đi gõ cửa nhà đường đường tiếp.Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An tới phòng khách, cả nhà rửa tay xong ngồi xuống ghế bàn ăn, theo thường lệ thìCố Hoài An cùng hai nhóc lớn ngồi ở bên trái, Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An ngồi ở bên phải.Hôm nay là trung thu, mắt Cố Tiểu Nhị nhìn ngang dọc sau đó cười hì hì ngồi ở bên cạnh, bỏ qua chỗ ngồi bên cạnh Cố Hoài An.“Thím, hôm nay con cùng với anh trai ngồi bên đây, vị trí này đang trống”

Chương 125